Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương

Cuộc tập kích ban đêm của Du Phong Nguyệt thất bại vào lúc hai giờ sáng, Ninh Dực ôm đầu anh nói một câu----"Anh ngoan một chút, bằng không ngày mai sẽ không được ăn sáng."

Những lời này truyền đạt ý tứ là Du Phong Nguyệt sẽ có bữa sáng để ăn.

Khi anh nói Ninh Dực là "lừa đảo" hắn liền ngẩn người ra, phản ứng đầu tiên chính là hắn chưa từng dạy Du Phong Nguyệt nói hai chữ này, qua vài giây hắn mới ý thức được hai chữ này có ý nghĩa gì.

Hắn cười lạnh một tiếng, quay người đi trở về: "Tôi như thế nào lừa anh, nói cho tôi biết đi."

Du Phong Nguyệt dùng đôi mắt đen nặng nề nhìn chằm chằm hắn.

"Anh còn không biết, sao có thể nói tôi lừa anh." Ninh Dực nói, "Tôi có nói trước rồi, nếu anh cắn tôi thì sẽ không có cơm ăn."

Du Phong Nguyệt: "...." Nhìn chằm chằm-------

Nỗi đau không thể nói lên lời.

Lúc sau cho dù Ninh Dực có nói với Du Phong Nguyệt như thế nào, Du Phong Nguyệt cũng không nói thêm tiếng gì nữa giống như một đứa trẻ đang cáu kỉnh, nhỏ giọng phát ra âm thanh uy hiếp Ninh Dực không được tới gần.

"Chúng ta thương lượng một chút được không?" Ninh Dực dừng lại cách anh một mét, "Tôi cho anh ăn, anh không được cắn lại tôi."

Đồ vật có thể trói buộc Du Phong Nguyệt không nhiều lắm mà Ninh Dực không thể luôn luôn trói anh lại, gông miệng sớm muộn gì cũng sẽ bị Du Phong Nguyệt phá hư, xoát hảo cảm----xét từ sự căm ghét của Du Phong Nguyệt đối với hắn, điều đó không có quá nhiều khả năng.

"Anh xem, nơi này cũng chỉ có mỗi chúng ta" Ninh Dực nói, "Không phải có một câu....Ờ, tương tiễn hà thái cấp*,anh nói xem có đúng không?"

(*):Thất bộ thi

Chử đậu trì tác canh,

Lộc thị dĩ vi trấp,

Cơ tại phủ há nhiên.

Đậu tại phủ trung khấp,

Bản tự đồng căn sinh,

Tương tiễn hà thái cấp.

Dịch nghĩa

Đun đậu nấu làm canh,

Lọc đậu để lấy nước.

Cành đậu đốt ở dưới nồi,

Hạt đậu ở trong nồi khóc.

Vốn từ một gốc sinh ra,

Sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy?

Sự việc và bài thơ này đầu tiên được thấy chép trong Thế thuyết tân ngữ. Tào Phi từng ra lệnh cho Tào Thực trong bảy bước phải làm một bài thơ với đề tình anh em, không xong thì sẽ chém đầu. Tào Thực bước đi bảy bước và làm bài thơ này. Phi nghe xong, có ý thẹn liền tha tội chết cho Thực. Tào Thực mượn hình ảnh dùng cành đậu để nấu hột đậu để ám chỉ việc anh em tương tàn.

Hắn mở túi bánh quy ra, lấy một cái bánh quy đưa tới trước mặt Du Phong Nguyệt: "Nếu anh đồng ý thì ăn cái bánh quy này, nếu không đồng ý thì đừng ăn."

Du Phong Nguyệt một ngụm ăn bánh quy.

Ninh Dực: "Tôi coi như anh đồng ý rồi nha."

Hắn đưa ly nước cho Du Phong Nguyệt để anh uống.

"Không có tôi sẽ không có nước." Ninh Dực ở bên cạnh anh nói, "Anh đi vệ sinh xong liền không thể rửa tay, cũng không có nước cho anh rửa mặt xúc miệng, chắc chắn anh sẽ rất khó chịu."

.......

Nhưng trên thực tế thì vô ích, Du Phong Nguyệt lại lần nữa tránh thoát khỏi sợi dây trói buộc anh, Ninh Dực quen tay hay việc đè anh xuống, xé lấy khăn trải giường trói chặt tay anh rồi ném lên sô pha.

Thủ pháp trói người của hắn ngày càng thành thạo hơn và cũng tùy tiện hơn, dù sao cuối cùng Du Phong Nguyệt đều có thể thoát ra.

Loại tình cảnh này một ngày tiến hành tới hàng chục lần, tinh lực Du Phong Nguyệt đặc biệt tràn đầy, anh đánh trận nào thua trận đấy nhưng càng thua càng đánh, càng cản càng hăng.

Ninh Dực sáng hôm nay cùng Du Phong Nguyệt đấu trí nên không đi ra ngoài, vết thương bị cắn trên cổ tay bị cọ xát nhiều đến nỗi rách ra mấy lần.

Nhưng đồng thời hắn cũng phát hiện động tác tứ chi của Du Phong Nguyệt ngày càng linh hoạt hơn.

Sáng sớm hôm sau hắn đem ba lô đồ ăn giấu thật kĩ, lúc buổi sáng thì ra ngoài một chuyến đến khi quay về trên người dính bê bết máu, vừa vào cửa đã bị mai phục nhưng Du Phong Nguyệt nhìn hắn một thân bẩn thỉu nên khi hạ miệng thế mà lại do dự.

Ninh Dực cười nhạo, còn rất ưa sạch sẽ.


Vì thế Du Phong Nguyệt lại lần nữa bị Ninh Dực trói lại ném sang một bên, lần này trở về Ninh Dực mang theo dây thừng lục soát được từ các căn hộ khác.

Hắn ở lầu ba tìm được một ít đồ ăn đều chất đống trên bàn, hai bình nước khoáng, một bao dăm bông còn dư lại năm miếng cùng với ba gói bánh mì chà bông, trừ mấy cái này ra thì không còn tìm được gì nữa.

Môi Du Phong Nguyệt mỗi lần lấy gông miệng ra đều sẽ chảy máu, miệng vết thương làm anh thoạt nhìn như bị người ngược đãi hành hạ quá mức nên Ninh Dực không khóa miệng anh lại nữa.

Ở một mình tại nơi bốn phương tám hướng đều là nguy cơ nguy hiểm thực dễ dàng sinh ra tuyệt vọng, bất quá Ninh Dực lại có một trái tim to lớn, hắn ở nơi này không có gì là không qua được.

Hắn đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo chuẩn bị cho ngày mai tiếp tục, khi tìm thấy một trang phục hở hang của nữ anh hùng trong game Cos trong tủ quần áo hắn khựng lại một chút.

Hắn đem bộ trang phục mặc lên con búp bê hình người rồi khiêng con búp bê đó ra phòng khách đặt trước mặt Du Phong Nguyệt, mắt đen của Du Phong Nguyệt giật giật nhìn về phía hắn.

Ninh Dực chỉ vào con búp bê: "Đẹp không?"

Du Phong Nguyệt không đáp lại, Ninh Dực cũng chỉ có thể tự mình nói: "Nếu lần sau anh cắn tôi, tôi sẽ cho anh mặc bộ trang phục này."

Du Phong Nguyệt nhìn con búp bê, trầm mặc.

Sau khi Ninh Dực đe dọa xong cũng không đem con búp bê kia cất đi mà vẫn luôn đặt trước mặt Du Phong Nguyệt để kích thích anh.

Du Phong Nguyệt ngày hôm đó ngoài ý muốn an phận, có lẽ là do anh không cởi được sợi dây thừng kia hoặc cũng có thể là do bị kích thích, bị trói thành bánh chưng nằm trên sô pha không nhúc nhích, chỉ khi muốn đi vệ sinh mới phát ra động tĩnh.

Dây thừng Ninh Dực mang về lần này vừa dày vừa chắc, tháo ra trói lại quá phiền toái nên Ninh Dực trực tiếp khiêng anh tới nhà vệ sinh, trên đường Du Phong Nguyệt có cơ hội có thể cắn được Ninh Dực nhưng anh lại không có hạ miệng.

Ninh Dực không chê bẩn giúp anh đi vệ sinh, sau khi anh đi xong Ninh Dực rửa tay rồi khiêng anh trở về, trải qua tối hôm qua hai người một phen tranh đấu đến hôm nay Du Phong Nguyệt thu liễm rất nhiều, trừ bỏ việc vừa vào cửa gặp mai phục kia lúc sau đều không có động tác nào nữa.

Một núi không thể chứa hai hổ, liền xem ai so với ai mạnh hơn, Ninh Dực tạm thời đạt được thắng lợi.

Nói nhiều cũng vô ích, nhanh chóng đánh một trận còn hơn.

Cuộc sống như vậy kéo dài thêm bốn ngày, ban ngày Ninh Dực ra ngoài lục soát hết dưới lầu, cũng giết không ít tang thi, mang về được một ít đồ ăn, trong tay hắn có tinh hạch nhưng không có lập tức hấp thu, trước tiên cứ tích cóp lại.

Hai ngày đầu Du Phong Nguyệt học xong cách cầm dao hoặc mảnh vỡ thủy tinh cắt đứt dây thừng, còn luôn thích cùng hắn chơi trò mai phục cùng với đánh lén, ban ngày khi Ninh Dực trở về lúc giữa trưa với chạng vạng sẽ gặp một lần phục kích, lúc hắn đưa lưng về phía Du Phong Nguyệt làm chút việc vặt cũng sẽ bị anh đánh lén, trên bả vai và cánh tay đều có mấy vết thương nhỏ, đến buổi tối hắn cũng bị Du Phong Nguyệt đánh nhiều lần vào ban đêm.

Kỹ thuật trói thắt nút của Ninh Dực đã hoàn thiện, mỗi lần Du Phong Nguyệt tập kích thất bại Ninh Dực đều sẽ trừng phạt anh một chút, ví dụ như lúc anh muốn đi vệ sinh Ninh Dực làm bộ không biết, chờ đến khi anh nhẫn nại tới cực hạn mới mang anh đi, lại tỷ như cố tình không cho anh ăn cái gì còn chính mình ngồi xổm trước mặt anh ăn, làm anh nhìn thấy mà không ăn được.

Sau hai ngày anh liền thành thật hơn rất nhiều, hôm nay trở về Ninh Dực mang theo một bộ bài poker cùng mấy cái bật lửa và vài ngọn nến.

Du Phong Nguyệt bị trói cẳng chân cùng với cổ tay ngồi trên ghế sô pha giống như một tác phẩm điêu khắc.

"Ăn cơm" Ninh Dực xoay xoay cánh tay đau nhức, đem cái túi màu đen ném lên bàn, từ trong túi lấy ra bữa tối hôm nay.

Nói là "ăn cơm" nhưng trên thực tế cũng không có "cơm", hắn lấy ra một gói mì ăn liền.

Con ngươi Du Phong Nguyệt giật giật, nhìn về phía cái túi màu đen.

Mỗi lần ăn đều từ đây lấy ra.

Ngày hôm qua thu hoạch không tồi, Ninh Dực ở dưới lầu phát hiện ra một bình gas và khí than, hôm nay đun một nồi nước, hắn xé rách gói mì, lấy vắt mì cùng với gói gia vị nhúng vào nồi nước sôi, còn bỏ thêm một miếng giăm bông.

Trong kho chỉ còn lại một gói mì, Ninh Dực ăn cái gì đều là tùy tâm sở dục, tuy nói tiết kiệm nhưng cũng không nghĩ nhiều xem nên ăn gì trước, hắn luôn ưu tiên món mình thích nhất.

Hắn thực công bằng, giăm bông chia cho Du Phong Nguyệt một nửa, hắn một nửa.

Mì nhanh chóng được nấu chín, hắn múc một phần vào bát, trong vài phút Ninh Dực ăn mì Du Phong Nguyệt đều nhìn chằm chằm vào bát mì.

Hai ngày nay anh biểu hiện không tồi, Ninh Dực cũng không kì kèo nhiều, chính mình ăn xong liền đút cho anh ăn.

Thu dọn xong thì đã muộn, Ninh Dực đi vào phòng ngủ.

Trước khi ngủ hắn đem tinh hạch mấy ngày nay lấy được hấp thu, lúc sau cảm giác đói khát dâng lên hắn cũng mặc kệ, mỗi lần hấp thu tinh hạch xong hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ cảm thấy đói khát.

Hắn cầm một cái cốc nước, đầu ngón tay tì lên mép cốc làm cho những giọt nước xuôi dòng chảy xuống, hai ngày nay hắn cảm giác thân thể mình đã thích ứng được với tinh hạch và cường hóa thể lực, sau mỗi lần sử dụng di năng, cảm giác mỏi mệt so lúc trước có sự chênh lệch vi diệu hơn nữa sử dụng cũng lưu loát hơn rất nhiều.

Một cốc nước mau chóng được đổ đầy.

Hắn tiện tay đặt cốc lên cái bàn cạnh giường, thân thể duỗi ra nằm xuống ngủ.

Ban đêm yên lặng, trong nhà có hai người, một người nằm trên sô pha ở phòng khách, một người ngủ trên giường trong phòng ngủ, chung sống bình yên.

Dưới lầu thỉnh thoảng có vài tang thi xuất hiện đi tới đi lui, bọn họ quần áo tả tơi, sắc mặt dại ra, đôi mắt hiện ra đều giống nhau đen như mực, khắp người dính đầy tro bụi đến mức nhìn không ra bộ dáng lúc sinh thời.

Đêm khuya.

"Ầm"------

Một tiếng trầm vang làm tang thi dưới lầu ngẩng đầu lên, phát hiện lúc sau không còn động tĩnh lại tiếp tục du đãng.

Phòng ngủ, cốc nước đầu giường vì chấn động vừa rồi sóng sánh bắn ra một ít nước lên mặt bàn. Ninh Dực ngồi trên giường, thân thể căng chặt, vận sức chuẩn bị chống lại cuộc đánh lén.


Thời gian trôi qua mười mấy giây đều không có động tĩnh gì mới.

Hắn mấy ngày nay lúc ngủ đều có thói quen để lại một sợi dây thần kinh, không có hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ để ngăn ngừa tên bên ngoài kia trả thù nhưng hôm nay tựa hồ có điểm không giống.

Ninh Dực từ trên giường đứng dậy, dán tai lên sát cửa nghe được bên ngoài loáng thoáng có thanh âm truyền đến, nghe không rõ ràng, hắn cầm nắm cửa, đột nhiên mở cửa ra, ngoài cửa trống rỗng không có người ở.

Thanh âm trong phòng khách trở nên rõ ràng, đó là thanh âm Du Phong Nguyệt phát ra khi uy hiếp hắn.

Ninh Dực đi ra ngoài, tất cả hình ảnh bên ngoài cũng lọt vào tầm mắt của hắn.

Trong phòng khách ánh sáng lờ mờ, Du Phong Nguyệt ngồi trên ghế sô pha, mặt hướng ra chỗ ban công, rèm cửa trượt từ phòng khách ra ban công không đóng, lúc này có một bóng người đang lững thững bên ngoài.

Ninh Dực lập tức cầm lấy con dao làm bếp, từng bước một đi về phía ban công, Du Phong Nguyệt nhìn thấy hắn liền im lặng.

Thân ảnh ở ban công đột nhiên nhào tới hướng cửa bên này, vỗ "bang bang bang" vào cánh cửa trượt trong suốt như thể sắp lao vào trong khoảnh khắc tiếp theo.

Ninh Dực thấy rõ bộ dáng của nó, một thân quần áo dơ bẩn, một cánh tay vô lực buông thõng ở bên người, chân gập vào bên trong trông như bị gãy, nó hướng Ninh Dực mở miệng ra.

Du Phong Nguyệt đầu bên kia đang an tĩnh lại phát ra tiếng uy hiếp, hơi thở so với rồi càng trầm hơn, tang thi ở ban công có chút sợ hãi lùi về phía sau một bước sau đó nhảy lầu.

"Ầm"------

Lại có âm thanh vang lên.

Ban công khôi phục an tĩnh, Ninh Dực xách theo con dao nhìn về phía Du Phong Nguyệt, một lát sau ánh mắt bỗng dưng sáng ngời.

Trong cốt truyện, Du Phong Nguyệt ở giai đoạn sau có thể khống chế tang thi.

Hắn vốn tưởng rằng sau khi Du Phong Nguyệt khôi phục lại lý trí cùng với thăng cấp mới có thể khống chế tang thi nhưng thoạt nhìn hiện tại tang thi bình thường cũng đã bắt đầu sợ anh.

Ninh Dực đi ra ban công quan sát.

Tòa nhà này tổng cộng có bốn tầng, vị trí của bọn họ chính là tầng bốn, bên trên là sân thượng, trước kia là nơi các hộ gia đình phơi chăn, nếu từ trên đó rơi xuống là có thể tới ban công chỗ bọn họ.

Xem ra là trùng hợp.

Ninh Dực lui trở về.

Hắn chưa từng đi lên tầng cao nhất, mấy ngày hôm trước bọn họ hướng lên trên này chạy, chạy đến dưới tầng cao nhất một tầng thì thấy chỗ cầu thang đi lên bị cửa sắt chặn lại, ở lầu bốn tang thi không nhiều lắm, dưới tình huống khẩn cấp bọn họ tùy cơ bước vào một căn hộ.

Chính là căn hộ này, cửa nhà không đóng, bên trong cũng không có tang thi, có lẽ bọn chúng đã du đãng đi ra ngoài.

Sau đó là lúc Ninh Dực chủ động thoái nhượng đi vào trong phòng ngủ----kỳ thật khi hai người đang trên đường chạy trốn Ninh Dực có chút hoài nghi, nếu thật sự đến thời khắc mấu chốt Du Phong Nguyệt chắc chắn sẽ đẩy hắn một phen, trả lại món nợ lúc trước "Ninh Dực" đẩy anh.

Loại hoài nghi này không phải không có căn cứ, rất nhiều lần Du Phong Nguyệt nhìn hắn như nhìn người chết.

Lúc đó khi bọn họ trốn vào phòng khách, nếu Ninh Dực không nhượng bộ thì về sau sẽ phát sinh cái gì khó mà nói được, tóm lại xung đột là điều không thể tránh.

Âm thanh tang thi rơi xuống lầu làm một đám tang thi tụ tập lại đây, rất nhanh bọn chúng lại tách ra, tại cửa sổ của một căn hộ khác bên cạnh hai người Ninh Dực, rèm cửa mở ra khe hở, một bóng người hiện ra sau cửa sổ, lát sau im ắng khép lại bức màn.

Ninh Dực quay vào phòng khách, đóng cửa ban công lại, có chút không xác định được thái độ của Du Phong Nguyệt đối với hắn.

Vừa rồi đem tang thi kia đe dọa đến nhảy lầu là vì bảo hộ hắn hay chỉ là thuần túy không thích người khác xâm nhập vào lãnh thổ của mình?

Hắn hồi tưởng lại toàn bộ quá trình vừa rồi.

Ở thời điểm ban đầu Du Phong Nguyệt uy hiếp tang thi kia, nó liền ngoan ngoãn ở ngoài ban công không có ý tiến vào, mặc dù Ninh Dực xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của nó nhưng cũng không có bất kỳ hành động nào.

Sau đó Du Phong Nguyệt nhìn thấy hắn thì dừng thanh âm đe dọa lại, tang thi bên ngoài kia dường như ngầm phục tùng, bắt đầu đập kéo cửa một cách tùy tiện, Du Phong Nguyệt có chút tức giận, này có điểm giống---- con mồi đang bị cướp đoạt.

Ninh Dực cuối cùng đã suy đoán ra, Du Phong Nguyệt muốn tự mình giết hắn, hơn nữa không nghĩ để cho người khác nhúng tay vào.

Hắn muốn thử làm một thí nghiệm.

Hắn ngẩng đầu hướng Du Phong Nguyệt nhìn lại, phát giác đối phương vẫn luôn nhìn mình, nhìn chằm chằm hắn như lúc bình thường.

Ninh Dực cầm con dao trong tay, tâm tình không tồi đối anh nói: "Ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút."

Muốn làm thí nghiệm cần phải đợi đến rạng sáng, ban đêm mức độ nguy hiểm tăng theo cấp số nhân, điều này có uy hiếp rất lớn đến tính mạng của hắn---đặc biệt là thí nghiệm liên quan đến Du Phong Nguyệt.

Rạng sáng khoảng năm sáu giờ, bên ngoài sắc trời sáng lên một chút, bầu trời mây đen bao phủ lúc nào cũng có thể có một hồi cuồng phong bão tố, bầu trời xám xịt tăng thêm vài phần u buồn của thời mạt thế.

Ninh Dực đứng dậy, sau khi rửa mặt sạch sẽ thì xách một xô nước lớn đi ra ngoài.

Không dễ để tắm ở một nơi mà nước và điện đều bị cắt, trước đây Ninh Dực chỉ quan tâm đến bản thân mình, bình thường chỉ lau mặt và súc miệng cho Du Phong Nguyệt, anh vẫn mặc quần áo lúc trước, máu đều đã khô cạn, vì hai người đánh nhau nên trên người anh cũng có không ít tro bụi.


Trong phòng khách, Du Phong Nguyệt ngồi trên ghế sô pha lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, Ninh Dực vừa mở cửa đi ra, rađa của anh như sáng lên, ánh mắt khóa chặt mục tiêu, vô hồn nhìn chằm chằm hắn.

Ninh Dực đặt một thùng nước sạch ở giữa phòng khách, đứng thẳng dậy vươn vai, kéo ống tay áo hoodie lên, đi tới trước mặt Du Phong Nguyệt lấy ra bộ bài poker thu được từ hôm qua.

Bộ bài này vẫn còn mới, được lấy ra khỏi hộp, bề mặt nhẵn bóng có chút phản quang, Ninh Dực vốn định chơi với nó trong lịch trình sau này để tăng thêm phần thú vị trong sinh hoạt nhưng không ngờ nó lại có ích sớm như vậy.

"Chơi một trò chơi" hắn nói.

Du Phong Nguyệt cụp mắt xuống liếc nhìn quân bài trong tay hắn rồi quay lại nhìn mặt hắn.

Vẻ mặt anh không dao động nhưng cũng không có vẻ ngây ngô, Ninh Dực biết anh đã hiểu: "Lần trước chúng ta chơi rút xăm, lần này chơi cái khác."

Hắn sắp xếp lại bàn trà, lau qua một chút rồi đem bài xòe ra trước mặt anh để cho anh nhìn qua, hắn rút ra lá đại vương cùng tiểu vương.

"Đây là 54 quân bài, hai cái này, chỉ có một quân." Hắn đặt bài lên bàn, "Rút trúng tiểu vương thì một ngày hôm nay phải nghe theo đại vương----nếu anh rút trúng đại vương tôi có thể cho anh cắn một ngụm. Tóm lại ai rút được một trong hai quân bài này trước thì coi như ván bài kết thúc."

Năm mươi tư quân bài được xáo trộn bày lên bàn, Ninh Dực nói: "Nếu anh đồng ý thì rút bài đi."

Du Phong Nguyệt nhìn hắn, hắn cũng nhìn Du Phong Nguyệt, cặp đồng tử hắc trầm kia không có nửa điểm cảm tình còn con ngươi màu hổ phách của Ninh Dực lại lộ ra rất nhiều ấm áp, bốn mắt nhìn nhau nửa ngày, Du Phong Nguyệt nâng tay lên lật quân bài cách gần anh nhất.

4 Tép.

Ninh Dực duỗi tay lật một quân bài, 6 Cơ.

Hắn không có lên tiếng, lặng lẽ tiến hành trò chơi---hắn biết đại vương cụ thể ở đâu, lúc nãy khi bày bài hắn có động tay chân một chút.

Hắn đã quyết định kết cục của trò chơi, dù sao hắn cũng không thực sự đến chơi trò chơi với Du Phong Nguyệt, chỉ cần anh "tuân theo quy tắc" mà thôi.

Ở vòng thứ sáu, Ninh Dực lật được quân bài tiểu vương trước Du Phong Nguyệt.

"Ha" Ninh Dực nhịn không được cười ra tiếng, "Xem ra vận khí của tôi cũng không kém."

Chuyện này cũng không trách được hắn.

Du Phong Nguyệt nhéo nhéo quân bài tiểu vương kia, môi mím chặt, Ninh Dực rút quân bài từ trong tay anh, để quân bài đối mặt với Du Phong Nguyệt rồi hôn lên: "Lá bài may mắn."

Hắn thu bài lại, cất chúng vào hộp rồi ném trở về ba lô, "Anh sẽ tuân thủ quy tắc, đúng không?"

Hắn đứng trước mặt Du Phong Nguyệt, Du Phong Nguyệt bắt buộc phải ngẩng đầu lên.

"Hiện tại tôi muốn giúp anh rửa sạch thân thể, anh chỉ cần ngoan ngoãn đứng, không được lộn xộn, có thể làm thì đáp lại tôi." Ninh Dực dịu giọng nói, đưa ra một điều kiện thử lòng anh.

Hai người nhìn nhau hai phút, Du Phong Nguyệt há mồm trả lời hắn: "Được."

Giọng nói của anh vẫn rất khàn, ngắt giọng cũng dứt khoát hơn một chút, không còn kéo dài như trước.

"Tốt lắm" Ninh Dực nói, "Tôi sẽ giúp anh cởi dây thừng, anh không được cắn tôi cũng không được công kích tôi."

Lại một phút qua đi, Du Phong Nguyệt phản ứng trì độn hơi hơi gật đầu.

Ninh Dực khom lưng cởi dây trói tay chân cho anh, "Lấy nước, đi phòng tắm."

Được giáo huấn nhiều nên Du Phong Nguyệt không giống như trước vừa được tự do liền hướng Ninh Dực cắn, anh thực hiện quy tắc trò chơi nghe theo mệnh lệnh, nhấc xô nước đi đến phòng tắm.

Ninh Dực đi theo phía sau anh.

Hai ngày này, khả năng nghe hiểu lời hắn nói của Du Phong Nguyệt tựa hồ nhanh hơn trước.

Vào phòng tắm Ninh Dực bảo anh cởi quần áo ra, Du Phong Nguyệt cúi đầu kéo khóa kéo trước ngực, "Xoẹt"----- quần áo trực tiếp bị anh xé rách, cởi quần áo cũng thực dã man thô bạo.

Chỉ có một chút nước nhưng Ninh Dực tạm thời không thể sử dụng dị năng của mình để lấy ra, nếu sử dụng dị năng quá nhiều thân thể nhất định sẽ rơi vào trạng thái suy kiệt, lộ ra vẻ mệt mỏi trước mặt Du Phong Nguyệt, làm như vậy hoàn toàn là đem cổ rửa sạch sẽ dâng lên cho anh cắn.

Cho nên nếu muốn rửa sạch Du Phong Nguyệt thì cần phải tiết kiệm nước.

Ninh Dực vén tay áo, vết thương bị cắn trên cổ tay vẫn chưa lành, hắn dùng màng bọc thực phẩm bọc lại rồi bắt đầu tắm cho Du Phong Nguyệt, Du Phong Nguyệt ngơ ngác đứng thẳng không nhúc nhích, mặc cho Ninh Dực giở trò, con ngươi rũ xuống gắt gao nhìn chằm chằm từng hành động của Ninh Dực.

Anh cảnh giác, đề phòng, Ninh Dực cũng như vậy.

Du Phong Nguyệt sẽ tuân thủ "quy tắc trò chơi" bao lâu Ninh Dực không có nắm chắc, nhưng tắm rửa và đi vệ sinh đều là quan trọng nhất.

Trên người anh thực sự rất bẩn còn có không ít vết thương, Ninh Dực biến thành một cái máy kỳ, tốn rất nhiều công sức mới có thể kỳ cho anh sạch sẽ còn thuận đường gội đầu cho anh.

Bộ dáng trước và sau khi tắm rửa của Du Phong Nguyệt giống như một con búp bê bằng vải rách nát từ thùng rác vừa mới xuất xưởng trở về, có một diện mạo mới trông có sức sống hẳn lên, sạch sẽ và sảng khoái hơn rất nhiều.

Không có phong trần mệt mỏi, ngũ quan lộ ra sắc bén như đao tước, đôi mắt đen như hắc diệu thạch, sống mũi cao thẳng ở trên đôi môi mỏng mím chặt, trước mạt thế có thể đã làm không ít người say mê.

Cũng đích xác, vai chính trong cốt truyện trước mạt thế người theo đuổi vô số, nam nữ đều có.

Tính cách tốt, ngoại hình đẹp, gia cảnh giàu có, thiện lương lại chân thành, ưu điểm nào nên có anh đều có.

Lúc ban đầu Ninh Dực nhìn con người hoàn hảo kia trên giấy hắn cảm thấy có chút quá hư ảo không chân thực, hiện tại cũng như cũ vẫn không thể hòa hợp được với nam nhân trước mặt này.

Du Phong Nguyệt giống như một thanh kiếm lợi hại được bọc trong bao kiếm, sự sắc bén đều ẩn giấu bên trong.

Ánh mắt anh trước sau như một nhìn Ninh Dực.

Ninh Dực tìm một bộ quần áo cho anh thay, lại đem hai tay anh trói lại, Du Phong Nguyệt không hề giãy giụa.

Tiếp theo Ninh Dực nắm lấy đầu bên kia dây thừng, khi chuẩn bị kéo Du Phong Nguyệt xuống lầu thì lại tạm dừng một chút, quay đầu vào phòng ngủ lấy một cái áo choàng màu đen từ trong tủ quần áo.

Hắn đem áo choàng buộc quanh cổ Du Phong Nguyệt, đội mũ lên cho anh, che khuất đôi mắt anh để tránh đụng tới người sống sót rồi gặp chuyện phiền toái.


"Tôi mang anh đi ra ngoài tìm thức ăn, đồ ăn của chúng ta sắp hết rồi, chắc anh cũng không muốn bị đói đâu nhỉ?" Ninh Dực ôn thanh nói.

Môi Du Phong Nguyệt giật giật: "....Đói"

Anh đối với chữ này thực nhạy cảm.

"Tìm thêm được đồ ăn liền sẽ không đói bụng." Ninh Dực nói, "Nếu anh không có tôi thì sẽ không có người cho anh nước uống, không có người cho anh rửa mặt, cho anh ăn bánh mì, thực đáng thương...."

Ra trước cửa, Ninh Dực ở cửa thuyết giáo Du Phong Nguyệt mười phút, bảo đảm anh tạm thời sẽ không bạo khởi mới kéo đầu kia dây thừng, hắn đem dây thừng quấn ở lòng bàn tay, tay khác mở cửa ra.

Hắn mang theo Du Phong Nguyệt xuống cầu thang.

Hơn phân nửa tầm mắt của Du Phong Nguyệt đều bị mũ áo choàng đen che khuất, đi xuống nhìn bậc thang khó khăn nhưng cũng không lớn, anh từng bước đi theo sau Ninh Dực.

Những tang thi trong tòa nhà về cơ bản đã được Ninh Dực dọn dẹp sạch sẽ vài ngày trước, tầng ba đến tầng hai hoàn toàn không có tang thi chỉ có thi thể, tầng một lại có tang thi mới đến, hai người vừa xuống cầu thang tầng một thì có một con tang thi du hồn đi tới.

Đầu tóc tang thi rối bời lộn xộn, khi đi ngang qua cầu thang bước chân nó dừng lại, nghiêng đầu nhìn lại đây, nửa khuôn mặt của nó bị thối rữa có thể thấy được cả xương, máu me đầm đìa, tản ra mùi hôi thối nồng đậm.

Nhưng nó không có lập tức tới gần, do dự không bước, Ninh Dực đợi không đến hai phút tang thi kia đã hoảng sợ rời đi.

Mặc dù Du Phong Nguyệt không phát ra tiếng tang thi cũng sợ hãi kiêng kị anh, anh đối với tang thi có uy áp nhất định.

Ninh Dực trở tay giật lấy dây thừng buộc chặt cánh tay Du Phong Nguyệt, chạm vào mu bàn tay anh, hắn quay đầu lại nhìn Du Phong Nguyệt ngoan ngoãn mang áo choàng, không có lộn xộn.

Tiểu khu dưới lầu không có nhiều tang thi, lúc trước Ninh Dực đi quá điểm hệ thống liền cho hắn bản đồ hướng dẫn, sau khi từ trong tòa nhà đi ra ngoài thì đi về phía bên trái khoảng 200m có một con ngõ nhỏ, xuyên qua ngõ nhỏ lại rẽ thêm hai khúc nữa là đến hiệu thuốc.

Mục tiêu quan trọng nhất của Ninh Dực bây giờ là đến hiệu thuốc, vết thương trên cổ tay đã bắt đầu nhiễm trùng, sưng đỏ cả mảng lớn.

Tang thi dưới lầu không nhiều lắm, Ninh Dực đi cẩn thận, trong tay cầm con dao làm bếp, một cái tay khác kéo Du Phong Nguyệt dẫn đường cho anh, mũ áo choàng to rộng che nửa trên khuôn mặt lộ ra cái cằm tinh xảo, đôi môi mỏng hơi mím vẽ thành một đường thẳng, vết thương trên đôi môi có chút khô ráo tái nhợt kia vẫn chưa lành.

Ninh Dực tắm cho anh trước khi ra ngoài thứ nhất là muốn xem anh có tuân thủ quy tắc hay không, thứ hai là do mấy ngày trước Du Phong Nguyệt có biểu hiện ưa sạch sẽ, có lẽ đây cũng là một nguyên nhân khiến anh kháng cự tang thi khác tới gần.

Chỉ cần Du Phong Nguyệt có thể ngăn cản tang thi khác tới gần, hắn sẽ an toàn hơn.

Con đường đi tới hiệu thuốc rất thuận lợi, trên đường gặp vài tang thi, nhìn Ninh Dực "dị loại" mà do dự, cuối cùng bởi vì Du Phong Nguyệt ở bên nên không dám công kích đi lên.

Ninh Dực nghĩ như vậy cũng không tồi, đánh không lại liền gia nhập.

Hắn không biết Du Phong Nguyệt áp chế tang thi như thế nào, nhứng cái này không ảnh hưởng hắn cảm thấy vai chính dùng thực tốt.

Cửa hiệu thuốc không đóng, bên trong có mấy con tang thi lảng vảng, Ninh Dực cầm dao lưu loát giải quyết, đám tang thi đó không chút kháng cự ngã xuống không phát ra âm thanh gì, Ninh Dực cắt đầu bọn nó, toàn bộ quá trình Du Phong Nguyệt đều ở phía sau quan sát.

Trong đầu mấy con tang thi này không có tinh hạch, Ninh Dực tùy ý lau tay và dao, cầm túi bắt đầu đổ đầy thuốc mình cần vào túi.

Thuốc hạ sốt, cồn i-ốt, thuốc trị cảm,....

Không gian trong hiệu thuốc không lớn, bên ngoài là khu vực kê đơn thuốc, bên trong ngăn tủ bày từng hàng thuốc, Ninh Dực liếc nhìn cái gương trên bàn thấy Du Phong Nguyệt đứng phía sau hắn.

Hắn không có động, đem túi đặt lên bàn để phân loại thuốc, nhưng ánh mắt vẫn lưu ý gương.

Hắn nhìn thấy nửa dưới khuôn mặt lộ ra ngoài của Du Phong Nguyệt, quai hàm giật giật, lặng lẽ từng chút một đến gần hắn, mũ trùm che đi đôi mắt anh làm Ninh Dực không nhìn thấy nhưng cảm giác ớn lạnh trên cổ thì có thể cảm nhận được.

Hắn cúi đầu giống như đang xem xét tên hộp thuốc.

Không có nói gì nhưng tiếng sột soạt càng tăng thêm căng thẳng cho bầu không khí hiện tại, dường như có một làn khói thuốc súng vô hình trong không khí, bước chân của Du Phong Nguyệt nhẹ nhàng như con mèo đang đi, rất khó để nhận ra.

Khoảng cách giữa hai người bắt đầu rút ngắn xuống còn hai mét, một mét... Bước chân của Du Phong Nguyệt dừng lại, hàm của anh hơi dịch chuyển về phía tấm gương.

Độ cung kia rất nhỏ, nếu không phải Ninh Dực vẫn luôn lưu ý anh có lẽ cũng sẽ không nhận thấy được.

"Đói" Du Phong Nguyệt phát ra tiếng nói.

Nhớ thực lâu.

Khóe môi Ninh Dực khẽ nhếch, hắn đem hộp thuốc ném vào túi vải rồi buộc chặt lại, từ trong cái túi khác lấy ra một hộp bánh quy, lúc mở hộp ra lấy bánh quy bị hai tay trói chặt của Du Phong Nguyệt nắm lấy cổ tay.

"Dơ" Du Phong Nguyệt nói.

Ninh Dực đem bánh quy đưa tới trước mặt anh: "Vậy tự anh lấy đi."

Du Phong Nguyệt nhấp môi, năm giây qua đi nói: "Dơ"

Này là ghét bỏ tay Ninh Dực mới vừa giết tang thi bẩn, lại cảm thấy tay mình cũng không sạch sẽ.

"Anh..."

Còn rất nhiều chuyện.

"Đã biết." Ninh Dực dùng dị năng tụ một vũng nước trong lòng bàn tay, rửa rửa tay, lật qua lật lại trước mắt cho anh nhìn rõ: "Bây giờ không bẩn nữa rồi."

Hắn cầm một cái bánh quy có nhân, chính mình ăn trước rồi mới cầm một cái đưa đến bên miệng Du Phong Nguyệt, Du Phong Nguyệt há mồm, hắn đem bánh quy đút vào, dùng ngón trỏ ấn lên môi anh để lại một ít vụn bánh quy.

Du Phong Nguyệt không có há mồm cắn hắn, chỉ đem bánh quy liếm vào trong miệng.

"Làm tốt lắm." Ninh Dực rút tay về, câu này đối với anh chính là khen ngợi, hắn ôn nhu nói: "Đợi lát nữa chúng ta đi tìm thức ăn, tìm được rồi thì anh muốn ăn nhiều hay ít đều được, muốn đi theo tôi thì đừng có giở trò với tôi, biết chưa."

Du Phong Nguyệt ăn bánh quy không có đáp lời, hầu kết lăn lăn đem bánh quy nuốt xuống rồi lại hé môi chờ được đút, Ninh Dực nhét thêm một cái bánh quy cho anh.

Hai người một đút một ăn hết cả hộp bánh quy, hộp bánh quy này vốn là đồ ăn vặt Ninh Dực mang đến cho Du Phong Nguyệt, hắn tùy tay đặt hộp bánh quy đã ăn xong sang một bên, cầm lấy túi đựng thuốc.

"Như vậy, hiện tại---" Ninh Dực dơ tay sửa sang lại mũ choàng cho Du Phong Nguyệt, động tác mềm nhẹ lau sạch vụn bánh quy xót lại trên khóe miệng anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt anh: "Chúng ta đi kiếm ăn thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận