Lục Ngôn nghe Ôn Như Diệu bảo mình hẹn hò với cô ấy, bèn buồn cười.
Anh vừa chính thức thất tình tuyệt vọng thì có cô bé đáng tuổi cháu thổ lộ.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc ghế gần đó, không trả lời, chỉ dặn cô:
- Em ngồi yên đây!
Rồi anh xoay người đi, Ôn Như Diệu tưởng anh bỏ mặc mình, oà lên khóc.
Tiểu thư Ôn thị đang tuổi mười tám, đôi mươi, xuân xanh rực rỡ mà bị một ông chú từ chối.
Cô tức mình đứng dậy khập khiễng định rời đi, thì đã bị tóm lấy:
- Anh dặn em ngồi yên mà!
Ôn Như Diệu nước mắt nước mũi tèm lem cãi cố:
- Anh có nói là anh quay lại đâu.
Nhỡ em ngồi mọc rễ ở đó anh không quay lại thì sao.
- Đã giúp thì giúp cho trót.
Hoá ra anh vào tìm nhân viên để lấy chút đá chườm và miếng dán giảm đau cho cô.
Anh nhẹ nhàng cầm chân cô lên, cô lại xấu hổ rụt chân lại.
Bất ngờ Ôn Như Diệu bị anh đánh nhẹ vào chân chỗ không đau:
- Em ngồi im xem nào, ai không biết lại tưởng anh làm em ngã đó!
Xong xuôi, Ôn Như Diệu nhìn anh đầy mong chờ:
- Anh Lục Ngôn, chuyện hèn hò đó?
Lục Ngôn nhìn cô, cười:
- Em có nhớ lúc đầu em chào anh là chú không? Anh hơn em 10 tuổi đó, cô bé này, sẽ có người phù hợp với em thôi!
***
Ôn Như Diệu sau khi bị từ chối thì ủ rũ suốt.
Cô sắp đi du học rồi, nên bố mẹ muốn cô đính hôn với con trai một gia tộc tiếng tăm bên thành phố S' ,rồi học xong sẽ kết hôn sau.
Dù chưa bao giờ gặp đối phương, cô không muốn nhưng để giữ thể diện cho bố mẹ, cô định đi gặp mặt rồi từ chối sau.
Đối phương hẹn cô tại nhà hàng trong khuôn khổ khách sạn lớn nhất nhì thành phố.
Như Diệu đã tới vài lần, nên chủ động lên thẳng phòng ăn mà đối phương đã đặt.
Vào trong thấy anh ta đã ngồi đó sẵn, đồ ăn cũng đã bày biện kha khá.
Anh ta hơn cô 6 tuổi, nhìn khá hào nhoáng vì ăn mặc toàn đồ hiệu, đồng hồ cũng là phiên bản giới hạn, cũng khá ưa nhìn.
Nói chung ấn tượng ban đầu không đến nỗi.
Hai người cũng chả nói chuyện gì nhiều, hỏi han vài câu thì anh ta ra ngoài đi vệ sinh.
Tình cờ nay Lục Ngôn cũng tiếp khách tại đây.
Anh vào nhà vệ sinh rửa tay thì thấy một thanh niên đang đứng nói chuyện điện thoại:
- Con bé đó khá xinh, để chắc ăn thì nay phải cho nó lên giường mới được.
Ai mà biết nó đi du học xong về còn nguyên vẹn không cơ chứ.
Lúc đó tôi không muốn ăn lại của người khác đâu!
Lục Ngôn vốn không để ý lắm, nhưng lời nói của anh ta hết sức thô thiển, khác hẳn bộ dạng chỉnh chu trau chuốt bên ngoài.
Anh ta đi ra thì Lục Ngôn cũng đi ngay sau.
Phòng của anh đi qua phòng anh ta nên lúc anh ta mở cửa, Lục Ngôn bất giác nhìn vào tự nhủ không biết cô gái nào sẽ bất hạnh đêm nay.
Nhìn thấy gương mặt người quen mà Lục Ngôn đứng ngây người.
Ôn Như Diệu sao có thể quen người như thế được.
Biết rõ là cái bẫy mà không cứu, Lục Ngôn sợ bản thân sẽ áy náy suốt đời mất.
Anh bèn đẩy cửa đi vào:
- Như Diệu!
- Ủa anh Lục Ngôn, sao anh lại ở đây?
Ôn Như Diệu tròn mắt nhìn.
Lục Ngôn nhìn tên vô lại kia, nhàn nhạt đáp:
- Anh có khách cũng ở đây.
Đối phương thấy tự nhiên có người vào quấy rầy, bèn hỏi:
- Anh là ai?
- Tôi phải hỏi anh là ai mới đúng!
- Tôi là vị hôn phu của Như Diệu, chúng tôi sắp đính hôn rồi.
Ôn Như Diệu kinh ngạc nhìn hắn, phản đối:
- Không phải, tôi đâu có đồng ý đâu, tôi còn đang muốn từ chối hôn sự này.
Thấy cứ đứng mà nói nhau sẽ chả giải quyết được gì, anh bèn nắm tay Ôn Như Diệu kéo đi, giọng còn tức giận:
- Em ra đây cho anh!
Ngay lập tức người người đàn ông kia giữ cô lại:
- Anh là cái thá gì mà đòi đưa người của tôi đi!
Lục Ngôn nghe hắn hống hách vậy, gằn từng chữ nói:
- Tôi Là Bạn Trai Của Ôn Như Diệu.
Rồi hất tay hắn ra, ôm cô gái nhỏ vào lòng bước đi, bỏ lại hắn đang tức tối trong phòng.