Cách lớp áo mưa siêu mỏng, Kiều Ly có thể cảm nhận được một vật cứng rắn nóng rực đang chạm vào mình.
Cô thấy hơi nóng nơi hai người cận kề lan tới ngực, cướp đi dưỡng khí trong lồng ngực. Niềm khát khao mãnh liệt khiến miệng lưỡi cô khô khốc.
Phong Dịch liên tục hít sâu vài hơi để bình tĩnh lại, cậu cầm vật đàn ông của mình, hơi nâng chân trái của Kiều Ly lên, điều chỉnh góc độ cho phù hợp rồi luồn vào cửa động ban nãy đã thăm dò cẩn thận.
Cậu sợ Kiều Ly đau nên không dám cựa mạnh, dẫu sao thì đầu rùa của cậu cũng lớn hơn cửa động của cô nhiều.
Thân dưới của cô ướt át giúp cậu thuận lợi lách vào trong, vừa vào được một nửa cậu đã chết ngất vì khoái cảm mãnh liệt ập đến.
Quá sung sướng, nóng bỏng, ướt át, trơn trượt.
Kiều Ly thấy sốt ruột bởi sự lừng khừng của cậu bèn nhích mông xuống, chủ động hút lấy vật nam tính của cậu.
“A…” Phong Dịch buông bàn tay đang cầm gốc rễ ra, hít một hơi, thở hồng hộc.
Vùng bụng dưới của Phong Dịch nóng cháy, cậu nửa quỳ nửa nằm bên người Kiều Ly, nhìn chăm chặp vào nơi hai người tiếp xúc thân mật, cựa mình chen vào lối hoa ướt át.
Bị tầng tầng lớp lớp thịt mềm bao vây, cậu những tưởng gốc rễ của mình sẽ bị hòa tan bởi sự mềm ấm trong cô.
Bị niềm hứng khởi xưa nay chưa từng có xộc vào đại não, cậu cắn răng, rên rỉ bằng giọng mũi, nửa như nài xin nửa như làm nũng, mãi tới khi niềm khoái cảm ấy qua đi thì cậu mới dám thả lỏng một chút.
Nhất thiết không được xuất.
Cậu mê mải khẩn cầu, khi toàn bộ vật đàn ông của cậu đã lấp đầy cơ thể cô thì trán cậu cũng đẫm mồ hôi.
Cậu ngẩng lên ngắm nghía khuôn mặt Kiều Ly, cô đang khép hờ mắt, đôi môi đỏ hơi nhếch lên, có vẻ đang hụt hơi.
Tuy Kiều Ly say, nhưng cô vẫn biết có một thứ thô to đang luồn vào cơ thể mình.
Chẳng những thế, nó còn cứng, rất cứng, chỉ vừa nghĩ đến chuyện vật này xông pha khắp chốn trong cơ thể mình thì mật ngọt trong cô chợt chảy lênh láng.
Phong Dịch nuốt nước miếng, bắt đầu đưa đẩy.
“A ư…” Vừa chuyển động, Kiều Ly còn chưa kịp kêu thì cổ họng cậu đã phát ra những tiếng rên rỉ, cậu mím môi thật chặt ngay lập tức, mặt đượm vẻ thống khổ.
Cậu không dám đổi tư thế, sợ Kiều Ly chê cậu là lính mới lơ ngơ, bèn ngồi quỳ giữa hai chân cô, thúc mạnh mông về phía trước, phô bày sức trẻ mạnh mẽ của vùng eo và bụng.
“Á… Cậu…” Kiều Ly không kịp đề phòng, vùng lưng dưới nảy lên, vì phấn khích bởi sự công kích đường đột của cậu mà ngâm nga liên hồi.
Tiếng rên rỉ của cô còn hiệu quả hơn cả thuốc kích dục, da đầu Phong Dịch tê rần, cậu chẳng màng tư thế có đúng hay không nữa mà thả nhanh tốc độ, mông nắc như gắn mô tơ, ra sức giã hùng hục.
“Ưm… A…” Kiều Ly không ngờ cậu lại dũng mãnh như vậy, cô rên đến lạc giọng theo từng nhịp chuyển động mạnh bạo của cậu.
Một luồng nhiệt chạy dọc từ ngực xuống bụng, rồi lan khắp tứ chi, Kiều Ly thấy như thể cô đang đắm mình trong suối nước nóng, thoải mái tới cực điểm.
Phong Dịch lại trầm luân trong khoái lạc, cậu ném bằng sạch mọi nhẫn nại và lý trí ra khỏi đầu, lớn tiếng thở dốc, dựa vào bản năng để yêu cô.
Quá hạnh phúc! Quá tuyệt diệu!
Cậu nằm sấp người xuống, nếu sau lưng cậu mà có một chiếc đuôi hẳn là giờ nó đang vẫy loạn xạ.
“Chị tuyệt quá… A… Chị tốt quá… Ưm… Em rất thích chị… Sao chị lại tốt như thế… A a… Em muốn chết… Chị tốt nhất thế gian…”
Cậu vừa há miệng thở dốc vừa lảm nhảm trong cơn mê sảng.
May là Kiều Ly đang say, nếu không có lẽ cô đã bỏ dở cuộc vui để thoát thân khi thấy cậu như thế.
Gân xanh nổi rõ trên cánh tay cậu, ngoài việc lải nhải không ngừng thì toàn bộ sức lực trên người cậu đều dồn cả vào hai tay đang chống xuống giường khiến mặt giường lõm xuống hai lỗ.
Lần đầu tiên trong đời, Kiều Ly mới biết hóa ra làm tình cũng sung sướng mãnh liệt nhường ấy, thứ khoái cảm này không giống những niềm hoan hỉ bình thường, nó ồn ào, sôi sục, khó mà kiềm chế nổi, thứ duy nhất cô có thể làm là phát tiết cảm xúc qua những tiếng rên rỉ.
Chính Phong Dịch cũng không nhận ra mình đã chuyển từ tư thế đẩy mông về trước sang đâm từ dưới lên trên, từ trái sang phải, vừa công kích cô từ phía trước lại vừa trêu chọc cô từ đằng hiên.
“Ưm ưm… Trời ạ!” Tư thế này khiến cậu tiếp cận điểm G, hơn nữa vật nam tính của cậu lại cứng rắn khiến Kiều Ly bất chợt run rẩy toàn thân, không chịu nổi mà rên khe khẽ.
Lực eo của cậu quá mạnh mẽ, động tác tuy dịu dàng nhưng điên cuồng làm Kiều Ly như hóa điên vì khoái cảm khó tin, cả tâm trí chỉ lặp đi lặp lại “Trời ạ! Trời ạ! Tuyệt quá!”. Cô bấu chặt khăn trải giường, quặp ngón chăn lại, ngửa đầu hổn hển rên rỉ.
Điểm G lần đầu bị cọ xát nhanh mạnh đến thế khiến Kiều Ly muốn ngạt thở. Niềm sung sướng trong cô dâng trào hết đợt này đến đợt khác, sóng dịch ngọt tràn giữa hai chân, theo khe chảy xuống.
Khoái cảm dần dà leo thang, tích tắc trước khi lên đỉnh, cô đột nhiên thấy vừa sợ hãi vừa háo hức, bặt tiếng lặng in, ngửa hẳn đầu ra sau, há hốc miệng mà vẫn không thở nổi.
Vùng bụng rát cháy chực nổ tung, sau đó hơi nóng tản dần đi khắp nơi như dòng nước ấm, những nơi nó lan tới đều để lại dư âm ấm áp. Cô rã rượi, không động cựa nổi như đang lún người trong đám bông lớn.
Cơ thể cô bắt đầu run rẩy, từng chút từng chút một, lưng như bị gỡ lò xo, chân bất giác khép chặt rồi từ từ thả lỏng, cả người mềm oặt, thở dốc từng hồi một.
Phong Dịch thấy cô như thế thì hoảng hốt, vội dừng mọi động tác. Thế rồi, lạch đào của cô bỗng run rẩy thít chặt lại, siết chặt Phong Dịch khiến cậu vừa đau vừa sướng, hận không thể xuất ngay lập tức, cậu phải kiên trì mãi mới kiềm chế được, đến nỗi mắt vằn đỏ.
Mật ngọt của cô chảy lênh láng làm ướt một mảng lớn trên tấm khăn trải giường, mùi hương sắc tình vương vấn đầy cám dỗ.
Phong Dịch đợi cô bình tĩnh lại mới dám hỏi: “Chị lên đỉnh rồi ạ?” Giọng cậu thỏ thẻ như kẻ có tật giật mình vì vừa làm chuyện xấu, nhưng lại đong đầy sự khấp khởi mong ngóng.
Kiều Ly ừ một tiếng, không còn sức đâu để tiếp chuyện cậu.
Phong Dịch lúng túng.
“Vậy em có thể làm tiếp không ạ?” Cậu em của cậu vẫn vùi trong khe ấm áp kia, rất trướng, cậu khao khát được vịn eo cô, đưa đẩy thật cuồng say.
Kiều Ly dùng ngón tay ngoắc cậu, cậu thoáng ngạc nhiên rồi chống hai tay bên sườn cô trườn người về trước khiến cây hàng thô cứng cũng chuyển động theo cậu. Kiều Ly nhạy cảm rên lên một tiếng yêu kiều như nước: “Ưm…”
Tiếng rên ấy lọt vào tai Phong Dịch khiến lòng cậu xốn xang ngứa ngáy.
Cậu thò đầu tới, Kiều Ly ôm lấy khuôn mặt cậu hôn mạnh một cái: “Cậu giỏi quá!” Khiến cô lần đầu được trải nghiệm cảm giác lên đỉnh, lần đầu biết được khoái cảm vô bờ của hoan ái lứa đôi.
Câu nói này chẳng khác nào tấm vé thông hành khiến đôi mắt Phong Dịch lấp lánh đẫm sương, môi không giấu nổi nụ cười, cậu lại đưa đẩy, bắt đầu một lần yêu mới.
…
Ngày hôm sau, Kiều Ly tỉnh dậy theo đúng đồng hồ sinh học.
Vừa mở mắt, cô cảm thấy cả người dính dấp, vừa thoải mái vừa bải hoải, như thể vùi mình trong suối nước nóng một thời gian dài.
Vì mới tỉnh nên ký ức còn chưa quay về ngay, cô chống người toan nhỏm dậy, khóe mắt liếc thấy có một người đang nằm bên cạnh mình.
Cô khiếp sợ, tưởng đó là Chu Triết.
Sao cô lại để hắn qua đêm ở nhà mình, lại còn bất cẩn đến nỗi để hắn ta nhìn thấy mặt mộc của mình khi mới ngủ dậy được!
Cô đang định lặng lẽ chỉnh trang lại bản thân thì bất chợt nhận ra, người này không phải Chu Triết.
Cô quay đầu nhìn sang người nọ.
Làn da trắng nõn sạch sẽ và mái tóc rối bù vùi trên gối trông rất ngây thơ đáng yêu. Đường nét khuôn mặt đẹp đẽ lạ thường, nhất là cặp lông mi rậm dài mà các chị em phải ghen tị, trông vừa thanh tú vừa sáng sủa. Đôi mắt đang nhắm hơi xếch lên, rất xứng với cặp mày kiếm đầy chất đàn ông, tổng thể khuôn mặt vừa mâu thuẫn lại vừa hài hòa đến kinh ngạc.
Phong… Phong Dịch?
“Ôi…” Cô đưa tay vuốt mái tóc rối, huyệt Thái Dương ân ẩn đau.
Phong Dịch bừng tỉnh, vẫn còn ngái ngủ nên ánh mắt mơ màng mãi mới có tiêu cự.
Mới đầu cậu ngớ người, sau đó chợt hoảng hốt, cuối cùng lại thấy vui sướng vô ngần, vểnh môi cười như con mèo đang lăn lộn dưới nắng.
“Cậu tỉnh rồi.” Kiều Ly mở miệng xóa tan không khí căng thẳng giữa hai người.
“Dạ.” Phong Dịch vội ngồi phắt dậy khiến cơ thể trần trụi dưới lớp chăn bại lộ sạch sẽ trước mặt Kiều Ly, khóe mắt cô bất giác giật giật.
“Cậu mặc quần áo vào trước đã.” Nói xong cô mới phát hiện chính mình cũng đang trần như nhộng.
Cô nói gì Phong Dịch làm nấy ngay, cậu lập tức nhỏm dậy, khỏa thân xuống giường, cứ để hàng họ hớ hênh như thế mà đi tìm quần lót.
Ôi trời ơi!
Đầu Kiều Ly càng nhức tợn, cô duỗi tay tìm chiếc váy ngủ ở mép giường, nhanh chóng tròng vào người, lơ đãng liếc thấy bốn chiếc vỏ bao rỗng được xếp thẳng hàng ngay lối trên tủ đầu giường như một tiểu đội.
Cô bỗng muốn chửi thề.