Va Phải Tình Yêu Trời Định

Thế nhưng, khi đến gần cô mới phát hiện, cạnh Hứa Hàm còn có thêm một người đàn ông.

Anh ta mặc tây trang màu đen, gương mặt vuông vắn góc cạnh rõ ràng, tuy không tính là đẹp trai, nhưng tạo cho người ta có cảm giác là một một người ôn tồn nho nhã, đã bù lại cho sự thiếu sót của tướng mạo.

“Tiểu Hàm, theo anh về đi, được không?”

Hứa Hàm dùng sức hất ra tay người đàn ông đang bắt lấy tay mình, “Cố Lâm Phong, tôi không phải là vật phẩm, anh đồng ý trở thành vật hy sinh của bọn họ nhưng tôi không muốn! Anh vẫn sớm nên từ bỏ cái suy nghĩ đó đi, tôi sẽ không về với anh đâu!”

Đàn ông tiếp tục khuyên can, “Xã hội bên ngoài hiểm ác, nếu em không muốn kết hôn chúng ta có thể tạm thời hoãn lại. Tiểu Hàm, chúng ta về nhà trước, được không?”

“Hiểm ác?” Hứa Hàm cười lạnh một tiếng, “So với gia tộc của anh lừa gạt tôi, tranh giành đấu đá thì những thứ này có là cái vẹo gì? Ai cũng tỏ ra sống với nhau chan hòa thân thiết, nhưng trái tim thì lạnh lẽo không có tình người. Cố Lâm Phong, tôi và anh từ nhỏ đã sống trong môi trường xấu xa như vậy, những thứ này còn cần tôi nói sao?”

Đầu óc không nhanh nhạy như Hứa Hàm thế nhưng lại nói ra được những lời này, có lẽ trong lòng cô đối với chuyện đó còn rõ hơn so với bất kỳ ai khác, chỉ là không có biểu hiện ra mà thôi.

“Tiểu Hàm, những thứ này không phải em muốn trốn tránh là có thể trốn tránh. Anh đã hứa với chú sẽ đón em về nhà, đừng để anh khó xử, được không?” Người đàn ông vẫn không nổi giận, lời lẽ lịch sự đúng mực nhưng không kém phần kiên quyết, “Nếu em một hai muốn đối nghịch với anh, anh chỉ đành phải áp dụng cách khác.”

Bên cạnh hai người bỗng xuất hiện thêm hai người đàn ông mặc trang phục màu đen, nhẹ giọng nói với Hứa Hàm, “Thư cô, thật xin lỗi.” Nói xong, liền tiến lên chuẩn bị áp chế Hứa Hàm bắt cô về.

Hứa Hàm nhanh chân muốn bỏ chạy, nhưng không biết phải chạy trốn ở nơi nào, bỗng từ đâu có một bóng dáng xuất hiện nắm chặt tay cô, chọn một hướng đông người nhất chạy đi, không biết lao qua bao nhiêu con phố, lúc này mới dừng lại đứng ở góc tường thở hồng hộc.

“Tiểu Duyệt, không ngờ cậu có thể chạy nhanh đến vậy.” Hứa Hàm dựa tường thở lấy hơi lên nói.

“Đúng vậy, nhờ ơn cậu ban tặng đấy, đây cũng chính là lần chạy nhanh nhất trong đời mình, nếu để thầy thể dục cấp ba của mình biết được, chắc chắn sẽ giật nẩy người cho mà xem. Trời ơi, một Tô Duyệt khi đó chạy cự li dài có 800 mét mà lúc nào cũng về bét, hôm nay lại có thể chạy như thần tốc thế này!” Vẻ mặt Tô Duyệt khi nói chuyện biểu hiện rất khoa trương phóng đại, khiến cho Hứa Hàm té cười ha ha.

Một lát sau, Hứa Hàm không thể nhịn được nữa, bèn hỏi, “Tiểu Duyệt, cậu không có gì muốn hỏi mình sao?”

“Cậu muốn cho người khác biết sao? Nếu muốn người khác biết thân phận của mình, vậy cậu bỏ chạy còn ý nghĩa gì nữa?” Tô Duyệt nháy mắt tinh ranh nói.

Cô biết Hứa Hàm không muốn để cho người khác biết thân phận của mình, mặc dù cô cũng chỉ biết rất mơ hồ về hoàn cảnh gia đình của Hứa Hàm, nhưng trên đời này có ai mà không có bí mật, chỉ cần đối đãi thật lòng với nhau là được, còn những việc khác, không biết cũng không sao cả.

“Tiểu Duyệt, cám ơn cậu.” Hứa Hàm nói lời cảm ơn tận đáy lòng, cám ơn cậu có thể hiểu được chỗ khó xử của mình.

“Đồ ngốc này, có gì mà phải cảm ơn chứ, à phải, mình có chuyện muốn thông báo với cậu, mình đã kết hôn rồi.”

Tô Duyệt biết chuyện này sớm muộn gì cũng không thể giấu được. Huống chi, Hứa Hàm là bạn tốt nhất của cô, cô muốn chia sẻ với cô bạn mình tin tức này đầu tiên.

“Đã kết hôn?” Tiếng của Hứa Hàm trong nháy mắt vút cao xông thẳng lên trời, “Tiểu Duyệt, lẽ nào cậu kết hôn với cái anh chàng ngốc kia hả?”

Tô Duyệt lườm cô một cái, “Cậu cũng biết là anh ta ngốc nghếch còn giới thiệu cho mình?”

“Chỉ là muốn cho cậu mở mang kiến thức thêm về đàn ông cực phẩm trong truyền thuyết thôi mà.” Hứa Hàm cười ha ha nói: “Nhưng mà….Hỏng lẽ cậu nhất thời nghĩ quẫn mà cùng anh ta….”

“Không phải, là một người khác.”

“Một người khác?” Giọng nói của Hứa Hàm lúc này còn lớn hơn khi nãy, “Tiểu Duyệt, không thể ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cậu đã tìm được một người đàn ông khác, giấy hôn thú đâu?”

“Không có ở chỗ của mình.”

“Vậy khi nào mới dẫn người đến ra mắt?”

“Vội gì chứ, cậu nhất định sẽ có cơ hội được gặp.” Tô Duyệt cười nói, “Mình đói rồi, chuyện quan trọng nhất bay giờ chính là mau cùng mình đi ăn một bữa thật ngon.”

“Được, xuất phát thôi!” Hứa Hàm giơ cánh tay cất giọng nói, hai người cao giọng cười vô cùng sảng khoái, sau đó nhanh chóng đi đến một quán ăn nhỏ.

***

Mấy ngày đến nhà thăm hỏi mà Ninh Duệ Thần nói, thật ra chỉ là sau hôm đó một ngày.

“Anh đến đây làm gì?” Tô Duyệt thấy trrong tay Ninh Duệ Thần mang theo lỉnh khỉnh quà tặng đứng ở ngưỡng của thì giật mình hỏi.

“Chúng ta đã kết hôn, nên cần phải đến chính thức ra mắt ông nội cho phải phép chứ, đúng không?” Giọng nói của anh chan chứa ý cười vui vẻ.

Tô Duyệt nhỏ giọng nói, “Nhưng….Tôi vẫn chưa nói với ông nội chuyện tôi đã kết hôn mà.”

“Vậy quá tốt, ngay bây giờ anh sẽ đi báo cho ông nội hay tin tốt này.” Ninh Duệ Thần chỉ cười nhẹ, sau đó nhanh chân bước đi vào.

“Duệ thần, rốt cuộc cũng biết đường đến thăm ông già này rồi sao?” Ông Tô Lê Đông đang đùa nghịch với chú cá vàng bơi trong hồ cá, vừa thấy Ninh Duệ Thần đến, mặt mày ông lập tức tươi cười vui vẻ.

Ninh Duệ Thần nắm tay Tô Duyệt, thưa chuyện với ông Tô Lê Đông, “Thưa ông, hôm nay cháu đến là có chuyện muốn thưa với ông.”

“Thằng nhóc này, có gì đang giấu ta à, có chuyện mau nói!” Ông Tô Lê Đông vẫn tiếp tục đùa giỡn cùng chú cá vàng, nên chưa phát hiện hành động nhỏ này của hai người.

“Cháu và Tô Duyệt đã kết hôn rồi ạ.” Ninh Duệ Thần bình tĩnh nói.

“Chẳng phải chỉ kết hôn thôi ư, còn ấp úng….” Ông cụ Tô lập tức dừng tay xoay người lại nhìn hai người, “Cháu vừa mới nói gì?”

“Cháu và Tô Duyệt đã kết hôn rồi, đây là giấy hôn thú của chúng cháu.” Ninh Duệ Thần đem hai bản màu hồng đưa đến trước mặt ông Tô Lê Đông, cũng tiện thể mở nó ra.

Tô Duyệt lo lắng ngẩng đầu liếc nhìn ông Tô Lê Đông, mặc dù cô biết ông nội tương đối hài lòng với đứa cháu rể tương lai này, nhưng gia đình xưa nay luôn giữ lề lối truyền thống, hôn nhân đại sự là chuyện quan trọng cỡ nào, thế nhưng cô lại làm trước thưa sau, không dám đảm bảo ông nội sẽ không tức giận.

Đồng thời, cô cũng cảm thấy người đàn ông này quá mức trực tiếp, một chút dè chừng cũng không có, cứ thế mà thẳng thừng nói ra không ngượng miệng.

“Ông nội, con đi lấy Định Tâm Hoàn cho ông.” Thấy mãi lúc lâu mà ông Tô vẫn không có phản ứng, Tô Duyệt cảm thấy vô cùng lo lắng. Nghiêng đầu, trợn mắt nhìn Ninh Duệ Thần bằng ánh mắt trách móc, mà người nọ lại vẫn bình tĩnh thản nhiên, không hề có chút sự tự trách nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui