Va Vào Ánh Mắt Em


Ngày cưới diễn ra, Ngữ Nhi mặc chiếc váy trắng cúp ngực, xoè từ eo xuống bồng bềnh.

Trên váy đính nhiều viên pha lê lấp lánh, không gian xung quanh cũng toàn hoa tươi và bóng bay đồng màu.

Nhìn cô cứ như một nàng thơ vậy.
Cô run run cầm tay bố mình tiến lên lễ đài, Phương Nghị thấy thế bèn ân cần nhắc:
- Không sao, con cứ đi chậm thôi, bố sẽ luôn giữ tay con.
Hạ Phong Thần nhìn vợ mình đang lại gần vô cùng xúc động.

Gian nan lắm hai người mới có quả ngọt như hôm nay.

Giây phút nắm tay Ngữ Nhi, cảm xúc trong anh vỡ oà, hôn cô một cái trong tiếng vỗ tay chúc mừng của quan khách bên dưới.

Hai bà thông gia thì rưng rưng nước mắt nhìn các con mình.
Bên dưới, Lục Ngôn nhìn Ngữ Nhi mà lòng đầy tiếc nuối.

Lâm Thư nói đúng, là anh nhu nhược không bảo vệ được cô.

Nếu đối phương là Hạ Phong Thần, anh chẳng còn gì để mà oán trách nữa, anh ấy hơn anh, về mọi mặt.
Ôn Kiệt thì tít mắt ôm eo Lâm Thư, cũng đòi hôn một cái, liền bị cô che tay chắn:
- Này Ôn Kiệt, anh không nghiêm túc được à!
- Lâm Thư, không cô gái nào dám gọi thẳng tên anh như em đâu.
Lâm Thư lườm anh một cái:
- Thế mời anh tìm người khác mà yêu.

Em không thảo mai thảo mận như mấy em gái mưa của Ôn thiếu được.
Ôn Kiệt thấy cô giận yêu, khoái chí:
Hay mình cũng cưới đi.

Anh nghiêm túc đấy!
- Ò, em thích nhẫn kim cương to như của Ngữ Nhi cơ.
Lâm Thư nói đùa, ai dè Ôn Kiệt cầm ra một hộp nhung đen sang trọng, mở ra đeo thẳng vào ngón áp út của cô:
- Đây, anh mua khi đi theo Hạ Phong Thần chọn nhẫn cầu hôn đó.

Em gả cho anh nhé Thư Thư!
Lâm Thư cười không khép được miệng, niềm vui nhân đôi, nhưng vẫn không quên dằn mặt:
- Anh mà léng phéng bên ngoài là chết dưới tay Lâm Thư em đó!
Trên sân khấu là đôi vợ chồng hân hoan hạnh phúc, dưới là đôi nam nữ đang ôm nhau cười rạng ngời.
***
Lục Kỳ và Lục phu nhân cũng tham gia hôn lễ.

Cô dự định sau đó sẽ ra nước ngoài hoàn tất thủ tục ly hôn.

Cô không muốn sống như một con búp bê vô hồn nữa.

Lục phu nhân biết mình đã quá đáng quá nhiều, chỉ biết ngậm ngùi hối hận.

Nếu lúc đầu bà nghĩ thoáng ra, Lục Kỳ không đến nỗi đổ vỡ.

Nhìn Ngữ Nhi được Nhã Kỳ chăm sóc từng tí một, bà có chút tiếc nuối.

Năm đó bà không kịch liệt phản đối, thì Ngữ Nhi có lẽ đã là con dâu mình, không chừng còn có cháu mấy tuổi rồi cũng nên.

Giờ đổi lại thứ bà có chỉ toàn sự oán giận của hai đứa con.
***
Chiếc váy Ôn Như Diệu mặc làm cô thấy có chút vướng víu.

Đi tới hành lang cô không cẩn thận ngã nhào ra sàn, lại thêm đi giày cao gót làm cô đau chảy nước mắt.
Lục Ngôn đang đứng sau cột hút thuốc bèn bị tiếng rầm làm giật mình.

Nhìn ra thấy một cô gái đang ngồi sõng soài trên sàn.

Anh lại gần hỏi:
- Cô có sao không?
Ôn Như Diệu ngước lên, thấy người quen bèn mếu máo:
- Anh Lục Ngôn!
- Như Diệu!
Lần nào buồn buồn hút thuốc anh đều gặp cô rất tình cờ.
- Em có đứng được không?
- E là không, em rất đau.
Rồi Lục Ngôn cúi xuống nhấc bổng cô vào lòng, theo phản xạ Ôn Như Diệu vòng tay qua cổ anh.

Nhìn từ góc này, anh rất đẹp trai nhưng lại thoáng nét buồn.

Cô luôn cảm thấy anh cô đơn khó tả.

Sau lần gặp ở Bạch phủ, cô hay nghĩ về anh.

Có chút tò mò, có chút thích thú.
- Anh Lục Ngôn có bạn gái chưa?
Vừa đi, Lục Ngôn vừa nhàn nhạt trả lời:
- Không có! Trước thích một người nhưng cô ấy đang hạnh phúc bên khác rồi.
- Anh Lục Ngôn hẹn hò với em đi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui