Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng


Thời điểm Thích Nguyên về đến gần nhà nhìn thấy Hứa Diệu.

Quần áo Hứa Diệu hơi lộn xộn, sắc mặt trắng bệch, cô cắn môi, thần sắc hoảng loạn như gặp phải kinh hách gì.

Thích Nguyên nhìn cô một cái, sau đó lãnh đạm thu hồi tầm mắt, hắn mặt vô biểu tình nâng chân lên đi về phía nhà của mình.

Nhưng mà Hứa Diệu lại không buông tha hắn, cô bước nhanh tiến tới trước mặt Thích Nguyên, ngăn cản đường đi của Thích Nguyên, Hứa Diệu thò tay muốn bắt lấy góc áo Thích Nguyên, nhưng cô chỉ giật giật ngón tay không dám động.

Cô ta hiện tại càng sợ hãi Thích Nguyên hơn.

"Cậu, vì cái gì lại đối xử với tôi như vậy," Đôi môi Hứa Diệu run rẩy, hô hấp có chút run, cô chớp chớp mắt nhìn Thích Nguyên, lã chã chực khóc, "Rõ ràng chúng ta trước kia tốt đẹp như vậy! ! "
Thích Nguyên nhíu mày, có chút không kiên nhẫn.

Hắn nhanh chóng đánh gãy lời của Hứa Diệu, ngữ khí lạnh lùng, "Cô cũng nói là trước kia.

"
"Hiện tại, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với cô, cô hiểu không?" Khuôn mặt Thích Nguyên xa cách mà âm trầm, hắn nhìn chằm chằm Hứa Diệu, ánh mắt lập loè một tia sáng lãnh đạm, "Những việc cô đã làm, trong lòng cô tự hiểu rõ.

"
Hắn lướt qua Hứa Diệu đi về phía nhà mình, đi đến một nửa chợt nhớ ra cái gì lại dừng bước chân.

"Còn có, cô căn bản kém xa em ấy.

"
Ngay cả sợi tóc cũng kém xa.


Ngữ khí Thích Nguyên nhàn nhạt, nhưng lại cực kỳ lạnh lẽo như tuyết lớn vào đông, làm cả người Hứa Diệu cứng đờ phát run, cái gì cũng không dám hỏi.

Cho dù Thích Nguyên không có lộ ra nửa câu, nhưng cô cũng hiểu việc xảy ra tối hôm nay có bút tích của Thích Nguyên.

Thích Nguyên dùng phương thức này cảnh cáo cô ta, động vào một đầu ngón tay của Nguyễn Đường, hắn sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần.

Hứa Diệu cắn môi, hô hấp khó khăn, cô hiện tại mới ý thức được, Thích Nguyên không chỉ biết đánh nhau, tâm kế của hắn so với bất luận kẻ nào đều thâm sâu hơn.

Trước kia cô khinh thường nhìn lại, một lòng chỉ nghĩ đến Chu Vũ Thâm, thật sự là ngu xuẩn.

Nhưng mà hiện tại cô đã không còn cách nào để vãn hồi, bên người Thích Nguyên xuất hiện những người khác, Thích Nguyên không còn cần đến cô, huống chi, cô lại càng thêm sợ hãi Thích Nguyên, căn bản không dám tiếp cận.

Hứa Diệu từ trước đến nay chưa từng có lúc hối hận như vậy.

Nhưng cho dù lúc này cô hối hận thì cũng đã muộn, nữ sinh lúc trước tranh giành Chu Vũ Thâm cùng cô đã ghi hận trong lòng, những buổi học tiếp theo đều mang theo chị em tốt của mình tới chặn Hứa Diệu tại hẻm nhỏ ngoài trường học, làm chút trò đùa dai "Không đau không ngứa", uy hiếp đe dọa cô.

Hứa Diệu muốn nói cho giáo viên cùng phụ huynh, nhưng mà giáo viên chỉ cảnh cáo ngoài miệng, sau đó không còn động tác gì nữa, phụ huynh lại càng không tin cô, rốt cuộc trên người Hứa Diệu cũng không có vết thương, khi cô ở trong trường học hết thảy đều bình thường, những người đó không có đi tìm cô.

Hứa Diệu rốt cuộc hỏng mất.

Cô nhanh chóng chuyển trường, đầu cũng không ngoảnh lại thu thập đồ đạc rời đi.

Hứa Diệu cũng không biết những việc này có dấu tích của Thích Nguyên hay không, nhưng cô không dám nghĩ nhiều, cô chỉ mong cả đời này tốt nhất đừng gặp lại Thích Nguyên.

Cô không thể trêu vào.

Việc Hứa Diệu rời đi giống như viên đá ném vào hồ nước, nổi lên từng đợt gợn sóng rồi lặn mất tăm, Thích Nguyên không quan tâm, Nguyễn Đường cũng không quan tâm, Lục Tú sau một thời gian bát quái cũng mất đi hứng thú.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thực mau thời tiết đã lạnh rồi, mùa đông đến, thỉnh thoảng sẽ hạ xuống một trận tuyết nhỏ.

Mấy ngày nay Thích Nguyên đều giúp Nguyễn Đường học bù, Nguyễn Đường tới thế giới này cũng đã được vài tháng.

Cậu tốt xấu gì cũng coi như một linh thú đã thành tinh, việc học tập trên cơ bản là đã gặp qua thì không quên được, cho nên kiến thức một chút cũng không ít đi, chỗ nào không hiểu thì tìm Thích Nguyên hỗ trợ.

Đến nay đã học được nhiều như vậy, thành tích tuy không xem như đứng đầu nhưng cũng có thể nói là trên trung bình.

"Ai, các cậu đã nghe chưa, kỳ nghỉ đông năm nay hình như chỉ được nghỉ hơn mười ngày," Lục Tú than ngắn thở dài với Nguyễn Đường, cả người đều uể oải không phấn chấn, "Người khác nghỉ chúng ta đi học, chờ đến sang năm còn phải học bù lại, tớ còn muốn chơi thả ga một đoạn thời gian đây.

"
Mấy ngày nay cô cùng Nguyễn Đường đã rất quen thuộc, cho dù Thích Nguyên vẫn còn trừng mắt nhìn cô, nhưng cũng sẽ không trắng trợn táo bạo đuổi cô đi.

"Nếu để chủ nhiệm lớp nghe được, không chừng sẽ lại cho cậu một khóa giáo dục tư tưởng.


"
Nguyễn Đường cười tủm tỉm, cậu mặc áo lông vũ màu trắng, cả người thoạt nhìn mềm mại mập mạp, trông như con thỏ lớn da lông mượt mà làm người ta nhịn không được muốn xoa bóp.

Cậu chà xát tay mình thở phù một cái, cho dù ngồi ở trong lớp học, cậu như cũ cảm thấy cả người lạnh lẽo, thật sự sợ lạnh.

"Tớ chỉ oán giận một chút mà thôi, ngày mai là nghỉ cuối tháng, cuối cùng tớ cũng có thể nghỉ một chút," Lục Tú lau mặt, ngữ khí mỏi mệt, cô nhìn thoáng qua Nguyễn Đường lạnh đến bàn tay muốn đóng băng, đem túi sưởi ấm trong tay mình đưa qua, "Đường Đường, muốn dùng túi sưởi của tớ sưởi ấm tay một chút không?"
Ánh mắt Nguyễn Đường sáng một chút, vừa muốn duỗi tay tiếp nhận đã bị Thích Nguyên cầm tay, bàn tay ấm áp bao lấy ngón tay Nguyễn Đường, lại cố chấp không cho cậu nhúc nhích nửa phần.

Hiển nhiên là không muốn cậu đi lấy.

Nguyễn Đường có chút thất vọng, cậu vô cùng đáng thương nhìn Lục Tú, lại lắc lắc đầu, "Không cần.

"
Lục Tú nhìn đến Thích Nguyên ngồi một bên phát ra khí lạnh, bị đông lạnh đến cả người run rẩy.

Trách không được Nguyễn Đường sợ lạnh như vậy, hóa ra bên người còn thêm một cái máy lạnh.

Không lạnh mới là lạ.

Sợ bị Thích Nguyên lan đến, Lục Tú ôm túi sưởi chạy mất.

Chờ đến khi Lục Tú đi rồi, Thích Nguyên mới nhìn Nguyễn Đường, nhéo lấy ngón tay trắng nõn của cậu chậm rãi xoa xoa, ngữ khí quạnh quẽ, "Muốn ấm tay sao?"
Nguyễn Đường chần chờ gật gật đầu.

Giây tiếp theo, Thích Nguyên vén áo lên, đặt bàn tay lạnh băng của Nguyễn Đường lên bụng mình, sau đó nghiêm túc đậy quần áo lại.

Nhiệt độ cơ thể như lửa theo ngón tay truyền tới, Nguyễn Đường chợt cảm thấy tay mình ấm lên, nhiệt độ kia theo ngón tay truyền tới trên người cậu, làm cậu lập tức đỏ mặt.

Cậu mặt đỏ tai hồng thò tay, lén lút nhìn thoáng qua Thích Nguyên, tim đập nhanh hơn vài phần.

"Còn lạnh không?"
Thích Nguyên cúi đầu, đôi môi hơi lạnh lơ đãng cọ qua vành tai Nguyễn Đường, thanh âm trầm thấp mang theo một chút khàn khàn.


Ngón tay Nguyễn Đường bất lực cuộn tròn một chút, cậu đè thấp đầu, đỏ mặt gật đầu, đôi mắt tròn xoe ướt nước, lông mi run rẩy như cất giấu e lệ.

Thích Nguyên nửa ôm lấy Nguyễn Đường, hắn cúi đầu cọ cọ vào tóc Nguyễn Đường, ngữ khí có chút kiêu ngạo nho nhỏ, "Vậy là tốt rồi.

"
"Chờ lát nữa tan học, tôi mua cho em một túi sưởi tay, hiện tại tạm chấp nhận ôm tôi trước vậy.

"
Hắn có điểm ấu trĩ nói, "Dù sao cũng không cho dùng của Lục Tú.

"
Hắn ghen tị.

Nguyễn Đường rúc hướng lòng ngực Thích Nguyên, gương mặt chôn trong ngực Thích Nguyên, muộn thanh muộn khí nói, "Không cần.

"
"Cái gì?"
Nguyễn Đường ngẩng đầu, trong đôi mắt tròn xoe phiếm ánh nước, cậu ôm Thích Nguyên, thanh âm vừa mềm vừa ngọt như ăn phải đường, bên trong đều hàm chứa đường mật, "Không cần túi sưởi tay.

"
"Muốn ôm một cái.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận