Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Từ trên giường ngồi dậy, Thẩm Lưu Hưởng mờ mịt nhìn quanh bốn phía, được một lát thần sắc đại biến.

Ngón tay y niết quyết, quát nhẹ: “Phá!”

Thật lâu sau, trong nhà yên tĩnh một mảnh, không có việc gì phát sinh.

Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, không thể tin tưởng mà nhắm mắt, lại mở ra, lại vận chuyển linh lực lần nữa.

Hoàn toàn trống không, đến nửa điểm linh lực cũng không còn. Không chỉ là không còn, thậm chí y còn không phát hiện được linh khí trong không trung.

Thẩm Lưu Hưởng hút một hơi khí lạnh. Năm đó tu vi của y từ Hóa Thần cảnh rơi xuống Trúc Cơ kỳ, ít nhất vẫn là một tu sĩ. Mà một giấc này tỉnh dậy, liền biến thành phàm nhân!

Thẩm Lưu Hưởng nhéo nhéo má, “Không, không đau.”

Gian ngoài phòng ốc, một nam tử đang thong thả ung dung châm trà, tuấn mi hơi nhướn, thần thức bao phủ, tinh tường thấy người nào đó vừa mới tỉnh lại, đem khuôn mặt trắng nõn nhéo lại niết. Sau khi tự mình xuýt xoa nói không đau, liền chui cả người vào trong ổ chăn.

Chưa đến một lát, trong nhà vang lên tiếng kêu rên khe khẽ.

Đế Vân Vũ uống ngụm trà, cười nhẹ.

Thẩm Lưu Hưởng tất nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức cho rằng mình đang nằm mơ, tiếp tục bình yên đi ngủ.

Y không biết người bắt y đang ở đâu, nhưng chắc chắn người này đang ở nơi tối tăm giám thị. Dưới tình huống mất hết tu vi, chỉ có thể gửi hy vọng cầu cứu ra bên ngoài. Vì thế y giả vờ ngớ ngẩn, làm ra hành vi mê hoặc. Kỳ thật y đang trốn dưới chăn, trong không gian tăm tối, trộm mở túi trữ vật ra.

Tất cả tiến hành thật sự thuận lợi.

Chỉ là, lúc y đang mang môt chút chờ mong, khẽ động vào dây buộc túi trữ vật, một tia hy vọng cuối cùng cũng đã tan biến.

Ngao!

Thẩm Lưu Hưởng nức nở một tiếng.

Không có linh lực, đến dây buộc túi trữ vật cũng không tháo được!

Tất cả pháp khí y có, Truyền Âm Phù, ngọc bội đều ở trong túi, trước mắt chỉ có quần áo mặc trên người, còn có một đoạn dây lụa.

Kêu rên xong, Thẩm Lưu Hưởng chôn cả người dưới đệm chăn, y nâng cằm, bình tĩnh suy nghĩ.

Có thể nháy mắt chế phục y, mang đi dễ như trở bàn tay, tiện đường đem tu vi gần tới Đại Thừa cảnh của y phế đi, cho dù phiến đại lục này có cao nhân lánh đời, cũng không có khả năng đạt tới cảnh giới như thế đi, nghe mà rợn cả người.

Y vất vả tu hành hơn nửa đời, vậy mà đối thượng với người này, lại như tiểu oa nhi ba tuổi với chiến thần.

Tuyệt đối không phải thực lực sẽ tồn tại ở không gian này!

Thẩm Lưu Hưởng nghiến răng, suy tư lai lịch, cân nhắc mục đích của người này khi bắt y đi.

Người này tàn nhẫn độc ác phế tu vi của y, nhất định là có thù oán, không vội giết y hơn phân nửa là có ý đồ khác. Kế sách quan trọng bây giờ là phải bảo toàn tính mạng trước. Chu Huyền Lan nhất định sẽ đến cứu y. Còn có sư huynh, Từ Tinh Thần......

Thẩm Lưu Hưởng liên tiếp nghĩ đến mọi người, buông tiếng thở dài, sinh tử chưa biết ra sao, bi thương đã ập tới.

Chỉ là “Bi” được một nửa, đầu liền bị ấn xuống.

Cách chăn gấm, tay người nọ dừng trên đỉnh đầu y, không nhẹ không nặng mà đè đè.

Cả người Thẩm Lưu Hưởng cứng đờ, trong óc đã hiện ra hình ảnh một chiếc móng vuốt to lớn dữ tợn, “Bang!”, Bóp nát đầu người.

Một đôi mắt phượng trong bóng đêm, gian nan chớp chớp.

Cũng may người nọ ấn xuống, liền thu tay lại: “Nếu đã phát hiện không mở được túi trữ vật, còn trốn ở bên trong làm cái gì? Ra đây.”


Thanh âm nam tử từ bên giường truyền đến, xuyên qua chăn rơi vào trong tai Thẩm Lưu Hưởng.

Trầm thấp dễ nghe, lộ ra một chút quen thuộc.

Nhưng Thẩm Lưu Hưởng nghe mà mồ hôi lạnh ứa ra. Người này đoán được y trốn trong chăn để mở túi trữ vật?!

Thẩm Lưu Hưởng càng cảm thấy không ổn. Cũng may nghe lời đối phương nói, hẳn là người có thể giao lưu. Y miễn cưỡng trấn định lại, hắng hắng giọng nói: “Vãn bối không dám lộ đầu, để tránh nhìn thấy chân dung tiền bối, mạo phạm tiền bối.”

Đế Vân Vũ rũ mắt, nhìn dưới chăn mềm nhô lên một cục: “Lo lắng bị diệt khẩu?”

Thẩm Lưu Hưởng suy nghĩ một chút, thành thật gật gật đầu.

Không nhìn thấy đối phương, còn có thể giữ lại chút đường sống, nói không chừng trên đường đối phương lại đổi ý thả y đi cũng nên. Nhưng nếu thấy dung mạo người này, liền không dễ được thả nữa.

Đế Vân Vũ: “Không cần như thế, dù sao chết đều là chết.”

Thẩm Lưu Hưởng: “?!”

Sau một lúc lâu, Thẩm Lưu Hưởng nhận mệnh mà thò ra đầu, mái tóc hỗn độn rối tinh trên đầu, hàng mi dài khẽ nâng, mắt phượng nhìn về phía thân ảnh thon dài đứng ở mép giường.

Trong nhà yên tĩnh một cái chớp mắt.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn chằm chằm khuôn mặt Đế Vân Vũ liên tục đánh giá. Sau khi trong đầu nhảy ra một chữ “Tuấn”, lại nghĩ không được hình dung nào khác.

Cũng không phải y văn hóa thấp, mà là cho dù nhìn như thế nào, trong đầu cũng không phác hoạ ra khuôn mặt đối phương, trạng thái chỉ chớp mắt liền sẽ quên mất. Bởi vậy, ngoài cảm giác tướng mạo đối phương hẳn là rất tốt ra, thì nhìn cũng như không.

Thẩm Lưu Hưởng thở phào nhẹ nhõm. Người này cố ý không cho y thấy dung mạo, nói không chừng còn có cơ hội.

“Tiền bối xưng hô như thế nào?”

Đế Vân Vũ muốn nói tùy y, lời nói đến bên miệng lại nhớ đến đây giáo huấn người, nên lại nói: “Người sắp chết, không cần biết quá nhiều.”

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng chợt lạnh, hấp hối giãy giụa nói: “Ta với tiền bối không oán không thù.”

Đế Vân Vũ nói: “Nếu như thế, vì sao ta phải bắt ngươi?”

Thẩm Lưu Hưởng thầm nghĩ, mình nào biết. Nghe ý tứ người này là muốn y đoán.

“Vãn bối làm người luôn luôn khiêm tốn, kính già yêu trẻ, không có khả năng đắc tội tiền bối. Hôm nay bị đưa tới đây, hơn phân nửa là có gì hiểu lầm với tiền bối. Hay là, là.”

Thẩm Lưu Hưởng khựng lại, ngước mắt nhìn nhìn nam tử đứng bên giường.

“Chẳng lẽ tiền bối muốn bảo vật gì? Nếu như thế, tiền bối chỉ cần nói, tổ tiên vãn bối tích đức, có không ít thứ tốt.”

Ngữ khí Đế Vân Vũ ý vị không rõ: “Tổ tiên tích đức?”

Thẩm Lưu Hưởng liên tục gật đầu: “Dù chưa kế thừa gia sản, nhưng gia sản rất phong phú.”

Đế Vân Vũ xua tay: “Ta đã sớm mất hứng thú với mấy thứ kia.” Bảo vật ở Thần Kỳ Sơn quả thật rất nhiều, đều là hắn để lại, làm gì còn nửa điểm lực hấp dẫn với hắn.

Thẩm Lưu Hưởng thấy tạm thời không có nguy hiểm, liền xốc chăn ngồi dậy, tiếp tục nghi ngờ nói: “Nếu tiền bối muốn lấy tính mạng ta thì đã sớm động thủ. Bây giờ lại nói không cần bảo vật. Bắt người không vì tài, chẳng lẽ vì sắc......?”

Nói đến đây, Thẩm Lưu Hưởng im bặt, như phát hiện chân tướng mà trừng lớn đôi mắt.

Đế Vân Vũ: “......”

Hắn nhìn thanh niên đầu tóc "tổ chim" hỗn độn trên giường, vẻ mặt cảnh giác, thật muốn tìm cái gương đồng cho y nhìn một cái, bộ dáng y mới từ trong chăn chui ra trông như thế nào.

Đế Vân Vũ lạnh nhạt nói: “Tư dung của ngươi không đáng nhắc tới, cũng đừng tự đánh giá cao.”


“??”

Lời này rơi vào trong tai Thẩm Lưu Hưởng, có thể so với đập bát cơm của y.

Năm đó là dựa gương mặt này y mới không chết đói ở thế giới kia. Cho dù sau đó có thể bằng kỹ thuật diễn, nhưng đến chết vẫn là người phát ngôn đỉnh cao dựa vào mặt ăn cơm trong giới giải trí!

Vậy mà người này nói bộ dáng y không đáng nhắc tới......

Thẩm Lưu Hưởng bình tĩnh một giây, ngẩng đầu lên, mắt phượng híp lại. Đối thượng đôi mắt nhạt màu của Đế Vân Vũ, y há miệng thở dốc, lại cố nén mím lại.

Thôi!

Người ở dưới mái hiên, mạng nhỏ quan trọng.

Thẩm Lưu Hưởng thu lại khí thế dữ tợn, cúi đầu yên lặng xụ miệng.

Đế Vân Vũ không nghĩ Thẩm Lưu Hưởng để ý tướng mạo như vậy, giờ này xoay đầu qua, một bộ dáng vẻ hoàn toàn không muốn phản ứng lại, bắt đầu cáu kỉnh.

Thẩm Lưu Hưởng quả thật buồn bực, cũng may năng lực điều chỉnh mạnh, coi người trước mặt này như một anti-fan, lập tức đi ra khỏi vùng áp suất thấp.

Y sửa sửa suy nghĩ, đang định tiếp tục bậy bạ kéo dài thời gian, liền nghe thấy ‘anti-fan’ nói: “Nếu buộc tóc lên, ăn mặc chỉnh tề. Dung mạo ngươi cũng coi như là......”

Thẩm Lưu Hưởng tức khắc nâng cằm lên, chớp mắt, tràn đầy chờ mong nhìn lại.

Đế Vân Vũ ngừng lại, nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt phượng, ngón trỏ dừng trên thái dương, nhẹ xoa xoa, đem câu “Miễn cưỡng đập vào mắt” sửa lại, có chút bất đắc dĩ nói: “Đẹp nhất. Thế nào?”

Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy mỹ mãn.

Bình tĩnh xong lại bắt đầu lo lắng cho an toàn của bản thân.

Y nghĩ nghĩ, nói: “Nói thật với tiền bối, không bằng tiền bằng thả ta đi. Dù sao ngài một không đoạt mạng, hai không cần tài. Muốn sắc cũng không có khả năng......”

“Trên đời không có gì là không có khả năng,” Đế Vân Vũ hơi nhíu mí mắt, đánh giá trên dưới người không hề sợ này, “Ngươi chuẩn bị cái gì đằng sau? Nói ra nghe một chút.”

Thẩm Lưu Hưởng cũng không bán nút, kéo kéo ống tay áo, nói năng có khí phách: “Ta mặc Tiên Y.”

Trừ khi có ý nguyện của bản thân Thẩm Lưu Hưởng, nếu không ai cũng không thể cởi Tiên Y ra khỏi người y được. Hiện giờ y không có tu vi, Tiên Y không cảm nhận được ý niệm của chủ nhân, nên kể cả y cũng không cởi nổi.

Cho nên, muốn cướp sắc chỉ uổng phí công phu.

Đế Vân Vũ trầm mặc một cái chớp mắt. Tiên Y là chí bảo của Từ gia. Chắc là Tinh Thần cho, xem ra hai huynh đệ quan hệ không tồi, thật làm người vui mừng.

Chỉ là, mặc kiện Tiên Y đã không biết sợ như vậy. Dưới tình huống không biết át chủ bài có phải át chủ bài hay không, nếu thật sự rơi vào tay địch, loại hành vi này chẳng khác gì tìm chết.

Nên bị chỉnh một chút.

Đế Vân Vũ hơi cúi người xuống. Vào thời điểm Thẩm Lưu Hưởng nắm chắc thắng lợi, bàn tay thon dài đè bả vai y lại, đối thượng một đôi mắt phượng hiện đầy kinh ngạc, trầm giọng hỏi: “Sao ngươi biết ta không cởi được nó?”

Thẩm Lưu Hưởng cứng đờ, bằng mắt thường có thể thấy sắc mặt y trắng bệch.

Đế Vân Vũ dọa người xong, như trấn an mà vỗ vỗ vai y, “Bắt ngươi tới tất nhiên là có mục đích của ta. Lúc trước đoán đều không đúng, tiếp tục đoán đi.”

Thẩm Lưu Hưởng thở phào một hơi, càng cảm thấy người này cổ quái. Nhưng tạm thời không lo đến tính mạng, thực sự nhẹ nhàng thở ra.

Đế Vân Vũ thu tay, thấy mái tóc Thẩm Lưu Hưởng tán loạn: “Buộc tóc. Đi theo ta.”


Thẩm Lưu Hưởng hậm hực xuống giường. Lúc buộc tóc, y rũ mắt đánh giá dây lụa đỏ trong tay như suy tư gì.

Đế Vân Vũ đợi ở gian ngoài một lát, nghe thấy động tĩnh nhìn lại. Thanh niên đi ra, tóc dài chạm eo rối tung, vẫn chưa buộc lên.

Thẩm Lưu Hưởng chú ý tới ánh mắt Đế Vân Vũ, đang định dùng lý do đã chuẩn bị thoái thác cho qua, vô tình nhìn thoáng mâm đựng trái cây trên bàn, hậu tri hậu giác. Hiện giờ y chẳng khác gì phàm nhân, không có linh lực chống đỡ, không ăn gì sẽ chết đói.

Y nhấp nhấp môi, bàn tay trắng như ngọc hướng mâm trái cây tìm kiếm.

Đáng tiếc xuất sư chưa tiệp thân chết trước, duỗi đến một nửa, bàn tay bị vô tình đẩy ra: “Đi ngay lập tức.”

Thẩm Lưu Hưởng: “......” Máu lạnh như vậy!

Chưa hừng đông, đường phố thanh vắng, ít có người đi lại trên đường. Thẩm Lưu Hưởng đi theo sau Đế Vân Vũ, cũng không biết sắp bị mang đi đâu.

Đi nửa canh giờ, từ thành trấn đi đến vùng ngoại ô.

Thẩm Lưu Hưởng thả chậm bước chân, nhẹ thở phì phò, cuối cùng cũng nhịn không được hỏi: “Tiền bối đi đâu?”

Đế Vân Vũ cũng không quay đầu lại nói: “Tìm nơi phong thuỷ bảo địa. Chôn ngươi.”

Thẩm Lưu Hưởng: “......?!”

Y không biết đối phương nói thật hay giả, chỉ có thể căng da đầu đuổi theo. Đi một buổi sáng, đã tới một mảnh rừng rậm nhìn không thấy cuối.

Thẩm Lưu Hưởng mệt đến mức thở hồng hộc, cái trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Đang chính ngọ, sắc trời lại vô cùng âm u, mây đen nghìn nghịt bao phủ bầu trời.

Phiến rừng cây này không có ánh nắng chiếu đến, thoạt nhìn đặc biệt âm trầm.

Một trận gió lạnh xuyên qua, làm Thẩm Lưu Hưởng run rẩy, cả người nổi lên lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Đế Vân Vũ, chạy nhanh đuổi theo.

Không bao lâu sau, bầu trời tí tách đổ mưa.

Thẩm Lưu Hưởng lấy sức lực phàm nhân đi vài canh giờ, vốn là vừa mệt vừa đói, lúc này dậu đổ bìm leo, trời còn mưa.

Y ở trong mưa phùn gió lạnh, phiền muộn thở dài.

Lúc này, người phía trước đột nhiên ngừng lại, xoay người đi tới phía y. Thẩm Lưu Hưởng cứng đờ, bước chân xê dịch ra sau: “Nơi này phong thuỷ không tốt, tiền bối từ từ.”

Đế Vân Vũ thấy Thẩm Lưu Hưởng khẩn trương không thôi, không nói gì lắc đầu, giơ tay đem mũ che mưa chụp lên đầu y.

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, đột nhiên hoài nghi thân phận người này.

Y tiếp tục đi theo phía sau đối phương, một lát sau, mắt phượng híp lại, cao giọng nói: “Tiền bối, ta không đi nổi.”

Đế Vân Vũ không ngừng bước chân: “Vậy bò đi.”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Cảm giác thân thiết vừa rồi nhất định là ảo giác.

Tới gần chạng vạng, Thẩm Lưu Hưởng thật sự không đi nổi nữa, chân cẳng nặng nâng không dậy.

Đế Vân Vũ chỉ ngọn núi cao ngất trong mây trước mặt: “Sắp tới rồi.”

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng khẽ nhúc nhích. Lúc đi ra khỏi rừng rậm, y dựa vào một thân cây, nói cái gì cũng muốn nghỉ tạm một lát: “Ngọn núi cao như vậy, ta khôi phục thể lực trước đã.”

Đế Vân Vũ nhẹ nhướn đuôi lông mày: “Được.”

Mưa dần dần ngừng rơi, Thẩm Lưu Hưởng dựa vào thân cây, một tay tháo mũ che mưa xuống.

Nghỉ ngơi thời gian nửa chén trà nhỏ, y ngồi dậy, xách theo mũ che mưa đi đến phía Đế Vân Vũ: “Nghỉ ngơi xong rồi.”

Phía sau y, chỗ vừa mới dựa vào, một đoạn dây lụa đỏ được thả trong bụi cỏ.

Dưới chân núi có một con sông chảy xiết lượn quanh.


Thẩm Lưu Hưởng đang bước lên cầu gỗ, trước mắt bỗng xẹt qua một sợi ánh kim. Lúc lại mở mắt ra, dòng suối đã xuất hiện trong tầm mắt, cục đá bốn phía sắp xếp vô cùng kỳ dị.

Đế Vân Vũ đưa cho y một cái cần câu, tùy tay ngồi xuống bên bờ suối.

Thẩm Lưu Hưởng thấy thế, theo sát phía sau, tưởng tượng câu được liền có cá nướng ăn, mắt phượng không chớp nhìn chằm chằm mặt nước.

Chiều hôm dần dần nặng nề, bên dòng suối một mảnh yên lặng tường hòa.

Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ bụng đói kêu lộc cộc, nghiêng mắt nhìn bóng người cách đó không xa. Hai người câu nửa canh giờ, đến bóng dáng con cá cũng chưa nhìn thấy. Nói không chừng suối này không có cá.

Suy nghĩ này mới vừa nổi lên, cần câu trong tay đã bị con cá trong nước dùng sức kéo xuống.

Thẩm Lưu Hưởng hưng phấn dùng lực kéo. Lúc này, đầu kia của chiếc cần truyền đến một lực kéo cường đại.

“Phựt rầm......”

Đế Vân Vũ nghiêng đầu, hơi mở to mắt, nhìn Thẩm Lưu Hưởng bị con cá kéo vào trong suối.

Nơi này linh khí loãng, cơ bản sẽ không có tinh quái lui tới. Hắn cũng không dự đoán được, Thẩm Lưu Hưởng câu một lần liền câu được cá thành tinh.

Thẩm Lưu Hưởng sắp ngất được vớt lên, sau một lúc lâu mới hồi thần, nhìn chằm chằm đống lửa nhảy múa trước mặt, đánh cái hắt xì.

Đế Vân Vũ duỗi tay ấn lên đỉnh đầu y, đem mái tóc ướt nhẹp, quần áo trên người nháy mắt làm ấm lên.

Thẩm Lưu Hưởng nhún nhún chóp mũi, tầm mắt từ khuôn mặt Đế Vân Vũ, chuyển qua trên tay kia của hắn: “Tiền bối cần ta hỗ trợ nướng cá không?”

Đế Vân Vũ nói: “Ngươi ngồi là được.”

Thẩm Lưu Hưởng thụ sủng nhược kinh. Tù nhân còn có đãi ngộ bậc này, có người nướng cá cho y ăn.

Thẩm Lưu Hưởng có chút cảm động.

Quá trình chờ đợi luôn phá lệ dài lâu, Thẩm Lưu Hưởng nhìn Đế Vân Vũ không nhanh không chậm chuyển động con cá trên đống lửa, nhấp nhấp môi: “Còn cần bao lâu?”

Hiện tại y không khác gì phàm nhân, một ngày một đêm không ăn gì, thực sự không dễ chịu.

Đế Vân Vũ: “Sợ bị chết đói sao?”

Thẩm Lưu Hưởng gật đầu: “Đây là cách chết thống khổ nhất, ta sẽ không khống chế được để lại nước mắt bi thương.”

Đế Vân Vũ nhìn nhìn y: “Trước khi chết đói, thu nước mắt bên miệng lại một chút.”

Thẩm Lưu Hưởng ho nhẹ: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”

Y nhìn chằm chằm con cá nướng. Vào thời điểm mùi thơm cá nướng phác mũi, vội vàng thò lại gần, nhưng bị vô tình đẩy ra: “Ngươi tạm thời không thể ăn.”

Thẩm Lưu Hưởng đã hiểu: “Mời tiền bối trước, ta chỉ cần một miếng nhỏ là đủ rồi.”

Đế Vân Vũ: “Ta không ăn.”

Thẩm Lưu Hưởng cháy lên hy vọng: “Một khi đã như vậy, ta muốn tất cả!”

Đế Vân Vũ nói: “Vừa mới nói, ngươi không thể ăn.”

“Ta không ăn, ngươi cũng không ăn,” Cổ họng Thẩm Lưu Hưởng nghẹn ứ, “Con cá này chết có bao nhiêu oan ức?”

Đế Vân Vũ: “Nó kéo ngươi vào nước. Không oan.”

Giọng nói rơi xuống, hắn phẩy tay áo một cái, cá nướng với đống lửa cùng biến mất trong tầm mắt Thẩm Lưu Hưởng.

Thẩm Lưu Hưởng trừng lớn đôi mắt, nhìn nhìn mặt đất trống trơn, lại nhìn về phía Đế Vân Vũ: “Nếu không ăn, vì sao phải nướng?”

Nếu không ngửi được mùi thơm thịt cá, y đã không thèm đến mức như vậy. Bây giờ miệng lên cơn nghiện mất rồi, người này lại bảo y không có!

Đế Vân Vũ thấy y quá mức phẫn nộ, liền giải thích: “Không nướng nó, làm sao có thể thấy nước mắt bi thương bên khóe miệng ngươi?”

Thẩm Lưu Hưởng ngạc nhiên…… Ma quỷ sao?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận