Tôi vừa đến cửa phòng bệnh, lập tức nghe thấy Tôn Kiệt đang nói chuyện:
"Mẹ, mẹ cứ coi như đi nghỉ dưỡng thôi, muốn ăn gì con mua cho.
Vài ngày nữa, đợi cô ta không chịu nổi, tự khắc sẽ chuyển tiền cho chúng ta thôi.
Cô ta có khoản đầu tư sắp đáo hạn rồi.
"
Nghe thấy những lời này, tôi tức đến run người.
Hóa ra Tôn Kiệt mở miệng đòi mười vạn là nhắm vào khoản tiền gửi có kỳ hạn ba năm của tôi.
Tên khốn này có suy nghĩ thật đáng sợ.
Mẹ anh ta nói: "Nó tốt nhất là nên ngoan ngoãn đưa tiền ra, nếu không mẹ sẽ không tha cho nó đâu.
Con cũng thật là, mẹ bảo mày làm gãy một ngón tay út là được rồi mà.
Con cần gì phải làm gãy cả cánh tay, lỡ như để lại di chứng thì làm sao?"
Đứng ở cửa nghe được những lời này, tôi hoàn toàn sửng sốt.
Màn kịch này, thật khiến người ta phải nể phục.
Thì ra cánh tay của Tôn Kiệt là do mẹ anh ta ép buộc làm gãy, thằng hèn này sợ đau không dám ra tay, nên làm một tấm phim giả để lừa người.
Thật là ngu ngốc.
Làm một tấm phim giả mà cũng không biết kiểm tra lại, đáng đời bị tôi bắt được nhược điểm.
Bây giờ xem tôi sẽ xử lý bọn họ thế nào.
Không làm cho bọn họ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, tôi sẽ không phải họ Chu nữa.
Tôn Kiệt dặn dò: "Mẹ, mẹ nói nhỏ chút đi.
"
Giọng mẹ anh ta rất kiêu căng: "Sợ gì chứ, con đĩ nhỏ đó chắc đang trốn đâu đó mà khóc lóc rồi!"
Tôi cố tình bước mạnh tạo ra tiếng động, bước nhanh vào cửa, cười nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Tôn Kiệt:
"Hai người, có chuyện gì mà không thể để tôi nghe thấy vậy?"
Hết chương 5.