Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng


Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Hô hấp Bùi Nặc trần trụi rơi trên cổ Nguyễn Đường, hơi thở có chút lạnh lẽo, lại làm người ta vô pháp bỏ qua, phảng phất ngay sau đó, răng nanh hắn ngay lập tức sẽ đâm vào bên trong làn da Nguyễn Đường, vì cậu mang đến một đợt tình triều nóng rực mà nùng liệt.

Hai chân Nguyễn Đường có chút nhũn ra, gương mặt cậu hơi đỏ một chút, cả người có điểm không thích hợp, như là kỳ động dục tiến đến giống như trước kia, cái loại cảm giác này quái dị nhưng lại thoải mái dị thường.

Cậu lắp bắp đáp lời, thanh âm nho nhỏ, "Được! ! "
Bùi Nặc nhịn không được sờ sờ đầu Nguyễn Đường, đôi mắt màu đỏ sậm thâm thúy mà ám trầm, ngón tay hắn mơn trớn sau gáy Nguyễn Đường, như là một thợ săn đang khống chế hành động của con mồi.

Hắn nhẹ giọng nói, "Thật ngoan.

"
Thanh âm này rơi xuống lỗ tai Nguyễn Đường, như chiếc lông chim bay qua lỗ tai cậu, vừa ngứa vừa tê.

Nguyễn Đường thân thể đột nhiên ngồi xổm xuống, không được mà vươn tay, ôm lấy gương mặt đỏ bừng của chính mình, không dám nhìn Bùi Nặc.


Cậu, cậu thật sự không thích hợp.

Nhìn bé mồi nhỏ co lại bên chân mình, bụm mặt, toàn bộ lỗ tai đỏ rực, như là một bé thỏ con thẹn thùng, mềm như bông, không có bất kỳ lực công kích, đáng yêu đến cực điểm.

Bùi Nặc nhịn không được cười khẽ một tiếng, hỏi, "Làm sao vậy?"
Nguyễn Đường lắc lắc đầu, rúc ở bên chân Bùi Nặc, sau đó vươn ngón tay nhéo ống quần Bùi Nặc, ủy khuất cự kỳ, giống như muốn có người sờ sờ đầu.

"Tôi cảm thấy rất kỳ lạ.

"
Bùi Nặc nghiêng đầu, cho dù rất muốn bảo trì biểu tình thâm trầm trên mặt, nhưng khóe môi hắn vẫn nhịn không được câu ra một chút ý cười.

Sao có thể, đáng yêu như vậy.

Còn ngây ngốc.

Hắn ôm thỏ con từ trên mặt đất lên, nhét vào lồng ngực của mình, lại lột một viên kẹo cho thỏ con, cho cậu ngậm trong miệng.

Vì dời đi lực chú ý của cậu, hắn cầm lấy quyển sách trong tay, ánh mắt thâm thúy, "Ta kể cho em một chút chuyện xưa về Thánh Chiến Huyết Tộc chúng ta.

"
Nguyễn Đường vội vàng gật đầu, miệng cậu phình phình, vừa mở miệng, vị sữa ngọt tư tư lại tỏa ra, "Được.

"
Thời điểm cậu còn chưa hóa hình đã gặp một lão Rùa Xanh tuổi tác rất cao, lão Rùa Xanh kia kiến thức rộng rãi, đi qua rất nhiều địa phương, chuyện xưa gì đó há miệng là có, Nguyễn Đường lúc ấy rất thích nghe lão Rùa Xanh kể chuyện xưa.


Ai ngờ không bao lâu sau thì lão Rùa Xanh đã bị diều hâu tóm đi mất, từ lúc đó cậu không còn được nghe chuyện xưa nữa.

Hiện tại Bùi Nặc nhắc tới, Nguyễn Đường nhưng thật ra rất hưng phấn.

Nhìn Bánh Ngọt Nhỏ mang theo mùi sữa ngoan ngoãn ngồi trong lòng ngực mình, chóp mũi Bùi Nặc hơi giật giật, tâm tình tốt không sao nói hết.

Hắn mở ra một trang sách, dùng thanh âm rất là từ tính nói, "Huyết Tộc đã từng trải qua hai lần Thánh Chiến, hai lần Thánh Chiến này gián tiếp dẫn tới việc Huyết Tộc dung nhập vào thế giới loài người, từ đó ký kết hiệp ước hoà bình! ! "
Thanh âm Bùi Nặc không nhanh không chậm, tại ban đêm yên tĩnh nhưng thật ra lại mạc danh ôn nhu, Nguyễn Đường miệng ngậm viên kẹo, một bàn tay nhéo cổ áo Bùi Nặc, rất là ỷ lại.

Thân thể Bùi Nặc lạnh băng, không có một chút độ ấm, Nguyễn Đường cảm thấy mình có lẽ có thể dùng thân thể chính mình giúp Bùi Nặc ấm áp một chút.

Đây cũng coi như là đưa ấm áp mà hệ thống nói đi.

Bùi Nặc nói được một nửa, liền cảm giác được người ở trong lòng ngực đã không còn động tĩnh gì, duy chỉ lồng ngực là phập phồng, đôi môi hồng nhạt hơi giương, viên kẹo trong miệng cậu đã tan hết, nhưng hương vị ngọt ngào tựa hồ vẫn còn đọng lại.

Có chút câu dẫn Bùi Nặc.

Nguyễn Đường nhắm mắt lại, nắm chặt quần áo hắn, có vẻ đã ngủ rồi.


Bùi Nặc hiếm khi không cảm thấy bực bội, hắn nhìn gương mặt mềm mại của Nguyễn Đường, cảm thấy trong ngực mình như đang đặt một bảo bối ấm áp, rất là ấm.

(một cái ấm bảo bảo???)
Hắn ôm Nguyễn Đường đứng lên, nguyên bản tính đưa Nguyễn Đường về phòng của cậu, cúi đầu lại phát hiện ngón tay trắng nõn của cậu như cũ bám lấy quần áo hắn gắt gao, chưa từng buông ra.

Thoạt nhìn rất là dịu ngoan và ỷ lại.

Bùi Nặc nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không có đưa Nguyễn Đường trở về, ngược lại ôm Nguyễn Đường đặt lên trên sô pha, đắp lên cho cậu một tầng thảm lông.

Hắn cúi đầu sát vào Nguyễn Đường, hai người chóp mũi đối chóp mũi, Bùi Nặc chỉ cần hơi tiến lại gần, là có thể hôn lên đôi môi ngọt ngào mềm mại của Nguyễn Đường.

Màu đỏ sậm trong ánh mắt Bùi Nặc ngày một tối hơn, giờ phút này, phảng phất có một loại dục vọng chiếm hữu từ dưới đáy lòng đã nảy mầm sinh trưởng, hắn hừ cười một tiếng, ngữ điệu ôn nhu, "Ngủ ngon, Tiểu Nguyễn Đường của ta.

" (Nguyễn Đường = Kẹo Mềm).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận