Tiếng gió nổi lên, trong rừng hoa mai rào rạt rơi xuống.
Một vài cánh hoa rơi vào nước hồ trong vắt thấy đáy, theo sóng nước lăn tăn lên xuống, trôi đến đai lưng tản ra quanh eo.
Thẩm Lưu Hưởng úp mặt vào vách hồ, cánh tay đặt trên bờ hồ, khuôn mặt chôn sâu trong khuỷu tay. Không khác gì động tác lúc trước. Chỉ là bàn tay kia không hoạt động ở trong nước, mà nắm chặt lấy bờ hồ.
Đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch, lại không ngăn được run rẩy.
"Không được...... Đừng...... Đừng làm...... Ô."
Thẩm Lưu Hưởng xoay người cắn chặt môi, mắt phượng nhắm chặt, lông mi mảnh dài hoảng loạn rung động, vài sợi tóc đen từ sau tai rơi xuống, cọ qua khuôn mặt hơi hơi mướt mồ hôi.
Người phía sau ôm lấy y tiến sát gần hơn một chút, một tay đỡ lấy eo y, phát ra tiếng nói trầm thấp: "Tình Hoa Cổ là một trong ba đại tuyệt cổ nhất thế gian, không phải đơn giản. Sư tôn vứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm một chút, thả lỏng thân thể, còn lại giao cho ta."
Thẩm Lưu Hưởng lên tiếng là sẽ than nhẹ nên không thể mở miệng, chỉ chật vật lắc lắc đầu.
Một bàn tay duỗi vào trong nước ý đồ ngăn trở, lại bị bắt được. Cùng lúc đó thanh âm của Chu Huyền Lan trở nên khàn khàn, xen lẫn trong bóng đêm, lộ ra vài phần nguy hiểm.
"Sư tôn, đừng lộn xộn."
Sau lưng Thẩm Lưu Hưởng dán chặt vào lồng ngực hắn, nghe vậy ngẩn người. Một lát sau liền cảm nhận được nhiệt độ làm da đầu tê dại ở thân dưới, tức khắc mở to mắt, lại không giãy giụa nữa.
Người trong lòng ngực đột nhiên thành thật, u sắc trong đáy mắt Chu Huyền Lan không giảm lại tăng lên, tầm mắt đen tối không rõ dừng trên người y, xẹt qua từng tấc.
Tóc dài mềm mại tản ra hỗn độn, Thẩm Lưu Hưởng cúi đầu, lộ ra cái gáy yếu ớt đơn bạc, non nửa hoa văn hồng nhạt từ cổ áo dò ra, theo động tác của Chu Huyền Lan màu sắc càng thêm mỹ lệ.
Giống như huyết văn quỷ dị, tràn ra trên da thịt trắng nõn như ngọc..
Thẩm Lưu Hưởng đột nhiên rên lên một tiếng, mắt phượng hiện lên một mạt đỏ ửng ướt át, mấy phần thoát lực thở dốc hổn hển, cả người ở trong nước đứng không vững. Nếu không có vòng eo được đỡ lấy, là tức khắc có thể rơi xuống đáy hồ.
Sau cổ y thấm ra mồ hôi mỏng, một đóa hoa mai không nghiêng không lệch đậu lên trên đó.
Mai đỏ rơi trên cơ thể như ngọc, trông rất đẹp mắt.
Chu Huyền Lan hơi cúi đầu, môi mỏng cách một tầng cánh hoa thơm mát, lặng yên không một tiếng động đặt xuống một nụ hôn.
Lúc này trong đầu Thẩm Lưu Hưởng hoàn toàn hỗn độn, tứ đại giai không. Cảm giác với ngoại giới giảm xuống tới cực điểm, ý thức trì độn. Trong giới hạn chỉ biết được Chu Huyền Lan giúp y mặc lại tiết khố, một lần nữa thắt đai lưng, vớt từ trong nước lên ôm về phòng.
Sau khi thi pháp đem Thẩm Lưu Hưởng cả người ướt đẫm làm khô xong, Chu Huyền Lan đặt người lên giường. Thấy y chớp chớp mắt phượng, tay xách chăn gấm trùm lên mặt, cả người rúc trong ổ chăn cuộn thành một cục.
Chu Huyền Lan khẽ cười một tiếng.
Thẩm Lưu Hưởng trốn dưới đệm chăn đen nhánh, nghe thấy tiếng mặt đỏ tai hồng, hận không thể tìm cái khe giường mà chui vào.
Một lát sau tiếng nói khàn khàn vang lên trong phòng: "Đệ tử rời đi một lát."
Đầu trong ổ chăn giật giật: "Ừ ừ."
Ánh mắt Chu Huyền Lan hơi ám, xoay người bước nhanh khỏi phòng, tiếng đóng cửa theo đó vang lên.
Trong nhà an tĩnh hơn mấy phần, tóc đen tán loạn xẹt qua gối, Thẩm Lưu Hưởng thật cẩn thận ló đầu ra, cách màn lụa nhìn ra ngoài giường, xác nhận Chu Huyền Lan không ở.
Y nâng tay, che lại gương mặt còn một chút đỏ ửng, lăn lộn quằn quại trên giường chăn mềm mại.
A a a a a......
Lần đầu tiên trong đời thật là kích thích muốn đòi mạng. Càng đáng sợ chính là......
Mặt Thẩm Lưu Hưởng đỏ lên, tuy rằng không dám thừa nhận, nhưng xác thật là có thoải mái. Thời khắc bắn ra đó trong cổ họng y hình như còn phát ra tiếng nức nở.
Một trận gió thu thổi qua lòng Thẩm Lưu Hưởng.
Xong rồi, uy nghiêm sư tôn nhiều năm tích lũy đã bị hủy trong một sớm, từ nay dùng cái gì đứng trước mặt Chu Huyền Lan a?
Tiên Y! Chính là do Tiên Y! Đồ của Từ Tinh Thần đều không đáng tin cậy!
Y rõ ràng không muốn, sao Tiên Y có thể thay y bày ra một bộ dáng gấp không chờ nổi như thế? Đến đai lưng cũng tự cởi ra!
Chu Huyền Lan sẽ không cho rằng...... Y chính là phóng đãng như vậy chứ?!
Đúng là tháng sáu tuyết bay.
Thẩm Lưu Hưởng yên lặng ủy khuất.
Y vò vò đầu tóc tán loạn, một tay kéo áo xuống đầu vai, nghiêng đầu xem đầu sỏ gây tội, ngón tay sờ soạng phía sau cổ một chút.
Tuy rằng cảm giác nóng rực đã biến mất, nhưng tử cổ vẫn tồn tại. Nếu lại đến một chuyến thì thật phiền toái.
Thẩm Lưu Hưởng nhíu nhíu mày. Đang lúc suy nghĩ, túi trữ vật bỗng run rẩy, y móc Ngọc Giản ra, ánh sáng xanh nhạt chợt lóe, truyền ra một thanh âm trầm ổn.
Đế Vân Vũ: "Ta đem bán yêu trong thành mang đi."
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, nói: "Được."
Chân thân Đế Vân Vũ vẫn ở Đế Cung, tới Kỳ Lân Thành chỉ là một sợi thần hồn, giống như sợi bám vào Ngọc Hoàng của Thẩm Lưu Hưởng.
"Đế phụ sớm xem thiên cơ, biết được việc trong thành sao?"
"Ta nghe Từ Tinh Thần nói tin tức ở Kỳ Lân Thành, mới suy đoán một chút, vẫn chưa xem thiên cơ. Nếu không......" Đế Vân Vũ tạm dừng một lát, hỏi: "Ngươi xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Lưu Hưởng thu bàn tay đang xoa sau cổ: "Không có việc gì."
Y hỏi: "Đế phụ nói gì mà những người đó chịu đi cùng người?"
Với bọn họ mà nói, phản bội Văn Nhân Tần là chuyện tuyệt đối không có khả năng, chấp niệm trong lòng khó tiêu. Cho dù là Đế Quân, làm những người này từ bỏ trả thù đi theo cũng rất khó.
Đế Vân Vũ: "Là Văn Nhân Tần."
Ở thời khắc trận pháp vỡ vụn, Văn Nhân Tần liền biết mình đã thua. Được làm vua thua làm giặc, nên cũng không giãy giụa quá mức. Sau khi Đế Vân Vũ xuất hiện, không cần nghĩ ngợi lệnh chúng thủ hạ nghe theo mệnh lệnh Đế Quân.
Tiếp tục đi theo hắn, chỉ có một con đường chết.
Đế Quân có lòng thương vạn vật, nếu nguyện ý nhúng tay, nói không chừng có thể thay đổi một vài thứ.
Văn Nhân Tần phiền muộn, lại lộ ra vài phần thoải mái, "Thứ ta không nhìn thấy, có lẽ có trời. Các ngươi có thể thay ta đến xem."
Biểu cảm trên mặt Thẩm Lưu Hưởng thay đổi thất thường, trước mắt xẹt qua bộ dáng Tiểu Thất. Nhưng nghĩ đến việc suýt nữa hắn đã hạ Tình Hoa Cổ thành công, y cứng đờ như bị hắt một bát nước lạnh, toàn thân đều lạnh lẽo.
Đế Vân Vũ: "Ta chỉ phụ trách bán yêu trong thành, chuyện còn lại như Chu Huyền Lan mong muốn, giao cho hắn."
Thẩm Lưu Hưởng: "?"
Đế Vân Vũ: "Văn Nhân Tần bước vào tuyệt lộ, Kỳ Lân Thành sắp đổi chủ. Hay là ngươi cho rằng Chu Huyền Lan sẽ bỏ qua cơ hội này, không đem toàn bộ lãnh địa của Thất Yêu Vương thu vào túi?"
Thẩm Lưu Hưởng nhíu mi, suy nghĩ một lát, trong lòng đã hiểu rõ.
Hành động của Văn Nhân Tần đã truyền khắp tam giới. Ngoài hỗn loại thì không ai dung được hắn. Chúng yêu Kỳ Lân Thành cũng hận hắn tận xương, tuyệt đối không ủng hộ hắn làm Vương. Nhưng trong thành không thể một ngày vô chủ. Nếu không muốn bị Yêu Vương xung quanh chia cắt rồi chiếm cứ, bọn họ sẽ ủng hộ tân Yêu Vương, để người này che chở tình cảnh lửa sém lông mày của họ.
Mà Cửu Yêu Vương, là người tuyệt đối được chọn.
Mặt khác còn chưa đề cập tới. Chỉ thời khắc Chu Huyền Lan phá kết giới lửa đen đó, tràn ra uy áp khủng bố chấn động đến mỗi người.
Yêu tộc hâm mộ cường lực, tự nhiên có vô số Yêu phản chiến quy phục.
"Văn Nhân Tần ở trong tay hắn, xử trí như thế nào các ngươi tự định đoạt." Đế Vân Vũ trầm mặc một khắc, nói: "Về Đế Cung, mang theo Chu Huyền Lan cũng không sao."
Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy lời này có chút vi diệu, đang muốn hỏi có phải Từ Tinh Thần nói cái gì hay không, Ngọc Giản đã tối sầm lại, rơi xuống tay y.
Thẩm Lưu Hưởng đem Ngọc Giản thả lại túi trữ vật, nghỉ ngơi được bảy tám phần mới xốc màn lụa lên.
Mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy một nữ tử mặc áo trắng, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, nhưng mặt mày lộ ra sắc lạnh, khóe môi hơi cong mang theo ý vị lương bạc tích góp quanh năm suốt tháng, đứng ở hành lang tựa như một đóa hoa đầy gai độc.
"Ta có biện pháp giải quyết tử cổ trong cơ thể ngươi."
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn ra, đang muốn hỏi nữ tử này là ai, đối phương đã cười nhạt: "Ta là người hạ cổ cho ngươi, An Tần."
Khóe mắt Thẩm Lưu Hưởng hơi nhíu, sau khi y trọng thương tỉnh lại đã ở trong hồ dược, không có đoạn ký ức bị thả cổ, "Ngươi sẽ không đột nhiên thay đổi tâm ý tới giúp ta. Có điều kiện gì?"
An Tần lâm vào trầm mặc lâu dài, sau một lúc lâu nói: "Giữ lại cho hắn một mạng."
Dứt lời, nàng lại nói: "Cửu Yêu Vương thu phục Kỳ Lân Thành, tất nhiên sẽ không chịu để Yêu Vương trước còn sống trên đời. Nhưng ta biết ngươi có thể thuyết phục hắn. Ta có thể bảo đảm, về sau tuyệt đối không để Văn Nhân Tần xuất hiện trước mặt người đời nữa. Còn có......"
An Tần cứng cỏi cả đời, lúc này ngữ khí nhu hòa hơn một chút: "Người bên ngoài muốn Văn Nhân Tần chết có nhiều lắm. Ta sẽ làm những người này tin rằng hắn đã chết, sẽ không tạo thành bất kỳ phiền toái nào cho Cửu Yêu Vương."
Thẩm Lưu Hưởng nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt: "Ngươi hối hận?"
Y nhớ rõ Tiểu Thất từng nói, không biết vì sao mẫu thân không thích nó, vết máu do móng tay cào trên mặt nó là mẫu thân để lại, dấu bàn tay là mẫu thân để lại, tiểu quái vật cũng là mẫu thân gọi.
An Tần lạnh giọng: "Làm chính là làm, có gì hối hận? Bởi vì nó, Văn Nhân Độ trúng Tình Hoa Cổ còn có thể bị dọa đến mức tìm nữ nhân khác, đến khống chế của tử cổ còn có thể thoát ra, nó không phải quái vật thì còn ai là?"
Thẩm Lưu Hưởng híp mắt lại, An Tần tiếp tục nói: "Ta không phải tới cầu xin ngươi, chỉ là làm một giao dịch."
"Tình Hoa Cổ, tử cổ chỉ biết sinh ra phản ứng với mẫu cổ, cũng chỉ có thể trấn an từ mẫu cổ. Nhưng hiện giờ mẫu cổ đã chết, tử cổ trong cơ thể ngươi mất mục tiêu, sẽ càng trở nên xao động, lần sau so với lần trước sẽ càng hung mãnh hơn."
Thẩm Lưu Hưởng cả kinh, so với lúc trước còn lợi hại hơn!
An Tần nhìn y: "Sau khi mẫu cổ chết, cũng có một chỗ tốt, là không cần mẫu cổ cũng có thể trấn an được tử cổ."
Thẩm Lưu Hưởng: "Trấn an như thế nào?"
An Tần: "Cùng người hoan hảo. Sau đó tử cổ sẽ trưởng thành lên, càng muốn ngày ngày đêm đêm như thế. Nếu không khó có thể giải quyết dục hỏa, chỉ còn một con đường chết."
Thẩm Lưu Hưởng: "......"
Tuyệt vọng viết trên mặt y, cũng may An Tần tiếp tục nói: "Nhưng hôm nay ta phát hiện, trên thế gian còn tồn tại một biện pháp khác."
Thẩm Lưu Hưởng: "Nói."
An Tần: "Một khi đã như vậy, chính là đồng ý."
Thẩm Lưu Hưởng: "Ta sẽ tận lực."
An Tần nhẹ nhàng thở ra, hoãn thanh phun ra hai chữ: "Máu rồng."
Biểu tình của Thẩm Lưu Hưởng biến đổi, ánh mắt ý vị không rõ: "Làm sao ngươi biết được?" Tin tức chân thân của Chu Huyền Lan là rồng vẫn chưa truyền ra, phần lớn người trong Yêu cũng không biết.
An Tần: "Hôm nay ở ngoài thành, ta nhìn thấy Cửu Yêu Vương tự cắt một bên sừng rồng, cường phá trận......"
"Ngươi nói cái gì?!"
Thẩm Lưu Hưởng mở to mắt, gió đêm xuyên qua khe hở ngón tay thổi tới lạnh lẽo, "Sừng rồng."
An Tần gật đầu: "Trận pháp thượng cổ khó phá vô cùng, Văn Nhân Tần chính là chưa tính đến chân thân hắn là rồng, càng không ngờ đến hắn có thể làm được đến nông nỗi như thế, cho nên mới thua."
Nàng nhìn nhìn Thẩm Lưu Hưởng: "Hắn đã có thể vì ngươi đến sừng rồng cũng không để bụng, nói vậy ngươi tìm hắn lấy chút máu cũng không khó. Nhưng có một việc, ta không kiến nghị uống, hiệu quả quá chậm, hơn nữa quá mức phô trương lãng phí. Uống một bát máu rồng cũng chỉ có thể làm tử cổ cảm nhận được một chút uy hiếp."
Mặt An Tần không có biểu tình gì, nói: "Tử cổ ẩn thân ở dưới tình hoa, máu rồng càng tới gần càng tốt. Máu rồng trấn vạn tà, nó sẽ sợ hãi không dám nhúc nhích. Thêm vài lần, tử cổ sẽ tự mình hủy diệt."
Lông mi Thẩm Lưu Hưởng khẽ run, nhất thời không nói gì, đến tận khi An Tần bỏ xuống một câu "Kế tiếp là việc của ngươi" rồi rời đi, mới hồi phục tinh thần lại.
Y trở về phòng, chỉ một lát, Chu Huyền Lan đã xuất hiện ở cửa.
Chu Huyền Lan thay một bộ quần áo khác, phát hiện Thẩm Lưu Hưởng dường như đang ngẩn người, mở miệng gọi một tiếng "Sư tôn", tiếng nói nghe ra còn vài phần khàn khàn.
Thẩm Lưu Hưởng đi qua, không nói một lời duỗi tay, sờ sờ thái dương hắn, chỗ lúc trước vô cớ chảy máu.
Chu Huyền Lan sửng sốt, nhíu mày nhìn bốn phía: "Có người đã tới sao?"
Thẩm Lưu Hưởng: "An Tần, mẫu thân của Văn Nhân Tần."
Biểu tình của Chu Huyền Lan tức khắc biến đổi, ánh mắt hiện lên một mạt lệ khí, "Nữ tử Miêu tộc, chính nàng hạ cổ cho sư tôn. Ta cho rằng nàng đã chạy thoát, không nghĩ còn dám tới. Ta đi bắt người về."
Thẩm Lưu Hưởng nắm lấy tay áo hắn: "Không cần."
Dứt lời, y nhìn chằm chằm thái dương hắn hỏi: "Có phải rất đau không?"
Lệ khí trên mặt Chu Huyền Lan tan đi, môi mỏng gợi lên, lộ ra một nụ cười mỹ mãn. Đang định nói không đau, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vì thế lời nói đến bên miệng lại thay đổi.
"Đau......"
Chu Huyền Lan hơi cúi đầu, ngón tay thon dài ám chỉ mà chỉ chỉ thái dương, "Cần sư tôn......"
Sờ sờ.
Nhưng hai chữ này, Chu Huyền Lan không nói nên lời, vì thế đầu ngón tay lại chỉ chỉ ở thái dương, hy vọng sư tôn hiểu được ý hắn.
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, sau một lúc lâu bật cười: "Sao ngươi lại như trẻ con thế?!"
Trên mặt Chu Huyền Lan hiện lên nghi hoặc, đang muốn ngẩng đầu hỏi, hơi thở nhợt nhạt chợt phả lên thái dương, sau đó cánh môi mềm mại khẽ chạm lên đó một chút, đột nhiên không kịp phòng ngừa gãi gãi vào tim hắn.
Chu Huyền Lan ngẩn ra, cứng đờ tại chỗ.
Bên này Thẩm Lưu Hưởng hôn xong, hai tai đỏ ửng: "Thế này là không đau nữa phải không?"
Sao đột nhiên lại làm nũng với y như thế đây?