Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện FULL


Động tác xoa tay của Âu Dương Thần dừng một chút.
“Cô ta chết rồi thì liên quan gì tới chúng tôi?” Vương Gia Diệp hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ cậu cho rằng là do chúng tôi làm?”
“Cho nên, ý của bà, bà ta đã mặc áo phao,” Đường Ngự Thiên bật cười, “Trên mặt biển không sóng không gió, chưa tới mười phút liền tự mình chết chìm?”
“Sao lại không thể?”
Tần Ý nhìn bọn họ, thầm nghĩ, đương nhiên là không thể.
Coi như đối phương có là đầu heo, cũng phải chống đỡ được hơn mười phút.
Huống hồ khi đó trên mặt biển gió êm sóng lặng, nếu không phải vì… Có người không biết thù Hoàng Nguyệt Nguyệt đến cỡ nào mà cố ý dúi đầu bà ta vào trong nước.
Kỳ thực muốn biết đáp án rất đơn giản, Hoàng Nguyệt Nguyệt là người bơi cuối cùng, người kia nhất định cũng phải tụt lại phía sau…
Nhưng vấn đề là, ai là người ban đầu cố ý sót lại phía sau, sau đó cố sức bơi vượt lên trước?
Tần Ý trầm mặc một hồi, lúc đó anh chỉ lo bơi, bơi tới hư thoát, tới mụ cả người, cũng chẳng để ý xung quanh.
Đề tài này cuối cùng cũng vô tật mà chấm dứt.
Nhìn qua chỉ thấy Đường Ngự Thiên tuỳ tiện nhắc tới, Tần Ý lại cảm thấy hắn biết tất cả mọi chuyện, nhưng không chịu nói một lần cho sảng khoái mà phải từ từ nhử bọn họ.
Nhắc tới cũng khéo, chiều nay, gió biển vẫn thổi về hướng nam.
Trời tối, thi thể Hoàng Nguyệt Nguyệt dạt vào bờ.

Tóc đen tung toé rối bù, một phần chìm vào nước biển, dính đất cát.
Bộ quần áo trên người siết chặt thân thể bà ta, cánh tay trắng nõn cân xứng vô lực khoác lên bờ biển, tuỳ ý trôi nổi theo từng đợt sóng đánh.
“…”
Hồng Bảo khiêng đến một đống củi khô từ gần đó, cho thêm vào đống lửa.
Âu Dương Thần nhìn trái nhìn phải, phát hiện không ai nhắc gì tới bộ thi thể kia, Đường tổng tiếng tăm lừng lẫy còn nhàn nhã tự đắc mà dựa vào người cậu trai mi thanh mục tú nọ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cậu trai nọ thỉnh thoảng lại cúi đầu thì thầm vào tai Đường Ngự Thiên.

(* tch, chưa chính thức mà đã thấy hoà hợp thế này… ai có máy ảnh không chụp lại đi.)
“Mấy người bên kia,” Âu Dương Thần do dự nói, “Không ai muốn di chuyển thi thể bà ta à?”
Tần Ý nghe vậy ngẩng đầu lên, gật đầu nói: “Âu tiên sinh cũng có ý này?”
“Đương nhiên, mang bà ta…” Quăng ra xa chút, ném lại vào biển.
Âu Dương Thần còn chưa nói hết, liền nghe Tần Ý một mặt đứng đắn nói: “Đúng vậy, phải mang bà ta lại gần đây một chút.”
A?
“Cứ cách mười phút thuỷ triều lại dâng, tiếp tục như vậy bà ta rất dễ bị nhấn chìm,” Tần Ý chỉ chỉ một cây gần đó, “Có thể mang bà ta dựa vào bên cây, nhưng vậy bà ta có thể yên bình ngủ yên.”
Anh cũng vừa mới bàn với Đường Ngự Thiên về vấn đề này, kết quả, Đường Ngự Thiên đáp ứng, nhưng với điều kiện trước tiên phải kể chuyện trước giờ đi ngủ cho hắn nghe.

(*… để thầy Tần nhầm lẫn sang tình cảm cha-con thầy- trò là ông tự lấy đá đập chân đấy nhé Đường tổng.)
… Phong cách của vị tổng tài tài hoa này vẫn luôn làm người kinh sợ như vậy, Tần Ý cũng cảm thấy điều kiện này thực sự cực kỳ bình thường.
Đối mặt với anh, Âu Dương Thần căn bản không tiện nói ra mấy chữ “ném về biển”, mệt mỏi ngồi thụp xuống.
Đường Ngự Thiên nhấc mí mắt, đối với việc ai đó kể được một nửa lại chạy đi tiếp chuyện đứa khác rất bất mãn, trong đôi mắt hẹp dài đều là hàn ý.
“Em để ý đến hắn làm gì?” Khẩu khí Đường Ngự Thiên rất không tốt, “Em thật sự nghĩ rằng hắn ta…”
Tần Ý ghé tai hắn nhỏ giọng: “Tôi biết, tôi cố ý nói như vậy.”
Anh đương nhiên biết tên Âu Dương Thần này có ý gì, vẻ mặt đó của hắn, rõ ràng là muốn ném Hoàng Nguyệt Nguyệt ra xa.
Chỉ là anh không am hiểu tranh chấp với người khác, đành dùng phương pháp này chặn miệng đối phương.
Đường Ngự Thiên hơi nheo mắt lại, tiểu ngu xuẩn nhà hắn vậy mà cũng sẽ có lúc đùa giỡn khôn vặt kiểu này?
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Ý làm chuyện như vậy, anh nhìn biểu tình của Đường Ngự Thiên, nhất thời có chút băn khoăn: “Đường tiên sinh, tôi như vậy, có phải không được tốt lắm?”
“Sao mà không tốt lắm?”
“Tôi… lừa gạt hắn.”
“Tô Thất, không phải ai cũng đáng giá để tôn trọng, có nhiều loại người còn chẳng bằng một con chó.” Đường Ngự Thiên ghé vào tai anh trả lời, “Có cái lão gì người Ấn Độ từng nói, cái gì mà, thế nhân làm ta tổn thương, ta lại dùng tiếng ca hồi đáp( *câu gốc: The world has kissed my soul with its pain, asking for its return in songs.)___ đây không phải thiện lương, đây mẹ nó chính là ngu ngốc.”
“…”
“Giống như em.”
“…”
“Ánh mắt em như vậy là có ý gì? Không đồng tình?”
Cũng không biết Tần Ý lấy gan từ đâu, vươn tay che miệng hắn, chuyển đề tài: “Chúng ta vừa mới nói tới, Chu Thành Vương, nhờ vào trợ giúp của Chu Công mà khiến Chu triều biến thành quốc gia có chế độ thống trị cường đại nhất.” (* ờm… như tôi đã nói, mấy cái này tôi chả biết gì đâu, thấy sai ý thì cứ thoải mái nhắc.)
Môi Đường Ngự Thiên kề sát lòng bàn tay anh, cam tâm tình nguyện im lặng.
“Đến thời điểm nhi tử của Thành vương lên kế vị, sự hưng thịnh của Chu triều đã đạt đến đỉnh điểm.” Tần Ý nói tới chỗ này, theo thói quen dừng lại, sau đó ngữ điệu chuyển thấp, “Thời kỳ lịch sử này được cho là ‘Thành Khang chi trị’ (* ý nói dưới thời trị vì của Chu Thành vương và con ông ta, Chu Khang vương, đất nước được hưởng thái bình thịnh vượng.), nhưng kể từ khi con của Chu Khang lên ngôi, Chu triều liền dần dần sụp đổ.”
Anh nghiên cứu lịch sử, đối với những biến cố thăng trầm, hưng suy của vương triều đã thấy quá nhiều, nhưng vẫn không nhịn được mà phiền muộn.
Nhưng lần này, anh chưa kịp phiền muộn bao lâu, lòng bàn tay bị một hứ gì đó nóng ấm nhẹ nhàng đảo qua.
Đường Ngự Thiên nhìn anh, ánh mắt trước giờ lạnh lung lúc này lại bình tĩnh, từng chút một tối đi, thậm chỉ trong đáy mắt còn có chút nhiệt độ không bình thường.
Tần Ý cảm thấy lòng bàn tay mình như bị thiêu đốt, nóng đến độ anh phải lập tức thu lại.
Bóng đêm vẫn ập xuống.
Từ lúc rời khỏi xuồng cứu hộ cho đến nay, tình huống cũng không có chuyển biến tốt.
Bọn họ đã không còn nước ngọt cùng vật tư, lúc bỏ xuồng đã mở ra uống một trận, bánh quy cũng ăn sạch sẽ.

Cho dù có lén lút mang theo người cũng không mang được bao nhiêu.
Càng tệ hơn chính là, tín hiệu ngày càng kém, trước kia còn có thể kiên trì gửi đi mười mấy giây, hiện tại lại ngày càng ngắn.
Sắc mặt Vương Gia Diệp không được bình thường một hồi lâu, hai chân vắt vào nhau, cuối cùng thực sự nhịn không nổi, quay đầu hỏi Tiểu Mai: “Cô muốn đi vệ sinh không?”
Tiểu Mai đáp: “Không… Nhưng tôi có thể đi cùng bà.”
Nếu là lúc thường, Vương Gia Diệp cũng chẳng thèm đi cùng người khác, người luôn háo thắng như bà ta khẳng định đứng lên tự đi.
Thế nhưng, ở thời điểm hiện tại, xung quanh là một màu đen kịt, chỉ có nơi bọn họ vây quanh đống lửa là toả ra ánh sáng yếu ớt, cả mùi khói hun cũng có chút cảm giác yên ổn.
Nơi này chính là đảo hoang, không chắc có gặp phải rắn độc mãnh thú gì không.
“Đừng đi quá xa,” Tần Ý lấy một đoạn gỗ lớn từ trong đống lửa, “Lấy cái này chiếu rõ đường đi, tốt nhất nên duy trì nói chuyện.”
Tiểu Mai nhận lấy, cảm ơn một tiếng, hai người liền tiến đến một bụi cỏ gần đó.
Trên đường đi có ngang qua cái cây xác Hoàng Nguyệt Nguyệt đang dựa vào, ánh sáng từ ngọn đuốc chiếu rõ ràng một bên mặt trắng bệch của bà ta, thực sự rất đáng sợ vào ban đêm.
Tuy rằng lúc thường Vương Gia Diệp một câu cũng không hợp với bà ta, nhưng vẫn bị ảnh hưởng, thầm niệm một câu Amen trong lòng.
Có gì cũng đừng trách tôi, việc cô chết cùng tôi không có quan hệ gì.
Vương Gia Diệp và Tiểu Mai đi tầm 2, 3 phút; 2, 3 phút sau họ nghe thấy một tiếng rít gào rõ ràng truyền ra từ bụi cây.
Tiếng thét chói tai này, có giọng nữ, mà cũng có… giọng nam?
Lúc Tần Ý chạy đến, chỉ thấy nữ tổng tài bá đạo đang kéo quần, đối diện còn có một bóng đen, cây đuốc trong tay Tiểu Mai đã sắp cháy hết, hai người kia vẫn la hét không ngừng.
Bốn phía là gió biển gào thét lẫn vào không khí mằn mặn, lá cây cũng bị thổi mà va vào nhau xào xạc.
“Mày là ai?!”
Hồng Bảo đứng trước bảo vệ ông chủ, giơ cao đuốc hướng về phía bóng đen kia.
Ánh lửa rọi chiếu lên bóng đen, một khuôn mặt tuấn lãng hiện lên rõ ràng.
___ Cái người đang cùng người phụ nữ nọ đồng thời rít gào, Mao Cát Tường.
“Cái đệt, bác gái này, sao bác lại đi vệ sinh tuỳ tiện như vậy chứ,” Mao Cát Tường gào xong rốt cục tìm về được thanh âm của mình, hiện tại hắn đang cực kỳ sợ hãi, “Lời nên nói cũng phải nói, tuy rằng bác bị tôi nhìn thấy hết, nhưng tôi cũng không chịu trách nhiệm gì cho bác được.”
Vương Gia Diệp đỏ mặt, tức giận, hung ác chỉ vào mũi hắn mắng: “Cậu là con cái nhà nào, một câu của tôi có thể khiến toàn thành phố phong sát cậu, có tin không, thời điểm đó có quỳ gối đầu đường xin cơm cũng không ai cho.”
Tần Ý: “…”
Một hồi khôi hài.
Ngay sau đó còn nghe thấy tiếng Bạch Dư ra trận.
Rất tốt, người cũng gom đủ, đại đoàn viên.
Vương Gia Diệp được Tiểu Mai đỡ về, vì tối và không an toàn nên cùng đi còn có Âu Dương Thần.
Mao Cát Tường luống cuống tay chân giải thích một hồi, nguyên lai bọn hắn cập bờ ở một nơi khác, cách nơi bọn họ tầm bốn lăm độ.
“Tôi nhìn thấy bên các cậu có khói, nghĩ không biết có phải cậu không, kết quả đúng thật,” Mao Cát Tường móc ra một gói bánh quy rau hẹ trong túi, nhiệt tình bắt chuyện với đồng minh, “Ăn không?”
“Không cần,” Tần Ý đoán vật tư bên kia cũng không nhiều, anh cũng không quá đói, đáp, “Các anh cứ giữu lại ăn đi.”
Thân thể lúc này của anh, đại khái là hồi nhỏ phải chịu đói một thời gian dài, ăn ít, khả năng nhịn đói cũng rất mạnh.
Con nhà nghèo, chịu đói là môn học bắt buộc.
“Cậu khách khí với tôi làm gì,” Mao Cát Tường cố gắng nhét cho anh, “Tôi còn nữa mà.”
“Mao tiên sinh…”
“Tôi còn rất nhiều!”
Vì phòng ngừa Tần Ý lại nhét về trả hắn, Mao Cát Tường còn mở phéc-mơ-tuya áo khoác.

Đây là đồ của Bạch Dư, bên trong có rất nhiều túi, Bạch Đại Thối đã tự mình giảng giải, có thể để ống tiêm, bình thuốc, đạn,…
Quỷ mới hiểu được mấy thứ đó dùng để làm gì.

(* … dùng để sống đấy Mao thiếu…)
Mao Cát Tường ném sạch sành sanh, sau đó nhét cả đống bánh vào.
Với cả bao nặng trịch như vậy, Tần Ý nhìn mà suýt sững sờ, cũng khó cho hắn, bơi như vậy mà cũng không bị chết chìm.
“Lúc bơi, tôi không ngừng tự nhủ, không vì mạng mình thì cũng phải sống sót vì bánh quy.” Lúc Mao Cát Tường nói mấy lời này, giọng điệu như đang dốc lòng đọc diễn thuyết vậy, Bạch Dư im lặng giúp hắn cài áo lại, tránh cho bị cảm lạnh.
Đường Ngự Thiên xì một tiếng.
Hắn vẫn luôn không xác định được chỉ số thông minh của tên Mao Cát Tường này.
Nghe âm thanh cười nhạo này, Mao Cát Tường cảm thấy cả người đều thương tổn sâu sắc: “Haizzz, anh có biết, bọn tôi vì cứu cái vị ghế lăn kia nhà anh phải bỏ biết bao công phu không? Chân bị tật thì ở nhà chăm sóc đi, chạy đến xem náo nhiệt làm cái gì.”
Sắc mặt Đường Ngự Thiên nhất thời cứng đờ: “Cậu nói cái gì?”
Tần Ý theo bản năng mà nắm ống tay áo của Đường Ngự Thiên, ngón tay phát lạnh.
Người Mao Cát Tường đang nói… là Đường Nhiên Chi?
Tên Đường Nhiên Chi giả mạo kia?
Đúng như dự đoán, Mao Cát Tường căm phẫn trả lời: “Là Đường Nhiên Chi, anh họ tốt của anh chứ ai.”
Cái anh giai Nhiên Chi này thực sự quá co quắp, lúc nhảy xuồng cứ bám lấy xe lăn, vẫn phải nhờ Đại Cơ Nhục đạp một đạp mới chịu xuống.

Không động đậy gì nổi nhưng vẫn được túm lên bờ thuận lợi, quả là đáng tăng tiền thưởng cuối năm cho Đại Cơ Nhục.
Đường Ngự Thiên cẩn thận nắm lấy bàn tay đang níu ống tay áo hắn của Tần Ý, siết trong tay.
Tần Ý đột nhiên cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Mao Cát Tường vẫn còn tưởng bở, hắn biết địa vị của Đường Nhiên Chi trong lòng nam chính, không chừng nhờ chuyện này, hắn còn có thể tăng độ hảo cảm với người ta ấy chứ.
Đường Ngự Thiên ghé đến bên tai Tần Ý nhắc nhở: “Còn nhớ buổi chiều tôi từng nói với em, thời gian phát ra tín hiệu ngày càng ngắn không?”
____ bởi vì khi đó, Đường Nhiên Chi giả ngày càng đến gần vị trí của bọn họ!
Cho nên, tín hiệu vốn có thể duy trì mười giây, lại từng chút suy yếu đến ba giây, cuối cùng là không thể phát đi.
Nhìn Mao Cát Tường đang cảm thấy đường làm quan rộng mở, Tần Ý thật không biết mở miệng nói với hắn chuyện này như thế nào.
“Mao tiên sinh… Có chuyện này, tôi không biết có nên nói hay không.”
Mao Cát Tường dũng cảm vung tay: “Cậu cứ nói.”
Tần Ý ghé vào lỗ tai hắn, nói: “Đường Nhiên Chi kia, là giả.”
Mao Cát Tường hiển nhiên ăn không vô tin tình báo này, ngơ ngơ ngác ngác: “A?”
Gió biển tàn nhẫn hiu quạnh tạt qua gò má hắn.
“Dờ phúc you say what?”
---
Tác giả có lời muốn nói:
[ Nếu như bạn học Mao Cát Tường gặp phải thầy giáo Tần] một tiểu kịch trường nhàm chán.
Tần Ý: Các trò, lật sách giáo khoa trang 15, hôm nay chúc ta tiếp tục học về Minh Trị Duy Tân.
Mao Cát Tường: Ôi đệt, sách của mình đâu?
Tần Ý: Bạn học Mao, mời em đứng lên trả lời một vài câu hỏi, em hãy cho biết thời gian bắt đầu và kết thúc của Cải cách Minh Trị? Các em khác không được nhắc bạn.
Mao Cát Tường chậm rãi đứng lên, đại não nhanh chóng vận chuyển: Cái Minh Trị này có nghĩa gì… Minh triều… Có lẽ là Minh triều của quốc gia chúng ta…
Vấn đề là, Minh triều bắt đầu từ khi nào? Hồi Chu Nguyên Chương?
Nụ cười hiền hoà nơi khoé miệng thấy Tần cho cậu thêm dũng cảm phạm sai lầm.
Mao Cát Tường hàm hàm hồ hồ đáp: Thưa thầy, em không rõ lắm, em quên mất thời gian Chu Nguyên Chương lên ngôi là năm nào…
Trong phút chốc, Tần Ý cũng không biết là do mình cầm nhầm sách giáo khoa hay do Mao Cát Tường đọc nhầm kịch bản nữa.
Chu Nguyên Chương lên ngôi? Ai Khắc Tư QAVE?(* chỗ này không tìm được cái gì… cũng không hiểu luôn..

‘埃克斯’ ra một thành phố ở Pháp, còn QAVE thì chẳng hiểu ;;v;;)
Mao Cát Tường: Minh Trị Duy Tân… Chu Nguyên Chương… Tuyên bố chính sách mới… năm 1386 ạ?
---
Hal: Bỏ lịch sử qua một bên, tôi chỉ muốn nói là hành động trong vô thức của thầy Tần đáng yêu quá QAQ
Mà kiểu thầy vẫn chưa nhận ra nhưng mọi hành động nhỏ của thầy đã chứng tỏ Đường tổng có một vị trí cực kỳ đặc biệt ấy: điều đầu tiên làm khi thức dậy là lần tìm hơi ấm của đối phương, vì đối phương mà làm những điều chả có tẹo đảm bảo an toàn nào, nhường nhịn hết lần này đến lần khác.

Và cuối cùng, Đường tổng là người đầu tiên thầy Tần nghĩ đến khi cảm thấy sợ hãi.
Có thể thấy thầy Tần là một con người khép kín và ít khi nhận giúp đỡ hay đi cầu cạnh ai, nhưng Đường tổng là một sự tồn tại đặc biệt, cứ từng chút khiến thầy tin tưởng, dựa dẫm vào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui