Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng


Bốn phía một mảnh yên tĩnh.
Ngay cả gương mặt vốn lạnh lùng sắc bén của Cố Đàm Dữ cũng xuất hiện trống rỗng ngắn ngủi, tuy nhiên rất nhanh hắn đã điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt mình, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Đường.

Đuôi mắt thon dài nheo lại, hắn thấp giọng cười một tiếng, "Em thật thú vị."
Nguyễn Đường dùng đuôi cá hắt lên một chút bọt nước, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh, giống như trẻ con nhận được kẹo, đôi tay cậu bám vào vách pha lê, có chút xấu hổ nhìn Cố Đàm Dữ.
Cậu, cậu đây là được khen sao.
Cố Đàm Dữ nhìn lướt qua Nguyễn Đường, sau đó thu hồi tầm mắt, nói với nhân viên nghiên cứu bên người, "Là cậu ấy đúng không, chờ lát nữa ta sẽ phái người lại đây đón cậu ấy về."
Nhân ngư tuy rằng có chút ngốc nghếch, nhưng còn tính là thuận mắt.
Hắn cũng không chán ghét.
Hắn nói xong liền rời đi, Nguyễn Đường nhìn bóng dáng hắn, rất là ủy khuất vươn cánh tay, ngón tay trắng nõn chới với, đuôi cá vùng vẫy, giống như muốn túm lấy Cố Đàm Dữ, nhưng cậu làm thế nào cũng không với tới được.
Bọt nước văng khắp nơi, động tĩnh có chút lớn.
Cố Đàm Dữ còn chưa có ra khỏi cửa.

Nghe được động tĩnh phía sau, hắn xoay người lại, chỉ thấy nhân ngư kia đang nhìn mình, khóe mắt ửng đỏ, đôi mắt đào hoa phiếm ánh nước, giống như đang giận dỗi làm nũng.
Cố Đàm Dữ nhíu mày, đáy mắt màu lục đậm hiện lên chút không vui.

Trên mặt hắn đè nặng tức giận, vài bước chân đã tới trước mặt Nguyễn Đường.
"Sao lại thế này?"
Hắn hỏi nhân viên nghiên cứu bên người.
Nhân viên nghiên cứu cũng không rõ nhân ngư này rốt cuộc bị làm sao, thấy nguyên soái đặt câu hỏi, đành khô cằn trả lời, "Có lẽ, có lẽ là không nỡ nguyên soái ngài rời đi."
Hắn nói xong câu đó, thiếu chút nữa cũng tự cắn đầu lưỡi.
Bởi vì hầu như nhân ngư bắt được từ bên ngoài đều là dã tính khó thuần, đối với nhân loại càng không chịu thần phục, nói là dính nguyên soái, chính hắn cũng không tin.
Tròng mắt lục đậm của Cố Đàm Dữ quét lại đây, ánh sáng bên trong vừa lạnh lẽo vừa bén nhọn.
Hắn cũng không tin.
Tuy nhiên, Cố Đàm Dữ vẫn phái người vác cây thang tới đây, sau đó hắn trèo lên, vừa vặn có thể đứng ở đầu kia nói chuyện với Nguyễn Đường.
"Làm sao, không ngoan như vậy sao?"
Giọng nói Cố Đàm Dữ trầm thấp, tròng mắt màu lục đậm nhìn chăm chú vào Nguyễn Đường, thần sắc không rõ, đuôi mắt thon dài lại hơi hơi rũ xuống một chút, giống như có chút thất vọng.
Hắn chưa từng nuôi bất cứ thứ gì, sợ hơi không cẩn thận một chút là chết mất.
Nếu không ngoan như vậy, cũng không cần thiết giữ lại.
Ngón tay trắng nõn của Nguyễn Đường cẩn thận bắt lấy góc áo Cố Đàm Dữ, gương mặt nhịn không được cọ cọ tay Cố Đàm Dữ.

Tư thái cậu vừa kiều vừa mềm, nhìn như đang làm nũng.
Cậu hàm hàm hồ hồ nói, "Ngoan."
Anh không đi, tôi sẽ ngoan.
Ngón tay Cố Đàm Dữ cọ qua làn da mềm mại, có hơi lạnh lẽo một chút nhưng lại mềm như đậu hũ, tựa hồ chỉ cần nhẹ nhàng véo một cái là sẽ nát.
Hắn chưa từng gặp qua nhân ngư biết làm nũng, gần gũi người khác như vậy.
Hắn trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới hắng giọng nói, "Ta phải về nhà rồi, chờ lát nữa ta sẽ phái người tới đón em, đưa em về nhà của ta."
Nghe hiểu Cố Đàm Dữ không phải không cần mình, Nguyễn Đường lúc này mới mím mím môi, lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào mềm mại.

Sau đó cậu bắt lấy tay Cố Đàm Dữ, nhẹ nhàng quơ quơ.
Cố Đàm Dữ suy nghĩ trong chốc lát, cũng không có rút tay lại.
Sau một lúc lâu, hắn mới dặn dò một câu, "Em ngoan ngoãn chờ ta, một lát nữa là có thể gặp được."
Hắn nói xong, lúc này mới từ trên cây thang leo xuống, đi ra bên ngoài.
Lần này, Nguyễn Đường không nháo nữa.
Cậu rúc vào một góc trong bể nước, nhàm chán duỗi duỗi đuôi cá, chán chết phun ra mấy cái bong bóng.
Cậu phải thật ngoan ngoãn.
Cố Đàm Dữ không thích đứa trẻ không ngoan.
Không bao lâu sau, có thứ gì đó đậy lên trên nắp bể cá, vách bể bốn phía cũng trở nên không còn trong suốt, nước bên trong nhẹ nhàng dao động, giống như có người nâng bể cá của cậu lên, đi ra bên ngoài.
Nguyễn Đường hơi hơi đánh lên một chút tinh thần, cậu biết đây là đang di chuyển đến nhà Cố Đàm Dữ.
Sau khi Cố Đàm Dữ rời khỏi viện nghiên cứu thì đi thẳng về phía xe huyền phù* của mình, phía sau hắn có một thanh niên mặt trẻ con đi tới mở cửa xe cho hắn, hỏi một câu, "Nguyên soái, nhân ngư kia, thế nào?"
*t biết loại xe này nhưng không biết nó gọi như thế nào, help!!!
Thanh niên mặt trẻ con kia trên mặt nhìn thì trầm ổn, trong lòng lại nhịn không được dán chữ "tiểu nhân" lên mặt Hoàng Thái Tử.
Hoàng Thái Tử không có ý tốt, chuẩn bị cho nguyên soái nhà bọn hắn khẳng định cũng không phải nhân ngư tốt đẹp gì.
Hắn đang nghĩ ngợi lung tung, nguyên soái ngồi phía sau lại chà xát đầu ngón tay, màu mắt vốn màu lục đậm lại đậm hơn vài phần, mặt vô biểu tình nói, "Rất ngoan, rất dính người."
Thanh niên mặt trẻ con kia rõ ràng có chút không tin, hắn dừng một chút, lại hỏi, "Nguyên soái, có cần chuẩn bị cho nhân ngư chút lễ vật không?"
Hắn thấy những quý tộc khác đều dỗ dành nhân ngư như vậy.
Cố Đàm Dữ khép hờ đôi mắt, nhắm mắt dưỡng thần, hắn nhàn nhạt nói, "Vậy ngươi tùy tiện chuẩn bị một chút đi."
Hắn cũng không định đặt quá nhiều tinh lực lên người nhân ngư.
Thanh niên mặt baby nhận lệnh, tròng mắt xoay chuyển, sau khi tới trung tâm mua sắm thì xuống xe, mua về một bao đồ lớn.
Bọc bằng giấy hoa xanh xanh đỏ đỏ, thoạt nhìn như quà cho con gái.
Cố Đàm Dữ luôn không chú ý đến mấy chuyện này, cho nên cũng không có nhìn kỹ.
Chờ trở lại nhà nguyên soái, nhân ngư đã được đưa vào phòng khách.
Nguyễn Đường vốn đang chán chết ghé vào thành bể nước, cái đuôi ve vẩy vỗ mặt nước, sau khi nghe thấy tiếng động lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Đàm Dữ, ánh mắt tỏa sáng.
Lúc này Nguyễn Đường đã được chuyển sang một bể nước nhỏ hơn, Cố Đàm Dữ chỉ cần đứng tại chỗ là có thể trò chuyện cùng Nguyễn Đường.
"Lưu Ngọc, quà."
Cố Đàm Dữ nhớ tới thanh niên mặt trẻ con vừa đi mua quà, đúng lúc người ở chỗ này, trực tiếp tặng luôn đi.
Lưu Ngọc cầm bọc quà màu sắc rực rỡ lại đây, đưa tới trong tầm tay Cố Đàm Dữ, "Nguyên soái, đây."
Cố Đàm Dữ duỗi tay muốn lấy đồ vật bên trong ra, nhưng hắn sờ được một nửa, khi sờ đến đồ vật bên trong thì khuôn mặt cứng đờ lại.
Nhìn Nguyễn Đường còn đang tò mò nhìn mình, hắn dùng đôi mắt hình viên đạn liếc xéo Lưu Ngọc một cái, lúc này mới khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh cùng trấn định, từ trong túi lấy ra một con vịt màu vàng.
"Quà tặng cho em."
Nguyễn Đường nhận lấy, nhìn nhìn Cố Đàm Dữ, lại nhìn nhìn vịt vàng nhỏ.

Cậu đặt vịt vàng nhỏ lên trên mặt nước, nhìn vịt vàng nhỏ chìm xuống rồi lại trồi lên, sau đó cậu lại cầm lên, dùng sức bóp một cái.
Món đồ chơi bằng silicon lập tức phát ra một tiếng "Ki".
Tiếng "Ki" này làm cho Cố Đàm Dữ khó được cảm thấy có chút xấu hổ.
Cố Đàm Dữ mặt vô biểu tình: "Lưu Ngọc, ra ngoài chạy 30 vòng."
Hắn cường điệu một chút, "Hiện tại, lập tức, cút đi."
Nguyễn Đường mím môi cười, lúm đồng tiền bên môi ngọt ngào.

Ngay khi Cố Đàm Dữ cho rằng Nguyễn Đường đang chê cười mình, Nguyễn Đường lại nghiêm túc cầm lấy tay Cố Đàm Dữ, đáy mắt lóe lên tia sáng.
Giọng nói cậu mềm mại, giống như đang ngậm kẹo bông gòn, mang một chút hương vị ngọt ngào.
"Rất thích.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui