Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương


Trước khi bộ phim bắt đầu cả căn phòng chìm vào bóng tối, ánh sáng duy nhất chính là ánh sáng yếu ớt từ notebook chiếu vào mặt Thẩm Dịch.
"Được rồi." Thẩm Dịch ngồi xuống sô pha "Có muốn ăn chút gì không?"
Phó Dư Hạc: "Tối nay ăn không no sao?"
"...!Anh không vui sao?" Thẩm Dịch do dự một chút rồi hỏi, sau đó một túi khoai tây chiên được mở ra, có một âm thanh vang lên.
Phó Dư Hạc nhếch mép cười: "Có cái gì đâu mà không vui."
Anh vừa nói xong thì hiệu ứng âm thanh ở đầu phim vang lên, âm thanh cũng không nhỏ, Phó Dư Hạc giảm âm lượng xuống, ném điều khiển từ xa sang một bên, cuộc nói chuyện bị đánh gãy liền không có ai nói tiếp.
Phó Dư Hạc nhìn bộ phim với vẻ mặt trống rỗng, đoạn đầu của bộ phim khá nghiêm túc.
Nhưng khi hình ảnh tiếp theo dần dần diễn ra anh nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Trong phim hoàn cảnh tối đen như mực nhìn không thấy ngón tay, đầu tiên là tiếng thở dốc sau đó máy quay lắc lư còn có tiếng bước chân giống như có người chạy loạn.
Mấy chục giây sau màn hình dần dần sáng lên, đó là một bãi đậu xe dưới lòng đất, trong màn hình màu xám có một bóng người vụt qua, ngay sau đó một khuôn mặt nhuốm đầy máu với mái tóc rối bù bất ngờ xuất hiện trước ống kính kèm theo hiệu ứng âm thanh đáng sợ.
Bàn tay đang cầm hộp thuốc của Phó Dư Hạc đột nhiên nắm chặt lại, anh bóp mạnh hộp thuốc, không chút phòng bị hô hấp thậm chí còn bị ngưng trệ.
- Dòng chữ "Fright Nightmare Parking Lot" xuất hiện trên màn hình.
"Rắc, rắc..."
Tiếng nhai khoai tây chiên vang lên trong phòng.
Phó Dư Hạc quay đầu sang thấy Thẩm Dịch thoải mái ngồi trên ghế sô pha tay cầm một túi khoai tây chiên, ánh sáng lúc tối lúc sáng chiếu vào khuôn mặt hắn, trên mặt nhìn không có biểu cảm gì.
Cảm nhận được ánh mắt của anh Thẩm Dịch quay đầu lại, dừng một chút đưa tay ra "Anh muốn ăn khoai tây chiên không?"
Phó Dư Hạc: "..."
"Em nói, xem phim." Anh chỉ vào hình chiếu "Là cái này?"
"Vâng." Thẩm Dịch không cảm thấy có gì không ổn "Rất thú vị, buổi tối xem càng thêm hưng phấn."
Phó Dư Hạc nghĩ tới đối thoại lúc trước, nghe có chút không đúng nhưng tựa hồ không có gì không ổn.
Thú vị, xem phim sảng khoái cả đêm.
Nó vô cùng thú vị.
Phó Dư Hạc cười một cách khó hiểu.
Chính anh lại là người nghĩ sai, cho dù Thẩm Dịch có hoang đường đến đâu hắn cũng không phải là loại người như vậy, thoạt nhìn hắn dường như là người tùy tâm sở dục muốn làm cái gì đều không che giấu, mục đích cũng rất rõ ràng nói cho anh biết nhưng từ đầu đến cuối đều không có chút chân chính nói ra điểm mấu chốt.
Sự hung ác của hắn chỉ thể hiện ở một số chuyện nhỏ vô thưởng vô phạt, lúc đầu là khiến anh cảm thấy khó chịu nhưng cũng chỉ nói vài câu.
Hắn thực sự biết có chừng mực.
Phó Dư Hạc nhéo lông mày, mấy ngày nay bận rộn khiến anh khó có thể ngủ ngon, hàng năm cứ vào thời điểm này anh đều như vậy, ngoại trừ bận rộn ra còn là bởi vì ngày mất của cha mẹ anh đang đến gần, sáng hôm nay mới đi đến nghĩa trang với Phó Trừng một chuyến.
Anh nép vào ghế sô pha lắng nghe âm thanh nhỏ nhẹ vang lên bên tai "Anh", anh không nhìn hình chiếu ánh mắt cũng không có tiêu cự.
"Anh à, anh thích xem phim kinh dị không?" Thẩm Dịch hỏi.
Phó Dư Hạc: "...!ừm."
Anh không thích lắm cũng chưa bao giờ xem những thứ như vậy.
"Vậy lần sau thấy cái gì hay thì chúng ta lại cùng xem nhé." Thẩm Dịch nói "Mấy bộ phim này rất thú vị."
Phó Dư Hạc: "...Ừm, tôi cũng thích."
Tìm điểm chung là một ý kiến ​​hay để xích lại gần nhau hơn.
"Cái này cũng được, không đáng sợ lắm đâu." Khi Thẩm Dịch nói về những gì hắn quan tâm thì sẽ nói nhiều hơn "Chỉ là bầu không khí căng thẳng, các chi tiết được quay không tồi.

"
"Ừ.

" Phó Dư Hạc đáp lại, giọng nói của Thẩm Dịch đã xua tan một chút cảm giác ớn lạnh do phim kinh dị mang lại.

Hai người câu được câu không nói chuyện, Phó Dư Hạc không nói nhiều, ngay từ đầu câu trả lời của anh chỉ là "ừm", "ồ" và những từ linh tinh khác cảm giác như là nói cho có lệ, Thẩm Dịch không nghi ngờ liệu anh có đang chú ý hay không cho đến khi giọng nói của Phó Dư Hạc ngày càng trầm xuống cuối cùng là không có phản hồi nào, Thẩm Dịch quay đầu lại thấy Phó Dư Hạc đang nép mình vào ghế sô pha nghiêng đầu sang bên trái, cơ thể anh đang từ từ trượt xuống, trước khi anh ngã xuống Thẩm Dịch đã dịch người sang ngồi xuống bên cạnh anh, dùng vai đỡ ​​lấy đầu anh.

Bộ phim vẫn đang chiếu, cốt truyện đang đi đến giai đoạn cao trào, hô hấp Phó Dư Hạc đều đều tựa trên vai hắn, quầng mắt thâm đen dưới mắt không thể che giấu được lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Thẩm Dịch lấy hai chiếc khăn giấy ướt để lau tay cho anh, vặn nhỏ âm lượng của bộ phim.
"Xem phim kinh dị vẫn có thể ngủ được..." Hắn lấy một cái gối đặt nó giữa vai mình và đầu của Phó Dư Hạc, dựa vào ghế sô pha xem lại bộ phim mà hắn đã xem tối qua.
Có tiếng pháo hoa "bang bang", pháo hoa đầy màu sắc nở rộ chiếu sáng cả bầu trời, một buổi lễ long trọng và hoành tráng để chia tay năm cũ và chào đón năm mới.

Năm mới đã đến.

Phó Dư Hạc có một giấc ngủ nhẹ, anh tỉnh lại vào một giây trước nghe được bên tai thanh âm nhỏ của thiếu niên "Chúc anh năm mới vui vẻ a."
Cùng lúc đó điện thoại di động trên bàn của Thẩm Dịch đang rung lên " ù ù", tin nhắn mới không ngừng được gửi đến, nửa phút sau mới ngừng rung.
Khi hắn với tay lấy điện thoại liền cảm thấy trên vai có một cảm giác nhẹ nhàng.
"Bây giờ là nửa đêm sao?" " Phó Dư Hạc còn buồn ngủ, thanh âm mệt mỏi, cử động cổ cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Thẩm Dịch: "Ừm."
Hắn cúi đầu xem tin nhắn phát hiện trong đó có tin nhắn của Phó Trừng, hắn nhắn lại "Chúc mừng năm mới" nhưng không có hồi âm, chắc là cậu vừa ngủ dậy gửi tin nhắn rồi lại ngủ thiếp đi.
"Ngủ đi, khuya rồi." Phó Dư Hạc nói.
Thẩm Dịch: "Ngày mai có sắp xếp gì không?"
Phó Dư Hạc: "...!Có."
Anh không nói sâu về việc này vì vậy Thẩm Dịch nhanh chóng đi ngủ, "Nhớ tắt tiếng điện thoại—"
Thẩm Dịch: "Vâng."
Hắn cũng tắt rung, sau khi tắt ném điện thoại sang một bên, leo lên giường của Phó Dư Hạc kéo một mảnh chăn đắp lên người, hắn nằm nghiêng đối mặt với Phó Dư Hạc.

Phó Dư Hạc cũng nằm nghiêng nhưng lưng hướng về phía hắn, hắn nhìn chiếc gáy trắng trẻo dưới làn tóc lòa xòa nói chúc ngủ ngon.
Trong vòng vài phút, người trên giường trở lại.
Phó Dư Hạc vừa quay lại anh bắt gặp đôi mắt sáng lấp lánh không hề báo trước của Thẩm Dịch, bên trong không có chút buồn ngủ nào - dù sao thì hắn cũng đã ngủ đủ lúc ban ngày.
Phó Dư Hạc: "..."
"Nhắm mắt lại và ngủ." Anh nói.
"Ồ." Thẩm Dịch ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lông mi vẫn còn run rẩy.
Phó Dư Hạc từ trong chăn vươn tay ra che mắt hắn lại, cảm nhận hàng mi run rẩy trong lòng bàn tay đang chậm rãi bình tĩnh lại.
"Chúc mừng năm mới." Anh nói "Chúc ngủ ngon."
Lòng bàn tay bỏ xuống, khóe môi của Thẩm Dịch nhếch lên, "Tôi nghe thấy rồi."
Em cũng nghe rồi, lời chúc mừng năm mới tôi nói với em.
Hắn vươn tay ôm eo Phó Dư Hạc lại nói: "Ngủ ngon."
Hai người chỉ ngủ không làm gì là rất hiếm thấy nhưng đêm nay cả hai đều không động tay động chân chỉ đắp chăn ngủ.

Sáng sớm hôm sau Thẩm Dịch bị đánh thức bởi tiếng rung của điện thoại di động bên cạnh giường.
Điện thoại di động của hắn im lặng còn điện thoại di động của Phó Dư Hạc đang rung.
Chất lượng giấc ngủ của Phó Dư Hạc rất kém dễ bị đánh thức, Thẩm Dịch còn chưa kịp ra tay anh đã cau mày với tay lấy điện thoại, sau khi nhìn nhắc nhở cuộc gọi đến anh sốt ruột bắt máy.
Thẩm Dịch vén chăn đứng dậy thay quần áo rồi đi vào phòng tắm của Phó Dư Hạc tắm rửa, dùng nước ấm rửa mặt, tỉnh lại liền nghe được thanh âm bên ngoài không kiên nhẫn của Phó Dư Hạc.
"...Không cần, hôm nay tôi không có thời gian, tôi không có ở nhà...Chuyện này nói sau..."
Người trong gương có mặt mày rõ ràng, trên mặt còn có nước đọng trên cằm chảy xuống, Thẩm Dịch giơ tay lên lau mặt, khi hắn từ phòng tắm đi ra Phó Dư Hạc đã gọi điện thoại xong đang ngồi trên giường hoàn hồn.
Khi Thẩm Dịch bước tới, nhân lúc anh không chuẩn bị chạm vào mái tóc mềm mại của anh hai lần rồi nói: "Em ra ngoài trước."
Thẩm Dịch nhận ra rằng khoảnh khắc anh vừa tỉnh dậy là lúc không phòng bị nhất.

"Ừm." Phó Dư Hạc cũng không quan tâm đến những cử động nhỏ của Thẩm Dịch.
Bên ngoài trời lạnh, lá cây leo non trên tường bao phủ một tầng băng, tuyết trong sân còn chưa tan, mái nhà của các biệt thự đều màu trắng trông sạch sẽ lạ thường, đây là điểm độc đáo của mùa đông.
Thẩm Dịch đi xuống tầng một, không lâu sau Phó Trừng cũng đi xuống, cậu đang rót nước trong bếp thì thấy Thẩm Dịch liền dừng lại.
"Cậu tối hôm qua không có về nhà à?" Phó Trừng cầm ly nước.
Thẩm Dịch đang ngồi ở sô pha trong phòng khách trả lời tin nhắn trên điện thoại di động, tối qua hắn nhận được rất nhiều lời chúc mừng năm mới hắn đều trả lời hết, nghe thấy câu hỏi của Phó Trừng không ngẩng đầu lên nói: "Không a"
"Vậy cậu ngủ ở đâu?" Phó Trừng hỏi: "Tôi đi khách phòng tìm không thấy cậu, trên giường cũng không có chăn, cho nên tôi tưởng rằng tối hôm qua cậu về nhà."
Đầu ngón tay Thẩm Dịch dừng ở trên màn hình, trong mắt có chút lấp lánh ngẩng đầu cười nói: "Tối hôm qua tôi cùng anh cậu xem phim."
"A?" Phó Trừng trả lời "Sao cậu không gọi tôi!"
"Không phải cậu nói là không xem sao?" Thẩm Dịch nói.
Phó Trừng: "Tôi nói lúc nào a!?"
"Đêm hôm kia." Thẩm Dịch vung di động "Tôi hỏi cậu có muốn xem phim cùng nhau không, cậu nói không có hứng thú."
"Hả? Cậu nói xem...!phim, là phim sao?" Phó Trừng nhất thời ngây ra mặt.
...
Khi Phó Dư Hạc đi xuống cầu thang, những gì anh nghe thấy là giọng nói của Phó Trừng nói cậu muốn xem cùng nhau, anh nhìn về phía phòng khách thấy Phó Trừng đang lắc vai Thẩm Dịch, giọng cậu kéo dài đầy ủy khuất vì hắn không cho cậu xem cùng là không có ý tứ.
Thẩm Dịch nói: "Lần sau nói cho cậu, tôi hứa, không được lắc, tôi còn chưa ăn sáng, cậu mà lắc nữa là tôi sẽ nôn đấy."
Phó Dư Hạc ho nhẹ một tiếng, Phó Trừng nhận ra anh trai cậu đã xuống ngay lập tức thu hồi dáng vẻ trẻ con với cử chỉ không biết xấu hổ kia đi ngoan ngoãn gọi "Anh".
Hôm nay Phó Dư Hạc sẽ dẫn Phó Trừng đi cùng ra thăm mộ một chuyến, Thẩm Dịch về nhà, hắn ở trong nhà đọc sách giết thời gian, đọc đến khi mệt liền nằm ngủ trên sô pha, đến giữa trưa Phó Dư Hạc gọi điện đến hỏi hắn ở đâu.
"Hẹn hò." Thẩm Dịch nhắm mắt lại áp điện thoại bên tai.
Phó Dư Hạc: "...Hẹn hò?"
Thẩm Dịch nghe thấy âm thanh trò chuyện từ phía Phó Dư Hạc, ai đó đã gọi cho Phó Dư Hạc, Phó Dư Hạc nói "chờ đã".
"Tiểu Hạc, ăn chút trái cây đi, đang gọi điện thoại à?" Người phụ nữ trung niên đặt đĩa trái cây lên bàn, dáng vẻ dịu dàng nhẹ nhàng nói, đây là dì của Phó Dư Hạc.
"Vâng." Phó Dư Hạc nói "Cháu đi ra ngoài một lúc."
Anh và Phó Trừng sẽ đến chỗ chú mình vào mỗi đêm giao thừa, vào thời điểm khó khăn lúc trước nếu không có chú thì anh có thể đã không hồi phục nhanh như vậy.
Anh đi đến một nơi yên tĩnh hơn ở phía bên kia "Thẩm Dịch."
"Ừm, em ở đây." Khi Thẩm Dịch lên tiếng, giọng hắn khàn khàn.
"Em đang hẹn hò với ai?" Phó Dư Hạc hỏi câu hỏi trước đó.
Thẩm Dịch: "Đoán xem."
"...Đừng nháo." Phó Dư Hạc trầm giọng nói.
"Chu Công(1) a...!Ở một mình thật nhàm chán, em chỉ có thể ngủ." Thẩm Dịch nói.
(1) Ông là một chính trị gia, một nhà quân sự tài ba và nhà tư tưởng kiệt xuất của giai đoạn đầu thời Tây Chu, được tôn là người đặt nền móng cho Nho học sau này.

Ông cũng là một trong những bậc thánh nhân thời cổ đại mà Khổng Tử sùng kính nhất đời.
Một người xuất chúng như vậy khiến cho ai ai cũng mong muốn được diện kiến.

Chính vì vậy câu nói "kiến Chu Công khứ liễu" được ra đời.

Nó có ý là nằm mơ để gặp được Chu Công, nhưng muốn mơ thì phải ngủ => "đi gặp Chu Công" = "đi ngủ" (GG)
Phó Dư Hạc: "Em ăn chưa?"
Thẩm Dịch: "Chưa, lát nữa em ăn."
Phó Dư Hạc: "Tôi gọi đồ ăn cho em rồi, lát nữa nhớ chú ý điện thoại, đừng ngủ quá sâu."
Thẩm Dịch: "Anh..."
Phó Dư Hạc: "Ừ."
"Chúng ta như thế này—"
"Giống như đang yêu đương a."
Thực ra Thẩm Dịch không biết phải như thế nào mới xem là chính thức trong một mối quan hệ nhưng hôn, ôm và lên giường không phải là những điều có thể tùy tiện làm với người khác.
Lúc đầu hắn không hiểu, bây giờ hắn đã hiểu.
Trong đầu nảy ra một ý tưởng, hắn muốn cùng Phó Dư Hạc yêu đương nhưng hắn không biết liệu Phó Dư Hạc có muốn nói chuyện này với hắn hay không.
Nhưng hắn có thể cảm giác được, khi lần đầu tiên lên giường Phó Dư Hạc đã nói một tiểu tử như vậy quả thực có thể khiến anh hứng thú nên hắn không cần suy nghĩ nhiều — những lời này giống như là đang giận dữ vậy.
Đầu bên kia điện thoại im lặng, Phó Dư Hạc đứng bên cửa sổ, mở cửa sổ ra gió lạnh thổi vào, tóc trên trán anh bay loạn, bên tai im lặng một hồi sau đó lại trở nên ồn ào.
Anh cụp mắt xuống, "Vậy, em có muốn thử không?"
"Thử cái gì?" Thẩm Dịch hỏi.
Phó Dư Hạc: "Tôi tự nói thôi, cúp máy."
Cuộc gọi bị cắt đứt một cách không thương tiếc trong giây tiếp theo.
Phó Dư Hạc nhẹ nhàng thở ra, trong không khí hình thành một tầng sương mù màu trắng rất nhanh tiêu tán.
Thẩm Dịch ở đầu dây bên kia nhìn điện thoại đã cúp, khoanh chân ngồi dậy nhớ lại những gì vừa rồi trong lúc ý thức còn không rõ ràng.
——Chúng ta như vậy, giống như yêu đương a.
——Vậy, em có muốn thử không?
Có muốn thử, yêu sao?
Như vậy, chẳng lẽ Phó Dư Hạc cũng muốn yêu hắn?
Thẩm Dịch vô định nhìn chằm chằm vào nơi trước mặt, điện thoại lại vang lên là một dãy số xa lạ, hắn kết nối.
"Xin lỗi, đây có phải là anh Thẩm không? Đơn đặt hàng của anh đã đến."
Phó Dư Hạc hình như nói rằng anh vừa gọi một bữa ăn, Thẩm Dịch nói "đợi một chút" với đầu bên kia của điện thoại đứng dậy để mở cửa, Phó Dư Hạc đã gọi cho hắn chính là từ một tiệm cơm đồ ăn nhà làm có món tôm càng cay mà Thẩm Dịch rất thích.
Hắn cầm điện thoại di động chụp ảnh gửi cho Phó Dư Hạc.
[Thẩm Dịch: [Hình ảnh]]
[Thẩm Dịch: Cảm ơn anh.

]
[Phó Dư Hạc: Ừ.


Hai người không có nhắc tới hai câu đối thoại vừa rồi giống như đang nói chuyện bình thường, hai câu kia tựa hồ chỉ cần không nhắc tới liền sẽ không có gì đã xảy ra.
Mấy ngày tiếp theo Thẩm Dịch không có việc gì ở một mình, cha mẹ hắn gửi tin nhắn cho hắn nhưng cũng không có hỏi hắn có muốn về đón năm mới hay không ngược lại gửi cho hắn một cái phong bao lì xì, năm mới cặp vợ chồng ly hôn đã lập gia đình riêng của họ nên Thẩm Dịch cũng không có ý định làm phiền.
Chiều mùng 5 Tết, Thẩm Dịch đi siêu thị mua vài thứ như một bóng ma lang thang trong công viên ở tầng dưới, tuyết đã bắt đầu tan, hắn để lại một loạt dấu chân, khi Phó Trừng đến tìm hắn lúc ấy đang ngồi xổm trên bồn hoa với một cây kẹo mút trong miệng.
"Sao cậu lại ra đây?" Hắn đưa cho Phó Trừng một cây kẹo mút.
Phó Trừng xé vỏ ngậm kẹo que ngồi xổm bên cạnh, hai tay đút túi quần "Cô hai ở đây, tôi không muốn ở nhà."
"Hả? " Thẩm Dịch nhìn cậu.
Phó Trừng: "Con trai của cô hai lớn hơn tôi hai tuổi, học...!một trường đại học không tốt lắm, chỉ biết lêu lổng bên ngoài cờ bạc, nợ rất nhiều tiền, cô muốn tìm anh trai tôi giúp đỡ."
Cậu thở dài "Anh trai tôi không đồng ý, lát nữa cô ấy sẽ đến gặp tôi để thuyết phục anh trai tôi, tôi phải ra ngoài đợi."
Thẩm Dịch cười nói: "Cậu chạy rất nhanh."
Quan hệ gia đình của nhà họ Phó Thẩm Dịch đại khái có ấn tượng, người bên cạnh cha của Phó Dư Hạc đều chẳng ra gì, họ sẽ hút máu anh như một con đỉa nếu họ bám vào được.
Phó Trừng bất đắc dĩ "Còn không chạy nhanh, tôi lại làm phiền anh tôi."
Hai người ở dưới lầu một lúc, gió lạnh có chút không chịu nổi liền tiến vào thang máy chung cư cùng nhau, Phó Trừng nói về việc đi chơi "Dự định bắt đầu vào ngày mồng tám tết, tôi thấy bên kia có một danh lam thắng cảnh đường phố cổ kính, buổi tối hẳn sẽ rất náo nhiệt ngoài ra còn có một công viên giải trí, nơi đấy có thể đi tàu lượn siêu tốc.

Có nơi nào cậu muốn đến không?"
"Tôi? Tôi đi đâu cũng được."
Phó Trừng ở nhà Thẩm Dịch đợi cho đến hơn tám giờ Phó Dư Hạc mới gọi tới, buổi chiều cậu ở bên ngoài gió thổi lạnh nên giọng nói có chút khàn.
"Anh à, em đang ở với Thẩm Dịch."
"Nếu được thì tối nay em không về nhà."
"Em không có nhà sao?" Phó Dư Hạc nói ở đầu bên kia điện thoại.
Phù Trừng nhất thời không phản ứng gì "Hả?"
Phó Dư Hạc: "Đừng gây phiền phức cho người khác."
Phó Trừng như lạc vào trong sương mù "Không phiền."
Phó Dư Hạc: "Muốn anh qua đón em không? "
"Không, không, anh, lát em sẽ về." Phó Trừng nói.
Phó Dư Hạc nói "ừm" rồi cúp máy.
Phó Trừng gãi đầu: "Anh trai sao vậy, mãn kinh rồi à?"
Thẩm Dịch ở đằng kia đang cầm máy chơi game cười nói: "Nhớ nhà quá, cậu không về anh cậu không ngủ được."
"Vậy tôi đi trước." Phó Trừng đứng dậy, cầm lấy áo khoác mặc vào.
"Ừm." Thẩm Dịch xua tay "Không tiễn."
Sau khi Phó Trừng đi rồi Thẩm Dịch cũng không chơi game nữa, hắn rót một cốc nước ấm, dùng cốc làm ấm tay, dựa vào trên bàn kiểm tra tin nhắn trên điện thoại nhìn thấy một tin nhắn văn bản từ một chuỗi số điện thoại.
[186xxxxxxxx: Lần trước xảy ra chuyện, tính là tôi đắc tội cậu nên cho tôi xin lỗi, thế là được rồi đi.]
Thẩm Dịch nhớ số này, nó thuộc về Từ Phàm Siêu.
Tin nhắn không thể hiểu được mang theo tức giận đi xin lỗi khiến hắn nhướng mày.
[ Thẩm Dịch:? 】
Bên kia nhanh chóng hồi âm.
[ Từ Phàm Siêu: Đừng giả bộ, tôi biết là cậu.

]
[Thẩm Dịch: Tôi sao vậy? ]
[Từ Phàm Siêu: Dám làm nhưng không dám nhận, cậu có thể [giơ ngón tay cái]]
Thẩm Dịch cũng giơ ngón tay cái đáp lại.
[Thẩm Dịch: Ở đâu, ở đâu, cậu đang nói về mình sao? ]
Đầu bên kia tức giận không gửi tin nhắn nữa.
Thẩm Dịch vui mừng khôn xiết, gửi cho Từ Phàm Siêu những lời mà gã đã nói với hắn lần trước.
[ Thẩm Dịch: Ai biết cậu khiêu khích ai trước, đừng đổ nước bẩn lên người tôi.

]
...
Nhà họ Từ.
Từ Phàm Siêu đối mặt với những vết tát trên mặt, sắc mặt đen tối ném điện thoại lên bàn "Cậu ta không thừa nhận, con có thể làm gì?
"Lão tử bảo con xin lỗi thì phải xin lỗi cho đàng hoàng, có nhận hay không không sao cả nhưng thái độ này của con mà cũng muốn người ta nìn đến hả!" Cha Từ xụ mặt "Nhìn những chuyện tốt mà con đã làm kìa---"
"Con không biết anh trai của Phó Trừng đang phụ trách các vấn đề của Thẩm Dịch." Từ Phàm Siêu mím môi.
Cha Từ im lặng một lúc rồi nghiến răng: "Phó Dư Hạc cũng là khinh người quá đáng, tóm được Từ thị mà cắn..."
Nếu không phải hiện tại không thể làm mấy cái hoạt động đó, khắp nơi đều bị kiềm chế thì làm sao ông có thể để Phó Dư Hạc chỉ là một tiểu bối đàn áp, phải để cho nó một cái giáo huấn thật tốt mới được.
Khuôn mặt ông âm trầm, vẻ mặt tràn đầy lệ khí.
"Ba." Từ Phàm Siêu có chút sợ ba, gã không sợ trời không sợ đất chỉ sợ sắc mặt ba trầm xuống "Không còn việc gì nữa, con đi ra ngoài trước."
Gã sờ sờ mặt của mình, cái mặt này dăm ba bữa cũng không thể tiêu xuống.
- --- Thật là cái đéo gì!
...
Phó Dư Hạc đã đặt vé máy bay trước, sáng sớm ngày thứ tám Thẩm Dịch bị điện thoại di động đánh thức, là Phó Trừng gọi đến, người háo hức nhất trong chuyến đi này chính là Phó Trừng, cậu hỏi Thẩm Dịch dậy chưa, Thẩm Dịch liếc nhìn đồng hồ "Mới sáu giờ."
Phó Trừng ở bên đó giục vài câu, Thẩm Dịch kéo giọng nói "Hiểu rồi".
Hắn bị điện thoại đánh thức không muốn ngủ tiếp liền dậy tắm rửa thay quần áo rồi xuống quán mì dưới lầu ăn sáng, tối qua hành lý đã thu dọn xong xuôi, chuyến đi này chừng ba bốn ngày nên đồ đạc cũng không nhiều.
Sau khi ăn sáng xong Thẩm Dịch chậm rãi lên lầu, lúc thu dọn hành lý hắn nhìn thấy chiếc hộp đựng đồng hồ trên kệ bên cạnh – từ sau tối hôm đó hắn không có đeo nó.
Nhớ lại đêm hôm đó, ký ức tràn ngập nhiệt độ thiêu đốt.
Hắn đi tới mở hộp đồng hồ, lấy chiếc đồng hồ ra đeo vào cổ tay, bởi vì sau khi làm xong Phó Dư Hạc đã bị sốt nên Thẩm Dịch không trêu chọc anh nhiều trong vài ngày sau đó —có vẻ như họ đã không làm trong một thời gian.
Hắn dùng đầu ngón tay vuốt ve môi dưới.
Gần như đã quên mất mùi vị a...
Thẩm Dịch hơi mím môi, khóe môi hơi nhếch.
Khi đến nhà Phó Trừng thời gian vẫn còn sớm, Thẩm Dịch chỉ đơn giản mang theo một chiếc ba lô và đặt quần áo của mình vào vali của Phó Trừng, Phó Trừng thì khác, cậu mang theo một chiếc vali, một chiếc túi du lịch và một chiếc máy ảnh, trang bị đầy đủ hết thoạt nhìn như một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.
Phó Dư Hạc bảo tài xế đưa họ đến sân bay, ba người ngồi chờ trong sảnh đợi, bên trái Thẩm Dịch là Phó Trừng còn bên phải là Phó Dư Hạc, Phó Trừng đang chú ý tới máy ảnh của mình, Thẩm Dịch lay cái mũ lưỡi trai một chút che khuất nửa gương mặt trên, nghiêng đầu sang hướng bên phải.
"Buồn ngủ quá a..." ngữ khí hắn nhẹ nhàng mang theo chút thân mật.
Phó Dư Hạc liếc hắn nghiêng vai về phía hắn "Không cần khách sáo."
Thẩm Dịch cười, không khách sáo, cơ thể trượt xuống một chút đầu hắn đặt trên vai anh, Phó Dư Hạc quay đầu lại tầm nhìn bị che bởi chiếc mũ anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Dịch.
Anh vẻ mặt bình tĩnh thu hồi tầm mắt.
Có điểm hơi chướng mắt.
"Thẩm—" Bên kia, Phó Trừng cầm máy ảnh quay đầu lại liền thấy Thẩm Dịch dựa trên vai anh trai nhắm mắt lại tựa hồ ngủ say, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của anh trai thanh âm nghẹn lại ở cổ họng của mình.
Cảm giác kì lạ đó lại ập đến.
Khi anh trai nhìn vào mắt Thẩm Dịch, cậu luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Không phải Phó Trừng không biết, chỉ là cậu thường xuyên có một số việc không suy nghĩ sâu xa, nhưng số lần quá nhiều khó có thể không chú ý.
Không lâu sau họ rời khỏi sảnh đợi, đi qua kiểm tra an ninh và lên máy bay, vị trí của ba người được nối liền với nhau, Thẩm Dịch vẫn ngồi ở giữa.
Cảm giác kỳ quái trong lòng Phó Trừng vẫn còn, cậu ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài có chút thất thần.
Hành trình máy bay cũng không xa, không đến hai giờ, Phó Dư Hạc chu đáo sắp xếp khách sạn cũng đã đặt trước, ba người xuống máy bay đi ô tô đến khách sạn cất đồ.
Khách sạn đặt ba phòng trên cùng một tầng, mỗi người thu dọn hành lý, dự định buổi chiều sẽ đến khu nghỉ dưỡng trượt tuyết, gọi đồ ăn mang về khách sạn ba người tập trung tại phòng của Phó Dư Hạc nơi có một phòng khách.
"Cậu sao thế?" Thẩm Dịch hỏi Phó Trừng trong bữa trưa "Cảm thấy cậu có trạng thái có điểm không đúng a"
"Không sao." Phó Trừng phủ nhận "Chỉ là...!hơi chóng mặt khi bay.

"
Nói dối.
Thẩm Dịch không hỏi thêm gì nữa chỉ tùy ý cầm lấy một lon nước uống nhưng vặn mấy lần cũng không mở ra mà tay kia cũng lười lấy ra, Phó Dư Hạc một bên xem bất quá lấy lon nước giúp hắn mở ra đặt ở trong tầm tay hắn.
"Cảm ơn anh." Thẩm Dịch nhấp một ngụm.
Phó Trừng nhìn Thẩm Dịch rồi nhìn Phó Dư Hạc, có chút do dự rụt rè đẩy lon ra "Anh à, em cũng không mở được."
Tay cậu dính đầy dầu khi ăn tôm.
Phó Dư Hạc nhướng mi, cầm lấy cái lon mở ra đặt lên bàn.
"Cám ơn anh." Phó Trừng uống một hớp, ngước mắt đón lấy ánh mắt của anh trai, tựa hồ đối phương vẫn luôn nhìn mình sắc mặt cứng đờ trong chốc lát, một giây sau Phó Dư Hạc liền dời ánh mắt đi chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Dịch trầm tư vài giây, khóe môi nhếch lên nói buổi chiều đi khu nghỉ dưỡng trượt tuyết thành công chuyển hướng lực chú ý của Phó Trừng.
Buổi chiều ba người cùng nhau đến khu nghỉ dưỡng trượt tuyết thay một bộ đồ trượt tuyết cùng màu, khi thay đồ, Phó Trừng vào phòng thay đồ trước, kích động nên cậu thay nhanh nhất ra ngoài đợi Thẩm Dịch và Phó Dư Hạc.
Thẩm Dịch tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay đặt nó vào tủ.
Phó Dư Hạc ở bên cạnh thoáng nhìn dừng lại, "Đồng hồ..."
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc đồng hồ ký ức về đêm đó hiện lên trong đầu anh.
Chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo đeo trên cổ tay hắn áp sát vào xương cổ tay mang theo cảm giác lãnh đạm cấm dục, hắn nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan chặt vào trong chăn không cách nào thoát khỏi sự giam cầm chặt chẽ.
Phó Dư Hạc không tự giác được hơi giật giật.
"Cái này?" Thẩm Dịch lại lấy ra, lắc lắc trước mắt.
Phó Dư Hạc hoàn hồn: "Trước đây tôi không thấy em đeo, tôi còn tưởng em không thích nó."
"Thích."Thẩm Dịch nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đồng hồ, động tác của hắn ôn nhu như chạm vào một trân bảo, hắn nói: "Tuy là anh thuận tiện mang cho em nhưng em liền tự chủ trương cho rằng đây là tâm ý của anh, anh, anh đưa cho em cái gì em đều sẽ bảo quản thật tốt."
Hắn đem đồng hồ bỏ vào trong ngăn tủ: "Không mang theo đi, nhỡ hỏng rồi trầy xước em sẽ đau lòng a."
Phó Dư Hạc nhìn hắn một cái.
Đôi mắt cười của Thẩm Dịch cong cong rất ấm áp, toàn thân dường như tỏa ra hơi ấm mang theo một tầng ánh sáng dịu dàng, trái tim Phó Dư Hạc đập vào lồng ngực càng lúc càng nhanh.
"Ừ." Hầu kết của anh lăn lăn đột nhiên muốn hôn hắn.
Anh nói: "Lại đây."
"Có chuyện gì vậy?" Thẩm Dịch tiến một bước về phía anh.
Sau đó bị anh nắm được thủ đoạn đè ở trên ngăn tủ, hởi thở phả nhẹ trên mặt, hắn ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt đen láy của Phó Dư Hạc, hắn hiểu rõ đưa môi ra, giơ giơ cằm lên đón ý hùa theo, động tác này đủ để phá vỡ dây thần kinh lý trí của Phó Dư Hạc.
"Anh, hai người không sao chứ?" Phó Trừng ở cửa lớn giọng hỏi.
Phó Dư Hạc: "..."
Thẩm Dịch khẽ cười, khuôn mặt của Phó Dư Hạc nóng lên một cách khó hiểu, anh nhìn sang chỗ khác buông Thẩm Dịch ra.
"Không phải anh muốn hôn em sao?" Thẩm Dịch nhẹ giọng hỏi.
Phó Dư Hạc liếc hắn một cái rồi lại quay đầu lại.
Phó Trừng: "Anh, Thẩm Dịch! Không sao chứ!?"
Phó Dư Hạc đặt đầu lưỡi đỉnh đỉnh quai hàm, nheo mắt, đột nhiên cúi người về phía trước hôn Thẩm Dịch, môi kề môi, không ai cử động.
Thẩm Dịch mở mắt ra, Phó Dư Hạc bắt gặp ánh mắt của hắn.

Gốc tai đỏ bừng, anh đưa tay lên che đi đôi mắt trong veo, nhẹ nhàng chậm rãi cắn một miếng vào miệng hắn.
Thẩm Dịch lại cười.
"Đừng cười." Phó Dư Hạc thì thầm với giọng điệu đe dọa.
Thẩm Dịch chớp chớp đôi mắt bị che, nói: "Anh à, bây giờ em thích anh hơn trước một chút."
Phó Dư Hạc: "..."
Thẩm Dịch: "Em có một việc, em muốn làm chuyện đó với anh."
Phó Dư Hạc đột nhiên hít một hơi "Thẩm Dịch, em đang nghĩ gì vậy?"
"Bây giờ, giây phút này, tất cả là về anh." Thẩm Dịch nói "Không có gì khác."
Phó Dư Hạc: "..."
Anh không phải cái tuổi vì nghe hoa ngôn xảo ngữ liền sẽ động tâm, anh đều đã nghe qua những điều tốt đẹp nhưng khi thấy chính miệng Thẩm Dịch thốt ra những lời này anh lại cảm thấy chúng rất ngọt ngào làm anh muốn nghe nhiều hơn nữa.
——
Họ đi cáp treo đến khu nghỉ mát trượt tuyết, phong cảnh khi họ lên rất đẹp, một màu tuyết trắng xóa, những cột điện nổi bật trong tuyết, những cái cây trở thành điểm tô điểm trong bức tranh màu trắng, khi bạn nhìn xuống chúng rất nhỏ nhưng chúng có cảm giác tồn tại mạnh mẽ.
"Anh, anh trượt tuyết được không?" Thẩm Dịch hỏi.
Đôi môi của Phó Dư Hạc mấp máy.
Phó Trừng từ bên cạnh trả lời: "Anh trai tôi là thầy dạy tôi trượt tuyết đấy."
"Thật lợi hại a, anh, em không biết anh có thể trượt tuyết." Thẩm Dịch nói.
Đôi môi của Phó Dư Hạc hơi khẽ nhếch.
Phó Trừng: " Trong ký ức của tôi anh trai tôi có thể trượt tuyết."
"Tôi chưa từng trượt tuyết trước đây." Thẩm Dịch nói "Đợi lát nữa sẽ té ngã a."
Phó Trừng: "Tôi có thể dạy cậu!"
Thẩm Dịch: " Được a."
Phó Dư Hạc ở một bên không chen miệng vào được ánh mắt dần dần trầm xuống, Phó Trừng rung mình cậu xoa xoa tay nói: "Thật lạnh a!"
Cáp treo đã lên tới đỉnh núi.
"Đi tới khu trượt tuyết thôi." Thẩm Dịch quay lưng lại với Phó Dư Hạc, đưa tay ra, chạm vào tay anh một cách chính xác cách găng tay nhéo nhéo.
Phó Dư Hạc nhìn xuống bàn tay này lặng lẽ mỉm cười, anh nhớ tới những gì Thẩm Dịch đã nói vài ngày trước.

Họ thực sự có vẻ như đang yêu đương.
Ba người họ lần lượt xuống cáp treo, vừa bước vào họ đã thấy rất nhiều người mặc bộ đồ trượt tuyết cùng màu với họ, lẫn vào trong đó nếu cách khá xa đại khái sẽ không nhận ra nhau.
Phó Trừng dạy Thẩm Dịch một số điều cần thiết trong tư thế đứng, dẫn Thẩm Dịch trượt xuống một khoảng cách nhất định, Thẩm Dịch học được rất nhanh, tứ chi thực phối hợp, Phó Trừng trượt một đường dài.

Thẩm Dịch thở ra một hơi nhìn bóng lưng của cậu cũng đã sẵn sàng để khởi hành nhưng trước khi hắn bước ra, Phó Dư Hạc người vừa mất tích lại xuất hiện sau lưng.
"Học được rồi? "
Thẩm Dịch kịp thời phanh lại quay đầu lại nói: "A, sắp được rồi.

"
"Thử làm đi.

" Phó Dư Hạc nói.
Thẩm Dịch: "Anh ơi, anh đang bắt nạt một người mới."
Phó Dư Hạc: "Tôi sẽ cho em mười giây."
"Còn giải thưởng thì sao? " Hắn hỏi "trong cuộc thi bao giờ cũng có giải."
"Phần thưởng——" Phó Dư Hạc dừng lại "Em muốn gì?" "
Thẩm Dịch gật đầu sờ môi "Cái này.

"
Giải thưởng này không khó đối với Phó Dư Hạc.
" Còn anh thì sao? anh muốn gì?" Hắn hỏi lại Phó Dư Hạc.
Đôi mắt của Phó Dư Hạc dường như được điểm xuyết bằng ánh sao, sâu thẳm lại sáng ngời"Em.

"
"Cái gì?" "
Gió hơi mạnh mà giọng nói của Phó Dư Hạc rất nhỏ, Thẩm Dịch mơ hồ có thể nghe thấy nhưng Phó Dư Hạc không lặp lại cong môi "Khi nào tôi thắng sẽ nói với em.

"
Nhiều chuyện thực ra không cần vướng bận.
Nếu bạn nghĩ quá nhiều về hậu quả bạn có thể không theo kịp tốc độ của mình đến cùng.
Anh nghĩ nếu muốn nó thì hãy đi lấy nó.
Đây mới là anh, Phó Dư Hạc trẻ tuổi từ rất lâu trước kia sự kiêu ngạo trong xương không thể che giấu được.
Có lẽ là bởi vì tiếp xúc quá lâu với Thẩm Dịch người trẻ tuổi năng động khiến trái tim trầm lặng của anh dường như cũng trở nên năng động.
Gần đây cảm giác này càng ngày càng rõ ràng, từ lúc nói ra câu "Em có muốn thử một lần hay không" trong lòng anh đã rõ ràng rồi.
Thẩm Dịch có muốn thử hay không, anh nghĩ.
Hiếm khi muốn bốc đồng bất chấp hậu quả để thu phục ai đó, kể cả trái tim kia của hắn.
Anh muốn trọn vẹn toàn bộ của Thẩm Dịch.
Lúc đầu anh chỉ là nhìn thấy ánh sáng rực rỡ này thu hút sự chú ý của anh.
Sau đó tia sáng ấm áp này chiếu vào trái tim mục nát của anh khiến anh cảm nhận được độ ấm vì vậy anh muốn giữ lấy hắn mãi mãi, làm hắn thuộc về mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui