Cố Yến Từ cau mày.
Dì Lý bưng một đĩa bánh hoa quế, cười nói: "Cậu Cố, hay là cậu dắt Tiểu Bạch đi, Chi Chi có tôi trông rồi.
"
Cố Yến Từ liếc nhìn đĩa bánh hoa quế, gật đầu.
Có món ăn hấp dẫn như bánh hoa quế, chắc Chi Chi sẽ không làm ầm ĩ.
Anh dắt Tiểu Bạch, quay người bước ra ngoài, đột nhiên, tiếng chạy thình thịch quen thuộc truyền đến.
Cố Yến Từ vô thức quay lại.
"Bộp" một tiếng, "cục bông nhỏ" lao tới.
Chi Chi nắm tay Cố Yến Từ lắc qua lắc lại: "Ba, con muốn đi cùng.
”
Dì Lý cười nói: "Chi Chi, cậu Cố ra ngoài tản bộ, tốc độ đi của họ rất nhanh, con sẽ không theo kịp đâu.
Hay là chúng ta ở nhà, cùng nhau xem ti vi, ăn bánh hoa quế?"
“Bánh hoa quế thơm lắm.
"
Tống Thời Diễn gật đầu
Đối với Cố Yến Từ mà nói, đi tản bộ rất quan trọng.
Cố Yến Từ thường làm việc cả ngày, thần kinh căng thẳng, hễ có thời gian là đi dạo, tận hưởng thiên nhiên.
Những căng thẳng của một ngày sẽ được giải tỏa lúc đi dạo.
Là quân sư của anh, đương nhiên Tống Thời Diễn hy vọng sự nghiệp của anh suôn sẻ.
"Bên ngoài lạnh lắm, Chi bảo bối, chúng ta không ra ngoài, ở nhà vẽ tranh nhé?"
Thức ăn, đồ chơi đều không có tác dụng.
Chi Chi bĩu môi, tại sao lại không cho mình đi.
"B ơi~" Chi Chi nũng nịu gọi.
Cố Yến Từ không nói gì.
Ngón trỏ của anh bị đứa nhỏ nắm lấy, lắc qua lắc lại, bàn tay nhỏ ấm áp bao lấy ngón trỏ của anh, rất mềm mại.
Kết hợp với chiêu làm nũng của cô bé, Cố Yến Từ sớm đã tan chảy.
Mười giây trước, anh đã có ý định thỏa hiệp.
Nếu không có dì Lý và Tống Thời Diễn ở đây, anh nhất định sẽ bảo Chi Chi đi thay giày.
Cố Yến Từ không muốn để lộ "điểm yếu”.
Không biết đối phó với sự làm nũng như thế nào, nên chỉ có thể thỏa hiệp, nói ra chuyện này sẽ khiến người ta rất không được tự nhiên.
Vài giờ trước, câu nói của Tống Thời Diễn "Sao cậu lại có thể hờ hững lạnh nhạt với một cô bé đáng yêu như vậy” chợt hiện lên trong đầu.
Cửa ra vào trở nên yên tĩnh.
Dì Lý và Tống Thời Diễn đều nhìn về phía Cố Yến Từ.
Là người từng trải, họ hiểu.
Chỉ cần Cố Yến Từ tỏ ra vô cùng kiên định, giải thích bên ngoài có sói xám, anh muốn dắt Tiểu Bạch đi đánh quái vật, trẻ con không được ra ngoài, hoặc nói ra ngoài là để mua kẹo mua đồ chơi cho bé, sẽ cho bé một bất ngờ, nếu bé đi thì sẽ không còn bất ngờ nữa,!.
thì vấn đề này có thể được giải quyết một cách hoàn hảo.
"Ba , con muốn đi.
"
Trải qua một ngày qua, về cơ bản Cố Yến Từ đã không thể từ chối Chi Chi, ngay cả lúc bắt đầu sẽ từ chối, nhưng sau đó anh cũng sẽ làm theo ý muốn của cô bé.
Ánh mắt của dì Lý và Tống Thời Diễn giống như đang quan sát xem anh "có thể duy trì vẻ lạnh nhạt hờ hững" hay không.
Suy nghĩ đến việc thương nhân không được để lộ điểm yếu, Cố Yến Từ đứng thẳng người, tùy ý nói: "Không được.
"
Anh không tìm ra được lý do hợp lý nào để cô bé ra ngoài.
Chi Chi hơi bối rối.
Rõ ràng trước đây cô bé nói gì, ba cũng đồng ý, sao bây giờ lại không cho cô bé đi?
Cô bé nghiêng đầu sang một bên, liếc thấy Tiểu Bạch ở bên cạnh.
Trong đầu Chi Chi lóe lên một tia sáng.
Cô bé lùi ra sau hai bước, trong ánh mắt hoang mang của mọi người — Ngã xuống đất.
Học theo bộ dạng của Tiểu Bạch, lắc lư chân tay, giãy giụa ăn vạ.
“Con muốn đi, con muốn đi, con muốn đi mà~”
Tiểu Bạch nghiêng đầu.
Cố Yến Từ:!.
.
Hàng phòng ngự cuối cùng, bất chợt sụp đổ.
Tống Thời Diễn với tư cách là ba bỉm sữa cao cấp, biết cách đối phó với trẻ con ăn vạ làm nũng, anh ấy lập tức cúi người, định bế cô bé đi xem tivi, chuyển hướng sự chú ý của cô bé, nhưng lại nghe Cố Yến Từ hờ hững nói: “Cậu định thay giày cho con bé sao?”
Cố Yến Từ nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Được rồi, tôi sẽ đưa con bé đi.
”
Thái độ có hơi miễn cưỡng, hình như hành động của Tống Thời Diễn đã ép buộc anh phải đưa Chi Chi ra ngoài.
Tống Thời Diễn hoang mang nhìn đôi tay mình: ?