Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng


Tư Cửu Lê sợ Nguyễn Đường lo lắng, đành phải ôm cậu đi cùng.
Hắn nhéo nhéo móng vuốt nhỏ của Nguyễn Đường, thần sắc trấn định tự nhiên, tựa hồ trong lòng có nắm chắc, "Không cần lo lắng."
Nguyễn Đường nằm ở trong lòng ngực hắn, hai lỗ tai uể oải rũ xuống, hai móng vuốt nhỏ đan chéo nhìn về phía trước, ủy khuất lên tiếng, "Ki."
Lúc trước khi xem cốt truyện thế giới, cậu còn cảm thấy Tư Cửu Lê hỉ nộ vô thường, thậm chí có chút lạnh lùng tàn khốc, quả thực chính là đại ma vương, nhưng hiện tại đã tới bên cạnh Tư Cửu Lê, cậu mới ý thức được, Tư Cửu Lê sống kỳ thật không tốt chút nào.

Ánh mắt hầu hết mọi người nhìn về phía Tư Cửu Lê đều mang theo chán ghét cùng khinh bỉ, chỉ cần có người muốn là có thể đi lên dẫm Tư Cửu Lê một chân, càng miễn bàn đội cái nồi này lên đầu Tư Cửu Lê.
Cốt truyện ngắn ngủn kia không đủ để miêu tả sự thống khổ cùng tuyệt vọng của Tư Cửu Lê, nếu không phải bởi vì tâm tính Tư Cửu Lê cứng cỏi, sợ là đã sớm chết tại đây.

Không phải chỉ là bởi vì trên người Tư Cửu Lê có huyết mạch Ma tộc thôi sao, có ai quan tâm rằng chính Tư Cửu Lê cũng không thể quyết định xuất thân của mình hay không? Đây không phải lỗi của hắn.
Càng chưa nói đến trước khi tiến vào Thiên Tê Tông, hắn chưa từng tổn thương qua bất cứ kẻ nào.
Thế giới này đối với Tư Cửu Lê mà nói, quá mức tàn nhẫn.
Tư Cửu Lê sờ mao mao trên đỉnh đầu Nguyễn Đường, cũng không nói nhiều, hắn đi theo người của Chấp Pháp Đường tiến vào đại điện.

Lúc này tông chủ Thiên Tê Tông, Lâm Hư Tiên Tôn, thậm chí còn có phong chủ của những ngọn núi khác cũng có mặt.

Đệ đệ Chương Dịch đứng ở một bên, nhìn thấy Tư Cửu Lê vào thì hận không thể đi lên một đao giết chết hắn, an ủi linh hồn Chương Dịch trên trời.
"Tư Cửu Lê, đệ đệ Chương Dịch nói là ngươi rải tin đồn sau núi có Tật Hành Lộc, cố ý dẫn Chương Dịch tiến vào sau núi, cuối cùng khiến cho hắn bị yêu thú giết chết, hắn nói như vậy, ngươi có gì muốn phản bác không?"
Tông chủ Thiên Tê Tông ngồi ở vị trí cao thượng dẫn đầu mở miệng, ánh mắt hắn nhìn về phía Tư Cửu Lê rất là kỳ quái, vừa như áy náy lại như thống khổ, nhưng mà trong đó còn che giấu vài phần chán ghét cùng với nan kham.
"Ta đương nhiên muốn phản bác," Bên môi Tư Cửu Lê ngậm một nụ cười nhàn nhạt, hắn thong thả ung dung nói, "Ta vào trong núi vì muốn làm nhiệm vụ tông môn, gặp được Tật Hành Lộc cũng không phải chuyện kỳ quái, nhưng dựa vào cái gì nói là do ta truyền tin, ta nhớ rõ cùng ngày hôm đó không chỉ có một mình ta vào sau núi."
"Hơn nữa, ta cũng không có tiếp xúc gì với Chương Dịch, Chương Dịch nếu muốn vào núi, thực lực của ta thấp hơn hắn nhiều như vậy làm sao ngăn được, cho dù ta đứng ra ngăn cản, hắn sẽ nghe ta sao?"
"Còn nữa, ta làm sao biết được hắn sẽ gặp yêu thú, thậm chí còn bị yêu thú giết chết, chẳng lẽ ta còn đi cấu kết với yêu thú sao, lý do này của ngươi có phải quá vô lý hay không?"
Đệ đệ của Chương Dịch đỏ con mắt, "Trong tay ta có nhân chứng, bọn họ nói ngày hôm đó đã gặp ngươi, chính ngươi truyền tin tức lại cho bọn họ, cho nên bọn họ mới đi nói cho ca ta!"
Tư Cửu Lê cười cười, "Vậy ngươi mang bọn họ tới, ta cùng với bọn họ đối chất."
Đệ đệ Chương Dịch một mặt cảnh giác Tư Cửu Lê, một mặt lại đi gọi mấy tên đệ tử bên người Chương Dịch, mấy tên đệ tử kia hơi hơi co rúm lại nói, "Ngày đó, thật sự là Tư Cửu Lê nói cho chúng ta biết trong rừng sau núi có Tật Hành Lộc."
"Xem ngươi còn cãi như thế nào!"
Tư Cửu Lê lại không nhanh không chậm vẫy vẫy tay, "Vậy các ngươi nói xem, ngày hôm đó ta và các ngươi nói chuyện vào giờ nào lúc nào?"
Mấy người kia hai mặt nhìn nhau, cũng không dám nói dối trước mặt tông chủ, đành phải thành thành thật thật trả lời, "Buổi trưa của 10 ngày trước, ngươi trên luyện võ trường Vạn Kiếm Phong nói với chúng ta.
Tư Cửu Lê cười nhạo một tiếng, đáy mắt mang theo trào phúng, "Vậy thì thật không khéo, ngày hôm ấy ta đi Tàng Thư Các, người trông coi Tàng Thư Các cũng có thể làm chứng, cả một buổi trưa ta không hề rời đi, thời điểm giữa trưa còn gặp đại sư huynh, cùng hắn trò chuyện vài câu."
Đại sư huynh của hắn chính là nam chính, tên gọi Diệp Nam Kỳ, là thiên tài của Vạn Kiếm Phong, chỉ hơn hai mươi tuổi đã đến Nguyên Anh trung kỳ.
Chẳng qua Diệp Nam Kỳ còn chán ghét Tư Cửu Lê hơn bất cứ ai khác, thay vì nói là trò chuyện, còn không bằng nói là đơn phương trào phúng.
Lâm Hư Tiên Tôn nhìn về phía Diệp Nam Kỳ, sắc mặt Diệp Nam Kỳ mười phần khó coi, lại vẫn cắn răng gật đầu, "Đúng vậy, buổi trưa ngày hôm đó ta xác thực gặp hắn." Có Diệp Nam Kỳ làm chứng, mấy tên đệ tử kia lập tức trắng mặt, bọn họ hoảng loạn nói, "Chúng ta không có nói dối, thật sự là Tư Cửu Lê nói!"
Tư Cửu Lê nhàn nhạt nhìn hắn một cái, "Vậy ngươi nói xem, ngày đó ta mặc quần áo gì, trên người treo cái gì?"
Một đệ tử trong đó vội vàng trả lời, "Ngươi mặc một thân hắc y, trên người không có cái gì cả."
Tư Cửu Lê quơ quơ trang sức mặt thỏ trên eo mình, nhấc mí mắt lên nhìn bọn họ một cái, nụ cười trên khóe môi mang theo ý vị không rõ.

Sau một lúc lâu, hắn mới chậm rì rì trả lời, "Không đúng."
"Ta lúc ấy mặc quần áo màu trắng, còn treo trang sức mặt thỏ, ngay cả ta mặc gì các ngươi cũng nói sai, các ngươi thật sự nhìn thấy ta sao, hay là các ngươi vì trốn tránh trách nhiệm nên mới tự bịa ra lời nói dối?"
Nói tới đây, không khí nhất thời trở nên xấu hổ, đệ đệ Chương Dịch cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy.
"Trục xuất bọn họ khỏi Vạn Kiếm Phong," Lâm Hư Tiên Tôn đột nhiên mở miệng, thần sắc hắn lãnh đạm, ngữ khí thường thường, không hề có một chút gợn sóng, "Người có phẩm hạnh như vậy, Vạn Kiếm Phong chúng ta không chứa nổi!"
Mấy đệ tử kia liều mạng xin tha, lại bị Chấp Pháp Đường kéo mang đi mất.
"Chương Niên, ngươi còn có gì muốn nói?"
Tông chủ nhìn về phía đệ đệ Chương Dịch, Chương Niên, thần sắc đã không còn kiên nhẫn.
"Nhất định là Tư Cửu Lê làm, tuy ta không lấy được chứng cứ, nhưng nhất định là do hắn làm, các ngài nhất định phải làm chủ cho ca ca ta!"
Chương Niên nằm ở trên mặt đất khóc lóc thành tiếng, hắn đỏ bừng mắt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Tư Cửu Lê lại cong cong khóe môi, "Ngươi chắc chắn ta làm như vậy, sợ là ngươi đã sớm biết chuyện ca ca ngươi khinh nhục ta đúng không?"
Đúng là bởi vì biết, cho nên mới sợ hãi bị trả thù, cho nên lương tâm bất an.
Tư Cửu Lê cởi áo dài, lộ ra thân thể của mình, trên bụng hắn còn có một vết máu bầm xanh tím chưa có tiêu đi, sau lưng cũng có đủ loại vết thương đan xen, thoạt nhìn làm người ta vô cùng sợ hãi.
"Ca ca ngươi tùy ý coi ta thành nơi trút giận, những vết thương lớn lớn bé bé trên người ta đều do hắn lưu lại, hắn cảm thấy tu vi ta quá thấp, lại không có chỗ dựa cho nên chỉ cần đánh không chết là được."
"Ai biết tại Thiên Tê Tông hòa hợp êm ấm lại có loại người như vậy, mấy năm nay ta sống còn không bằng những ngày tháng lưu lạc ở bên ngoài.

Người ngoài đều nói Thiên Tê Tông là đệ nhất đại môn phái, đối xử với đệ tử cực tốt, đan dược cùng linh dược cho đệ tử cũng không hề ít"
Hắn thong thả nói được vài câu, lại bị tông chủ vội vàng đánh gãy.
Lúc trước tông chủ thu lưu hắn, không chỉ bởi vì Tư Cửu Lê là huyết mạch của nữ nhi hắn, còn là vì muốn tạo dựng lên một thanh danh tốt, tỷ như Thiên Tê Tông nhân ái, ngay cả đứa trẻ có huyết thống Ma tộc cũng được đón nhập vào Thiên Tê Tông, thậm chí được nhận Lâm Hư Tiên Tôn làm sư phụ.
Tư Cửu Lê còn tồn tại là được, có sống tốt hay không không phải chuyện bọn họ quan tâm.
Hiện giờ Tư Cửu Lê đứng trước mặt người ngoài nói những lời này, đây không phải là đang vứt mặt mũi cùng thanh danh Thiên Tê Tông bọn họ sao?
Tông chủ chăm chú nhìn hắn, hai mắt vẩn đục lại lộ ra một tia sắc bén, âm thanh hắn khàn khàn, "Chuyện của Chương Dịch là lỗi do hắn, yêu thú sau núi tuy nhiều nhưng cực kỳ ngoan ngoãn, nếu không phải chính hắn trêu chọc, làm sao sẽ rơi vào kết cục chết không toàn thây được!"
Vài câu của hắn khiến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cho người mang Chương Niên đi ra ngoài.
Cuối cùng, hắn mới phân phó một câu, "Tư Cửu Lê mấy năm nay thiếu những thứ gì, bổ sung toàn bộ lại cho hắn."
Mấy phong chủ khác đều đen mặt, phân phó xuống dưới.
Như vậy, chuyện này lấy thắng lợi của Tư Cửu Lê mà chấm dứt.
Tư Cửu Lê không chỉ không đánh mà thắng loại bỏ phiền toái, còn nhờ phúc của tông chủ mà hắn được tạm thời an toàn một thời gian.
Tư Cửu Lê hôn hôn thỏ con nằm trong ngực mình, "Hôm nay trở về, chúng ta nấu nhiều cơm một chút, được không?"
Nguyễn Đường gật gật đầu, cọ cọ Tư Cửu Lê.
Nếu cậu đã là tiểu tức phụ của Tư Cửu Lê, thì không thể cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, không làm được cái tích sự gì cả.
Đã đến thời điểm thỏ thỏ phiên bản "Ốc đồng" lên sân khấu rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui