Tôi bước sang một bên, cầm lấy chai bia trên bàn và đập mạnh xuống đất.
Mảnh vỡ thủy tinh b.ắ.n tung tóe khắp nơi, khiến mọi người có mặt đều bị sốc trước hành động bất ngờ của tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, giận dữ nhìn thẳng vào mắt mẹ Tôn: "Được, hôm nay tôi nói thẳng luôn.
Chỉ cần bà tự c.ắ.t c.ổ mình trước mặt tôi, hoặc đ.â.m một nhát vào bụng, tôi sẽ không đòi tiền nữa."
Mẹ anh ta lập tức sợ hãi đến tê liệt, bà ta không ngờ tôi lại dám nói những lời tàn nhẫn như vậy.
Sau khi đứng ngây người một lúc, bà ta lại bắt đầu khóc lóc om sòm.
"Số tôi sao khổ thế này, gặp phải con đĩ thõa này, nó muốn ép c.h.ế.t tôi mà.
Trời ơi là trời..."
Tôi kéo hàng xóm lại, đòi một lời phán xét công bằng:
"Các anh chị ơi, xin hãy nói lời công bằng đi.
Chính bà ta đòi c.h.ế.t đòi sống không muốn trả tiền, giờ tôi đã đồng ý với yêu cầu của bà ta, vậy mà bà ta lại làm ầm lên, đổ tội cho tôi ép bà ta.
Rốt cuộc là tôi ép bà ta, hay bà ta cố tình làm loạn, mọi người đều hiểu rõ trong lòng phải không?"
Vừa dứt lời, một chị bên cạnh không nhịn được nữa, la lên:
"Bà ta cố tình không trả tiền đấy, ai chẳng biết nhà lão Tôn có tiền.
Hôm qua đánh mạt chược còn nói con trai kiếm được một khoản lớn, phát đạt rồi, chỉ riêng tiền trong thẻ ngân hàng đã có cả trăm vạn."
Một ông già bên cạnh phẫn nộ nói: "Loại người này, phải cho nếm mùi đau khổ mới được.
Cô gái, báo cảnh sát đi, chúng tôi sẽ làm chứng cho cô."
...
Những lời bàn tán của hàng xóm khiến mẹ Tôn tức giận đến mức suýt dậm gãy xương đầu gối.
Ban đầu tôi còn lo Tôn Kiệt đã tiêu hết số tiền đó, nhất thời không thể lấy ra được.
Bây giờ xem ra, là do tôi ra tay quá nhẹ nhàng.
"Tôn Kiệt, hôm nay tôi dám làm ầm ở đây, ngày mai tôi sẽ dám đến cơ quan anh làm loạn.
Anh không trả tiền, tôi sẽ làm cho anh không có ngày nào yên ổn."
Tôn Kiệt hoảng sợ nhìn tôi, anh ta bị dồn đến đường cùng, thực sự không còn cách nào khác.
Tôi chỉ cho anh ta hai lựa chọn: hoặc là tự đ.â.m mình một dao, hoặc là đưa tiền.
Anh ta ngay cả ngón tay út cũng không nỡ cắt đứt, làm gì có gan đó.
Cuối cùng, dưới sự ép buộc của tôi, Tôn Kiệt đành phải ngoan ngoãn đưa tiền.
Khi anh ta chuyển tiền xong, mẹ anh ta tức giận đến mức ngã ngồi xuống đất, thở không ra hơi, cũng không còn sức để chửi bới nữa.
Trước khi rời đi, tôi còn cố ý tiết lộ cho Tôn Kiệt một sự thật:
"À, quên nói cho anh biết, chuyện camera của công ty cầm đồ là tôi bịa đặt đấy, lần sau ra ngoài nhớ mang theo não nhé."
Ban đầu tôi chỉ định dọa Tôn Kiệt, không ngờ tên khốn này bình thường lắm trò, đến lúc quan trọng lại không đủ thông minh, cứ thế bị tôi lừa.
Đây cũng là lý do tại sao tôi gấp rút đòi Tôn Kiệt trả tiền trong tối nay.
Tôi lo rằng qua hôm nay, nếu tên khốn này lén đi tìm người của công ty cầm đồ để xin video, tôi sẽ bị lộ tẩy.
Bây giờ tiền đã có trong tay, tôi cũng chẳng còn gì phải e ngại nữa.
Tôn Kiệt tức giận đến mức lấy đầu đập mạnh vào tường, chửi tôi là kẻ lừa đảo.
Hết chương 13.