EDITOR: SƯỜN XÀO CHUA NGỌT
Kiều Ly nhìn cái vật đang rung rinh dựng thẳng giữa hai chân cậu, vừa buồn cười vừa ngạc nhiên: “Có thế mà cậu đã hứng rồi à?”
Phong Dịch lúng túng ấn đầu cậu em xuống, vật nọ đang vươn đầu chào cờ bị cậu dí mạnh xuống, cảnh này trông hơi đáng yêu.
Cảm nhận được ánh mắt của Kiều Ly, lực chú ý của cậu dồn hết vào khu vực nọ, càng cố tĩnh tâm thì súng ống lại càng mê mải nạp đạn.
Kiều Ly xé bịch kẹo nổ ra, hỏi: “Muốn thử không?”
Phong Dịch thoáng sợ hãi, song cũng hưng phấn đến dại cả da đầu: “Sẽ sướng lắm ạ?”
“Không biết nữa.”
“Vậy chị thử xem.”
Kiều Ly đổ chút kẹo vào miệng, chúng lập tức nổ lốp bốp trong miệng cô, cô a lên một tiếng, Phong Dịch đang nhìn cô chăm chú bất giác nuốt nước miếng một cái.
“Lại đây.” Kiều Ly vẫy tay với cậu.
Cậu bèn nhích tới gần cô, hơi nghiêng người sang, kề sát vật kia vào người cô.
Kiều Ly khom lưng xuống, sợi tóc lạnh lẽo phết qua đùi cậu, cậu vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, lúc này đột nhiên không kịp đề phòng mà bị sợi tóc cào một cái, chợt khe khẽ rên lên một tiếng.
Cậu giúp Kiều Ly vén tóc lên, nắm ở sau đầu.
Cảm giác kích thích trong miệng ít đi một chút, Kiều Ly cúi đầu xuống, thử ngậm lấy họng súng của cậu.
“Ưm a…” Cô vừa chạm vào, cảm giác kích thích mãnh liệt phút chốc xộc lên đại não, Phong Dịch thậm chí không có thời gian tự hỏi về cảm giác đó, chỉ biết rên lớn một tiếng.
Kiều Ly hoảng sợ, vội dời đầu ra: “Đau à?”
Phong Dịch lắc đầu, thở chầm chậm: “Không ạ, do kích thích quá thôi.”
Cảm giác tê dại trong miệng Kiều Ly đã sắp sửa tiêu tan, cô lại to gan ngậm lấy vật kia của cậu, lần này Phong Dịch phản ứng yếu hơn trước nhiều, không kêu thành tiếng nữa mà thoải mái nhắm mắt lại, hừ hừ bằng giọng mũi, cơ bụng căng chặt theo nhịp điệu của cô.
Kiều Ly khẽ rê đầu lưỡi, liếm láp lỗ sáo, bàn tay đang cầm tóc cô của Phong Dịch bỗng siết chặt, “ưm” một tiếng đầy nũng nịu.
Kiều Ly nghe tiếng cậu rên rỉ mà ngứa ngáy, cõi lòng nhũn ra như kẹo bông gòn, ngòn ngọt ngây ngấy, mềm như bông.
Lỗ sáo của cậu vốn nhạy cảm, bị lưỡi cô liếm láp cộng với kẹo nổ sắp nổ hết, sự kích thích nhỏ nhoi bị phóng đại gấp trăm lần, trong đầu cậu như đốt pháo hoa, khoái cảm nhanh chóng bùng nổ, lan tràn tới mọi ngóc ngách trong cơ thể.
“Ưm”. Cậu thư thái đến độ dùng ngón tay thong thả chải đầu cho Kiều Ly. Kiều Ly ngẩng đầu, niềm vui sướng đột nhiên bị gián đoạn, cậu khó hiểu nhìn Kiều Ly với ánh mắt ngập nước, sáng lên lấp lánh.
Cậu buông tay, tóc Kiều Ly xõa xuống bờ vai cô, cô lại ngậm một vốc kẹo, cúi người xuống.
Phong Dịch lập tức giữ tóc giùm cô, cô nắm lấy gốc hạ bộ, dùng lưỡi liếm quanh thân để thăm dò.
“A.” Nhịp thở của Phong Dịch chợt hổn hển hẳn, cánh tay đang chống trên nệm xe nổi đầy gân xanh.
Kiều Ly liếm quanh thân vật nam tính của cậu từ dưới lên trên vài lần, chỉ mỗi động tác đơn giản như thế mà đã khiến cậu hơi mất tự chủ, trong xe bỗng chốc tràn ngập tiếng thở dốc dồn dập của cậu.
“Sướng không?” Kiều Ly vừa hỏi vừa liếm láp đầu ngọc một chút.
“A… ưm… sướng lắm…” Cậu đáp lại cô có phần hụt hơi, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Kiều Ly thấy thế bèn há to miệng ngậm lấy đầu ngọc đầy đặn của cậu, đột nhiên Phong Dịch kêu lớn tiếng hẳn, cậu buông bàn tay đang nắm lấy tóc cô ra, chống xuống đệm, ngửa người ra sau, kêu lên khe khẽ: “Ưm… chậm đã… ưm… a…”
Cơ thể cậu như sắp hỏng mất, mắt nhắm nghiền, hàng mi run rẩy, vầng trán rịn mồ hôi.
Kiều Ly chỉ ngậm lấy đầu ngọc của cậu mà cậu đã phản ứng dữ dội như thế.
“Ưm… kích thích quá đi mất…” Cậu nói lơ mơ.
Kiều Ly cảm thấy vật cô đang nắm trong tay nóng bỏng run lên từng hồi, chẳng rõ là cậu đang thấy dễ chịu hay đau đớn nên cứ làm tiếp, cô dùng đầu lưỡi đảo quanh đầu ngọc của cậu.
“Ưm a.” Phong Dịch không nhịn được mà rên lớn tiếng.
Khác với tiếng rên khe khẽ ban nãy, lần này cậu ngâm nga rất lớn tiếng, cố kiềm chế cơn run rẩy, cả người yếu ớt như thể giây kế tiếp sẽ nát thành từng mảnh nhỏ. Tiếng rên của cậu mang theo âm mũi nghe có phần yêu kiều như đang nài xin cô tiếp tục.
Kiều Ly nhả quy đầu ra: “Rên khẽ thôi, người đi đường nghe thấy bây giờ.”
Phong Dịch phản ứng rất chậm chạp, mơ mơ màng màng dạ một tiếng, cũng không biết là đã nghe rõ lời cô nói hay chỉ đáp chiếu lệ.
Kiều Ly hết cách, lại cúi đầu làm cậu vui.
Đầu lưỡi của cô đảo quanh nòng súng, lúc mới đầu cậu còn cố nghiến răng để không rên thành tiếng, song mới nhịn mấy giây thì đã bó tay đầu hàng, âm lượng mỗi lúc một lớn, cứ thế run run rên rỉ.
Đầu lưỡi cô lướt qua lỗ sáo, tiếng thở dốc hồng hộc của Phong Dịch không át nổi tiếng rên của cậu.
Tiếng ngâm nga từ cổ họng bật ra, vừa đè nén vừa phách lối, nhưng chẳng hiểu sao lại có phần ngây ngô, đúng là quá lẳng lơ.
Tiếng rên rỉ và thở dốc tràn khắp xe khiến Kiều Ly có loại khoái cảm chinh phục, cô chỉ dùng lưỡi trêu đùa cậu mà đã khiến cậu trầm luân và thần phục hoàn toàn, thứ cảm giác này và khoái cảm đến từ chuyện ái ân không giống nhau.
Nếu ghi âm tiếng cậu lại rồi bật lên trong màn đên yên tĩnh, cô nhất định sẽ ướt.
Tiếng Phong Dịch rất lớn, nếu có người đi ngang qua chắc chắn sẽ nghe được.
Kiều Ly dùng lòng bàn tay ấn ấn túi ngọc của cậu, khẽ cười hỏi: “Cậu muốn để người khác nghe thấy tiếng cậu rên à?”
Mặt Phong Dịch đỏ bừng, ngay cả cậu em bên dưới cũng đỏ ửng lên, cậu vội vàng lấy tay bịt miệng lại.
Cậu dùng tia lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu để nhắc mình đang ở đâu, cố gắng chịu đựng, khoái cảm bên dưới mỗi lúc một mạnh mẽ hơn, cậu thấy mình sắp phát điên, toàn thân nóng rực, đổ mồ hôi mướt mát.
Đầu lưỡi Kiều Ly lướt qua khe đầu ngọc, cuối cùng Phong Dịch cũng không nhịn nổi nữa, cậu rên lên như sắp vỡ vụn.
Kẹo nổ trong miệng Kiều Ly đã tan hết nhưng Phong Dịch vẫn bị đẩy lên đỉnh khoái lạc, không thể leo xuống.
Khi đầu lưỡi cô liếm qua rãnh đầu ngọc, cả người cậu run lên, gân xanh nổi cuồn cuộn, giọng khàn đặc đi: “Ưm a… Đừng liếm nữa… Kích thích quá…”
Kiều Ly cố tình dùng đầu lưỡi khuấy đảo phần rãnh, tiếng rên của cậu bặt đi như sắp ngạt thở, cậu nói đứt quãng: “A… Em muốn xuất… Em không chịu nổi nữa…”
Theo tiếng thở dốc của cậu, vật nọ của cậu run lên, giật giật, Kiều Ly dùng ngón tay mân mê phần gốc của nó khiến nó càng run bạo hơn.
“Đừng… A… Xuất…” Cậu sợ mình sẽ xuất ra miệng cô, cố chống người dậy tránh đi, trước khi lý trí vỡ vụn cậu mới nhớ tới chuyện đè hàng họ xuống, toàn bộ chất dịch đặc sệt đếu bắn ra chiếc áo khoác của cậu.
Cậu xuất một lúc vẫn chưa xong, run lẩy bẩy mấy cái rồi lại xuất thêm đợt nữa, chiếc áo khoác bị bắn những mấy lần dịch trắng.
Khi xong xuôi, trán và đầu tóc cậu ướt sũng như vừa tắm xong, ánh mắt mơ màng không có tiêu cự, nằm liệt ở ghế sau, từ từ hít thở.
Kiều Ly hôn lên môi cậu: “Kích thích không?”
“Có.” Phong Dịch lau đầu qua loa, dần thấy thẹn thùng, “Không biết có ai nghe thấy không.”
Kiều Ly nghiêm túc gật đầu: “Hẳn là có, cậu rên to thế cơ mà.”
Phong Dịch chẳng biết giấu mặt đi đâu: “Ôi mất mặt quá đi!”