Tử trạng của lão quản gia quá thê thảm, Tần Ý không đành lòng, quay đầu đi chỗ khác, đã thấy Đường Ngự Thiên sâu không lường được mà quan sát anh vài lần, hỏi: “Cậu không sợ?”
…
Đường Ngự Thiên vừa hỏi xong, anh mới nhớ tới Tô Thất bị chứng sợ máu.
Kỳ thực cũng không thật sự sợ, ban đầu bản gốc chỉ muốn giả bộ nhu nhược trước mặt Đường Ngự Thiên, muốn mượn điều này kích phát thú tính của hắn.
Nhưng lần đó, Tô Thất khẽ ngâm một tiếng, đỡ trán lâng lâng muốn ngã vào lồng ngực Đường Ngự Thiên, mà hắn cũng không nhìn Tô Thất, để mặc hắn ngã đâm đầu xuống đất.
…Cũng làm khó Đường Ngự Thiên, việc này mà cũng phải nhớ.
Tần Ý không biết nên tìm cớ gì, bây giờ anh mà té xỉu có còn kịp không?
Trong lúc ánh mắt Đường Ngự Thiên nhìn anh ngày càng lạnh, anh trong giây lát nhớ lại _____
Trong nguyên tác, khi Tô Thất để lộ chuyện này.
Đại khái là vào tầm 60% truyện, Tô Thất tính kế, khiến Hạ Thanh Thu hiểu lầm Đường Ngự Thiên ở bên ngoài có người phụ nữ khác, Hạ Thanh Thu thương tâm khóc lóc gần chết thu thập hành lý rời khỏi thành phố A.
Điều này khiến Đường Ngự Thiên không thể tha cho Tô Thất, trực tiếp lấy dao vạch lên mặt hắn!
Ngoại trừ tiền, Tô Thất để ý nhất chính là khuôn mặt này, một bên rít gào, một bên xin tha, hoàn toàn quên bản thân có “thể chất sợ máu”.
Lúc Đường Ngự Thiên âm u mà rống lên “Tô Thất, cậu lại có gan dám gạt tôi”, Tô Thất trả lời thế nào…
Tần Ý suy nghĩ nửa ngày, rốt cục trong trí nhớ, tìm được câu chữ.
Nhưng mấy từ này cũng quá…
Quá xấu hổ rồi.
Giữa lúc Tần Ý đang nhẩm lại lời kịch, anh càng do dự, nghi ngờ trong đáy mắt Đường Ngự Thiên càng nhiều.
Tầm mắt lạnh lẽo mang theo tìm tòi nghiên cứu như muốn xuyên thẳng anh, nhìn thấu tất cả nguỵ trang, khiến anh cảm thấy bản thân trần như nhộng.
Tần Ý bị nhìn chằm chằm có chút chột dạ, bên tai hiện lên một vệt hồng.
Anh dựa theo kịch bản, cứng đờ nói ra vài chữ: “Bởi vì, có anh… ở bên cạnh tôi…”
Đường Ngự Thiên dựa vào cạnh cửa, nghe vậy cả người run lên.
Tần Ý bám sát kịch bản, nói ra nửa câu sau: “Cho nên tôi mới…”
“Mới cái gì?”
“… mới có thể vượt qua bóng tối của sự sợ hãi.”
Đường Bát gia bị kẹt giữa hai người: “…”
Sau khi Tần Ý nói xong, trong hành lang an tĩnh hai giây, sau đó Đường Ngự Thiên xì cười một tiếng: “Ngu xuẩn.”
Tần Ý quả thực không còn mặt mũi nhìn hắn, cũng không biết cái ‘ngu xuẩn’ kia có ý gì.
Bởi vì cúi đầu, anh bỏ lỡ ánh mắt tràn ngập trào phúng, mà trong trào phúng lại đầy sung sướng của Đường Ngự Thiên.
Anh không nhìn thấy, không có nghĩa là Đường Bát gia không nhìn thấy.
Tuy rằng Đường Ngự Thiên càng lớn càng thâm sâu, nhưng nhìn nụ cười ngọt ngào của hắn từ tấm bé, cho đến cái bộ dạng như quỷ ngày hôm nay, dù sao cũng là đứa nhỏ ông ta nhìn từ nhỏ đến lớn, Đường Bát gia tự nghĩ bản thân vẫn có chút hiểu hắn.
Đường Bát gia tự cho là hiểu rõ nam chính rất nhanh đã bùng nổ: “Lúc này là lúc nào, vậy mà các người còn ở đây nói chuyện yêu đương!”
Tần Ý: “A?”
Con mắt nào của ông ta nhìn thấy bây giờ bọn họ…
Nói, chuyện, yêu, đương?
Đường Bát gia tiếp tục tận tình khuyên nhủ: “Ngự Thiên, ta đã nói con không biết bao nhiêu lần, không nên quên thân phận của mình, tìm một người môn đăng hậu đối, con xem con bây giờ…”
Ông ta còn chưa nói hết, liền cảm thấy nhiệt độ bốn phía trong nháy mắt hạ xuống.
Đường Ngự Thiên mặt không đổi sắc đặt câu hỏi: “Hiện tại làm sao? Ông mù à? Tôi làm sao có khả năng coi trọng cậu ta.”
Đường Bát gia thật không dám tiếp tục nói, ban nãy trên sân đã nói chuyện rõ ràng với Đường Ngự Thiên, đảm bảo không can thiệp vào chuyện của hắn, lúc này mới từ họng súng trốn về.
Vì vậy, Đường Bát gia chỉ có thể thầm cằn nhằn trong lòng, không coi trọng, à, còn nói là không coi trọng, không coi trọng mà lộ ra cái biểu tình kia à.
Tự mình soi gương đi! Đấy là tình yêu nảy mầm đấy!
Ông ta cằn nhằn cho sảng khoái xong, sau đó xoay người hướng dưới lầu gọi: “Người đều chết ở đâu rồi, lên xử lý chuyện trên này đi, kiểu gì vậy, có phải đều không muốn làm nữa?”
Có người gọi, những người hầu kia lúc này mới nhào đến, mang theo thùng đựng nước, bàn chải, khăn lau, nước khử trùng lên phòng lão quản gia.
Có người cầm vải liệm, bọc thi thể của lão quản gia lại, nhưng vải không đủ dài, chân của ông vẫn hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
Người kia nhét vào mấy lần cũng không xong, cứ để vậy, rồi hỏi: “Bát gia, sau khi xử lý tốt, vẫn vứt ở chỗ cũ?”
Đường Bát gia gật gật đầu.
Tần Ý nhìn có chút không hiểu: “Không cần báo cảnh sát sao?”
Đường Bát gia: “Tại sao phải báo cánh sát?”
Tần Ý: “Chúng ta hiện tại đang sống ở xã hội pháp chế, pháp chế là một loại chế độ hoá luật pháp chính thức, tương đối ổn định.
Chúng ta nên có ý thức tự giác tuân thủ pháp luật, đồng thời, thông qua pháp luật hay các trình tự tư pháp hay quy định để giải quyết các vấn đề chính trị, kinh tế, xã hội và các phương diện tranh cãi dân sự.”
Đường Bát gia: “…”
Người này bị bệnh à?
Đường Ngự Thiên túm cổ áo Tần Ý, kéo anh ra xa khỏi Đường Bát gia: “Cậu không cần phải để ý đến những việc này.”
Bởi vì cậu rất phiền, mà cũng không liên quan gì tới cậu.
Tuy rằng trong giọng vẫn tràn đầy ghét bỏ, nhưng Tần Ý lại cảm thấy có chút… Ôn, nhu?
…
Anh quăng cái ý niệm kỳ quái này ra sau gáy, thừa dịp bọn họ còn đang dọn dẹp xử lý, quan sát tỉ mỉ căn phòng này, nhìn xem có manh mối gì hay không.
Hết thảy đều bị bịt kín, cửa sổ khoá bên trong, hung thủ phải đi, thì cũng chỉ có cửa ra vào.
Trong phòng trang trí đơn giản, không có đồ vật dư thừa, bên giường dựng thẳng một cái gậy.
Trên tủ đầu giường là một khung ảnh, trong khung ảnh là lão quản gia và cháu gái của ông.
Trong hình, lão Phùng trẻ hơn hiện tại một chút, thân mang trang phục màu xanh đen, ôm cháu gái đứng ở cổng lớn Đường gia, cười đến là thoải mái.
Tần Ý nghĩ tới ông mình.
Ông lão không biết chữ lại cần củ chăm chỉ làm việc cả đời ở nông thôn, anh nhớ như in, ông đi giày vải rách, làm xong việc trở về, chân còn chưa bước vào cửa, đã gọi anh ‘Nhị Phúc, xem xem ông đem món ngon gì về cho con này’, anh cao hứng chạy ra, quả nhiên là một xâu kẹo hồ lô.
Nhị Phúc là nhũ danh của anh, anh cả gọi là Đại Phúc.
Ông lão ở nông thôn, không có văn hoá gì, chỉ có thể lấy cái tên thường thấy như vậy.
Tần Ý lại cảm thấy, hai chữ Nhị Phúc này cực kỳ ấm áp.
Tên Tần Ý là do bà nội đặt, Bà Tần đọc qua sách, năm đó là thanh niên trí thức, lúc xuống nông thôn thì gặp ông Tần, kết quả ở lại nông thôn cả đời.
Sau khi Tần Ý sinh ra không bao lâu, bà liền qua đời.
Mỗi khi ông có chuyện nhắc đến người bạn đời già này của mình, thường trầm mặc, trầm mặc mà cười, nói rằng, may mà bà ấy nghĩ tên mới cho các con, chứ nếu dùng tài nghệ của ông, có khi còn bị người ta lấy ra làm chuyện cười.
Tần Ý suy nghĩ một hồi, viền mắt đã lơ đãng ướt.
Đường Ngự Thiên cau mày gọi anh: “Này”
Tần Ý nghiêng đầu, lén lút lau đi nước mắt.
Chờ anh quay đầu, chỉ thấy trong tay Đường Ngự Thiên là một cái khăn mùi xoa ca rô trắng xám, đưa đến cho anh.
Đường Ngự Thiên: “Ngu xuẩn, cái cuối cùng đấy.”
Tần Ý cũng không dự định gào khóc một hồi, cần gì khăn mùi xoa chứ, vì vậy từ chối nói: “Không cần.”
Sắc mặt Đường Ngự Thiên vốn vô cùng không tốt, lúc này lại càng dài ra.
Trong từ điển của Đường Ngự Thiên hắn, chỉ có là hắn cho hay không, không tới phiên đối phương nói là có muốn hay không muốn.
Tần Ý cũng nhìn ra, suy nghĩ một chút vẫn vươn tay tiếp nhận: “Cảm ơn anh.” Sau đó liền bồi thêm một câu, “Tôi sẽ giặt sạch…”
Nghe vậy, Đường Ngự Thiên nhíu nhíu mày.
Tần Ý vội vã đổi giọng: “Tôi sẽ vứt nó.”
Đường Ngự Thiên nhíu mày càng sâu.
Tần Ý: “…” Nếu như cái thứ hai cũng không phải câu trả lời chính xác, vậy anh cũng không biết nên nói gì cho phải.
Đám người hầu bận rộn trong phòng một trận, mở cửa sổ ra cho thông gió, bên ngoài gió lạnh ào ào thổi tới.
Thật là lạnh.
Bọn họ mỗi người một ý mà trầm mặc, chỉ nghe thấy ở một đầu hành lang khác đột nhiên truyền tới tiếng bánh xe nhỏ.
Đó là một người đàn ông có bộ dạng suy nhược, anh ta ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp kín một cái chăn len nhiều màu, rũ xuống mắt cá chân.
Anh ta mỉm cười, mở miệng nói: ____ “Ngự Thiên?”
Đường Ngự Thiên nói không chút lưu tình: “Đừng tới đây.”
Đường Nhiên Chi nghe lời mà dừng lại, không để ý chút nào với lời nói vô tình của Đường Ngự Thiên, trên mặt mang ý cười ôn hoà: “Hôm nay em về, sao không nói với anh một tiếng, mấy người bọn em đều vây quanh ở đây, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Đường Ngự Thiên đi tới, vòng tới phía sau xe lăn, đẩy Đường Nhiên Chi trở về, vừa đi vừa cằn nhằn: “Anh ra ngoài làm gì, nơi này quá bẩn, trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt.” Giọng cũng không được coi là dịu dàng, nhưng tốc độ đẩy xe lại chầm chậm, hoàn toàn không gấp gáp như những gì vừa nói ra khỏi miệng.
Tần Ý nhìn chằm chằm bóng người đang ngồi xe lăn kia, không khỏi xuất thần.
Đường Nhiên Chi, anh họ của Đường Ngự Thiên.
Là nhân vật duy nhất trong nguyên tác “Hào môn thế gia” gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn.
Hai chân của anh ta, là vì cứu Đường Ngự Thiên năm hắn mười lăm tuổi mà đè ép đến dây thần kinh, dẫn đến hai chân bị bại liệt.
Đường Nhiên Chi trong thế giới này cũng giống với tưởng tượng của anh, một bộ dạng trơn bóng như ngọc, người đầy bệnh trạng, nói chuyện tinh tế ôn nhu, như là thư hương môn đệ được nuôi dạy tới nơi tới chốn.
Trong sách không có tỉ mỉ miêu tả khi Đường Nhiên Chi và Đường Ngự Thiên ở chung, chỉ hời hợt vài câu, đại ý là Đường Ngự Thiên tuyên thệ sẽ bảo vệ anh ta cả đời.
Bây giờ nhìn lại, Đường Ngự Thiên đối với anh ta thực sự rất tốt.
Loại tốt này thậm chí còn vượt qua cả Hạ Thanh Thu.
Tần Ý luôn cảm thấy, Đường Ngự Thiên đối với Hạ Thanh Thu kia quá ôn nhu, dính ngấy, hoàn toàn không thể hiện được tính cách, rất không tự nhiên.
Hắn như thay đổi thành một người khác, quá không chân thật.
Đường Ngự Thiên đẩy anh ta một đoạn đường, không biết hai người nói cái gì, Đường Nhiên Chi nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Tiếng cười như một dòng suối, tách hẳn khỏi bầu không khí quỷ dị đầy máu tanh nơi đây.
Sau đó Đường Ngự Thiên một cước đạp mở cửa phòng, đẩy anh ta vào.
Đường Bát gia chỉ huy xong đám người kia, thấy Tần Ý vẫn còn ở đây, hừ lạnh một tiếng: “Một người đến, dẫn cậu ta xuống phòng khách dưới lầu, một người ngoài như cậu ta mà đứng đây thì còn ra thể thống gì.”
“Không cần phiền mọi người, tôi có thể tự đi xuống.” Tần Ý đáp, “Chờ lát nữa Đường tiên sinh ra ngoài, cảm phiền mọi người nói cho anh ta một tiếng, rằng tôi ở phòng khách đợi anh ta.”
Đường Bát gia thờ ơ hừ một tiếng.
Tần Ý dọc theo cầu thang xoay tròn mà đi xuống dười, đi một hồi mới đến phòng khách.
Anh ngồi trên ghế sa lông, lặng yên chờ Đường Ngự Thiên.
Phòng khách rất lớn, ngửa đầu xem chiếc đèn treo vàng chói lọi lộng lẫy đã có một loại cảm giác không chân thật.
Trên vách tường có treo đồng hồ kiểu Âu, kim giờ chỉ số 3, kim giây liên tục chuyển động.
Ba giờ.
Cách hừng đông ba tiếng.
Tiến độ nhiệm vụ.
Không.
Anh gọi hệ thống: “Cậu biết Mao Cát Tường hiện tại đang thế nào không?”
Tiểu Manh Manh đáp lại rất nhanh: “Ừm, trên lý thuyết, tôi không thể kiểm tra tiến độ nhiệm vụ của kí chủ khác.”
“Trên lý thuyết?”
Tiểu Manh Manh: “Phải mất 1 điểm.”
Tần Ý suy nghĩ một chút, đồng ý: “Được”
Tiểu Manh Manh ‘keng’ một tiếng: “Tổng có 5 điểm, trừ di 1 điểm, hiện tại số điểm là 4.
Thỉnh kí chủ chờ đợi, tôi sẽ liên lạc với Tiểu Xấu Xa.”
Tần Ý kiên nhẫn đợi mấy phút, chưa đợi được tin tức của Tiểu Manh Manh, lại bị một người vòng tới sau cổ!
Một trận nhiệt khí ghé vào lỗ tai anh, là tiếng thở nhẹ nhàng của một người đàn ông, sau đó Tần Ý cảm thấy thuỳ tai bị một vật ướt nhẹp mềm mại liếm một chút, thật ngứa.
Là đầu lưỡi của người đàn ông kia.
Người kia đứng sau ghế, cách ghế sô pha mà ôm vòng lấy anh, Tần Ý chỉ có thể thấy được cánh tay gã ta.
Cánh tay gã xăm một con bò cạp màu đỏ sậm, thuận theo cổ tay nhìn xuống, trên tay còn mang một chiếc nhẫn hắc diệu thạch.
Tần Ý nghiêng đầu, né tránh nụ hôn trên tai của gã, cảnh cáo nói: “Thỉnh tự trọng.”
Đáp lại anh là tiếng lẩm bẩm tà ác của gã: “Tự trọng? Ở trước mặt ta giả bộ cái gì.”
Tần Ý còn chưa kịp tiến hành giáo dục tư tưởng cho gã, chỉ nghe gã nói tiếp một câu: “Tô Thất, ta không ngời cậu lại thành người của Đường Ngự Thiên, lần trước không làm cậu, ta thực sự hối hận.”
---------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mao Cát Tường: Đồng minh của tao còn sống không!!!
Tiểu Xấu Xa: Trừ 1 điểm.
Mao Cát Tường: …Sống chết theo ý trời, tao không nên hỏi nhiều như vậy, tao không muốn biết chút nào, đừng trừ điểm tao..