Và Mai Lại Sáng

Phong Dịch tiến lại gần, bất giác giấu chiếc túi ra sau lưng.

Cậu gật đầu chào Chu Triết, anh ta chợt nhíu mày.

"Em đi cùng cậu ta?" Chu Triết biết Kiều Ly tới đây là để hẹn hò, nhưng anh ta không ngờ đối tượng hẹn hò của cô lại là tên nhóc này.

Kiều Ly đứng dậy, bước tới cạnh Phong Dịch rồi nói với Chu Triết: "Chính thức giới thiệu với anh, đây là Phong Dịch, bạn trai của em."

Nghe vậy, Chu Triết hết sức kinh ngạc, lúc biết chắc Kiều Ly không nói giỡn thì nụ cười trên mặt anh ta vụt tắt.

Anh ta liếc nhìn chiếc túi sau lưng Phong Dịch, rồi bỗng thấy đôi giày trông ngu ngốc tới mức anh ta không nỡ nhìn thẳng.

Chu Triết quả thật muốn cười thành tiếng, kẻ nào mua loại giày này cho Kiều Ly đúng là chẳng hiểu cô chút nào.

Trong bảy năm hai người bên nhau, anh ta chưa từng thấy cô lộ mặt mộc, chưa từng thấy cô chửi thề, xưa giờ cũng chưa từng thấy cô ngừng chăm chút hình tượng. Sự khắc kỷ của cô đã khảm vào xương, dẫu trời có sập xuống thì cô vẫn sẽ bình tĩnh dặm lại phấn.

Anh ta ấn chai nước khoáng vào ngực Phong Dịch, cậu đưa tay ra bắt lấy theo bản năng.

Chu Triết vỗ vỗ bả vai Phong Dịch, lên lớp cậu: "Lần sau đừng mua nước ngọt cho cô ấy."

Cõi lòng Phong Dịch muốn bốc hỏa, cậu rất muốn cãi rằng "Anh nghĩ anh là ai" nhưng cố nhịn xuống.

Thấy Chu Triết đi xa, cậu giằng lấy ly nước ngọt trong tay Kiều Ly, uống cạn một hơi rồi nói: "Em khát chết đi được."

Sau đó làm như không có chuyện gì mà vặn nắp chai nước khoáng đưa cho Kiều Ly: "Chị uống nước nhé?"


Vở diễn vờ như không để tâm của cậu thật vụng về, cô đẩy chai nước khoáng lại cho cậu: "Anh ta là bạn trai cũ của tôi."

Phong Dịch khựng lại, sửng sốt một giây mới kịp phản ứng, bối rối đáp: "Ừm, à, em biết rồi."

Kiều Ly không định lảng tránh đề tài này: "Tôi và anh ta từng quen nhau bảy năm."

Phong Dịch lại càng bối rối tợn, Kiều Ly nhân lúc cậu nghĩ ngợi mà mở miệng trước: "Tôi nghĩ cậu có tư cách biết chuyện này, nếu như cậu để ý..."

"Em không để ý! Đương nhiên em không!" Cậu bất giác cao giọng, rồi lại vội vàng dịu xuống, cả người ủ rũ như một con Golden Retriever vừa đi lạc về với bộ lông chẳng còn bóng mượt như xưa.

"Em chỉ ghen thôi." Cậu rầu rĩ nói, "Lúc chị bắt đầu yêu đương thì em vẫn còn nghịch đất."

Kiều Ly cười hỏi: "Mười một tuổi mà còn nghịch đất à?"

"... Thì ý là vậy đó." Cậu bóp chai nước khoáng trong tay kêu bùm bụp, "Em cảm thấy mình đã bỏ lỡ khoảng thời gian rất quan trọng trong cuộc đời chị."

Cậu không quen nói mấy chuyện như thế này, chúng khiến cậu thấy rõ quan hệ giữa hai người mong manh vô định nhường nào, cậu vụng về dời chủ đề: "A, đúng rồi, lúc em đi có thấy đằng kia ít người xếp hàng lắm, nhưng nếu chị không muốn xếp hàng thì mình đi dạo loanh quanh thôi cũng được."

Kiều Ly không nói phản đối gì.

Suốt buổi, Phong Dịch giấu chiếc túi ra sau lưng, sốt ruột muốn thanh lý đôi giày vịt Donald kia hệt như ly nước ngọt ban nãy.

Dù trong lòng Phong Dịch buồn bã thế nào thì ngoài mặt trông cậu vẫn tươi tắn như trước, giống như không bao giờ biết mệt.

Hai người giết thời gian mãi, rốt cuộc Kiều Ly cũng chờ tới buổi biểu diễn pháo hoa buổi tối.

Không phải cô rất muốn ngắm pháo hoa, mà vì đi dạo suốt một ngày quá mệt, dù cô có quen đi giày cao gót thế nào thì giày vò nguyên ngày thế này thật chẳng khác nào tra tấn.

Phong Dịch thấp thỏm cả ngày trời cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hai người đều chờ mong buổi hẹn hò không mấy thành công hôm nay mau chóng kết thúc.

Pháo hoa chợt nở rộ trên bầu trời, khiến đằng chân trời rực sáng như một dải ngân hà mênh mông ôm trọn lấy lâu đài bên dưới, giống hệt cảnh tượng trong truyện cổ tích.

Biển người tấp nập cũng là một phần quang cảnh ấy, bọn họ cam tâm tình nguyện thoát ly thực tế, dấn thân vào giấc mộng mà pháo hoa vẽ nên.

Kiều Ly cảm thấy mình chẳng mấy lãng mạn nên không cách nào hòa mình vào bầu không khí này được.

Pháo hoa nhiều màu khiến mặt cô lúc sáng lúc tối, cô lẳng lặng ngẩng đầu ngắm pháo hoa, không nhảy nhót cười rộ như những người khác mà trông còn đẹp hơn cả trời sao lấp lánh.

Phong Dịch đột nhiên tiến sát lại, rỉ tai cô một câu: "Xin lỗi chị."

Kiều Ly thoáng ngạc nhiên, ánh mắt đang ngắm pháo hoa dời xuống mặt Phong Dịch, bỗng bật cười khi thấy vẻ áy náy rối rắm hiện rõ trên mặt cậu.


"Tôi cứ tưởng có mình tôi không tập trung."

Phong Dịch định nói gì đó, cậu sắp xếp mớ từ ngữ trong đầu, vẻ mặt ảm đạm, khắp người ủ ê trông chẳng hề giống cậu.

Kiều Ly không cười nữa, cô xoa đầu Phong Dịch khiến cậu bất ngờ, bất giác cúi xuống thuận theo hành động của cô.

Cô lại thuận tay nhéo lỗ tai cậu, đôi mày cậu giãn ra, bờ môi mím chặt cũng dần thả lỏng.

"Là do tôi." Cô nhạy bén biết Phong Dịch đang nghĩ gì.

Hai con người không đủ lãng mạn bỏ mặc bầu trời rực rỡ, đăm đắm nhìn nhau trong đám đông ồn ào.

"Đau chân quá!" Cô bỏ tay khỏi vành tay đã bị xoa nóng của Phong Dịch.

Thần kinh vừa thả lỏng của Phong Dịch lại căng chặt, sự áy náy bỗng quay về.

Kiều Ly cười hết cách: "Cậu không định giải thoát cho chân tôi à?"

Mặt Phong Dịch hiện vẻ nghi ngờ: "Em cõng chị nhé?"

"Giày đâu?"

"Sao?" Như một con mèo bị giẫm phải đuôi, cậu đứng phắt dậy hỏi, "Chị? Chị muốn thay giày em mua ạ?" Là đôi giày cậu đã cầm suốt ngày trời mà vẫn không tìm được cơ hội ném đi sao?

Màn diễn pháo hoa kết thúc, mọi người vẫn chưa đã thèm đứng đó, chỉ có hai người họ là rời đi ngay.

Phong Dịch đắn đo không muốn lấy giày ra, như thể nếu không lấy nó ra thì sự ngu ngốc ấu trĩ của cậu vĩnh viễn không bị vạch trần.

Kiều Ly giật lấy chiếc túi sau lưng cậu, cậu không dám đẩy cô ra.

Cô để đôi giày in hình vịt Donald xuống đất, toan cởi đôi cao gót ra thì Phong Dịch lập tức đỡ lấy cô.


Cậu rất khỏe, cánh tay đỡ Kiều Ly nóng bỏng chắc chắn, rõ ràng là động tác đổi giày chẳng khó khăn gì mà trong mắt cậu cứ như diễn xiếc nên sợ cô sẽ ngã.

Kiều Ly không ngờ lại có ngày mình đi đôi giày thế này. Lúc nói đổi giày xong, cô còn lảo đảo không đứng vững.

Đôi giày mềm như bông, ngay cả mượn lực cũng khó.

Tuy cô đã đổi giày nhưng vẫn quen sải bước như trước nên suýt nữa thì vấp té vì không quen.

Đôi mày Phong Dịch đã chau lại từ lúc cô giật lấy túi giày. Cậu thấy đôi giày này chẳng hề hợp với cô, quả thật trông cô mang nó còn kỳ dị hơn nhìn một ông anh cơ bắp sơn móng tay.

Cậu càng nhận ra mình ngu dốt tới độ nào, nhưng Kiều Ly lại không hề ghét bỏ hay tức giận như cậu tưởng.

Cô nhảy nhảy mấy bước như một bé gái Tiểu học, rồi bỗng phá lên cười bất kể hình tượng: "Đôi giày này vừa mềm lại vừa không có gót, cứ như giẫm lên bông, suýt nữa thì tôi ngã ngửa ra sau."

Nếu ngày thường, vẻ đẹp của cô phóng khoáng rực rỡ như pháo hoa trên trời, thì khoảnh khắc này, cô như thật sự thoát khỏi lồng giam, tháo bỏ hết mớ xiềng xích trong xương cốt, giải thoát cho chính mình. So với ngoại hình gợi cảm động lòng người của cô thì khí chất của cô lúc này thật xứng với cụm "ngây thơ hồn nhiên".

Cô ngừng cười, nhìn Phong Dịch nói: "Ngốc thật!"

Phong Dịch nhìn cô đến ngẩn ngơ.

"Nhưng tôi thích thế."

Cô mang đôi giày bata còn chưa quen chân tiến về phía Phong Dịch, đột nhiên lấy mặt cậu, nắn bóp khiến cậu mở miệng thành hình chữ o.

"Tôi rất thích, thật đấy. Cảm ơn cậu, cậu là người đầu tiên khiến tôi cởi bỏ giày cao gót."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận