Vai Ác Siêu Đáng Sợ


Bên trong một hang núi tối đen như mực, Tô Đường đang cố hết sức nâng một khối đá lớn.

Cậu thở hổn hển gian nan đi về phía cửa hang, ngoại trừ âm thanh do chính cậu tạo ra thì không còn bất cứ tiếng động nào khác, an tĩnh tuyệt đối khiến lòng người sợ hãi.
Mệt nhọc đem khối đá ra đến cửa hang, Tô Đường lại xoay người lặp lại công việc.
Từng khối đá lớn nhỏ chậm rãi che lấp cửa hang.
Nhưng vẫn chưa được, cậu muốn đem cái cửa kia lấp lại không sót bất cứ khe hở nào.
Tô Đường không biết tại sao mình muốn lấp cửa hang, chỉ biết nếu không làm sẽ có hậu quả cực kì nghiêm trọng.
Mấy khối đá thật sự rất nặng.
Mệt quá!
Tô Đường khóc chít chít vì tủi thân, cậu không muốn làm đâu!
Mà không hiểu tại sao lại có một luồng cảm giác gấp gáp thúc giục cậu nhanh chóng tiếp tục.
Lại nâng một khối, Tô Đường triệt để ngồi yên không nhúc nhích.
Cậu tự nói với chính mình là thôi để nghỉ một chút, chờ bình phục một ít sức lực rồi làm.
Vì thế Tô Đường yên tâm thoải mái thả khối đá xuống đất rồi ngồi nghỉ ngơi, lần ngồi xuống này cả người Tô Đường cảm thấy cực kì sảng khoái y như được ngâm trong suối nước nóng ấm áp.
Sướng thật!
Tô Đường hưởng thụ cảm thán ra lời.
"Tô Đường!"
"Tỉnh dậy đi!"
"Mau đứng lên!"
Âm thanh lạnh lùng mang theo khí tức dũng mãnh như bão tố đập vào tai Tô Đường, đánh thức cậu từ giấc ngủ say sưa.
Tô Đường khó khăn hé mắt thành một khe hở nhỏ, buồn bực nhìn về phía người đã phá bỉnh giấc mơ của mình.
Sau đó cậu nhìn thấy một ánh đèn lờ mờ cũng một khuôn mặt quen thuộc.
Gương mặt đó lạnh như băng, đen kịt, trên đỉnh đầu như đang tràn ngập mây đen sét đánh, kết hợp với ánh đèn mờ nhìn đáng sợ đến không chịu được.
Tô Đường giật mình, cơn buồn ngủ lập tức bị đánh bay, ánh mắt trợn to nhìn hắn.
"A Chử?" Tô Đường theo bản năng rụt cổ về phía sau, rồi vươn tay thăm dò vỗ vỗ chân Đồng Thịnh Chử: "Sao vậy?"
Một pha này làm Tô Đường cảm thấy có gì đó không đúng, không đợi cậu tìm hiểu, Đồng Thịnh Chử liền xốc chăn của hai người lên.
Từng luồng gió lạnh lùa vào cơ thể, nửa người dưới lạnh buốt làm Tô Đường rùng mình.
Nửa người dưới???
Khoan đã!
Tô Đường cả người cứng đờ, ánh mắt mở to không dám tin vào sự thật trước mắt, trong đầu điên cuồng gào thét: KHÔNG THỂ NÀO.
Không thể nào! Không thể nào!
Tại sao lại như thế được! Tại sao!
Tay cậu run rẩy, dưới ánh mắt của Đồng Thịnh Chử chậm rãi sờ sờ nửa người dưới, đến lúc chạm vào đũng quần ướt sũng, cả người Tô Đường sốc không nói nên lời, trong nháy mắt muốn siêu thoát.
"Aaaaaaaaa!"
.....
"Ha ha ha." Trong bữa cơm Lan Tĩnh vừa kể chuyện xảy ra tối hôm qua vừa cười không ngừng, khóe mắt bởi vì cười quá nhiều mà đỏ ửng, thậm chí còn chảy ra vài giọt nước mắt.
"Mẹ à!" Tô Đường nắm chặt muỗng nhỏ, tức giận đá bắp chân, cực kì mất mặt không cho Lan Tĩnh nói tiếp.
Đúng là điên thiệt mà!
Toàn bộ mặt mũi đàn ông đều mất hết.
"Được được, nhà mình không nói chuyện này nữa." Cụ Tô ngồi ở vị trí gia chủ, khuôn mặt cười lên đầy nếp nhăn, ông ra vẻ nghiêm túc đứng về phe Tô Đường, trừng mắt không cho Lan Tĩnh tiếp tục cười.

Sau đó ông quay đầu vuốt tóc Tô Đường đang thở phì phì: "Bảo bối Đường Đường đừng giận, đái dầm thôi mà, có gì phải sợ."
"Ông nội!" Tô Đường há to miệng rống lên: "Không cho nói nữa..."
"Được rồi, ông nội không nói, không nói nữa." Cụ Tô ráng nén cười: "Bảo bối Đường Đường đừng giận."
Tô Đường căm phẫn nhét một muỗng cháo vào miệng.
Tức quá!
Tô Đường không nhịn được lén nhìn Đồng Thịnh Chử ngồi bên cạnh ăn sáng, vẻ mặt hắn vẫn điềm đạm không để lộ ra cảm xúc gì thái quá, cậu vừa cảm động nhưng cũng vừa mất mặt.
Bạn thân là người duy nhất phát hiện cậu đái dầm lại không cười cợt cậu.
Nhưng mà...
Tô Đường cắn muỗng, muốn đem đầu chôn vào trong đất cho đỡ nhục.
Đêm qua hai người được ngủ chung, kết quả cậu lại đái dầm, nước dính lên người Đồng Thịnh Chử khiến hắn tỉnh giấc.
A a a a a a a a!
Nghĩ tới đây mặt liền nóng rực đỏ lên, không thiết sống nữa, càng không có mặt mũi gặp người khác.
"Bảo bối Đường Đường, chuyện này rất bình thường." Thấy Tô Đường không nói lời nào úp mặt lên bàn, cụ Tô sợ cháu trai thực sự buồn bực trong lòng, mở miệng an ủi: "Ba ba của cháu khi còn bé cũng đái dầm, không phải vấn đề gì lớn đâu mà!"
Người đang ăn điểm tâm cười thầm nãy giờ đột nhiên dính chưởng mang tên Tô Triết:...
Tô Đường nháy mắt ngẩng đầu nhìn biểu tình chợt nghiêm túc của Tô Triết, ánh mắt tò mò lóe sáng nhìn về phía cụ Tô: "Ông nội ơi, ba ba cũng đái dầm hả?"
"Khụ khụ." Tô Triết tằng hắng, y không dám trừng cụ Tô nên chỉ có thể liếc mắt nhìn Tô Đường: "Đừng nói nhiều nữa, mau ăn cơm đi."
Tô Đường không thèm sợ y đâu, hai mắt vẫn như trước bling bling lấp lánh nhìn cụ Tô.
Cụ Tô bị dáng vẻ đáng yêu của cháu trai manh tới mức làm gì còn tâm trạng để ý mặt mũi cho con trai mình, hận không thể đem Tô Triết ra bán để dỗ Tô Đường vui vẻ.

Vì thế ông ra vẻ thần bí ghé sát vào tai Tô Đường như truyền tình báo bí mật, nhỏ giọng nói: "Ba ba của cháu, tới sáu tuổi vẫn còn đái dầm."
Tô Đường che miệng, lần đầu thấy có chuyện vui từ sáng tới giờ.
Cậu bây giờ mới bốn tuổi thôi, mặc dù linh hồn trưởng thành nhưng rốt cuộc vẫn là cơ thể trẻ con, đái dầm cũng rất hợp tình hợp lý.
Hơn nữa hôm qua bị Lý Văn Bân dọa cho sợ hãi nên xảy ra chuyện này cũng dễ hiểu thôi.
Tô Đường tự tìm cớ bào chữa cho bản thân, dùng quá khứ đau khổ của Tô Triết củng cố lòng tin cho mình.
Tô Triết và Lan Tĩnh còn phải đi làm, sau khi dùng bữa sáng liền ra ngoài.

Tô Đường cùng Đồng Thịnh Chử ở lại nhà chính.
Nhà chính Tô gia rất rộng, hôm qua về đến vẫn chưa kịp tham quan khuôn viên xung quanh, nghĩ vậy Tô Đường liền dẫn Đồng Thịnh Chử đi dạo khám phá.
"A Chử, A Chử." Tô Đường hai mắt lấp lánh nhìn sân huấn luyện phía sau nhà: "Mau nhìn nè, bọn họ rất ngầu đúng không?"
Lúc này trên sân huấn luyện có một vài người vệ sĩ đang tập luyện, cánh tay cơ bắp màu đồng thấm đẫm mồ hôi, gương mặt cương nghị gợi cảm mê người lại vô cùng mạnh mẽ.
Đây là hình mẫu đàn ông mà Tô Đường rất muốn trở thành.
Nhưng bản thân Tô Đường lại lười biếng không chịu tập luyện, cho nên mỗi lần trở về nhà chính chỉ có thể đứng một bên si mê nhìn chăm chú.
"Bọn họ trước kia đều là bộ đội đặc chủng, siêu cấp lợi hại luôn.

Đánh nhau soàn soạt hai ba cái đã vật ngã được đối phương." Tô Đường cực kì sùng bái, trong tiềm thức của cậu bộ đội đặc chủng chính là cao thủ hàng đầu trong mấy phim truyền hình, đã giỏi võ còn ngầu lòi tràn ngập hương vị đàn ông, là hình mẫu lý tưởng cho cánh mày râu hướng đến.
"Bảo cháu đi tập luyện, cháu lại lười biếng." Chất giọng đàn ông cà lơ phất phơ mang theo ý trêu chọc vang lên sau lưng Tô Đường: "Cho nên bảo bối Đường Đưởng cũng chỉ có thể đứng một bên hâm mộ mà thôi."
"A?" Tô Đường vừa nghe tiếng liền phẫn nộ xoay người, không kiêng nể nói: "Sao chú lại về đây?"
"Không biết phép tắc, dám nói chuyện với chú vậy hả?" Tô Học vờ nổi giận búng trán Tô Đường, sau đó như đột nhiên nhớ tới chuyện vui liền cười cười, một nụ cười cực kì thiếu đòn rơi vào mắt cậu: "Nghe nói Đường Đường đêm qua xả lũ, chú vừa nghe tin đương nhiên phải nhanh chóng quay về nhìn xem, đúng là cơ hội hiếm gặp mà!"
"Chú!" Tô Đường tức giận trừng mắt.
Giả dối! Lừa đảo! Cả nhà sáng nay mới biết chuyện, dù cho Tô Học vừa rạng sáng đã nghe được thông báo, tính luôn thời gian ngồi máy bay tốc hành từ thành phố xa xôi về tới đây chắc chắn không thể đến vào giờ này.
Hơn nữa cậu đang cố quên đi cái chuyện nhục nhã kia thì bị y đào lại.
Thật đáng ghét!
Rốt cuộc là ai dám kể ra ngoài, tốt nhất đừng nói chuyện với cậu nữa, hừ hừ!
Tô Học chọc Tô Đường xong, y nhìn về phía Đồng Thịnh Chử đang im lặng đứng kế bên: "Đây là bạn của cháu à?"
"Chú ơi, bạn ấy là Đồng Thịnh Chử." Mặc dù còn giận nhưng Tô Đường vẫn phải giới thiệu bạn mình cho Tô Học biết.
Đồng Thịnh Chử nghiền ngẫm nhìn Tô Học, đôi mắt đen kịt khiến người khác không biết hắn đang nghĩ gì.
Tô Học cười cười cũng không để ý chuyện Đồng Thịnh Chử không trả lời mình, y ngồi xổm xuống trước mặt hắn, giơ ngón tay chỉ về hướng sân huấn luyện: "Muốn thử không?"
Đồng Thịnh Chử trong nháy mắt đề phòng dựng thẳng lên.
"Muốn thử không?" Tô Học làm như không chú ý đến biến hóa của Đồng Thịnh Chử, lặp lại lần nữa.
Tô Đường không biết bầu không khí này là gì nhưng khi nghe được lời đề nghị của Tô Học, cậu chợt nhớ lại nội dung tiểu thuyết mà hệ thống từng đưa cho xem, nhân vật phản diện không có đối thủ, thân thể cậu phát run đồng thời có chút hưng phấn.
Phản diện trong tương lai mạnh mẽ đến như thế, vậy lúc còn nhỏ sẽ có thực lực như thế nào?
Cậu nóng lòng muốn xem Đồng Thịnh Chử biểu diễn tài năng, kích động nói: "A Chử, cậu nhất định rất lợi hại."
Đồng Thịnh Chử trầm mặc nhìn đoàn người trên sân huấn luyện, tay siết chặt, sau đó khẽ lắc đầu.
"A." Tô Đường có chút thất vọng thở dài.
Còn Tô Học tuy bị từ chối nhưng vẫn ôn hòa như cũ, y tươi cười đứng lên: "Đứng ở chỗ này một hồi cũng mệt, hay chúng ta qua đó vừa ăn vừa xem, thấy sao?"
Tô Đường lười chảy thây liền đồng ý, cậu kéo tay Đồng Thịnh Chử đi về phía sân sau.
"Bảo bối Đường Đường, chú vừa về đến nhà đã vội đi tìm cháu, sáng giờ vẫn chưa được ăn gì.

Đường Đường đi lấy điểm tâm giúp chú được không?" Chờ ra đến chòi nghỉ, Tô Học cười tủm tỉm nói với Tô Đường.
Tô Đường chu miệng nhỏ cực kì không vui.
Nhưng nhìn Tô Học đáng thương lại có vẻ thật sự đói bụng cuối cùng cũng mềm lòng, rầm rì mạnh miệng nói: "Chú còn bóc lột sức lao động trẻ em nữa cháu sẽ mách ông nội."
"A Chử, cậu ở đây đợi tớ một lát." Nói xong Tô Đường nhấc chân ngắn lạch bạch chạy vào nhà.
Bây giờ trong chòi chỉ còn hai người Tô Học cùng Đồng Thịnh Chử.
Làn gió nhẹ thổi qua khiến hoa cỏ xung quanh lay động, Tô Học mở miệng đánh vỡ yên tĩnh.
"Đồng thiếu gia, hiện tại bên ngoài đang có rất nhiều người tìm cậu đấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui