Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Thẩm Lưu Hưởng nếm thấy mùi máu tươi.

Môi bị cắn rách.

Người đè y ra hôn môi quả thực như sói đói.

Thẩm Lưu Hưởng sắp không thở nổi, ngón tay gian nan duỗi sang bên hông, sau khi miễn cưỡng đủ đến Túi Tinh Hoa, lập tức niết quyết.

Trong rừng chợt lóe ánh sáng u ám, Chu Huyền Lan bị Túi Tinh Hoa chụp vào đầu chợt ngừng động tác, lui về phía sau một bước, nhào vào người Thẩm Lưu Hưởng ngất đi.

Thẩm Lưu Hưởng thở hổn hển một hơi, một tay đỡ lấy Chu Huyền Lan dựa vào y, một tay lau khóe môi.

Y đau đến “xít....” một tiếng.

Đầu ngón tay dính vết máu đỏ thắm.

“Ngươi là chó sao?!” Thẩm Lưu Hưởng từ trong kinh hách lấy lại tinh thần, tức giận đến mức muốn đập cho đồ đệ hai phát.

Nhưng niệm Chu Huyền Lan là vì chắn pháp thuật thay y mới làm ra chuyện này, nên đành nhẫn nhịn, dựa thân cây ngồi xuống, để người dựa vào vai mình nghỉ ngơi.

Món nợ này tính lên đầu Hoa Tiên.

Trên tảng đá, Ngao Nguyệt há to mồm một lúc lâu không khép lại được. Nhận thấy ánh mắt nguy hiểm đang hướng lại đây, lập tức giơ chân chó nhỏ lên nói: “Ta thề không nói cho bất kỳ kẻ nào.”

Thẩm Lưu Hưởng xoay Dây Phược Linh, “Nói đi, sao ngươi lại nguyện ý tới?”

Ngao Nguyệt: “Đương nhiên là luyến tiếc Tiên Quân ngài.”

A phi.

Thẩm Lưu Hưởng làm sao tin, rũ mắt đánh giá phù văn trên Dây Phược Linh, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Nói thật.”

Ngao Nguyệt chần chờ, hàm hồ nói: “Làm một giao dịch, không thể nói tỉ mỉ.”

Lúc ấy Chu Huyền Lan tìm hắn, nói Thẩm Lưu Hưởng bị người mang đi, bảo hắn hỗ trợ tìm người.

Thiên Cẩu dù có ở phạm vi ngoài vạn dạm, cũng có thể xác định vị trí chỉ bằng một sợi hơi thở. Ngao Nguyệt ngửi một cái, liền biết Thẩm Lưu Hưởng đi theo hướng nào. Nhưng Tiên Quân ác quỷ gặp nạn, hắn còn âm thầm vỗ tay, đâu ra chịu tương trợ.

Nhưng Chu Huyền Lan đề ra một giao dịch Ngao Nguyệt không thể cự tuyệt...... Nơi Yêu Cốt Đan rơi xuống.

Thánh đan của Yêu giới đã mai danh ẩn tích gần vạn năm, không có yêu loại nào có thể chống cự được dụ hoặc của nó.

Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày.

Lúc này, khắp bầu trời đêm lóe sáng, chân trời có ráng màu hiện thế, vô số linh khí cuồn cuộn bay về phương Bắc.

Đại năng giả đột phá dẫn đến thiên địa xuất hiện dị tượng!

Thẩm Lưu Hưởng thầm nghĩ, chẳng lẽ là người của Bắc Luân Kiếm Tông?

Nguyên tác chủ yếu quay xung quanh Tố Bạch Triệt và một đống nam phụ, kể chuyện vạn nhân mê cùng các loại chuyện Tu La tràng. Đối với những chuyện không tương quan miêu tả rất ít, y cũng không biết là ai đột phá.

Đang tập trung suy đoán, chợt Lăng Dạ từ hư không bước ra, “Là Kiếm Chân đạo nhân.”

Thẩm Lưu Hưởng hút ngụm khí lạnh.

Kiếm Chân đạo nhân đã là Hóa Thần cảnh đại viên mãn, lại làm đột phá, chẳng phải bước vào Đại Thừa cảnh sao?!

Lăng Dạ: “Ngươi không cần lo lắng đám người Nam Diệu Quyền nữa.”

Kiếm Chân đạo nhân đột phá, thế gian có thêm một vị Đại Thừa cảnh, thế lực khắp nơi đều phải làm ra ứng đối. Thân là người đứng đầu một phương, mấy ngày sắp tới nhất định bận tối mày tối mặt.

Thẩm Lưu Hưởng chỉ đồ đệ đang nhắm mắt an an tĩnh tĩnh, “Hắn trúng pháp thuật của Hoa Tiên, sư huynh có biện pháp không?”

Tầm mắt Lăng Dạ dừng ở trên người Thẩm Lưu Hưởng, chú ý tới môi bị phá da hơi sưng, nhíu nhíu mày, “Đồ đệ ngươi cắn?”

Thẩm Lưu Hưởng giải thích: “Hắn bị pháp thuật ảnh hưởng.”

Lăng Dạ: “Hoa Tiên đi có nói với ta, chiêu pháp thuật này hắn tự nghĩ ra, tên là Niệm Sinh. Không có gì ảnh hưởng đến thân thể, chỉ là phóng đại ý niệm trong lòng. Nhưng lời hắn nói luôn luôn nửa thật nửa giả, không thể tin hoàn toàn.”

Đâu chỉ là nửa thật nửa giả, trong tiểu thuyết quả thực là chín giả một thật.

Thẩm Lưu Hưởng nói: “Nhưng có nói phương pháp hóa giải không?”

“Không có. Nhưng ảnh hưởng của pháp thuật tạo thành sẽ dần dần biến mất theo thời gian.”

Lăng Dạ nhìn về phía Chu Huyền Lan, “Chờ đệ tử ngươi tỉnh lại, hẳn là sẽ giảm bớt rất nhiều.”

Tin ngươi cái quỷ......!

Lúc Thẩm Lưu Hưởng bị Chu Huyền Lan tỉnh lại cuốn lấy eo, vừa hôn vừa cắn, hận không thể dùng ánh mắt giết chết Lăng Dạ sửng sốt rồi cười khẽ ra tiếng kia đi.

Pháp thuật này gọi ‘Niệm Sinh’ cái gì?

Sửa là xuân dược đi!

Thẩm Lưu Hưởng bất đắc dĩ hết sức, chụp một chưởng sau cổ Chu Huyền Lan, đồ đệ nhất thời mềm oặt ngã lên người y.

Lăng Dạ cười đi qua, nắm tay để lên miệng ho nhẹ.

“Kiếm Chân đạo nhân đột phá đến Đại Thừa cảnh, Kiếm Tông mời toàn bộ Tu Chân giới cùng đến, các tông các phái đều nhận được lời mời tham dự thịnh yến, Thanh Lăng cũng muốn chuẩn bị lễ vật tốt nhất, Lăng Việt đã mang đội ngũ từ tông môn xuất phát, ngươi có muốn đi không?”

Thẩm Lưu Hưởng sáng mắt, gật gật đầu.

Ngẫm lại món ngon trong yến hội, nước miếng liền ức chế không được mà tràn lan.

Nhưng y hiện giờ tu vi Trúc Cơ kỳ, trực tiếp xuất hiện trước mặt người khác sẽ không ổn, “Ta giả dạng làm đệ tử Thanh Lăng, sư huynh nghĩ sao?”

Lăng Dạ nói: “Cũng là một biện pháp.”

Lăng Dạ một đường hộ tống Thẩm Lưu Hưởng đến Luân Hoa Thành. Chờ y ở khách điếm dàn xếp ổn thỏa xong, liền muốn trực tiếp đi Kiếm Tông, “Luân Hoa Thành là địa bàn Kiếm Tông cai quản, sẽ không có tu sĩ tùy ý sinh sự, không cần lo lắng an nguy.”

Thẩm Lưu Hưởng biến thành bộ dáng thiếu niên, khuôn mặt cũng thay đổi, đổi thành một gương mặt bình thường không có gì đặc biệt, là loại ném vào đám người tìm mãi không ra.

“Sư huynh cứ lo đi đi, ta ở đây hội hợp với Lăng Việt, cùng nhau đến Kiếm Tông.”

Thẩm Lưu Hưởng nói, chớp chớp mắt với khuôn mặt trong gương đồng, phiền muộn thở dài, “Thuật Dịch Dung quá khó, biến thành như vậy đã là lấy hết tay nghề.”

Y dùng Thuật Dịch Dung niết nhéo mặt nửa ngày mới ra được khuôn mặt này...... ít nhất còn giống người.

Y nhớ tới nguyên thân dùng Thuật Dịch Dung bắt chước Tố Bạch Triệt, kết quả người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nam Diệu Quyền duỗi tay chọc một cái, liền làm giống nhau như đúc. Chẳng lẽ đây là chênh lệch thiên phú sao......?

Thẩm Lưu Hưởng cảm giác bị đả kích.

Lăng Dạ nhìn y chằm chằm: “Nhưng lại làm ta nhớ, hồi ngươi thiếu niên, trước mỗi lần ra tông rèn luyện cũng là như thế này, vừa dùng Thuật Dịch Dung thay đổi bộ dáng vừa lẩm nhẩm, lời nói đều giống nhau như đúc.”

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc.

“Gương mặt này của ngươi tuy bình thường, nhưng trước kia thấy qua vài lần. Bây giờ thấy lại vậy mà sinh ra chút hoài niệm.”

Tiếng nói Lăng Dạ ôn nhuận, nhoẻn miệng cười, “Ta đã thông tri Lăng Việt, trừ hắn ra, không ai biết thân phận của ngươi. Ngươi tạm thời là một đệ tử bình thường.”

Thẩm Lưu Hưởng gật đầu.

Lăng Dạ vốn muốn truyền tin cho Đế Cung thay y, hỏi phương pháp phá giải Dây Phược Linh, nhưng Thẩm Lưu Hưởng cự tuyệt, tạm thời không muốn có quan hệ gì dính dáng đến Đế Cung. Hơn nữa, y ẩn ẩn phát hiện có thể hiểu một ít phù văn Trói Linh. Nếu lại nghiên cứu một phen, nói không chừng có thể tự mình cởi bỏ.

Lúc chạng vạng, Thẩm Lưu Hưởng dựa trước cửa sổ, nhìn đường phố rộn ràng nhốn nháo bên ngoài.

Tính thời gian, chính ngọ ngày mai người của tông môn sẽ tới.

Trên giường truyền đến một chút động tĩnh, Chu Huyền Lan một đường cứ tỉnh lại bị đánh ngất luân phiên như thế, giờ đang tỉnh lại. Thẩm Lưu Hưởng đi qua, thuần thục xoa cổ tay.

Chu Huyền Lan ngơ ngác nhìn y, tựa hồ không nhận ra là ai, cũng không có động tác gì.

Hắn chần chờ gọi: “Sư tôn?”

Thẩm Lưu Hưởng nhướn mi: “Thanh tỉnh chưa?”

Chu Huyền Lan khẽ gật đầu, vì thế Thẩm Lưu Hưởng cúi người, nhìn kỹ đôi mắt thiếu niên.

Lúc đang chuẩn bị giáo huấn người, Chu Huyền Lan bỗng nhiên ngửa đầu, đánh lén thành công, hôn lên khóe môi Thẩm Lưu Hưởng. Cuối cùng, đôi mắt thâm trầm lộ ra một chút ý cười, “Đúng là mùi vị của sư tôn.”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Y giơ tay chuẩn bị gõ ngất người, thiếu niên ôm chăn phản xạ run run, “Sư tôn, cổ ta đau.”

Ngữ khí lộ ra chút tủi thân.

Thẩm Lưu Hưởng buông tay xuống, vén mái tóc dài sau cổ đồ đệ lên nhìn, toàn là mấy vết xanh đen nặng nhẹ không đều, toàn là vết đã nhiều ngày.

“...... Không đánh ngất ngươi cũng được, nhưng không được hôn vi sư.”

Sắc mặt Chu Huyền Lan khẽ biến: “Sư tôn vẫn là đánh ngất ta đi.”

Thẩm Lưu Hưởng thật muốn lại đập cho một cái, nhưng luôn đánh ngất người cũng không phải là biện pháp. Huống hồ tình huống của Chu Huyền Lan rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất có thể giao lưu bình thường.

Vì thế y nói lời thấm thía: “Ngoài đạo lữ, không thể tùy tiện hôn người khác.”

“Đệ tử không tùy tiện. Sư tôn cũng không phải người khác.” Chu Huyền Lan ngẩn người, đưa ra lý do phản bác, “Sư tôn cũng có thể là đạo lữ.”

Thẩm Lưu Hưởng thở sâu, nhịn xuống xúc động một chưởng vỗ chết đồ đệ.

Làm gì đây? Làm gì đây?!

Còn muốn khi sư diệt tổ a?!

Y vươn ngón tay ra, dùng sức bắn lên trán Chu Huyền Lan, “Thanh tỉnh chút cho ta, đã nói không được hôn.”

Nghe vậy, thiếu niên trên giường ủ rũ cụp đuôi, phảng phất bị mất phương hướng cuộc đời, “Nhưng ta chỉ muốn thân thiết với sư tôn, không ngăn được ý niệm này.”

Thẩm Lưu Hưởng lại hung hăng gạch thêm một gạch lên người Hoa Tiên.

Nghĩ nghĩ, y ôm mặt Chu Huyền Lan sau đó bẹp một cái hôn lên trán hắn, thập phần có lệ mà vỗ vỗ đầu tóc, “Được rồi, về sau vi sư sẽ thân thiết với ngươi như vậy.”

Chu Huyền Lan giơ tay, ngơ ngác sờ lên trán, đây vẫn là lần đầu tiên sư tôn chủ động hôn hắn.

Hắn ngoắc ngoắc môi, gật đầu đồng ý.

Thẩm Lưu Hưởng cuối cùng cũng tìm được bí quyết, sung sướng suýt khóc, thừa dịp đêm xuống liền đến tửu lầu ăn mừng. Trước khi Lăng Dạ đi, có cho y một ít linh thạch, vừa lúc đi xa xỉ một trận.

Ăn no nê xong liền đi dạo trên phố.

“Mấy ngày tới đừng gọi sư tôn.”

Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới chính sự, “Ta dùng tên giả Thẩm Lục Lục, ngươi cũng phải gọi ta như thế.”

Mặt Chu Huyền Lan lộ vẻ khó xử: “Vì sao không gọi Thẩm Thất Lục?”

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, không thể tưởng tượng trừng lớn mắt nói: “Ta coi ngươi là đồ đệ, ngươi lại muốn làm cha ta?”

Chu Huyền Lan đang muốn giải thích, quán nhỏ bên cạnh truyền đến một tiếng thét to, “Thoại bản mới nhất, 《Sư tôn lãnh khốc cười đồ đệ 》, 《 Tông chủ bá đạo ái mộ ta 》, 《 Tôn chủ phu nhân mang bóng chạy 》......”

Thẩm Lưu Hưởng bị hấp dẫn đi đến, một hơi mua mấy chục quyển, coi như trò tiêu khiển.

Trưa ngày hôm sau, tính thời gian đoàn người Thanh Lăng sắp tới rồi, Thẩm Lưu Hưởng gọi rượu với đồ ăn ngon lên, mở đầu ăn trước.

Trong tửu lầu không còn chỗ ngồi, tu sĩ chiếm đa số. Đề tài trên bàn cơm đều là chuyện vui của Kiếm Tông mấy ngày gần đây.

“Đạo Nhân bước vào Đại Thừa cảnh, có thể nói một người đắc đạo gà chó lên trời a. Toàn bộ Kiếm Tông thơm lây.”

“Cũng không thể nói như thế. Đạo Nhân với đương kim Tông Chủ quan hệ không tốt. Tuy nói hai người là thầy trò, nhưng không thân thiết. Người Đạo Nhân thương yêu nhất chính là tiểu đồ đệ Ninh Nhuận Tân.”

“Không, còn thêm một đồ tôn, Diệp Băng Nhiên.”

“Đó là trước kia. Sau khi Ninh Nhuận Tân ra đường rẽ, Đạo Nhân ngoài tu luyện, liền chỉ nhớ thương trợ giúp tiểu đồ đệ tăng tu vi.”

“Ai, đáng tiếc, Ninh Nhuận Tân với Diệp Băng Nhiên từng được xưng là Kiếm Tông song bích. Hiện giờ tu vi hai người một trên trời một dưới đất.”

"Ai cũng không thể tưởng tượng được, Ninh Nhuận Tân ra ngoài rèn luyện một lần, vậy mà lại vì tình khó khăn, dừng ở Kim Đan chưa đi thêm được nửa bước. May mà có sư tôn tốt, hiện giờ địa vị ở Kiếm Tông cũng không nhỏ.”

“Nói đến chuyện này, nghe nói hắn là bị người đạp, cho nên nổi tâm ma.”

“Cái gì?! Lúc đó hắn chính là thiên chi kiêu tử, cô nương nào có thể cự tuyệt được hắn?!”

“Không, nghe nói là thiếu niên.”

“Vậy chắc chắn có tư thái tuyệt thế!”

“Không không, nghe nói diện mạo cực kỳ bình thường.”

“???”

*

Thẩm Lưu Hưởng hội hợp với đám người Lăng Việt, thay đổi phục sức thống nhất, cùng nhau đi đến Bắc Luân Kiếm Tông.

Dọc theo đường đi, vì Chu Huyền Lan vẫn luôn dính lấy, nên Thẩm Lưu Hưởng xen lẫn trong đám đệ tử bị không ít chú ý. Phần lớn mọi người đều chưng ra ánh mắt mờ mịt. Lăng Kim Diệp là trắng ra nhất, vẻ mặt tò mò thò sang đánh giá, “Đây là ai? Sao trước kia chưa từng thấy?”

Chu Huyền Lan: “Lục Lục.”

Trước khi ra cửa, Thẩm Lưu Hưởng cố ý hôn trán Chu Huyền Lan để người nghe lời chút, cho nên Chu Huyền Lan biểu hiện đến đặc biệt bình thường.

“Nhưng ngươi chỉ có thể gọi y là Thẩm Lục Lục,” Chu Huyền Lan dừng lại một lát, bổ sung nói, “Có thể gọi Chu...... Ô?”

Thẩm Lưu Hưởng che miệng hắn lại, hướng Lăng Kim Diệp cười một cái, “Ta là đệ tử ngoại môn, các ngươi chưa thấy qua đúng là bình thường.”

Thiếu niên diện mạo bình thường, chỉ miễn cưỡng dính chút ý vị thanh tú. Nhưng khi cười rộ lên, đôi mắt cong cong như trăng non, làm cả khuôn mặt đều tràn ngập linh khí, thấy cảnh đẹp ý vui hơn rất nhiều.

Lăng Kim Diệp nhìn thuận mắt: “Đều là đệ tử Thanh Lăng, phân ngoại môn nội môn cái gì.”

Hắn tự quen thuộc mà muốn khoác vai Thẩm Lưu Hưởng, bàn tay đưa đến một nửa bị "bang" cái đánh rớt, “Lăng, Lăng Việt trưởng lão.”

Lăng Việt: “Làm càn.”

Kề vai sát cánh với Tiên Quân, còn ra thể thống gì?!

Lăng Kim Diệp vẻ mặt ngốc lăng, hậm hực thu tay.

Bọn họ đi vào sơn môn Kiếm Tông, đệ tử chờ ở đây thấy đoàn người mặc áo bào trắng thêu hoa mai, chạy nhanh lên đón, “Chào chư vị đạo hữu Thanh Lăng Tông. Chờ đã lâu. Mời theo ta nhập tông.”

Thanh Lăng thân là Tiên tông cường đại hàng đầu, từ trước đến nay luôn được người chú ý, thời khắc bước vào Kiếm Tông, liền hấp dẫn ánh mắt bốn phương tám hướng.

Đệ tử Thanh Lăng sớm hình thành thói quen bị nhìn chăm chú như vậy, sắc mặt như thường, mắt nhìn thẳng bước đi, hành vi cử chỉ không mất phong phạm đại tông.

Vì thế Thẩm Lưu Hưởng xen lẫn trong trong đó liền có vẻ phá lệ bắt mắt. Cả đoàn người, chỉ có mình y nhìn đông nhìn tây, tò mò đánh giá bốn phía trái phải.

“Đệ tử kia là ai?”

“Không biết, nhưng cảm giác kéo thấp mặt bằng Thanh Lăng.”

“Loại thịnh yến này, nên đến không phải đều là đệ tử nhân tài kiệt xuất sao? Sao Thanh Lăng lại lăn lộn cái thứ kỳ quái như vậy?”

“Chớ có vô lễ.” Trưởng Lão Kiếm Tông hiện thân, quát lớn một đám đệ tử đang khe khẽ nói nhỏ.

Đợi hắn đi rồi, các đệ tử cũng không dám nghị luận nữa, chỉ nghi hoặc hỏi: “Sao Ngũ trưởng lão lại đến? Không phải hắn phụ trách chiếu cố Ninh sư thúc sao?”

“Ninh sư thúc sáng nay xuất quan.”

“Cái gì?! Hắn đã đã nhiều năm không ra khỏi động phủ đi.”

“Dù gì thì Đạo Nhân là sư tôn hắn, đối với hắn tận tâm tận lực, không chúc mừng cũng quá lạnh lùng.”

“Bây giờ sư thúc ở đâu? Ta đi nhìn một cái, mấy năm không gặp hắn rồi.”

“Ở Lãnh Kiếm Đài, đám người Kiếm Tôn bồi.”

*

Lãnh Kiếm Đài.

Diệp Băng Nhiên hướng thanh niên đưa lưng về phía hắn hành lễ, “Sư thúc. Sư tôn nói nơi này gió lạnh. Không thể đứng lâu.”

Thanh niên được gọi là sư thúc tuổi cùng xấp xỉ Diệp Băng Nhiên.

Tóc dài tùy ý hợp lại sau lưng, khuôn mặt tuấn khí như quan như ngọc, nhưng môi lại tái nhợt, trước sau vẫn hơi hơi nhíu mày.

“Ta chỉ là tu vi dừng bước, chứ không phải thân thể có bệnh, sư huynh suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy?”

Trưởng Lão đi theo hắn cùng im phăng phắc, trán toát ra mồ hôi lạnh. Ở Kiếm Tông, cũng chỉ có Ninh sư thúc có thể bất kính với Tông Chủ như vậy.

Ánh mắt Ninh Nhuận Tân hướng đến phía quảng trường ồn ào nháo nháo, “Lâu rồi không ra tới, người trong tông nhiều lên không ít.”

Có Trưởng Lão trả lời: “Không phải tất cả đều là người Kiếm Tông, đã nhiều ngày nay bốn phương đều có khách đến.”

Tâm thần Ninh Nhuận Tân khẽ nhúc nhích: “Một khi đã như vậy, các ngươi nói y có thể đến hay không?”

Chúng trưởng lão nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.

Lại nữa rồi.

Cái “y” này, đều bị người Kiếm Tông coi như tâm ma của Ninh Nhuận Tân, thậm chí còn hoài nghi người này có tồn tại hay không, bởi vì cho dù bọn họ phí bao nhiêu sức lực vẫn không tìm thấy người này.

“Sao trùng hợp như vậy được?...... Ninh sư thúc, đã qua lâu như vậy rồi, ngài cũng nên buông xuống đi thôi.”

“Chưa bao giờ bắt được, làm sao nói đến buông hay không?”

Ninh Nhuận Tân chắp tay sau lưng, tầm mắt tùy ý lười nhác đảo quanh quảng trường, “Nhưng các ngươi nói không sai. Sao có thể trùng hợp như thế? Hơn nữa...... Nhất định là y đang trốn ta, bằng không vì sao vẫn không tìm thấy y?”

Ánh mắt hắn ảm đạm, thời điểm chuẩn bị thu hồi tầm mắt, một thân ảnh thiếu niên mảnh khảnh đột nhiên lọt vào trong mắt.

Ánh mắt Ninh Nhuận Tân ngưng đọng, chợt thay đổi sắc mặt.

Quảng trường luyện võ, từng hàng đệ tử Kiếm Tông đều nhịp luyện tập vận kiếm. Phát hiện người Thanh Lăng đang đi qua, nhất thời càng đánh lên tinh thần, ẩn ẩn có ý thị uy.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn thấy một người trong đó, không ngăn được cười ra tiếng, “Cầm ngược rồi, cầm lưỡi kiếm không đau tay sao?”

Chu Huyền Lan thấy thế liền dừng bước chân, túm chặt tay áo Thẩm Lưu Hưởng.

Thẩm Lưu Hưởng: “Hả?”

Chu Huyền Lan nhìn y, trên mặt lộ ra biểu tình chờ mong, đầu ngón tay ám chỉ điểm điểm cái trán.

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Nhiều người nhìn lắm đấy!

Chu Huyền Lan mở to đôi mắt đen nhánh, lại như thúc giục mà chỉ cái trán lần nữa.

“Không được,” Thẩm Lưu Hưởng kiên định nói.

Nói xong, liền thấy sắc mặt đồ đệ khẽ biến, cả người nháy mắt trở nên uể oải.

Thẩm Lưu Hưởng đau đầu đỡ trán, nghĩ nghĩ, dựng thẳng hai ngón tay trắng nõn lên.

“Ta nợ. Đợi lát nữa hôn ngươi hai cái.”

Chu Huyền Lan suy nghĩ một lát, nâng tay lên, ba ngón tay thon dài quơ quơ trước mắt Thẩm Lưu Hưởng.

Nhãi ranh được một tấc lại muốn một thước!

“Rồi rồi rồi.” Thẩm Lưu Hưởng cầm ngón tay hắn ấn xuống.

Lúc này, nơi xa truyền đến một trận xôn xao.

Trong chớp mắt, mấy người Kiếm Tông hiện thân, ngăn trước mặt đoàn người Thanh Lăng.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Nhưng mà lúc này Diệp Băng Nhiên không nên quen biết y.

Một thân ảnh cao gầy nhanh chóng xâm nhập vào trong đám đệ tử Thanh Lăng, chúng Trưởng Lão phía sau sốt ruột hô: “Sư thúc ngài đừng nóng vội! Là người nào?! Chúng ta giúp ngươi ngăn lại!!”

Đệ tử Kiếm Tông xung quanh thấy thế, sôi nổi thay đổi sắc mặt.

“Là Ninh sư thúc, vậy mà xuất quan rồi.”

“Hay là lại phát bệnh? Nếu không vì sao lại xâm nhập vào đệ tử Thanh Lăng?”

“Từ từ...... Hình như sư thúc rất cao hứng, chẳng lẽ là tìm người nọ?!”

“Cái gì?! Là ai là ai?! Mau để ta xem xem, người sư thúc nhớ thương lâu như thế là ai?!”

“Nghe nói lần này đệ tử Thanh Lăng đến đều là phác ngọc, cũng không tính là kém. Ta đoán là vị đệ tử đằng trước có lúm đồng tiền như hoa kia.”

“Ta cảm thấy là thiếu niên tuấn khí bức người phía sau…… Ai ai ai, ngươi xem sư thúc quả thực đi đến phía hắn! Duỗi tay!! Dắt lấy hắn..... hắn hắn hắn, vị bên cạnh kia???”

Giữa vạn chúng chú mục, Ninh Nhuận Tân từ một đám đệ tử Thanh Lăng, kéo ra một đệ tử ném vào đám người liền tìm không ra.

Nắm lấy tay y, trước mắt thâm tình: “Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi.”

Mọi người: “?!!!”

Toàn trường ánh mắt bá bá bá bay tới.

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm thanh niên xa lạ trước mặt có chút phát ngốc.

Đến tận khi bên cạnh vang lên tiếng nói áp lực đến mức tận cùng, đánh thức y, “Sư tôn, hắn là ai?”

____________

Sủng quá 😆


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui