Sau khi buổi học kết thúc, Chu Tấn Nhiên bị một cậu đàn em gọi ra nói có chuyện.
Ngay khi anh ấy rời đi, Đinh Lạc Yến ngồi xuống.
Không nói một lời, cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn tôi chăm chú.
Tôi mặt không chút thay đổi khép sách lại: “Ở trong lớp cậu nhìn suốt rồi, nhìn chưa đủ à?”
Cô ấy cười nói: "Ôn Kiều, anh ấy hình như rất thích cậu a.
Tuy rằng mọi người đều nói cậu là hoa khôi, nhưng tôi vẫn ngạc nhiên khi anh ấy chọn cậu."
- Không phải cậu không đủ tốt, mà là trong mắt tôi Chu Tấn Nhiên là tốt nhất.
Tôi nhìn vào mắt cô ấy.Đó là một đôi mắt phượng xinh đẹp, trong đó không có ghen tị hay oán hận, mà là một chút thèm muốn trong lòng.
Giống như một loại thần giao cách cảm giữa các cô gái, tôi có thể cảm thấy rằng cô ấy không có bất kỳ ác ý nào với tôi.
Tôi gật đầu: “Tôi hiểu tâm tư của cậu, tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt”.
Đinh Lạc Yến cầm một lọn tóc của tôi, cười nói:
"Cậu biết không? Lần đầu tiên gặp anh ấy, kiểu tóc của tôi cũng giống của cậu, lúc đó tôi cũng thích xõa tóc.
Lần đầu tiên gặp mặt anh Tấn.
Khi đó, tôi đã bị chặn bởi một nhóm xã hội đen, không có người qua đường nào dừng lại giúp tôi, chỉ có anh ấy, người đã chạy xe máy thẳng tới và đứng trước mặt tôi.”
Khi nói về Chu Tấn Nhiên, đôi mắt của Đinh Lạc Yến lấp lánh và khóe miệng cô cong lên rõ ràng hơn:
- Tôi còn nhớ rõ anh trong đêm ấy một mặt nghiêm nghị, cao ngạo cùng cáu kỉnh.
Ánh mắt anh ấy hoang dã, nhưng lại cực kỳ trong sạch, có sức hút chết người.
- Anh ấy nhìn đám côn đồ rồi bình tĩnh gọi tôi "lên xe đi".
Đó là lần đầu tiên tôi ngồi xe của anh ấy.
Sau này, tôi muốn đi theo anh ấy mọi lúc.
Tôi chỉ việc buộc tóc lên và đi theo anh ấy bất cứ nơi nào như một người anh em.
Lúc đầu anh ấy không cho tôi đi theo, nhưng sau đó tôi kiên quyết đi theo, đánh nhau mấy lần rồi kết giao với anh em nên anh ấy đành phải cho tôi đi theo.
Đinh Lạc Yên nụ cười nhuốm đầy chua xót: "Tôi vốn tưởng rằng chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy, tôi liền có cơ hội.
Nhưng tôi sai rồi, Ôn Kiều, đây là lần đầu tiên tôi thua một người, chính là cậu đó.
Sự xuất hiện của cậu đã khiến tôi hoàn toàn bị đánh bại."
Tôi thương cảm nhìn Đinh Lạc Yên, đặt tay lên vai cô ấy, đang định nói gì đó an ủi thì Thẩm Đường từ đâu nhảy vào.
Có lẽ cô ấy đã nhận được rất nhiều lời đàm tiếu từ ngôi trương này, nên trạng thái tinh thần hiện tại của cô ta có vẻ không được tốt lắm.
- Kiều Kiều, trước đây mình đúng là có quan hệ với Cố Tiên, là lỗi của mình, lẽ ra mình không nên giấu giếm cậu, nhưng tất cả đều là chủ ý của anh ấy, thật ra mình cũng không thể không đồng ý với anh ấy.
"..." Đinh Lạc Yến ngẩng đầu nét mặt kì quái, nhướng mày.
Thẩm Đường tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ mình và anh ấy đã chia tay rồi.
Kiều Kiều, cậu vĩnh viễn là chị em tốt nhất của mình, đàn ông nào cũng đều đáng ch*t!"
Cô ta dùng sức nắm lấy tay tôi, nước mắt lưng tròng: "Chúng ta quay lại như xưa nhé? Chúng ta vẫn có thể là bạn thân không thể tách rời như trước được không?".