Nghe được sự nhẫn nại của Nhan Nhược, còn cố ý cùng nó giải thích một phen, kính linh có cảm giác mình được coi trọng, lập tức cảm thấy có chút hưng phấn.
Trước kia là nữ thần Nhan Nhược cao không thể với, trầm mặc ít lời, hiện giờ quả nhiên là tiếp xúc nhiều, mới có thể khám phá thêm nhiều điều.
Thật tốt.
Kính linh cũng rất phối hợp mở ra hình thức cầu vồng: “Nhan mỹ nhân nói thật có đạo lý, Nhan mỹ nhân thật lợi hại nha ~”
- --
Năm phút sau.
Nhan Nhược đi trên một con đường nhỏ tương đối hẻo lánh.
Kính linh tuy rằng cảm thấy hơi nghi hoặc, nhưng nghĩ đến Nhan Nhược nói muốn tìm nam chủ, cũng không mở miệng.
Mười phút sau.
Nhan Nhược đứng bên tường rào của trường học, ánh mắt nhìn chằm chằm có chút nguy hiểm, cảm giác như thể muốn khai pháo đem tường rào nổ tung.
Ánh mắt này của Nhan mỹ nhân là tình huống gì nha?
Tại thời điểm kính linh há mồm muốn hỏi, Nhan Nhược dễ như trở bàn tay mà trèo qua tường rào.
Kính linh:?!!
Nhan mỹ nhân không chỉ trốn học, còn trèo tường trốn học…… Nàng ấy thật sự có kế hoạch nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ thần quân giao cho sao? Sẽ không lừa ta đi?
Kính linh mê mang trong nháy mắt.
Sự thật chứng minh, Nhan Nhược không có lừa bất cứ ai, ngay cả khi nàng từ trong trường học nhảy ra, cũng thật là đi tìm nam chủ.
Ở tiệm net nhỏ gần trường học, một thiếu niên mặc giáo phục ngón tay tung bay vui sướng mà đánh trò chơi.
Không biết khi nào, phía sau hắn đột nhiên nhiều thêm một nữ sinh mặc cùng kiểu giáo phục với hắn, mặt vô biểu tình xem hắn chơi game.
Nữ sinh cũng không có động tĩnh gì, vẫn luôn đợi đến khi trò chơi kết thúc, nàng mới vươn tay……
“ Nice, lại là Pentakill, kỹ thuật của ca quả nhiên soái!” Thiếu niên thắng trò chơi, trên mặt ngây ngô tràn ngập cao hứng.
Ở ngay lúc này, Lê Sâm cảm giác có người đang di chuyển tai nghe của mình.
Kia một sát, đôi mắt đẹp lập tức nheo lại, lãnh quang trong mắt hiện ra, Lê Sâm nhanh chóng duỗi tay nắm lấy cổ tay đang di chuyển tai nghe của mình.
Hắn xoay qua, khi nhìn thấy dáng vẻ của người nọ, trên mặt hiện ra biểu tình kinh ngạc.
“Diệp Thư Vân? Ngươi sao lại ở chỗ này?”
Khi nhận ra người tới, lãnh quang trong mắt Lê Sâm tuy rằng rút lui, nhưng sự đề phòng cùng mới lạ ở bên trong lại không có nửa điểm tiêu giảm.
Hắn buông tay đang nắm chặt Nhan Nhược ra, nhưng thật ra chủ động đem tai nghe kéo xuống, động tác thoạt nhìn rất tiêu sái, cũng rất soái.
“Ta tới tìm ngươi.” Nhan Nhược rút tay lại, ngữ khí rất đạm mạc.
Dư quang thoáng nhìn cổ tay hơi ửng đỏ, nhịn không được nhíu nhíu mày, thân thể này có điểm tinh tế quá mức, da thịt non mịn, chỉ bị người bắt một chút, liền đỏ.
Lê Sâm không chú ý tới chi tiết này, chỉ liếc mắt nhìn Nhan Nhược một cái, “Tìm ta làm gì?”
Không biết có phải ảo giác hay không, Lê Sâm cảm thấy hôm nay bạn ngồi cùng bàn có điểm kỳ quái, cùng bình thường tựa hồ có cái gì đó không giống.
Không sai, Lê Sâm cùng Diệp Thư Vân là bạn ngồi cùng bàn.
Bất quá tính cách hai người khác biệt, một người là giáo bá thích đánh nhau trốn học, một người khác là học tra trầm mặc ít lời, hai người tuy rằng là ngồi cùng bàn, nhưng là cũng rất ít nói chuyện.
“Ta tìm ngươi trở về đi học.” Ngữ khí Nhan Nhược thực bình thường.
Nhưng nó rơi vào trong tai Lê Sâm, liền không quá bình thường.
Bởi vì hiện tại hắn còn ngồi ở trên ghế của tiệm net, nữ hài tử đang đứng, thời điểm hắn nói chuyện còn cần ngửa đầu, này làm cho Lê Sâm không quá thoải mái, hắn dứt khoát đứng lên.
Hiện tại nói chuyện từ ngửa đầu biến thành nhìn xuống, làm cho Lê Sâm cảm thấy thoải mái hơn một chút, hắn hắng giọng, hỏi: “Ta nhớ rõ hiện tại trường học hẳn là chưa có tan học đi? Ngươi làm thế nào từ trong trường học ra tới đây? Còn có tìm ta trở về đi học là có ý gì?”
___
………
( Tấu chương xong)
Mật bảo bảo: Nam chủ onl rồi.
Tung hoa ????!!!????????????
Học tra thuộc tính ẩn học bá
VS
Giáo bá ngạo kìu:))
(Ặc, cái này chỉ là suy đoán nhất thời, bổn bảo bảo cũng chưa đọc hết tg1.
Đúng thì đúng mà không đúng thì...thôi nhé~)
Hé hé hé〜( ̄▽ ̄〜)- nụ cười ăn dưa.
????????????...????????.