Vách Tường Có Mẳt (Cách Tường Hữu Nhãn)

(Nhất)

Lâm Vân Tiêu cảm thấy mình sớm muộn gì cũng sẽ điên.

Lần đó sau khi thi đấu với Giang Xuyên cũng không biết kẻ nào lắm mồm, đem số điện thoại của hắn cho thằng bị bệnh thần kinh kia biết. Sau đó mỗi một ngày, hắn đều bị Trần Nam cuốn lấy không thoát thân được.

“Anh đến cùng muốn làm gì hå?”

“Anh nghĩ muốn đè em ra chịch a.”

Tên này điên rồi, này đi về phía trước hai bước có tiệm thuốc, sao không đi vào mua thuốc trị điên.

Lần đầu tiên nghe điện thoại của Trần Nam, Lâm Vân Tiêu đang ăn với bạn ở một quán ven đường chưa tới bốn mươi thước vuông, bọn hắn ăn lẩu dê Thiên Yết vừa ăn vừa hò hét ầm ỉ. Điện thoại di động vang lên một hồi lâu hắn mới ý thức là có điện thoại gọi tới, lúc đang ăn bị quấy rầy hắn rất khó chịu, nhận điện thoại ngữ khí rất bực mình, hắn nói: “Đứa nào?”

Đầu bên kia điện thoại dừng lại một chút, đột nhiên cười hai tiếng, Lâm Vân Tiêu không hiểu vì sao trên cánh tay liền nổi da gà, tưởng là gọi lộn số chuẩn bị cúp điện thoại thì bên kia đột nhiên nói: “Lâm Vân Tiêu, em đang ở đâu hả? Phía sau em có một thăng đang phun nước bọt xối xả vào em đúng không?”

Lâm Vân Tiêu theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn, có một người phía sau nói hơi lớn tiếng nhưng đưa lưng về phía hắn. Sau khi nhìn xong cảm thấy hành động này có chút ngu ngốc, nhìn dãy số trên điện thoại di động đúng là số lạ không quen biết.

“Mày đến cùng là thằng nào hả? Đừng quấy rầy ông nội mày ăn cơm!” Lâm Vân Tiêu khi nghe điện thoại hắn nghe giọng nói này có chút quen tai, nhưng hắn thuộc về người có trí nhớ kém quay người liền quên cũng không nhọc lòng suy nghĩ.

Nhưng mà đến khi cúp điện thoại người kia cũng không nói cho hắn biết tên, Lâm Vân Tiêu càng lười hỏi, thẳng thắn đem điện thoại di động quẳng qua một bên chuyên tâm ăn cơm.

Vốn tưởng rằng chỉ là trò đùa dai không nghĩ tới ngày hôm sau đang nằm ngủ ở trên giường điện thoại di động réo ở bên tai như sấm nổ ầm trời, Lâm Vân Tiêu tức giận trực tiếp đem điện thoại di động ném xuống đất.

Lực tay cũng không nhỏ, mà trên đất thảm trải sàn lại mềm mại, điện thoại di động rớt xuống cũng không bị vỡ ra ngược lại là tiếng chuông vẫn luôn vang mãi không ngừng. Lâm Vân Tiêu bị rời giường sớm vốn là rất bực mình lại bị làm cho phiền lòng, hắn quấn chăn quanh người xuống giường đi được hai bước, nhận cuộc gọi rồi rống lên mà mắng.

Chờ hắn mắng mệt mỏi, nằm uỵch xuống giường, bên kia mới chậm rãi nói: “Rời giường khí lực không nhỏ a, sách, lỗ tai anh chắc phải điếc mất.” Người kia không nói câu nào dễ nghe nhưng Lâm Vân Tiêu đột nhiên nhớ chủ nhân của giọng nói này là ai.

“Mày là Trần Nam? Cái thằng cột tóc đuôi sam như phụ nữ lỡ thì đúng không?”

“A? Ha ha ha ha ha ha…” Trần Nam cười đến đau bụng anh thực không biết mình trong ấn tượng của Lâm Vân Tiêu lại là một phụ nữ lỡ thì. Chờ anh cười xong, phát hiện điện thoại cũng bị cắt, vì vậy lại nở nụ cười, vỗ vỗ vai người ngồi bên cạnh: “Ôi nhóc con này sao lại đáng yêu như vậy?”

Giang Xuyên mặt không thay đổi liếc mắt nhìn anh ta bỏ đi.

Sau mấy ngày đó Trần Nam đều đi tìm mắng, Lâm Vân Tiêu bị anh ta phiền đến không chịu được, lại cũng không thể không tiếp điện thoại mãi đến tận khi Trần Nam hẹn gặp mặt, hắn đột nhiên cắt điện thoại, chừng mấy ngày đều không liên hệ với anh ta.

Trần Nam nhìn trên màn hình điện thoại thời gian trò chuyện bị cắt như có điều suy nghĩ, lúc thường mắng người thật lợi hại, bây giờ lại còn thẹn thùng, quả nhiên thật là đáng yêu.

Bất quá Trần Nam cũng không có ý định làm quá gấp, qua một tuần lễ, lúc Lâm Vân Tiêu ra ngoài thoáng nhìn thấy dưới tàng cây có một người đứng đưa lưng về phía hắn. Người này cao ráo, chân dài, còn trên ót có một bím tóc. Bước chân hắn mạnh mẽ bỗng dừng lại, do dự muốn lập tức quay người lại.

Lúc hắn vẫn duy trì tư thế vặn vẹo cứng ngắc người kia đột nhiên xoay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng hắn hơi sửng sốt.

Lâm Vân Tiêu cũng không biết nên làm gì chân còn không chấm đất, hắn nói trước: “Mày làm sao lại tới đây?” Trần Nam đi tới, nheo lại hai mắt, anh cười nói: “Anh lẽ nào chưa nói, anh muốn hẹn hò với em sao?” Nói xong nhìn điện thoại di động, anh lại nói: “Đã năm ngày, cũng nên chuẩn bị sẵn sàng đi?”

“Đệt mẹ! Tao bằng lòng hẹn hò gì với mày à?” Lâm Vân Tiêu lui về sau một bước, ngửa đầu nhìn chằm chằm, Trần Nam hai tay đút túi, từ trên cao mà nhìn xuống hắn. Lâm Vân Tiêu rất không thích cảm giác bị người nhìn xuống như thế này nên đẩy anh ta ra đi về phía trước.

“Em thích ăn cái gì? Món nướng? Thức ăn ngọt? Hải sản? vẫn là lẩu dê ha?” Trần Nam liên tiếp nói vài món đều là những món ăn bình thường Lâm Vân Tiêu thích ăn, điều này làm cho hắn không thể không dừng bước, quay đầu nhìn Trần Nam: “Đội của tao thằng nào dám làm nội gián? Mày cho tao biết, tao khẳng định đánh chết nó.”

Trần Nam cười hì hì ôm chầm vai hắn, tuy rằng một giây sau sẽ bị gạt qua một bên, Trần Nam nói: “Cưng nói đi, chọn một cái muốn ăn, không phải chỉ là đi ăn với anh thôi sao.”

Lâm Vân Tiêu nhíu nhíu mày, Trần Nam này hơi có chút tùy tiện dùng những lời nói hắn không thích, lắc lắc đầu, hắn nói: “Tao muốn ăn thì sẽ tự mình đi ăn không được sao? Mày xem phim thần tượng nhiều quá đấy?”

“Cứ coi như thế đi, anh còn mô phỏng theo tình tiết trong phim dẫn cưng đến những nhà hàng cưng thích lần lượt ăn hết, nhưng mà…” Trần Nam đột nhiên ngừng lại, Lâm Vân Tiêu không nói, lông mày lại nhíu chặt, Trần Nam nhận ra được điểm này, anh mới tiếp tục nói: “cũng không sao, mà anh biết có mấy nhà hàng càng ăn ngon hơn, em có muốn cùng anh đi thử không.”

Phần cuối nói là câu trần thuật, cũng không phải là dò hỏi, câu này thật bình tĩnh làm Lâm Vân Tiêu không có cách nào từ chối.

Trần Nam thắng cược, Lâm Vân Tiêu mấy giây do dự để Trần Nam có thời gian “Bắt cóc”hắn cũng là nhờ mấy giây này. Sau này Lâm Vân Tiêu trải qua vô số ngày đêm cũng không có cách nào bỏ trốn.

Lâm Vân Tiêu người này quá đơn giản, yêu thích và không thích, vui vẻ và không vui, tất cả đều viết lên mặt. Muốn từ người của Lâm Vân Tiêu để biết rõ hắn, quả thực quá dễ dàng mà Trần Nam khi tiếp xúc với hắn được mấy ngày tính cách của Lâm Vân Tiêu anh đã hoàn toàn thông suốt.

Nhắm ngay sở thích của hắn không sai. Cho dù Lâm Vân Tiêu bắt đầu đi ăn cơm chung với Trần Nam hành vi thường rất là ghét bỏ, mà người kia mỗi lần đi ăn đều làm cho hắn ăn rất thỏa mãn. Dần dần, Lâm Vân Tiêu còn có thể đối vớianh ta nở nụ cười.

Trần Nam lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Vân Tiêu cười, mặt mày cong cong, trên khóe miệng còn có hai lún đồng tiền nhỏ, mái tóc ngắn sạch sẽ nhẹ nhàng dưới ánh nắng chiều vô cùng đẹp mắt.

Trước kia Lâm Vân Tiêu luôn mang theo vẻ mặt thiếu kiên nhẫn và ghét bỏ. Nhưng bởi vì Trần Nam làm cho hắn làm một cái bánh dâu tây thật ngon khiến hắn phải nở nụ cười.

Đối với Lâm Vân Tiêu thức ăn ngọt chính là điểm yếu của hắn. Chỉ cần có bánh ngọt thì hắn sẽ là “Mặt rồng vô cùng vui vẻ”.

Trần Nam hay cố tình đùa hắn, rõ ràng rất muốn nhìn hắn cười, lại càng yêu thích hắn bị mình làm tức giận đến hai gò má đều đỏ bừng, đôi mắt to trợn lên càng to tròn. Rõ ràng vẻ mặt có thể gọi là “Làm nũng” nhưng Lâm Vân Tiêu lại cảm thấy mình rất có khí thế.

Sau đó ngay cả hắn cũng không phát hiện, trong lúc vô tình cảm giác đối với Trần Nam từ lúc bắt đầu không ưa thậm chí chán ghét đến cuối cùng chậm rãi chuyển biến khác đi, so với ban đầu hoàn toàn trái ngược, tình cảm không thể nói rõ cũng không thể quang minh.

(Nhị)

Trần Nam người này, nhìn từ bề ngoài cà lơ phất phơ không đứng đắn. Bất kể là Lâm Vân Tiêu hay là Tô Minh, đối với anh ta ấn tượng đầu tiên đều là như vậy.

Mà có một số việc khi quyết định làm thì Trần Nam rất là chấp nhất, tỷ như anh ta biết mình “Yêu thích” không phải chỉ là nói suông. Anh ta chưa bao giờ thích ăn đồ ngọt lại vì Lâm Vân Tiêu mà tự mình làm cái bánh dâu tây, cũng như quá trình anh ta nóng lòng thích chọc Lâm Vân Tiêu tức giận rồi sẽ dỗ dành hắn đến vui vẻ.

“Cứ làm cho hắn tức giận như vậy, làm đến bất luận người nào cũng không chịu được, chỉ có tôi là có thể.” Trần Nam một bên đeo tai nghe vừa hướng micro nói. Anh đang đứng ở cửa một siêu thị, ngửa đầu uống hai ngụm nước, trên cổ bất ngờ nổi lên hầu kết nuốt lên xuống rất rõ ràng rồi đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng nâng lên bộ dáng vô cùng thích thú.

Khí trời quá nóng, Trần Nam cũng không thể chịu đựng đem một nửa tóc ở sau ót toàn bộ cột lên, hai gò má vẫn còn tóc rối rải rác ở hai bên, vầng trán trơn bóng nhiễm phải một tầng mồ hôi mỏng.

Điện thoại đã cúp máy, cũng uống nước Xong, anh lấy điện thoại di động ra mở nhạc, tùy tiện chọn một ca khúc sau đó tiện tay bỏ lại trong túi, dựa lưng vào cửa sổ thủy tinh. Anh đợi gần mười phút thì nhìn thấy Lâm Vân Tiêu từ đàng xa đi tới đột nhiên cảm thấy mùa hè thật mát mẻ. Máy điều hòa, nước ngọt, dưới tàn cây ven đường có một bàn chơi cờ cũng không thể sánh bằng cậu nhóc trước mắt mặc một bộ áo sơ mi màu trắng.

“Này c thật là đúng dịp a.” Trần Nam lấy xuống một bên tai nghe, tai trái truyền tới một bài hát quen thuộc.

Lâm Vân Tiêu liếc mắt nhìn anh nói rằng: “Anh đang uống gì đó?”

Trần Nam nhíu mày, cười nói: ” Em nói câu này rất có cảm giác mùa hè nha.”

Lâm Vân Tiêu đã quen vừa ra khỏi nhà là luôn gặp Trần Nam như vô tình đi qua đây vậy. Việc này hắn cảm thấy bực bội nhưng khi không nhìn thấy Trần Nam thì lại trông đợi. Lâm Vân Tiêu không kịp đem loại cảm giác kỳ quái này hoàn toàn tiêu hóa, Trần Nam lại mất đi tin tức.

Lâm Vân Tiêu sau một buổi tối vui chơi mới phát hiện điện thoại di động hết pin tắt nguồn trong lòng rất gấp gáp, hắn cũng không biết tại sao, vội vội vàng vàng đi sạc pin. Khi mở điện thoại lên không có cuộc gọi hay tin nhắn của người kia thì cảm thấy mình có chút mong đợi, không đợi được đột nhiên lại thấy khó chịu đại khái chính là cảm giác thất vọng đi.

Sinh hoạt của hắn lại khôi phục như trước, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, không bị ảnh hưởng chút nào, thật giống Trần Nam xưa nay chưa từng xuất hiện. Bởi vì Lâm Vân Tiêu tuyệt đối sẽ không thừa nhận khi mình ra khỏi nhà theo bản năng sẽ nhìn xung quanh một vòng, không thấy bộ dạng muốn ăn đòn của người kia lại thấy thiếu gì đó.

Trần Nam có thể dùng cách muốn có trước tiên phải biết buông tay. Lâm Vân Tiêu không biết, trong đầu hắn không có suy nghĩ nhiều như vậy cũng cho là Trần Nam bất quá là ham mới mẻ bây giờ đã hết sức lực chơi cùng với hắn.

Qua gần nửa tháng Lâm Vân Tiêu chậm chậm thong thả lắc lư ở sân trường, có người rủ chơi bóng, không đi; hẹn đi chơi, không có tâm tình; hút thuốc, ngại mệt.

“Mày có phải cảm thấy là trời sụp xuống rồi phải không? Yên tâm đi, một người cao hơn mày sẽ thay mày chống đỡ.” Bạn thân của hắn nói. Lâm Vân Tiêu mắng: “cút đi, nếu thật trời sụp xuống cũng trước tiên đè chết những thằng cao hon tao.”

Bạn thân dùng một tay chuyển động bóng rổ, chính hành động giơ tay này làm Lâm Vân Tiêu trừng mắt: “Mày dám động thử xem?” Động tác này quá quen thuỘc, rõ ràng là hắn tưởng người bạn này muốn vò đầu hắn!

Trước đây có những người ỷ mình cao mà thường vò đầu hắn, nhưng người đó vào lúc này cỏ trên mộ phần phỏng chừng cũng cao đến eo. Người bạn thân cũng bị đánh qua, vết sẹo lành nhưng chưa quên đau, thấy Lâm Vân Tiêu giận thật, vội vàng để tay xuống, không nói thêm cái gì ôm bóng rổ chạy xa.

Đây đại khái là một mồi dẫn lửa, Lâm Vân Tiêu giờ khắc này rất nóng nảy có lửa cũng không phát ra được, một luồng khí quanh quẩn ở trong lòng, ép thẳng tới yết hầu, hắn cảm thấy mình muốn liều mạng mà đi phá hoại tất cả.

Lúc khi hắn còn bé cũng như vậy, không được cha chú ý, cha chỉ nhìn chằm chằm văn kiện trước bàn làm việc đối với sự tồn tại của mình ngoảnh mặt làm ngơ.

Vào lúc ấy, con đường duy nhất cho hắn phát tiết chính là đập phá đồ vật, cũng chỉ có vào lúc này cha hắn mới có thể từ bên trong văn kiện chồng chất thành núi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hắn cũng không quản ánh mắt kia là chán ghét không bình tĩnh, hoặc là căm hận.

Bởi vì khisinh hắn ra, mẹ của hắn vì khó sinh mà chết, mà bà kiên trì muốn sinh Lâm Vân Tiêu ra nên lúc cha hắn từ nước ngoài trở về gặp mặt vợ nhưng mà đã âm dương cách biệt.

Lâm Vân Tiêu không hiểu nhiều như vậy, hắn chỉ cảm thấy một lần bị không để ý tới, liền một lần dùng sự nóng nảy đập phá để thu hút sự chú ý.

Sau khi lớn lên hắn ở trước mặt cha mình thu liễm không ít, nhưng tính cách này lại ở trong thân thể hắn thâm căn cố đế.

Sân trường lớn như vậy càng không có một món đồ có thể làm cho hắn đi phá hoại, hấp dẫn chú ý của ai đây? Bất quá là tìm kiếm cho mình chút sảng khoái thôi.

“Nhá, anh bạn nhỏ muộn như vậy không trở về nhà sẽ bị bắt cóc nha.”

Đèn đường chiếu xuống kéo dài thân ảnh, giọng nói quen thuộc là làm người ta chán ghét. Lâm Vân Tiêu không quay đầu lại, tức giận lập tức liền tiêu mất. Ngược lại cảm giác oan ức giống như từ lòng bàn chân truyền khắp toàn thân, đem cả người hắn nhấn chìm, kể cả cái bóng.

“Lâu như vậy không gặp cũng không muốn nhìn anh sao?” Trần Nam hai tay đút túi, nhìn người trước mặt, thấy Lâm Vân Tiêu không nói lời nào, trực tiếp lấy tay xoa nhẹ trên đầu hắn mấy lần. Lâm Vân Tiêu nhất thời cả người cứng ngắt như bị một dòng điện cực lớn chạy qua người.

Hắn xoay người, nhanh như chớp nắm đấm nhắm thẳng vào mặt Trần Nam chào hỏi. Trần Nam không phản ứng lại đã trúng cú đấm mạnh mẽ này. Mặt trái trong nháy mắt bị cảm giác đau đớn tập kích, qua vài giây, Trần Nam giả bộ nhe răng trợn mắt nói: “sách, ra tay nặng như vậy a, không giống bộ dạng chán ăn a.”

“Câm miệng, cút!” vân Tiêu tuy rằng vóc dáng chỉ thấp đến cằm Trần Nam, từ nhỏ lấy sinh khí coi như ăn cơm khi nổi giận lên tự nhiên khí thế không thấp. Trần Nam xoa xoa mặt, cúi đầu nhìn anh bạn nhỏ kia đang nhìn chằm chằm mặt của mình.

Bộ dạng rõ ràng là oan ức muốn chết.

Trần Nam kéo Lâm Vân Tiêu tránh đèn đường đi tới một bên dưới tàng cây, bóng tối bao trùm bọn họ lại. Không để ý Lâm Vân Tiêu giãy dụa, Trần Nam nâng đỡ sau gáy hắn cúi đầu, hướng vào cái miệng Lâm Vân Tiêu đang muốn mắng người đè lên.

“A … “

Lâm Vân Tiêu lần đầu tiên hôn môi, trong đêm hè hơi lạnh dưới tàng cây, bên tai tiếng người từ ầm ĩ cũng không nghe thấy. Mấy ngày liên tiếp nổi giận tối tăm, thậm chí một lần nữa nhìn thấy người kia lại có cảm giác oan ức, khi bị Trần Nam Ôm hắn hôn môi trong mấy phút toàn bộ biến mất hầu như không còn.

Về phần Trần Nam vì sao lại biến mất trong thời gian này, Lâm Vân Tiêu không có hỏi nhiều; mà tại sao đột nhiên xuất hiện ở trong trường học của hắn rồi có thể chuẩn xác không lầm tìm tới đúng vị trí của mình, thêm vào Trần Nam vừa bắt đầu đối với mình biết rõ tất cả. Những thứ này tỉ mỉ nghĩ cũng không khó hiểu lắm.

Ngoại trừ trời sập xuống trước tiên đè chết thằng bạn thân của cậu thì không ai có thể làm được chuyện như vậy.

(Tam)

Lâm Vân Tiêu cũng không biết mình thật sự có thể như vậy mà ở bên Trần Nam.

Hắn trước đây chưa từng biết yêu là gì, và cũng không biết chuyện yêu đương, việc này hắn sẽ không có nói đùa, tuy rằng gia đình và người khác nghe thấy chỉ có thể không phản đối, thậm chí cho là hắn đang nói đùa.

Đó chính là sự thực, Lâm Vân Tiêu không biết cảm giác yêu thích một người là gì, Xưa nay chưa bao giờ gặp thời khắc tương tự “Tim đập thình thịch” như vậy, nói đơn giản chỉ là khi gặp phải thức ăn yêu thích mới có chút rung động thôi.

Trần Nam đối với hắn đúng là mở một cửa lớn làm cho hắn không còn dùng hành động đập phá gây sự để đổi lấy sự chú ý của người khác.

Nhưng mà có một câu nói gọi là: Được sủng mà kiêu.

Lâm Vân Tiêu phát hiện mình tức giận nóng nảy như thế nào, Trần Nam đều tính tình tốt mà bao dung hắn, sẽ không giống với những người khác đối mặt với mình cố tình gây sự cảm thấy phiền chán.

Mãi cho đến một ngày.

“Anh làm sao có thể nhịn em a! Em nhịn không nổi anh nữa!” Lâm Vân Tiêu nói, nhìn Trần Nam với gương mặt khó mà tin nổi, Trần Nam xem chuyện này là đương nhiên, anh nói: “Bởi vì em càng lớn càng đẹp trai a, anh nhìn em không thể tức giận được.”

“Bệnh thần kinh.” Lâm Vân Tiêu bị khen hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ. Hắn có thể đoán được Trần Nam sẽ nói gì tiếp “Tuy rằng anh không tức giận nhưng mà có một lúc nào đó sợ là sẽ muốn nổ tung chết a.

“Anh không chọc giận em thì sao có thể chết?” Lâm Vân Tiêu đẩy anh ta một cái Trần Nam thuận thế đem người ôm vào trong lòng, cằm để trên đầu Lâm Vân Tiêu: “Tiêu Tiêu của anh nhìn ngon như vậy, anh phải đợi đến thành thục mới có thể ăn.”

“Cút đi.”

“Trứng? Thật là có hai cái trứng, muốn cái nào cút?”

“Không cút em hái xuống rán.”

“Ai, Tiêu Tiêu của anh học xấu.”

([Tiếng Trung. Từ cút (lăn), nói gần như từ Đản( trứng). Đây cũng là cách chơi chữ của hai bạn].

Lâm Vân Tiêu đắc ý như đánh thắng trận khóe miệng khi cười hiện ra hai lúm đồng tiền rất rõ ràng. Trần Nam lúc này cúi đầu hôn một cái lúm đồng tiền đó. Lâm Vân Tiêu không ý thức được bị Trần Nam đánh bất ngờ ngẩn ngơ một lúc thấp giọng mắng một câu, Trần Nam nắm cằm khiến cho hắn ngẩng mặt nhìn mình, anh ta hỏi: “Nói cái gì đó?”

Lâm Vân Tiêu theo nguyên văn lại mắng một câu, Trần Nam nắm cằm hắn suy tư ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm. Lâm Vân Tiêu không nhìn ra ý tứ trong cặp mắt kia. Mà Lâm Vân Tiêu giống như một đứa trẻ nhìn Trần Nam lại bắt đầu lặp lại: “Thao… “

Câu “ cả nhà anh” chưa kịp nói ra thì Trần Nam một tay chống ở phía sau hắn đem Lâm Vân Tiêu kẹp ở bàn. Lâm Vân Tiêu nhìn Trần Nam gương mặt từ từ khuếch đại, không thể không nói hình thể cùng chiều cao của anh cho người ta cảm giác ngột ngạt rất lớn.

“Con mẹ nó anh… “

“Tiêu Tiêu, đối với anh em làm cái gì cũng có thể, nhưng em đừng nói mấy lời kia, anh không dám hứa chắc lần sau còn có thể dễ dàng buông tha em như vậy nha.”

Trần Nam thấp giọng nói, Lâm Vân Tiêu sửng sốt một chút, không có phản ứng lại hắn nói là chữ nào a? Nhưng mà Trần Nam rất nhanh làm cho hắn suy nghĩ ra.

Trần Nam mang theo khiêu khích hôn vào trán của hắn, khóe mắt cùng trên chóp mũi. Lâm Vân Tiêu vừa bắt đầu rất không quen phương thức thân mật như vậy, thậm chí cả người không dễ chịu. Điều này cũng không thể trách hắn, dù sao từ nhỏ cũng không có người nào cùng hắn thân cận, Trần Nam là người đầu tiên.

Lâu dần, lúc Trần Nam làm vài động tác nhỏ thân mật hắn sẽ không theo bản năng tránh né, mà trong giới hạn với chỉ có hai người. Nhưng với Trần Nam mà nói đã là một bước đột phá rất ló’n “Không thể nói…. thao?” Lâm Vân Tiêu nhìn anh ta trong mắt có một chút không Xác định, Trần Nam gật gật đầu, đem hắn ôm càng chặt hơn: “Em chính là xuân dược hình người a, tiểu bảo bối.”

“Thao hết cả nhà anh ….a “

Phía sau chính là bàn, Lâm Vân Tiêu đột nhiên hai chân bay lên không, bị Trần Nam ôm bỏ lên bàn, hai tay anh ôm hắn rất có sức mạnh cầm cố, không thể tránh thoát.

Lâm Vân Tiêu không hiểu được lúc đang hôn thế nào lại bị quay người, mỗi lần bị Trần Nam lấp miệng bằng một trận hôn môi lúc buông ra là nhất định đỏ mặt, đôi môi khẽ nhếch thở dốc.

Lần này cũng giống như vậy, hắn mất công tốn sức mà ngước đầu, Trần Nam chiều cao áp chế làm hắn không có một chút sức phản kháng, môi lưỡi quấn quýt, tràn ngập bá đạo mà động tác lại có thể được gọi là ôn nhu: một cái hôn sâu. ” Đứa nhỏ không nghe lời là muốn bị trừng phạt.”

Trần Nam nói xong, nhìn Lâm Vân Tiêu hai tay của anh nâng mặt của hắn. Cậu nhóc này sắp đầy 20 tuổi trên mặt tính trẻ con còn đó, tuy rằng lúc thường rất hay cau mày, trừng mắt nhưng anh vĩnh viễn không thể buông tay cậu nhóc nhìn rất ngon này.

Nhưng Trần Nam vẫn không nhịn được muốn đem hết thảy những gì tốt đẹp đều cho hắn.

Lâm Vân Tiêu bị đẩy ngã trên bàn, hắn rất không thích loại cảm giác bị áp chế này lập tức nhíu mày, trên mặt đỏ ửng mới vừa tiêu tán không tự chủ lại hiện lên, Trần Nam hôn vào chỗ mi tâm của hắn một cái nói nhỏ: “Đừng sợ.”

Trần Nam để sát vào miệng của hắn thấp giọng nói câu: “Nhớ là phải quay người.”

Lâm Vân Tiêu không hiểu được, lần này hôn không giống như những lần trước. Đầu lưỡi tiến vào trong cổ họng tràn ngập khiêu khích, mà tay của Trần Nam cũng từ eo đi xuống tìm kiếm, Lâm Vân Tiêu bị hôn mơ mơ màng màng, từ lâu không tìm được phương hướng.

Coi như Lâm Vân Tiêu không có kinh nghiệm, thời kỳ trưởng thành trong cơ thể tinh lực vẫn rất dồi dào, khi Trần Nam đối với hắn giở trò hôn môi trêu chọc thì phía dưới dương v*t đã sớm cứng đến nỗi phát đau. Đối với phản ứng thân thể của Lâm Vân Tiêu, Trần Nam giống như ban thưởng cậu ở hạ bộ toàn tâm toàn ý xoa nhẹ mấy lần. Cúc huyệt của Lâm Vân Tiêu vẫn là lần đầu tiên có người đụng tới. Cảm giác sảng khoái rất thẹn làm cho hắn không kịp làm bất kỳ phản ứng nào, cũng chưa kịp đối với Trần Nam phun ra một câu thô tục liền bị người kia dùng thủ pháp thành thạo cởi dây kéo quần tuột quần xuống, ngón tay dài mạnh mẽ đang muốn hướng bên trong tìm kiếm.

“Chờ đã…!” Lâm Vân Tiêu đột nhiên từ trên bàn nảy lên, làm dáng muốn ngăn cản động tác của Trần Nam. Trần Nam dùng tay một cái chế trụ vai đè ép hắn nằm trở lại, một tay trói hai tay hắn giương qua đỉnh đầu. Lâm Vân Tiêu khí lực chưa đủ để chống lại người thanh niên trưởng thành trước mắt nhưng mà hắn vẫn không phục, hai cái chân không an phận mà trái phải lay động. Trần Nam nắm lấy tiểu huynh đệ của hắn ở trong tay tuốt hai lần, Lâm Vân Tiêu nhất thời không dám động.

dương v*t lần đầu tiên bị người khác nắm trong tay, cảm giác khác với bình thường chính mình tuốt. Trần Nam ngón tay thỉnh thoảng xẹt qua lỗ nhỏ trên quy đầu, lúc hắn cơ hồ muốn cứ như vậy bắn ra thì người kia lại đưa tay chuyển hướng về phía dưới nặng nhẹ mà xoa hai quả tiểu cầu.

Lâm Vân Tiêu cắn môi dưới, trong ánh mắt lộ ra quật cường, rõ ràng là chưa từng có khoái cảm như vậy lại còn không chịu thừa nhận.

Chỉ có thân thể là thành thực, tính khí trong tay lộ ra màu sắc sạch sẽ, tuy rằng Lâm Vân Tiêu vóc dáng không cao, nhưng cây thương này so với đại đa số người cùng lứa phải nói là lớn hơn nhiều lắm. Không biết là Trần Nam thủ pháp quá tốt, hay là xử nam lần đầu biết đến khoái cảm nên tới cũng nhanh đi cũng nhanh làm Lâm Vân Tiêu rất nhanh tước vũ khí ở trong tay Trần Nam. Lúc bắn tinh khoái cảm làm cho hắn nhắm hai mắt lại, tựa hồ trốn tránh nhưng trong nháy mắt trong đầu hắn lóe lên một hình ảnh nào đó. “Thần kinh… Bệnh…”, vào lúc này hắn cũng không quên mắng một câu. Trần Nam cầm khăn giấy giúp hắn lau chùi nơi lưu lại chất lỏng trắng đục sau đó anh ta tùy ý lau khô tay mình. Anh giương mắt nhìn lại thấy Lâm Vân Tiêu cũng đang nhìn mình trong mắt sáng lấp lánh, lộ ra chút nước mắt, chóp mũi cũng nổi lên màu phấn hồng, thần sắc nhìn qua rất oan ức.

“Làm sao vậy? Anh làm cho em không đủ sảng khoái sao cưng?” Trần Nam mặc quần lót cho hắn, kéo lên dây kéo sửa sang xong tất cả, động tác tỉ mỉ chu đáo lại hết sức tự nhiên làm Lâm Vân Tiêu cho dù có một luồng khí chặn ở cuống họng cũng không phát ra được, chỉ có thể nuốt trở về buồn buồn nói câu: “Không có.”

Đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì, ánh mắt có chút mất tự nhiên liếc về nơi hạ thể Trần Nam. Anh liếc mắt là đã nhìn ra hắn muốn nói cái gì, nhưng không có chọc thủng, dù bận vẫn ung dung mà nhìn hắn, Lâm Vân Tiêu lườm một cái, không nhịn được nói: “Thả em xuống.”

“Độc ác như vậy? cũng không giúp anh một chút sao?” Trần Nam ở trên gương mặt hắn nựng một chút, buông lỏng lực đạo Lâm Vân Tiêu rất nhanh từ dưới thân anh ta chạy thoát. Trần Nam ở phía sau hắn thở dài, yếu ớt nói rằng: “Lần sau phải làm cho em học được cái gì gọi là trả lễ lại.”

(Tứ)

Lâm Vân Tiêu thích ăn, bất kể là nhà hàng xa hoa hay là quán ven đường Trần Nam đều đi cùng hắn. Lâm Vân Tiêu yêu thích chơi đua xe, lướt sóng, du lịch Trần Nam cũng cùng hắn đi theo. Thậm chí ở mỗi một trò chơi Lâm Vân Tiêu vẫn lấy làm kiêu ngạo thì Trần Nam cũng có thể làm mà so với hắn càng lợi hại hơn.

“Con mẹ nó anh không thể nhường em một chút sao?!” Lâm Vân Tiêu tức giận lấy chân đạp Trần Nam, hai người ở trên ghế sa lon chơi game, cuồng loạn qua đi Lâm Vân Tiêu tức không nhịn nổi, ném dụng cụ điều khiển từ xa nhào tới trên người Trần Nam, anh thuận thế đem người ôm vào trong ngực, mặc hắn như con mèo xù lông giơ lên móng vuốt một trận loạn cào.

“Anh đã nhường em a tiểu bảo bối.” Trần Nam lùi ra sau, xem Lâm Vân Tiêu tự nhiên khóa ngồi ở trên đùi mình khóe miệng mang theo nụ cười ý vị, một tay khoát lên tay vịn ghế sô pha chống đỡ đầu, một tay ôm cái mông của Lâm Vân Tiêu, nhìn hắn thở phìphò hoàn toàn không biết bộ dạng này của hắn kỳ thật là đang nũng nịu.

“Ôi em là cún con sao? sao lại cắn người.” Trần Nam trên bả vai cách áo sơ mi cũng có thể cảm giác được phía dưới dấu răng sâu bao nhiêu. Lâm Vân Tiêu cắn xong cảm thấy hàm răng có chút đau đớn, thanh tỉnh một ít nhìn “Kiệt tác” của mình không khỏi có chút băn khoăn rồi nhìn Trần Nam biểu tình thật sự rất đau có chút nhụt chí mà nói câu: “Xin lỗia.”

Trần Nam cũng không liếc mắt nhìn hai đường dấu răng, ôm Lâm Vân Tiêu hướng trong ngực kéo gần lại nhìn đôi mắt của hắn đang tránh né, anh nói: “Nếu cảm thấy ngại thì giúp anh làm chuyện khác có được hay không?”

Ngữ điệu rất nhẹ nhàng, Trần Nam bản thân âm thanh thuộc loại trầm thấp lại dùng ngữ khí cưng chìu như vậy Lâm Vân Tiêu cũng không chống đỡ được, hắn hỏi: “Làm cái gì?”

Trần Nam hơi híp mắt lại, khoảng cách của hai người gần có thể đếm rõ ràng lông mi đối phương. Lâm Vân Tiêu ở trong lòng cũng muốn giúp anh ta một chút, liền nghe Trần Nam nói:”Em rất thích cắn anh đúng không? vậy em giúp anh cắn.. thế nào?”

Lâm Vân Tiêu nhíu nhíu mày hiển nhiên nghe không hiểu, Trần Nam thấp giọng nở nụ cười, ngoẹo cổ để sát vào lỗ tai Lâm Vân Tiêu, anh nói: “cắn chữ viết như thế nào, khẩu… “

“Cút mẹ anh đi!” Lâm Vân Tiêu đẩy anh ta ra, lỗ tai biến đỏ nơi đó còn bị Trần Nam lúc nói chuyện liếm một chút, Lâm Vân Tiêu giơ tay xoa nhẹ mấy lần.

“Không biết xấu hổ!” Lâm Vân Tiêu lúc thường thật biết mắng người, mà lúc như thế này một từ cũng nói không xong, miệng mở ra đóng lại mà tới tới lui lui chỉ có thể lặp lại vài câu mẹ nó.

Trần Nam kéo tay hắn hướng hạ bộ của mình đè xuống, Lâm Vân Tiêu cảm thấy lòng bàn tay chạm một vật cứng một giây sau muốn thu hồi tay, lại bị Trần Nam chụp cổ tay không cho tránh. “Giúp anh một lần đi, Tiêu Tiêu.” Trần Nam cà cà cổ của hắn, giọng có chút cầu xin. Kỳ thực nói Lâm Vân Tiêu là cún con không bằng nói hai người kỳ thực đều không khác mấy. Trần Nam thường thường ỷ vào chiều cao cả người nằm nhoài trên người Lâm Vân Tiêu lại như một con chó lớn đem Lâm Vân Tiêu ép tới thở không nổi.

Lâm Vân Tiêu nhìn anh như vậy cũng có chút mềm lòng, ngón tay cũng không có cứng đờ, nhưng vẫn là rất lạng quạng giúp Trần Nam cởi quần.

“Làm một lần thôia…”Lâm Vân Tiêu buồn buồn nói cúi đầu chăm chú với động tác trong tay. Đây là hắn lần đầu tiên nhìn thấy lão nhị của Trần Nam, lúc trước cảm thấy căng phồng như một cái túi lớn, từ bên trong móc ra Lâm Vân Tiêu thấy được như ở trong mộng.

Trong suy nghĩ của Lâm Vân Tiêu vốn cho là của Trần Nam nhỏ bé… Cho mình là có thể to hơn nhiều người. Nhưng mà Trần Nam bất kể là độ dài độ thô đều so với hắn lớn hơn không chỉ một vòng, cả cây dương v*t màu sắc cũng so với hắn đậm hơn, màu đỏ tím lại vừa cứng vừa nỐng.

“Làm sao vậy cưng?” Trần Nam nhìn hắn ngơ ngác không có bất luận động tác gì, sờ sờ cằm của hắn hỏi. Lâm Vân Tiêu cúi đầu tránh tay anh ta rồi rất rõ ràng nuốt một ngụm nước bọt, thử nắm chặt cái “Hung khí”kia bắt đầu tuốt động.

Một tay không cầm hết được, Lâm Vân Tiêu cảm thấy mình thật sự muốn điên rồi, dương v*t lớn như vậy làm sao cho vào miệng! Không đúng..mình đã không đáp ứng khẩu giao cho anh ta mà!

Lâm Vân Tiêu một bên tuốt cho Trần Nam một bên trong đầu mơ tưởng viển vông, nghĩ đến lúc mình cũng không nhìn nổi tình cảnh này thốt lên một câu mắng chửi quen thuộc.

Trần Nam đem phản ứng của hắn toàn bộ nhìn ở trong mắt, dáng dấp kia đáng yêu đến không chịu được. Nhưng mà đối với công phu tay Lâm Vân Tiêu anh không còn gì có thể nói. Nghĩ tới mấy tháng trước đứa nhỏ này của anh còn đối với mình lạnh nhạt trốn tránh, hiện tại đang ngồi ở trên người mình, trong tay nắm lão nhị, chỉ là điểm này có thể kích thích dương v*t Trần Nam liền trướng lớn hơn một vòng. Lâm Vân Tiêu hiển nhiên cũng cảm nhận được biến hóa, Lâm Vân Tiêu đã sắp không chống đỡ được, làm bộ hung ác nói: “Lão tử tay đều mỏi đến chết rồi, sao anh còn không bắn?”

Trần Nam hai tay để sau gáy hắn đem người mang tới cách mình càng gần hơn, anh nói: “còn không có cắn nó đó.”

Lâm Vân Tiêu vừa nghe, động tác trên tay không tự chủ tăng nhanh, thậm chí vì để cho Trần Nam càng nhanh chóng bắn ra bèn chủ động hôn một cái vào miệng anh ta. Trần Nam thấy đứa nhỏ này của mình có chút giác ngộ, nội tâm đã nở hoa nhưng mặt cũng không lộ vẻ khác thường, giống đang hưởng thụ xoa bóp thần sắc thảnh thƠi.

Qua không biết bao lâu, Lâm Vân Tiêu thay đổi cái tay, đến cuối cùng hai tay cùng nhau ra trận, cũng không thể làm Trần Nam bắn ra, lỗ nhỏ ở trên quy đầu phun ra một ít tinh dịch, đem lòng bàn tay của hắn cùng côn th*t đều nhiễm phải một mảnh ánh sáng lộng lẫy. Lâm Vân Tiêu tự mình tuốt cũng không bỏ công như vậy tức giận đến gia tăng lực tay, Trần Nam đau đến hít vào một hơi còn Lâm Vân Tiêu lại đắc ý cười cười. Trần Nam nhìn hắn cười, vuốt ve mặt của hắn: “Anh bạn nhỏ, em như vậy anh sẽ không cao hứng nha.”

Muốn so khí lực, Lâm Vân Tiêu không có cách nào so với Trần Nam, rất nhanh bị người kia từ trên người thả xuống cho quỳ trên mặt đất, hai chân kẹp chặt hai bên thân thể của hắn để mặt của hắn đối diện hạ thể của mình. Lúc này toàn bộ dương v*t của Trần Nam nhắm thẳng vào mặt của hắn như gật gật đầu.

“Biết khi anh không cao hứng thì sẽ có hậu quả gì à.” Trần Nam ánh mắt mang một tia nguy hiểm, ngữ khí vẫn là ôn nhu, khí lực trên tay lại rất mạnh mẽ.

Nắm hai gò gò má Lâm Vân Tiêu khiến cho hắn hé miệng la “Không muốn… ” quy đầu xen vào trong cổ họng ấm áp ẩm ướt. Trần Nam cảm giác đầu tiên là rất thư thái, càng đem bộ phận còn lại từ từ hướng vào trong cái miệng nhỏ. Lâm Vân Tiêu lần đầu tiên khẩu giao cho Trần Nam tuy rằng anh đã không biết khẩu giao cho hắn bao nhiêu lần, trên thực tế hắn biết loại cảm giác này rất sảng khoái, hắn là một con trai cũng biết kìm nén không dễ chịu, cho nên ở trong lòng cân nhắc một chút, cảm thấy vì Trần Nam khẩu giao một lần cũng không có gì.

Trong cổ họng tràn đầy khí tức người kia đập vào mắt là dương v*t to lớn nổi gân xanh, cùng lông mao dày đặc, từ dày đến thưa dần mà kéo dài đến cái rốn. dương v*t kia thực sự quá mức khổng lồ, Lâm Vân Tiêu miệng mỏi đến không chịu được, mà người kia cố tình không ngừng trong miệng hắn đánh xuyên, có mấy lần răng của hắn chạm vào hành thể hắn có thể thay Trần Nam cảm thấy đau, nhưng anh ta vẫn thấp giọng nói: “Không nên dùng hàm răng a tiểu bảo bối.”

Bởi vì không có toàn bộ cắm vào Lâm Vân Tiêu nhìn một đoạn dương v*t lộ ở bên ngoài suy nghĩ một chút, lấy tay cầm chỗ không có ngậm vào một bên khẩu giao một bên tuốt súng lục.

Trần Nam hô hấp từ từ tăng thêm, nhìn gương mặt của Lâm Vân Tiêu trắng noãn vùi dưới hạ thể trong miệng ngậm lấy dương v*t màu đỏ tím của mình, hai gò má co rút lại, không kịp nuốt nướt bọt từ khóe miệng tràn ra, vệt nước óng ánh trong suốt trên gương mặt đó tăng thêm mấy phần dâm mỹ. Tuy rằng rất muốn trong miệng hắn bắn tinh, nhìn gương mặt kia đỏ bừng trong miệng chảy ra nước bọt, Trần Nam cũng không muốn đem hắn làm quá gấp, vỗ vỗ mặt của hắn: “Được rồi, ngoan.”

Lấy dương v*t từ trong miệng ra ngoài, Trần Nam dùng ngón tay thon dài nắm chặt nhanh chóng tuốt mấy lần, bắn ra ở trên xương quai xanh của Lâm Vân Tiêu.

“Mùi vị mẹ thật khó ngửi.” Lâm Vân Tiêu ghét bỏ nói. Lấy mu bàn tay lau miệng, đứng lên chuẩn bị đi tắm, bị Trần Nam lôi kéo một cái lại ngã về trên người anh, anh ta không kiêng dè chút nào hôn như gặm cắn cái miệng bên trong đầy mùi vị của mình mới buông tha, vỗ vỗ cái mông của hắn. Lâm Vân Tiêu lại như giống như điện giật bước nhanh đi vào buồng tắm.

(Ngũ)

Đối với sự thân thiết của hai người, -âm vân Tiêu đang tiếp thu tư ưởng đối tượng là một người giới ính nam. Cho nên chỉ cần lúc hường tuốt cho nhau một chút, nhiều lắm cũng chỉ khẩu giao cho nhau mà thôi.

Có thể mỗi lần giúp Trần Nam tuốt hoặc là khẩu giao làm cho anh ta bắn ra vẫn luôn cảm thấy người kia không thỏa mãn, chung quy anh bhải đè lên hắn như phát tiết, dùng ;ức ôm hắn lực đạo lớn đến mức muốn đem hắn hủy đi ăn vào bụng:ồi gặm rồi cắn.

Lâm Vân Tiêu tuy rằng mạnh miệng, nhưng hắn trước mặt Trần Nam lại như là một đứa trẻ nóng ính, bị Trần Nam trêu chọc đến chẳng biết phải làm sao, cũng cảm hấy giữa hai người thiếu một chút.

Nhưng là thiếu cái gì đây? Lâm vân Fiêu vô tư hôm nay có rượu hôm nay say, sảng khoái qua sẽ không şuy nghĩ nhiều như vậy.

Mãi đến tận có một lần, sau khi theo lệ bị Trần Nam ôm hôn môi cao trào qua đi hắn đầu óc trống rỗng, chẳng biết lúc nào bị Trần Nam mở ra hai chân, hạ thể để ở mông của hắn ma sát, trong miệng không ngừng mà gọi hắn: “Tiêu I’iêu.”

“Ừm… Làm gì…” Lâm Vân Tiêu bị Trần Nam gọi giống như gọi hồn chóng mặt, hắn đáp.

“Anh muốn làm em.” Trần Nam giọng thấp nói bên tai, đôi môi hôn lỗ tai của hắn rồi xuống đến hai má cùng hắn bốn mắt đối diện, cặp mắt kia không có lực cự tuyệt công kích rất quyến luyến. Lâm Vân Tiêu không cần nghe giải thích bốn chữ kia không chớp mắt nhìn anh ta, gật gật đầu.

Chờ lúc hắn phản ứng lại quần đã bị Trần Nam cởi đi, chỉ còn một cái quần lót, hai chân hướng hai bên mở ra, Trần Nam nằm giữa hai chân hắn, cái mông hắn dán vào một vật cứng, hình dáng cùng nhiệt độ đều rất là quen biết.

“Con mẹ nó anh làm gì chứ!”cái tư thế này vượt qua nhận thức của hắn. Lâm Vân Tiêu có chút vội vàng muốn đẩy Trần Nam ra. Người kia ôm chặt hắn giống như động viên rồi trên mặt Lâm Vân Tiêu hạ xuống mấy cái khẽ hôn.

“Tiêu Tiêu anh muốn em.”

Một người điển hình mạnh miệng nhẹ dạ, gặp gỡ một người đến chết không buông. Được ăn là kết cục đã định.

Lâm Vân Tiêu vẫn còn có chút căng thẳng, hắn đã tận lực quên giờ khắc giương chân xấu hổ này, hơn nữa quần lót cũng bị cởi ra, hạ thể hoàn toàn trần truồng mà bại lộ trước mắt người khác.

“Anh muốn làm thế nào…”Lâm Vân Tiêu lúc căng thắng sẽ không nóng nảy ngược lại ở trong mắt Trần Nam hắn lại rất đơn thuần.

Lâm Vân Tiêu màu da trắng, từ nhỏ đã áo cơm không lo nên da dẻ càng căng mịn non mềm, màu sắc lông mao cũng không đậm dương v*t mềm mại mà nằm nhoài ở bụng dưới, cái mông tròn trịa bị đẩy ra, lộ ra cúc huyệt ngượng ngùng.

“Từ nơi này làm.” Trần Nam lấy ngón tay ấn ấn cúc huyệt bởi vì mẫn cảm mà đột nhiên co rút lại. Lâm Vân Tiêu lập tức căng thẳng thân thể, trên gương mặt biểu thị không thể tin tưởng, Trần Nam nói bổ sung: “Tiêu Tiêu, anh sẽ làm em thật thoải mái, đừng sợ.”

Lâm Vân Tiêu nhìn dương v*t Trần Nam như một đại pháo to lớn, vật cứng này không thể nào đi vào cái lỗ nhỏ như vậy.

Hơn nữa…

“Tại sao không phải là em đi vào mà lại là anh?” Lâm Vân Tiêu đột nhiên phản ứng lại, giãy giụa mấy lần, lại bị Trần Nam áp chế không thể động đậy, anh cười cười, anh nói: “Bởi vì em không đánh thắng được anh.”

Hiển nhiên Lâm Vân Tiêu không phục, mà chuyện đến nước này, tên đã lắp vào cung không phát không được. Trần Nam ở dưới gối móc ra một thứ gì đó, Lâm Vân Tiêu nghe tiếng nắp mở ra rồi khép lại, sau đó cúc huyệt truyền đến cảm giác trơn trợt mát mẻ, Trần Nam ngón tay lần dò tới, mang một chút chất bôi trơn thử cắm một ngón tay đi vào.

“Tôi thao…” Lâm Vân Tiêu cảm thấy cảnh tượng này quả thật ngoài tầm nhận thức của hắn. Mình nằm bị người dùng ngón tay đâm hậu môn và vân vân, nhưng hắn phải thừa nhận tâm lý đúng là có một chút mong đợi.

Trần Nam cho hắn cảm thụ chưa bao giờ có, mối tình đầu đối tượng lại là một người con trai mà có thể vẫn cảm thấy tình yêu thật con mẹ nó tốt đẹp. Hay là từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng được coi trọng, được bảo vệ, thậm chí là lần đầu tiên có được khoái cảm đều từ người con trai này cho hắn, khiến cho hắn cứ như vậy mà chìm đắm.

Bên trong cúc huyệt bị dị vật chen vào cảm giác hết sức rõ ràng, bản năng bài xích làm cho hắn nhíu mày. Trần Nam một bên lấy ngón tay khai thác cúc huyệt chật hẹp một bên an ủi Lâm Vân Tiêu, cùng hắn đầu lưỡi giao hòa, môi răng quấn quýt.

Ngón tay từ từ thâm nhập, đã chậm rãi đẩy vào hai ngón tay song song mô phỏng động tác tính giao trong hậu huyệt Lâm Vân Tiêu ra vào. “Này… Xong chưa? cảm giác này con mẹ nó quá quỷ dị.”

Lâm Vân Tiêu trên lồng ngực phập phồng, rõ ràng cho thấy đang thở hổn hển. Thể lực hắn không kém như vậy, hơn phân nửa nguyên nhân đều là do động tác trong cơ thể mà nín thở. Lúc Trần Nam bắt đầu tăng cường đến ba ngón tay Lâm Vân Tiêu đã không còn sản sinh phản ứng bài xích.

“Không nên gấp gáp a,tiểu bảo bối.” Trên thực tế Trần Nam đã nhẫn đến sắp nổ tung, lão nhị đã chỉa thẳng vào cúc huyệt đang bị mở rộng thủ thế chờ đợi.

“Anh muốn đi vào, Tiêu Tiêu đau liền nói cho anh, tuy rằng anh thật giống như không dừng được.” Trần Nam đổ một chút dầu bôi trơn ở dương v*t mình tuốt hai lần, quy đầu để giữa khe mông trên cửa huyệt động, ma sát dao động chuẩn bị đi vào.

“Thao… anh dám làm đau em…em giết anh…” Lâm Vân Tiêu hai chân hướng hai bên bị Trần Nam nắm chặt đầu gối áp đến trước ngực. Lâm Vân Tiêu sở trường là nhắm mắt, bịt tai trộm chuông, làm bộ xem không hiểu tư thế dâm đãng như vậy.

Trần Nam dùng cái đùi kẹp ở hai bên thân thể Lâm Vân Tiêu quy đầu làm chung quanh miệng cúc huyệt cũng dính vào hết thuốc bôi trơn, anh đỡ dương v*t hướng vào trong cúc huyệt bằng lực đạo nhẹ nhất có thể, nhưng vẫn là bá đạo đến không thể từ chối.

Lâm Vân Tiêu cảm giác lớn nhất chính là đau có thể là lúc trước mở rộng làm đến nơi đến chốn nên cơn đau không như trong tưởng tượng bị chém thành hai khúc, chỉ bất quá vẫn không quen cảm giác hậu huyệt bị cắm vào dương v*t của người khác. Ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, lại bị Trần Nam kẹp hạ thể không tránh thoát.

Trần Nam một bên đâm vào, một tay cầm dương v*t của Lâm Vân Tiêu rất có kỹ xảo mà giúp hắn xóc lọ dùng khoái cảm trung hoà đau đớn phía sau. Hiển nhiên chiêu này vẫn rất hữu dụng, dương v*t Lâm Vân Tiêu ở trong tay anh từ từ trở nên cứng rắn nóng lên, khoái cảm làm cho hắn không tự chủ cũng buông lỏng hậu huyệt. dương v*t của Lâm Vân Tiêu ở mặt trước được khai thác, thì phía sau côn th*t Trần Nam tiến vào liền tương đối dễ dàng.

“Tiểu bảo bối, bên trong em rất sướng.” Trần Nam chết tiệt thấp giọng nói lên bên tai hắn, ngữ khí mang đầy tình dục làm cả người hắn cũng bị dục vọng bao trùm. Đặc biệt là lúc Trần Nam đem toàn bộ dương v*t đều chôn ở cúc huyệt Lâm Vân Tiêu, anh rất muốn không để ý hết thảy cứ bên trong hậu huyệt mềm mại đánh Xuyên, nhưng bởi vì quá sủng Lâm Vân Tiêu không nỡ làm hắn không thoải mái mà cố nén.

Hai má tóc rối rớt xuống càng nhiều, Trần Nam hơinhíu mày, ánh mắt rất u ám, cắn một bên đôi môi, Lâm Vân Tiêu nhìn đến xuất thần, dương v*t trong cơ thể đột nhiên bắt đầu động tác ra vào mạnh mẽ.

“A…” Lâm Vân Tiêu đột ngột không kịp chuẩn bị, Trần Nam rút ra một đoạn dương v*t dài rồi đột nhiên cắm vào, sau đó một tay nắm chặt eo Lâm Vân Tiêu một tay chiếu cố dương v*t của hắn bắt đầu dùng lực eo đánh xuyên.

“Đệt! Anh nhẹ chút… A…”Lâm Vân Tiêu thừa nhận hậu huyệt bị mãnh liệt tiến công đến lời nói cũng nói không hoàn chỉnh. Trần Nam sờ sờ mặt của hắn, thỏa mãn mà thở hổn hển, nói: “Tiêu Tiêu em rất tốt.”

Lâm Vân Tiêu không biết anh ta nói hắn tốt ở phương diện nào, nhưng mà phía trước bị tuốt đến mức rất sảng khoái nên mặc người kia muốn làm gì thì làm.

Cảm nhận Lâm Vân Tiêu đã thả lỏng, động tác của Trần Nam càng lớn hơn một chút, Lâm Vân Tiêu bị thao đến thân thể không còn biết gì. Trong hậu huyệt dương v*t đi vào như tìm kiếm cái gì, quy đầu trong vách tường thịt mỗi một nơi đều dùng lực nghiền ép.

“Ạch… a, anh làm gì… Trần Nam…” Không biết đụng tới nơi nào, Lâm Vân Tiêu cả người lại như dòng điện chạy qua tê dại tê dại, sảng khoái đến không chịu được, hắn xưa nay không thể nghiệm qua loại khoái cảm cực hạn này.

“Không được… Dừng lại… em thao anh… Cả nhà anh…” Lâm Vân Tiêu bị Trần Nam làm đến sảng khoái dĩ nhiên là phía trước dương v*t cũng vì hậu huyệt tác động nên hưng phấn đến không kìm chế. Trần Nam tìm đúng địa phương dùng sức đâm vào điểm G nổi lên, không nghĩ tới điểm G của Lâm Vân Tiêu rất sâu như vậy, vừa vặn có thể để cho anh ta mỗi lần đều có thể đem dương v*t xuyên đến cùng.

“Dừng không được, tiểu bảo bối, để anh chịch em đi.” Trần Nam cúi người ôm hắn. Lâm Vân Tiêu luôn luôn thiếu cảm giác an toàn, đối với loại này ôm ấp Xem như không sức đề kháng, rất nhanh liền cùng Trần Nam môi răng quấn quýt lấy nhau, thân thể trùng điệp. Hậu huyệt bên trong cắm một dương v*t màu đỏ tím tráng kiện nhanh chóng ra vào, túi thịt đánh vào mông hòa lẫn dịch trơn phát ra tiếng phù phù phù phù trên miệng cúc huyệt.

Quy đầu mỗi lần ép qua tuyến tiền liệt, Lâm Vân Tiêu liền bị kích thích đến run một chút, dương v*t đứng thẳng giữa hai người theo động tác ma sát đâm xuyên qua cơ bụng rắn chắc của Trần Nam. Khoái cảm giống từ lòng bàn chân bắt đầu truyền lên đến não, cả người hắn đều xụi lơ, tùy ý Trần Nam đem hắn liên tục muốn làm gì thì làm.

Hai người tiếng thở dốc đều tăng thêm, Lâm Vân Tiêu đã bị tuốt bắn một lần, phóng thích qua đi hắn cũng trở nên vô lực đành phải đem lực chú ý đặt ở dương v*t của tên to xác trong cơ thể mình. Cúc huyệt bị ra vào đến mềm mại, càng làm càng thuận hoạt, Trần Nam cũng sắp bắn tinh, động tác bắt đầu tăng nhanh. Lâm Vân Tiêu nhìn Trần Nam trên người có chút hoảng hốt, đột nhiên giơ tay xoaxoa mồ hôi trên trán cho anh ta. Trần Nam sững sờ, nở nụ cười, tiện đà càng ngày càng tàn nhẫn bên trong cúc huyệt ra vào đem Lâm Vân Tiêu làm đến đầu ngón chân đều cuộn tròn lên.

“Anh muốn bắn bên trong, được không em?” Trần Nam hai tay chống hai bên người Lâm Vân Tiêu cúi đầu hôn trên trán hắn hỏi. Lâm Vân Tiêu hai tay ôm sau lưng anh không nói gì, động tác này lại chc Trần Nam an ủi lớn lao. Anh cảm thấy mình yêu Lâm Vân Tiêu đếr không chịu được, lập tức tàn nhẫn đâm mấy chục lần dùng sức đến nơi sâu nhất, khí lực toàn thân đều dồn xuống chỗ giao hợp. Dương vậ! bên trong cúc huyệt ẩm ướt mềm mại lay động bắn tinh.

Bị bắn ở trong người cảm giác rất v diệu, chỉ cảm nhận được một dòng nước ấm giội rửa trong vách, hậu huyệt hơi trướng lên. Trần Nam sau khi bắn xong còn không chịu rút ra, Lâm Vân Tiêu đẩy một cá nói: “Làm sao nhiều như vậy… thao con mẹ anh cho t*ng trùng chết hế đi…”

Trần Nam ôm hắn, hôn một cái trêI trán hắn giọng trầm thấp chậm rã nói: “Anh yêu em, tiểu bảo bối.”

Lâm Vân Tiêu cứng vài giây, không đẩy Trần Nam nữa cũng không nó thêm, lẳng lặng mà mặc cho anh ôm. Lâm Vân Tiêu vẫn theo bản năng mà trốn tránh câu nói này, quan h cùng Trần Nam cũng không nghĩ về sau sẽ kéo dài được bao lâu. Nhưng mà Lâm Vân Tiêu, hắn nguyện ý tiI tưởng anh một lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui