Vai Ác Siêu Đáng Sợ


Bước chân Tô Đường lảo đảo được Đồng Thịnh Chử nửa ôm đi ra khỏi sân bóng.
"A Chử, từ từ thôi." Đồng Thịnh Chử sải bước rất dài, vừa vội lại vừa nhanh, dáng người Tô Đường nhỏ nhắn căn bản không đuổi kịp, cậu kéo kéo góc áo của Đồng Thịnh Chử: "Tớ theo không kịp, A Chử."
Đồng Thịnh Chử lúc này mới đột ngột dừng lại, Tô Đường theo quán tính mất đà ngã về phía trước, hắn vươn tay vừa vặn ôm cậu vào ngực.
Thoát được một kiếp hôn đất mẹ, Tô Đường thở phào vỗ vỗ ngực, sau đó ngẩng đầu muốn hỏi hắn làm sao vậy.
Kết quả ngẩng đầu nhìn thấy một gương mặt lạnh băng âm trầm, môi gắt gao mím chặt, còn có đôi mắt sâu hun hút không thấy đáy.
Trái tim của Tô Đường bị ánh mắt đó dọa cho giật mình.
A Chử tức giận?
Đồng Thịnh Chử rất ít khi tức giận, nhưng mỗi lần như vậy ánh mắt đều đen kịt mang theo một cỗ khí thế vô hình áp bức người khác.
Khi Tô Đường thấy hắn tức giận không tự chủ trở nên túng quẫn, theo bản năng rụt cổ đồng thời trong lòng không ngừng nghi hoặc.
Tại sao A Chử lại đột nhiên nổi giận như vậy?
"A Chử, làm sao vậy?" Tô Đường nắm chặt tay Đồng Thịnh Chử.

Hắn vừa mới vận động mạnh nên lòng bàn tay có chút thô ráp, còn đọng lại một tầng mồ hôi mỏng, nhưng Tô Đường hoàn toàn không hề ghét bỏ, ngược lại cảm thấy tay hắn thật ấm áp thoải mái: "Sao lại tức giận? Đừng giận tớ có được không?"
Đồng Thịnh Chử cúi đầu nhìn Tô Đường, đầu lông mày càng nhíu chặt hơn.
Vì sao lại tức giận? Chính bản thân hắn cũng không tìm ra được câu trả lời.

Hắn chỉ biết khi thấy ánh mắt vốn luôn ngưỡng mộ chăm chú nhìn mình của Tô Đường dời đi nơi khác, thấy cậu vui vẻ nói chuyện phiếm tán gẫu với nữ sinh kia.
Cảm giác bị xem nhẹ làm hắn không vui.
Rõ ràng...
Rõ ràng bọn họ mới là bạn.
Đúng vậy, hai người là bạn thân, tại sao Đường Đường lại không nhìn hắn thi đấu mà lại nói chuyện với người khác?
"Cậu đã nói gì với bọn họ?" Đồng Thịnh Chử muốn biết rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến cho Đường Đường không quan tâm đến hắn nữa.
"A?" Nhưng Tô Đường lại nghĩ khác.
Thì ra A Chử đã nghe được cuộc nói chuyện của cậu, cho rằng cậu muốn bán tượng gỗ nên mới nổi giận?
"A Chử, tớ không có muốn bán tượng gỗ đâu mà." Tô Đường nhanh chóng giải thích, kiên quyết không cho loại hiểu lầm này tồn tại: "Tớ chỉ nói với bọn họ cậu đã tự tay khắc tượng gỗ cho tớ rất đẹp, tớ rất thích, nhưng không ngờ tới bọn họ lại đưa tiền nói muốn mua lại tượng gỗ."
"Tớ đã kiên quyết từ chối." Tô Đường chu môi tủi thân: "Tớ cũng đã đem tiền trả lại cho họ."
Tô Đường làm nũng phe phẩy cánh tay Đồng Thịnh Chử, thanh âm mềm mềm nhu nhu lấy lòng hắn: "Nên A Chử đừng giận nữa được không, tớ sẽ không phản bội cậu đâu mà."
Đồng Thịnh Chử cuối cùng cũng thả lỏng tâm tình, hắn nhìn Tô Đường: "Thích tượng gỗ như vậy sao?"
Tô Đường vội vàng gật đầu điên cuồng: "Đúng đúng, tớ cực kì thích luôn, bởi vì đó là món quà A Chử tặng cho tớ."
Cảm nhận được khí tức xung quanh Đồng Thịnh Chử đã ấm dần, hắn xoa nắn khuôn mặt Tô Đường: "Có thời gian rảnh sẽ khắc thêm vài cái cho cậu."
Tô Đường vui vẻ cười tươi, A Chử rốt cuộc không giận nữa...
Thật tốt!
Cậu rất thích A Chử dịu dàng như bây giờ.
Tô Đường kéo tay Đồng Thịnh Chử quay trở lại sân bóng: "A Chử, lúc nãy tụi mình còn chưa kịp lấy cặp với áo khoác."
Bởi vì trận đấu đã kết thúc, ngôi sao sáng nhất trên sân là Đồng Thịnh Chử lại rời đi rất nhanh nên khán giả xung quanh cũng đã tản ra thưa thớt hơn nhiều.
Tô Đường nhìn lướt qua, trên sân chỉ còn lác đác mấy người, bao gồm cả nhóm Đổng Mạnh.
Còn có hai nữ sinh ban nãy muốn mua tượng gỗ vẫn đang đứng kế bên cặp sách và áo khoác của cậu với Đồng Thịnh Chử.
Tô Đường nhất thời đề cao cảnh giác, không lẽ hai người đó vẫn chưa chết tâm à?
Rõ ràng cậu đã kiên quyết từ chối rồi mà!
Tô Đường cắn môi không vui, Đồng Thịnh Chử cũng chú ý tới điểm này.
Hắn ấn bả vai Tô Đường rồi nói: "Cậu đứng ở đây, để tôi sang đó lấy."
Tô Đường đang cố gắng nghĩ cách làm sao để đuổi khéo bọn họ thì nghe thấy Đồng Thịnh Chử sẽ tự thân xuất chinh, Tô Đường thở dài nhẹ nhõm, vội gật đầu: "Được, vậy tớ ở đây đợi cậu."
Đồng Thịnh Chử xoa nhẹ đầu Tô Đường, sau đó xoay người đi rất nhanh về phía bên kia.
Hắn trực tiếp ngó lơ hai nữ sinh đang phấn khích tiến lại gần mình, cực kì lãnh đạm, mặt không đổi sắc xách quai cặp của hai người lên, tay còn lại cầm lấy áo khoác.

Khi quay về cũng không liếc mắt nhìn tới bọn họ mà trực tiếp lướt qua đến chỗ Tô Đường đang đứng.
Ngầu quá đi!
Tô Đường hâm mộ, nếu cậu cũng có thể lãnh khốc như vậy nhất định sẽ thành công từ chối bọn họ.
Tô Đường cười cười chạy đến bên cạnh Đồng Thịnh Chử, còn chưa kịp làm gì đã nhìn thấy bóng dáng Đổng Mạnh đang phóng lại đây.
Đổng Mạnh rất nhanh đuổi tới sau lưng Đồng Thịnh Chử, y muốn vươn tay chụp lấy bả vai Đồng Thịnh Chử.

Nhưng Đồng Thịnh Chử như gắn mắt sau lưng, nghiêng người thành công tránh né động tác của y.
"Bịch"
Đổng Mạnh mất đà té cái rầm trên mặt đất làm Tô Đường hết hồn.
"Ơ!" Đổng Mạnh hô to một tiếng, kiên cường chống đỡ cơ thể đứng lên, hoài nghi nhìn trái ngó phải: "Tại sao tự nhiên lại té?"
Tô Đường đứng bên cạnh Đồng Thịnh Chử, nắm lấy cánh tay hắn, cẩn thận quan sát Đổng Mạnh vừa mới ngã rất đau, lộ ra chút quan tâm: "Cậu không sao chứ?"
Nhìn thấy y không có vấn đề gì, hơn nữa vẫn còn sức để rống to, lúc này Tô Đường mới nhíu mày chỉ trích: "Cậu tính làm gì hả? Đột nhiên đánh lén A Chử."
Đổng Mạnh nhe răng trợn mắt xoa cánh tay bị đau, nghe vậy mở to hai mắt chỉ vào Tô Đường: "Tô Tiểu Đường cậu đừng có nói lung tung.

Ông đây có chỗ nào giống người thích đánh lén hả?"
"Tớ làm sao biết cậu có phải hay không?" Tô Đường hung dữ trả lời, hừ hừ dám bắt nạt bạn của cậu: "Tớ chỉ tin vào mắt mình nhìn thấy thôi!"
"Cậu..." Đổng Mạnh nộ khí vọt lên tới đỉnh đầu, cuối cùng dứt khoát không thèm để ý đến Tô Đường nữa, trực tiếp nhìn qua Đồng Thịnh Chử bên cạnh: "Cậu chơi bóng rất giỏi."
Mới nãy còn định đánh lén, giờ lại đột nhiên khen người ta?
Tô Đường thắc mắc nhìn hai người.
"Qua hai trận đấu, tôi thua khâm phục khẩu phục." Đổng Mạnh vươn tay với Đồng Thịnh Chử: "Tôi là Đổng Mạnh, về sau chúng ta có thể làm bạn, nếu cậu có chuyện gì cứ đến tìm tôi, toàn bộ trường này ai cũng biết đến tên tôi, không gì là không giải quyết được."
Đổng Mạnh cực kì kiêu ngạo nói.
Đại ca trường học chính là anh trai của y, cầm đầu một nhóm đàn em trong trường nên không ai dám chọc, y thuận theo cũng được hưởng ké chút danh phận.
Thì ra là coi trọng A Chử của cậu nên muốn kết bạn.
Quả nhiên mị lực của A Chử không phải dạng vừa, ngay cả Đổng Mạnh ngày thường mắt cao hơn đầu cũng tự thân xuất mã đến kết bạn.
Tô Đường hếch mũi tự hào, làm như người được khen là mình chứ không phải Đồng Thịnh Chử.
Nhưng Đồng Thịnh Chử không biết đang suy nghĩ gì, đứng bất động không đáp lại.
Đổng Mạnh nhíu đầu lông mày như muốn tức giận, nhưng bàn tay duỗi đến trước mặt Đồng Thịnh Chử vẫn không rút lại, chờ hắn trả lời.
Tô Đường thấp thỏm nhìn Đồng Thịnh Chử.
Kỳ thật cậu cũng rất muốn Đồng Thịnh Chử có thêm nhiều bạn bè.

Dù Đổng Mạnh ngày thường rất khó ưa, cả ngày cứ ra vẻ đại ca, nhưng thật ra cũng là người rất nghĩa khí.
Tuy rằng mồm miệng nói chuyện khó nghe hơn nữa lại vô cùng tự kỉ yêu bản thân.
Ngay lúc Tô Đường tính lên tiếng nhắc nhở Đồng Thịnh Chử, hắn rốt cuộc cũng nhúc nhích.
Hắn bắt tay với Đổng Mạnh, ngắn gọn nói: "Đồng Thịnh Chử."
Được đáp lại khiến Đổng Mạnh cao hứng, y tính khoác vai Đồng Thịnh Chử: "Đi, chúng ta chơi tiếp một trận."
Đồng Thịnh Chử lạnh nhạt tránh đi động tác của y: "Tôi phải về nhà."
Nói xong dắt tay Tô Đường xoay người rời đi.
"A?" Thấy Đồng Thịnh Chử không muốn chơi nữa, Đổng Mạnh vội vàng chạy vào sân, dưới ánh mắt tò mò của nhóm nam sinh gấp rút thu dọn cặp sách, chưa kịp nói lời tạm biệt đã ôm banh đuổi theo Đồng Thịnh Chử.
"Hộc hộc." Đổng Mạnh thở dốc: "Chờ tôi một chút!"
"Đồng Thịnh Chử, dù sao chúng ta cũng đã trở thành anh em, khi nào dạy tôi chơi bóng rổ được?"
"Cuối tuần này chơi được không?"
"Nhà cậu ở đâu? Hôm nào đến nhà tôi chơi đi."
....
Dọc đường đi Đổng Mạnh nhiệt tình miệng cằn nhằn lẩm bẩm không ngừng, làm cho Tô Đường phiền lòng không muốn nói chuyện.
Nhìn thấy Tô Đường cùng Đồng Thịnh Chử đi trên con đường quen thuộc, đôi mắt y phát sáng: "Ồ thật trùng hợp, thì ra chúng ra sống cùng khu, hay là hôm nay tôi qua nhà cậu chơi trước, ngày mai rồi hãy đến nhà tôi, thế nào?"
Y nói một cách vô cùng tự nhiên.

.
Tô Đường hoàn toàn không ngờ Đổng Mạnh lại dính người đến như vậy.
Đương nhiên kết cục Đổng Mạnh vẫn không thể vào nhà Đồng Thịnh Chử.
Bởi vì người anh em Đồng Thịnh Chử của y sau khi để Tô Đường qua cổng liền "lạch cạch" khóa lại.
Tùy ý để Đổng Mạnh ở bên ngoài hô to đập cửa vẫn không quay đầu lần nào.
Mặc dù bị Đồng Thịnh Chử lơ đẹp nhưng hôm sau Đổng Mạnh vẫn tiếp tục nhiệt tình cằn nhằn bên cạnh hắn, cuối cùng khiến Đồng Thịnh Chử cảm thấy phiền phức liền đe dọa nếu y còn nói nữa sẽ không chơi bóng rổ, lúc này y mới chịu về chỗ ngồi.
Tô Đường nhìn toàn bộ quá trình không biết nên biểu đạt tâm tình như thế nào, nhưng không thể nghi ngờ cậu cực kì vui vẻ.

Bởi vì dù A Chử có bạn mới thì cậu vẫn là số một, vẫn là bạn tốt nhất của A Chử.
A Chử đối với cậu trước giờ đều rất có kiên nhẫn, tựa như nếu cậu muốn gì hắn cũng sẽ cho.
Tô Đường hạnh phúc nở một nụ cười ngọt ngào.
- ----
Đôi lời của tác giả:
Tô Đường hếch mũi kiêu ngạo: Hừ hừ, các người đương nhiên không thể sánh bằng tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui