Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng


Tuy rằng Tạ Hà vẫn không quá tình nguyện, nhưng anh đã đáp ứng Tạ Hành Dữ, không còn cơ hội đổi ý.
Hai ngày sau chính là Thất Tịch —— Thật ra anh đối với ngày lễ này cũng không có cảm giác gì đặc biệt, cho dù là Thất Tịch hay là Lễ Tình Nhân cũng không liên quan gì tới anh.

Chỉ có những người trẻ tuổi ngoài kia mới thích dựa vào những ngày lễ này thổ lộ với ý trung nhân.

Nếu thành đôi thì đó là chuyện đáng chúc mừng, ngược lại bị từ chối...!sẽ trở thành một màn thảm kịch.
Lễ mừng Thất Tịch tổ chức tại một tòa tháp truyền hình.

Tòa tháp này mang dấu ấn kiến trúc của Du Thành, cao tầm 300 mét, bên trong thiết kế nhiều loại hạng mục giải trí, ngắm cảnh.

Vé vào cửa Lâm Vãn đưa có thể chọn ba trong số những hạng mục bên trong, ngoài ra, còn có hạng mục thần bí nhất: Thử thách tâm động hai người.
Nghe được cái tên này, Tạ Hà cả người không thoải mái, trên đường đi đều mải mê suy đoán xem "Tâm động khiêu chiến" rốt cuộc là những thử thách như thế nào.

Bọn họ trước tiên đi ăn một chút thức ăn, tầm 7 giờ tối thì đi đến đại sảnh lầu một, nhìn thấy bên tay phải có một cái cổng soát vé hoạt động Thất Tịch.
Tạ Hành Dữ đưa vé vào cửa cho nhân viên soát vé, người đó mỉm cười hỏi: "Hai vị đi chung ạ?"
Tạ Hà dời mắt, nhịn không được véo ngón tay mình, trong lòng nói anh thật là đầu óc nổi cơn thần kinh mới chịu đáp ứng Tạ Hành Dữ tới tham gia loại hoạt động này.


Những cặp tình nhân soát vé trước đó đều là một nam một nữ, tay nắm nhau tình chàng ý thiếp, hai thằng đàn ông bọn họ lại đây hóng hớt cái gì.
Tạ Hành Dữ lại vẻ mặt thản nhiên: "Đi chung."
Nhân viên công tác tươi cười, bên trong lộ ra ý vị thâm trường, lấy ra một cặp vòng từ bên cạnh.

"Để bảo đảm mọi người đều có thể trải nghiệm trò chơi, hạng mục thử thách sẽ là tự mình giải đố, trong đó mỗi cặp tình nhân sẽ được ra đề khác nhau hoàn toàn.

Trên vòng tay biểu thị thời gian còn lại của trò chơi, trước khi đếm ngược kết thúc mà hoàn thành mục tiêu, sẽ nhận được giải thưởng lớn.

Ngược lại với quy tắc trên, trò chơi thất bại, chỉ có thể nhận quà kỷ niệm nho nhỏ của chúng tôi."
Cô vừa nói vừa đeo vòng tay cho bọn ho.

"Nếu hai vị muốn dừng trò chơi giữa chừng, có thể trực tiếp nhấn nút "từ bỏ" trên vòng tay, sẽ có nhân viên công tác dẫn dắt hai vị tiến đến phân đoạn ngắm cảnh và dùng cơm sau đó.

Đương nhiên là sẽ không lấy được giải thưởng lớn cuối cùng."
Hai chữ "tình nhân" làm bao nhiêu da gà da vịt của Tạ Hà nổi cả lên, rất muốn giải thích một câu "Chúng tôi không phải tình nhân" cho đối phương, lại bị Tạ Hành Dữ chặn lại.
Tạ Hành Dữ có vẻ rất có hứng thú, tò mò hỏi: "Giải thưởng lớn là cái gì vậy?"
"Cái này tạm thời bí mật." Nhân viên công tác đưa cho hắn một đồ xu trò chơi trò chơi, rồi nhấn nút "bắt đầu" trên vòng tay.

"Hai vị phải cố lên nha! Kỷ lục trò chơi của năm ngoái đến nay chưa có người phá vỡ đâu."
Tạ Hà bị người nào đó đánh gãy, đành phải tạm thời từ bỏ việc giải thích quan hệ của bọn họ.

"Vừa nãy cô có nói "hoàn thành mục tiêu", vậy mục tiêu cần hoàn thành là gì?"
Nhân viên công tác không lộ ra chữ nào, chỉ làm một động tác "mời" với bọn họ.
Hai người lên thang máy, trên tay mỗi người đeo một chiếc vòng một đen một trắng, Tạ Hà đã chọn cái màu trắng.

Nhìn trên mặt hiển thị, thời gian đếm ngược trò chơi là cái tiếng.
"Vậy giờ chúng ta làm gì đây?" Anh có chút mờ mịt.

"Con thực sự muốn chúng ta chơi loại trò chơi này sao? Không thì chúng ta......!đi ăn buffet gì đó đi."

Nơi này nhiều người như vậy, vạn nhất bị đụng trúng người quen thấy bọn họ đeo vòng tay tình nhân, xấu hổ muốn chết.
"Chẳng phải chú nhỏ vừa mới ăn trước khi tới sao? " Tạ Hành Dữ nhướng mày, "Như vậy đi, chỉ cần chúng ta thuận lợi vượt qua, chú muốn ăn cái gì, con dẫn chú đi ăn cái đó."
"Thật à?" Tạ Hà, người đã bị bắt ăn "cơm dinh dưỡng" suốt mấy ngày, cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

Tuy rằng cơm dinh dưỡng ăn cũng rất ngon, nhưng vẫn là quá thanh đạm.

Nguyện vọng lớn nhất của anh lúc sinh thời chính là ăn những món anh đã từng không dám ăn.

Vì thế anh cưỡng chấp nhận.
Nhìn đồng xu trò chơi Tạ Hành Dữ đang cầm, trên mặt có viết hai chữ —— "3F".
Hai người liếc nhìn nhau, Tạ Hành Dữ duỗi tay nhấn nút số 3 trên thang máy.
Thang máy ngừng ở lầu 3, nơi này có rất nhiều máy bán hàng tự động, máy nào nhìn qua đều giống như có thể bỏ xu vào.

Tầm mắt Tạ Hà xác định một chiếc máy trong số đó, anh túm lấy cánh tay Tạ Hành Dữ kéo tới.

"Cái này."
"Figure?" Tạ Hành Dữ nhét đồng xu vào lỗ.

"Làm sao chú nhỏ biết là cái này?"
"Trực giác." Tạ Hà nói, "Những máy khác đều có thể quét mã chi trả, chỉ có máy này không được."
Anh vừa dứt lời liền thấy đèn chỉ thị trên máy sáng lập lòe chạy lòng vòng, tần suất từ nhanh đến chậm, cuối cùng ngừng ở trên một cái hộp figure trong đó.

Tạ Hà lấy hộp figure được chọn từ trong ngăn đựng, mở ra, phát hiện là một chú cún nhìn ngố ngố.

Đồng thời, bên trong còn có một tờ giấy, trên đó viết: "Mục tiêu Thử thách tâm động —— tìm một con thú bông giống y hệt figure này."
Tạ Hà đôi mắt mở to, thầm nghĩ nơi này lớn như vậy, đi đâu tìm một con thú bông bây giờ?
Anh còn chưa mở miệng, tầm mắt liền dừng ở trên figure, nhìn thấy trên cổ chú cún cổ mang một chiếc vòng cổ, trên vòng cổ có một tấm thẻ viết "52F".
Anh ngẩng đầu nhìn Tạ Hành Dữ, đối phương hiển nhiên có suy nghĩ giống anh, hất cằm nói với hắn.

"Đi, đi lên lầu."
Hai người lại lần nữa tiến vào thang máy, Tạ Hà cúi đầu nhìn số đếm ngược trên vòng tay, còn 1 tiếng 50 phút.

Bọn họ đã thuận lợi tìm ra được mục tiêu trò chơi, kế tiếp chỉ cần ở tầng 52 tìm được con cún bông giống y hệt là được.
Cái gọi là "Thử thách tâm động", hình như cũng chả có gì khó!
Nhưng mà vừa đến tầng 52, bọn họ đã bị cảnh tượng trước mắt chấn động.
Chỗ này vậy mà là khu chơi escape game*!
*cái trò chơi bị nhốt vô phòng giải đố rồi thoát ra, tui siêu mê luôn mà mỗi lần đi mắc chớt _(:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận