Đứa trẻ trên ghế sofa nhúc nhích.
Dì Lý thừa thắng xông lên: "Chúng ta ra ngoài mua quần áo đẹp nhé?"
"Không được.
"
Chi Chi lầm bầm nói.
Cô bé dừng lại một lúc, nhỏ giọng nói: "Các người lừa người.
"
"Ba không cần con!"
Cố Yến Từ hơi sửng sốt.
Chi Chi tìm được cơ hội để trút bầu tâm sự, ngồi dậy, nắm chặt hai tay nhỏ, hốc mắt đỏ hoe vì tủi thân, nức nở: "Ba! ba! muốn! vứt bỏ con.
"
Dì Lý: "Sao lại thế được.
"
Cố Yến Từ không nói gì.
Tối qua, anh thực sự đã nghĩ đến chuyện đưa cô bé ra nước ngoài, đến một nơi an toàn hơn.
Chi Chi lau nước mắt: "Đúng là như vậy.
"
"Hu hu hu ba không thích con, không chơi với con, mua đồ chơi (lúc nào) cũng bỏ rơi con.
"
Những đứa trẻ sống trong cô nhi viện đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi.
Có hàng ngàn lý do, cách thức bỏ rơi khác nhau, Chi Chi đã sống trong cô nhi viện ba năm, đã nghe vô số lý do biện minh cho việc bỏ rơi bọn trẻ.
Tiếng khóc ngày càng lớn hơn.
Dì Lý vội ôm lấy cô bé, vuốt ve dọc sống lưng mềm mại và nhỏ bé của bé, "Không khóc, không khóc.
"
“Cậu Cố, cậu nói gì đi.
”
Cố Yến Từ đưa cho cô bé một tờ khăn giấy, "Lau mặt đi.
"
Chi Chi ngoảnh đầu tránh đi.
"Chi Chi không cần ra ngoài nữa.
"
Cô Lý: "Vậy quần áo đồ chơi thì sao! "
"Tôi sẽ bảo người mang đến.
"
"Vậy thì tốt quá.
"
Dì Lý nói tên một số thứ cần mua, Cố Yến Từ ghi lại từng thứ một.
Dì giúp việc ra ngoài mua đồ ăn, trong nhà chỉ còn Cố Yến Từ và Chi Chi đang giận dỗi.
Anh ngồi xuống bên cạnh Chi Chi, đưa điện thoại cho bé: "Có thích quần áo nào không?"
Chi Chi ngoảnh đầu, đứa con gái từng rất thích bám lấy anh giờ giận dỗi chạy đến trước mặt "anh cả" mới quen, ngồi xổm không biết thì thầm gì đó.
Cố Yến Từ vào phòng ngủ, lướt qua tủ quần áo, chọn mười mấy bộ quần áo đắt tiền và trang trọng từ một thương hiệu xa xỉ nào đó của công ty, chủ yếu là áo khoác, áo len, váy công chúa, quần, ngoài ra còn chọn mười đôi giày da nhỏ, những thứ còn lại để trợ lý cuộc sống tự phối đồ theo kiểu dáng.
Trợ lý cuộc sống chỉ nghĩ là chuẩn bị quần áo cho con của đối tác như trước đây, nhưng trước đây những việc này đều do trợ lý đặc biệt làm, Cố Yến Từ đích thân giao phó, chắc hẳn là rất quan trọng, chuẩn bị càng chu đáo càng tốt.
Túi mini, phụ kiện, kẹp tóc, v.
v.
đều có đủ, màu sắc chủ yếu là đen, trắng, xanh lam theo yêu cầu ban đầu của Cố Yến Từ.
Chọn xong quần áo, Cố Yến Từ giả vờ thản nhiên đứng bên cửa sổ sát đất, suy nghĩ xem phải chủ động nói thế nào để chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh khó chịu này.
"Có muốn ăn! " Cố Yến Từ cúi xuống, mím môi hỏi một cách không tự nhiên: "Kẹo không?"
Anh tự khinh bỉ bản thân trong lòng.
Dùng kẹo mà trẻ con không thể cưỡng lại được để dụ dỗ Chi Chi làm lành, thủ đoạn quá hèn hạ.
Chi Chi: "Là sâu róm?"