Mao Cát Tường liều mạng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh.
Hệ thống chỉ nói thời hạn nhiệm vụ là đến trước hừng đông, quá hạn thì hết hiệu lực, không nói đến việc sống chết của kí chủ.
Nhưng hắn là kí chủ mà, là kiểu góc nhìn của Thượng Đế ấy.
Hắn chết rồi thì chơi cái gì, quần lót của anh Bạch làm sao bây giờ?
Trong cái giới truyện tình sắc này, ngoại trừ vai nam chính, bàn về việc thoát khỏi nguy hiểm, không ai có thể hơn hắn.( *không hiểu lắm:cri:)
Mao Cát Tường càng như có thêm sức mạnh, hai tay nắm chặt, tiếng tim đập dần dần bình ổn lại.
Hắn thầm nhớ lại một phần 300 ngàn chữ sảng văn “X vượt ngèo”, chú tâm đem bản thân nhập diễn vai nam chính bất tử kia.
Nhưng mà, tiếng bước chân lại ngày một gần.
Mao Cát Tường điên cuồng gào thét trong lòng, “Ông đây là loại boy cơ trí lợi hại, ít nhất cũng phải sống tới tập ba chứ, ông sẽ không chết! Sẽ không!”
…
Tiếng bước chân ngừng lại.
Mao Cát Tường cẩn thận nghe nửa ngày, ngoại trừ tiếng gió bên ngoài cùng tiếng hít thở của chính hắn, không còn tạp âm nào khác.
“Ôi ôi ôi, đã nói rồi mà, ông đây sẽ không…”
Mao Cát Tường không tiếng động mà cằn nhằn, không phát ra âm thanh, cho nên khẩu hình của hắn đặc biệt khoa trương.
Lời còn chưa kịp nói xong, nắp thùng rác này đã bị người ta nhúc nhích một chút.
Cái đệt!
Tim Mao Cát Tường trong nháy mắt ngừng đập, sau đó giống như bị người mạnh mẽ bóp chặt, cả quả tim như mất đi máu, co lại nhanh chóng, không thở nổi.
…Mấy phút vừa nãy, tên kia vẫn bình tĩnh đứng trước cái thùng rác này?
Mẹ nó đồ bệnh thần kinh, suy nghĩ cẩn thận thế.
Mao Cát Tường vạn phần bất đắc dĩ, vươn tay tìm tòi trong đống rác thải, tìm xem có vật nào có thể đem ra phòng thân được không, kết quả, sờ soạng chỉ thấy sền sệt đầy tay.
Không biết là nội tạng động vật hay hoa quả thừa, nói chung, cứ một trận hôi thối phả vào mặt ____
Muốn ói.
Dạ dày hắn bắt đầu quặn lên liên tục.
Đường gia bên này vẫn là khung cảnh ca múa yên bình như trước.
Tần Ý một đường chạy chậm theo Đường Ngự Thiên, giày cao gót đi lảo đảo, suýt chút nữa trẹo chân.
“Đường tiên sinh, anh chậm một chút…”
Đường Ngự Thiên đâu còn tâm tình gì mà nghe anh cằn nhằn, từng bước như mang theo gió, rất nhanh đã cách Tần Ý một đoạn dài.
Tần Ý trơ mắt nhìn Đường Ngự Thiên mở cửa xe, khom lưng ngồi vào rồi lái đi, để lại anh trong gió, rét đến liên tục run cầm cập.
Không biết Mao Cát Tường thế nào rồi, tình cảnh hắn hiện tại khẳng định rất nguy hiểm.
Tần Ý sờ mò túi, trên người một đồng tiền cũng không có, anh nhìn chằm chằm Đường Ngự Thiên đã lái xe đi hơn một trăm mét, thở dài.
Thế sự vô thường.( vạn vật xung quanh đều thay đổi, không gì tồn tại mãi mãi.)
Học lịch sử nhiều năm, đã đọc qua nhiều điển cố, anh tưởng rằng mình đã xem đủ, nhưng giờ mới chính thức lý giải được bốn chữ này.
Một tuần trước, anh còn đang ở trong trường dạy học, ba điểm sinh hoạt thẳng hàng, tối đến thì gúp Đồng Đồng học… Hiện tại, lại mặc loại trang phục như vậy ở trong thế giới này, làm một cái nhiệm vụ không giải thích được.
Tần Ý hai tay ôm ngực, tự sưởi ấm chính mình, chuẩn bị đi ra khỏi nơi này trước rồi nói sau.
Trong sàn nhảy, vừa vặn kết thúc một khúc, ngay sau đó, một đoạn nhạc jazz trữ tình có khúc dạo đầu trầm nhẹ nhàng vang lên trong màn đêm.
Khúc nhạc dạo vẫn còn chưa xong, đột nhiên có biến, chỉ nghe một tiếng súng vang lên, xuyên thấu tiếng nhạc, phi thẳng lên trời.
____ ‘Pằng’!
Tiếng thét chói tai liên tiếp, sàn nhảy một mảnh hỗn loạn.
“A- Giết người rồi!”
Một nhóm phụ nữ tay nhấc váy, vội vã chạy về phía Tần Ý, Tần Ý đột nhiên quay đầu lại, thình lình va vào một người đàn ông trung niên.
Người kia mặc một bộ lễ phục cao cấp được làm riêng, bộ dáng phổ thông mang theo chút vô lại, lúc bị Tần Ý đụng vào, theo bản nay dùng tay đẩy anh ra.
Đó là một đôi bàn tay thô ráp, phủ đầy vết chai.
Tần Ý nói câu “Thật xin lỗi”, giương mắt nhìn người kia dừng lại vài giây, cảm thấy có chút khả nghi.
Trong tiệc đêm mà phần lớn đều là danh gia vọng tộc, mặc dù thân phận không cao như Đường Ngự Thiên, nhưng cũng sẽ là loại đại thiếu gia quen sống trong nhung lụa, làm sao lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông như thế này?
Tần Ý đưa tay túm lấy ống tay áo của gã, muốn ngăn cản: “Vị tiên sinh này…” Anh còn chưa nói xong, cả người đã bị tàn nhẫn đẩy ra.
Chân Tần Ý mất thăng bằng, ngã xuống đất.
Người kia vội vã mà chạy, đầu cũng không ngẩng lên, trà trộn vào dòng người.
Thời điểm anh ngã sấp xuống, lòng bàn tay chống đất, mặt đất cũng không bằng phẳng gì, không lâu sau, một trận đau đớn nhỏ từ lòng bàn tay truyền lên.
Lúc này trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cằn nhằn không hề chập trùng:
“Ngu xuẩn.”
Tần Ý kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy gương mặt tà mị lãnh khốc của Đường Ngự Thiên.
Người đàn ông này đứng trước mặt anh, từ trên cao nhìn xuống, lúc nói rõ ràng mang theo ý trào phúng.
“Đường tiên sinh, không phải anh…” Không phải anh đã đi rồi sao.
Đường Ngự Thiên cười lạnh một tiếng: “Cậu còn muốn ngồi trên đất bao lâu nữa?”
Tần Ý theo thói quen muốn chống tay mượn lực đứng lên, lại ép khiến vết thương càng đau, đau đến nỗi anh phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Đường Ngự Thiên lạnh lùng nhìn anh, nửa ngày không nói gì.
Tại lúc Tần Ý cho rằng hắn sẽ hất tay rời đi, Đường Ngự Thiên lấy ra một cái khăn mùi xoa ca rô xanh xám, cẩn thận quấn hai vòng lên tay, sau đó mới đưa tay về phía Tần Ý ____
“Đứng lên.”
Tần Ý: “…”
Đường Ngự Thiên thần sắc không kiên nhẫn kéo anh lên, tiếp đó, một mặt ghét bỏ ném khăn tay vào người anh: “Giặt sạch rồi hẵng trả lại.”
Tần Ý ngơ ngác tiếp khăn tay, lúc này mới nhớ tới, Đường Ngự Thiên có chút khiết phích.
Cái tật khiết phích này, nói nghiêm trọng cũng không, mà nói không nghiêm trọng… lại giống… có chút gượng ép.
Trong nguyên tác, đêm đầu hắn cùng Hạ Thanh Thu là bắt người ta vào trong buồng tắm xoa rửa cả tiếng đồng hồ, sau đó hai người mới bắt đầu lăn giường.
Lăn xong bảy lần, hắn không giống các tổng tài khác, ôm người yêu tâm sự, mà là chạy vào buồng tắm tẩy sạch một thân dính nhớp.
Tần Ý phục hồi tinh thần, gật gật đầu: “Cảm ơn anh, tôi sẽ giặt sạch.”
Đường Ngự Thiên: “Thôi, vứt đi.”
Tần Ý: “…”
Đường Ngự Thiên tuy rằng một bộ kiêu nổ trời, biểu tình kiểu tôi không nói với cậu thì cậu cũng đừng nói với tôi, nhưng Tần Ý thực sự không đáp lại, hắn liền khó chịu, dừng bước, quay đầu lại nói: “Điếc sao?”
Tần Ý có chút hiểu rõ tính khí của vị này, vội vội vã vã đuổi tới: “Hiểu rồi.”
Vì vậy, Đường Ngự Thiên tiếp tục làm mặt lạnh đi về phía trước.
Vốn là lúc xảy ra mọi chuyện, hắn đang muốn tăng tốc, một hơi lao ra.
Hắn cách khá xa, lại ngồi trong xe, tiếng súng kia vang lên, hắn cũng không nghe được rõ ràng.
Thế nhưng từ gương chiếu hậu, phát hiện đám người kia đều hỗn loạn chạy tới hướng này.
Có người muốn ngăn hắn, còn lên kế hoạch chu toàn, khiến hắn không thể không lưu lại.
Vậy hắn liền cùng bọn họ chơi một chút.
Nhớ đến đây, Đường Ngự Thiên thầm bật cười một tiếng.
Hắn đi không nhanh, ít nhất thì Tần Ý còn có thể đuổi tới.
“Đường tiên sinh, sao anh đã trở lại? Còn Mao Cát Tường…”
“Cậu có biết cậu rất phiền hay không?”
“…” Tần Ý trầm mặc một hồi, không nhịn được lại nói: “Vừa nãy tôi nhìn thấy một người đàn ông rất khả nghi.”
Đường Ngự Thiên: “Lễ phục màu xám đậm, hàng hiệu không rõ, nơ cài sai.
Lúc đẩy cậu dùng tay trái, tuổi tác khoảng trừng từ 30 đến 35.
Trên tay có vết chai, khả năng quanh năm cầm súng hoặc làm việc nặng nhọc.
Đi ra từ phía sàn nhảy, nhưng gót giày lại dính bùn.”
Có những chi tiết nhỏ Tần Ý còn không chú ý tới, anh nghe được mà trợn mắt há mồm: “Anh…”
Đường Ngự Thiên tay trong túi quần, chuyển đề tài câu chuyện: “Này, cậu có thể đi nhanh lên một chút không.”
Tần Ý: “…A, được.”
Chân anh tăng tốc độ, trong lòng cũng bắt đầu vận sức tính toán.
Anh không có nhiều hiểu biết đối với thế giới này, nếu như muốn hoàn thành phó bản, sợ là phải mượn sức Đường Ngự Thiên.
Cái vị thiên tài IQ 250 này.
Đã gặp qua là không quên được, có chiến lược, chỉ cần hắn muốn, bất cứ chuyện gì trong mắt hắn đều có thể chính xác đến tận cùng, không xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Tần Ý nghĩ đến đây lại có chút đau đầu.
Đường Ngự Thiên này sâu không lường được, đối với hắn, anh không quá nắm chắc.
Trong sự việc này, người phiền phức nhất vẫn là Đường Bát gia.
Ông ta cho rằng tiệc do mình tổ chức, mọi người đều say sưa vui vẻ.
Cho nên cũng yên tâm lớn mật rời sân, đi tìm khoái hoạt cho bản thân.
Trong lúc ông ta đang tuổi già chí chưa già mà cưỡi trên người một người mẫu trẻ, tiếng súng đột ngột vang lên ở sát vách.
Cái dưới thân phải đập bốn viên thuốc tráng dương mới cứng được trong nháy mắt héo xuống.
Cô người mẫu trẻ kia thôi miên chính mình mà lại làm quá độ, dù sao cái kia trên người lão già này cũng sớm lỏng lẻo, vết nhăn nheo gì cũng hiện hết lên người, cô không thể không chuẩn bị tâm lý thật tốt, đắm chìm trong thể giới của riêng mình, cho nên, vào lúc Đường Bát gia đã mềm nhũn, cô ta vẫn không ngừng xoay xoay: “A~ Bát gia ~ Ngài thật lợi hại ~”
Đường Bát gia sắc mặt tím đen, nếp nhăn trên mặt đều run rẩy.
Người mẫu trẻ kêu xong mới phản ứng được, không dám nhìn thẳng Đường Bát gia, bọc chăn mỏng lao ra ngoài: “A ____ giết người rồi ____”
Đường Bát gia thở hổn hển, buộc chính mình phải tỉnh táo, sau đó mặc quần áo mà hai tay run rẩy.
Ông ta sửa sang xong quần áo, đi ra ngoài, dồn khí đan điền, uy nghiêm nói: “Lão Phùng, xảy ra chuyện gì? Lão Phùng?”
Hô nửa ngày, người quản gia từ trước đến giờ cứ gọi là đến không lên tiếng trả lời.
Thực sự là càng ngày càng kỳ cục, Đường Bát gia thở phì phò nghĩ, lão Phùng này còn muốn làm việc nữa không đây.
Ông ta đi tới trước cửa phòng quản gia, đẩy cửa mà vào.
Cảnh tượng trước mặt chấn động đến mức tim ông ta như ngừng đập, lớn tuổi, huyết áp lại cao, ông ta suýt chút nữa không thể thở nổi.
Đường Ngự Thiên cùng Tần Ý vừa vặn lên lầu, nhìn thấy Đường Bát gia đứng trước một gian phòng mà run cầm cập, lảo đà lảo đảo, trông như đang khó thở.
Tần Ý nhìn Đường Ngự Thiên, Đường Ngự Thiên vẫn một tay đút túi quần, sắc mặt như thường.
Là một người tam quan chính trực, anh cảm thấy phải tạo cảm giác hoà ái với người lớn tuổi, Tần Ý liền chủ động đi lên trước, vỗ bả vai Đường Bát gia: “Ngài không sao chứ?”
Đường Bát gia thình lình bị vỗ một cái, sợ đến bảy hồn đều tan hết.
Ông ta đập nửa ngày mới bớt tức ngực, chỉ vào Tần Ý mắng: “Sao lại là cậu!”
Tần Ý vỗ vỗ sau lưng ông ta, giúp ông ta thuận khí: “Ngài đừng có gấp.
Có lời gì chậm rãi nói…”
Đường Bát gia như đánh vào túi bông, cảm thấy ngực càng buồn bực.
Đường Ngự Thiên lướt qua hai người bọn họ, dựa vào cạnh cửa, hướng Tần Ý ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây.”
Tần Ý không rõ mà đi tới.
Đường Ngự Thiên chỉ vào thi thể ngã vào trong vũng máu của lão quản gia: “Này, ngu xuẩn, có phải là giống với áo ngủ của cậu không.”
Lão Phùng bị người bắn chết, thi thể bày ra một loại tư thế quỷ dị, máu từ trên đầu chảy xuống, tụ lại một chỗ, máu từ sau gáy bắn ra tung toé.
Trên người người ông đang mặc một bộ áo ngủ bằng lụa màu xam khói, cũng dính một mảng máu lớn.
“…”
---------------------
Hal: Vậy là lại thêm một mạng người __ (: 3 J)Z Người đàn ông trung niên “lễ phục xám đậm, đầy chai tay, nơ cài sai, gót giày dính bùn” này đương nhiên không phải boss sau màn, ông ta chỉ là người giết lão quản gia thôi, vì có lẽ boss sau màn là “giày da đen”.
Người này cũng từng xuất hiện ở một chương trước đó, cùng với một người hấp hối gần chết, có thể “biết được chuyện xảy ra tiếp theo” mà theo dự đoán là một “kí chủ” khác đó //v ( hoặc không.
Hãy thông cảm, tớ vừa edit vừa đọc nên cũng không biết hơn các cậu là bao OTL).