Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình


Tần Nghị mang theo Tần Tuấn đến cửa xin lỗi.

Kể từ khi lập nghiệp bằng việc khai thác các mỏ năng lượng, sử dụng tiền của mình để xây dựng mạng lưới quan hệ, ông chưa bao giờ trải qua cảm giác khúm núm, nén giận này.
Đường gia...!
Sắc mặt Tần Nghị thoáng hiện lên vẻ vặn vẹo, nhưng giây tiếp theo lại che giấu vẻ oán hận, nói nhỏ với Tần Tuấn: "Một lát nữa biểu hiện tốt cho ta, đừng bày ra vẻ mặt thối.”
Tần Tuấn biết cha mình không tốt tính, bắt gặp ánh mắt âm trầm của Tần Nghị, đến khi Tần Tuấn bị một cái đánh làm lưng đau âm ỉ, mới nhe răng nặn ra một nụ cười nhưng trong lòng thầm nói cha mình trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Thật sự quá xui xẻo, chỉ thuận miệng mắng Đường Bạch một câu, kết quả hắn phải công khai nhận lỗi trước toàn trường, còn bị cha mình đưa tới cửa xin lỗi, khiến hắn trong ngoài không phải người*.
(*Bắt nguồn từ câu: “Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài không phải người”: Trư Bát Giới bên ngoài là hòa thượng mặt heo, bên trong là heo nguyên con nhìn sao cũng không phải con người.

Có thể hiểu là tự sỉ nhục hoặc là đôi bên không ưa nịnh, một người muốn trở thành người tốt, nhưng cả hai bên đều ghét điều đó.)
Mang theo trang sức Paruru đặc biệt chuẩn bị cho Đường Bạch, Tần Tuấn trấn an bản thân mình, dù sao vụ kiện mà gã lo lắng nhất cũng đã được giải quyết rồi không phải sao?
Nghĩ đến đây, thanh kiếm Damocles* vô hình treo lơ lửng trên đầu gã biến mất trong làn không khí mỏng manh, khiến gã cảm thấy toàn thân thoải mái.
(*thanh kiếm Damocles dùng để chỉ mối nguy hiểm luôn hiện hữu, ngày tàn đang đến)
Giả bộ làm cháu trai thì có liên quan gì? Vừa nãy gã chỉ mới cúi đầu mà con phò non Đường Bạch đã bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, sau này không phải vẫn bị alpha bọn họ ngủ qua sao?
Tần Nghị nhấn chuông cửa, chỉ nghe trí thông minh nhân tạo trên cửa bô bô hét lên: "Không hẹn trước không được vào! Không được vào!"
Tần Nghị: "..."
Tần Nghị đối với ánh sáng đỏ lóe ra từ camera cười một cái: "Ông Đường, Đường phu nhân, tôi là Tần Nghị của Tần gia, hôm nay tôi mang đứa con không ra gì của mình đến xin lỗi cháu trai yêu quý của ngài.”
Tần Tuấn không ra gì cũng bồi thêm khuôn mặt tươi cười.
Khuôn mặt tươi cười giống hệt nhau của hai cha con hiện lên trên màn hình, Đường Bạch nhìn thoáng qua liền nhịn không được than thở nói: “A - hóa ra kinh tởm chính là nền tảng của gia đình này.”
Ông nội Đường không tán thành nhìn Đường Bạch: "Những lời này con có thể nói trước mặt chúng ta, khi họ đi vào thì không được phép nói trước mặt họ.

Làm gì có omega nhà nào nói chuyện như thế."
"Mấy ngày trước tại lễ nhập học của Học viện Quân sự Liên bang, con nói chuyện..." Ông nội Đường dường như không biết phải diễn tả như thế nào mới đúng, túm lấy râu lắc lắc, đau đầu nói: "Quá cởi mở! Đó là chương trình phát sóng trực tiếp trên mạng, ta nhìn con, giống như sợ ngày nào đó sẽ gả con ra ngoài.”
Đường Bạch cầm chiếc lược nhỏ mang theo bên người, cẩn thận chải lại bộ râu rối của ông nội Đường, nhẹ giọng nói: "Ông nội, ông không biết có rất nhiều alpha trong học viện quân sự thổ lộ với tiểu khả ái của ông trên bức tường tỏ tình sao? Ông đừng suốt ngày lo lắng việc con sẽ kết hôn~"
Ông nội Đường không còn cách nào với Đường Bạch, bất đắc dĩ nhìn đi chỗ khác, ấn mở quang não để cho hai người ở cửa đi vào.

Tần Nghị mang theo quà vừa bước vào cửa đã đã nói: "Trong phòng có mùi thơm quá! Trong nhà sở trưởng Đường ăn sơn hào hải vị gì vậy? Thật hâm mộ tay nghề của Đường phu nhân!”
Mẹ Đường mất tự nhiên đặt buông thìa: "Đây là do Đường Đường nhà tôi nấu."
Tần Nghị luôn miệng tán thưởng: "Đường thiếu gia chính là thừa hưởng tay nghề tốt từ Đường phu nhân.

Vợ tôi có thể nói tay nghề của Đường phu nhân là đỉnh cao.

Không ngờ Đường thiếu gia lại có tài nấu nướng phi phàm, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, ai cưới được Đường thiếu gia đúng là có phúc phần!”
Đường Bạch mặt không cảm xúc nghe Tần Nghị thải rắm cầu vồng, trong lòng không hề dao động, thậm chí còn muốn bật cười.

Thật sự là đám thẳng alpha lớn tuổi này khi khen omega cũng không chịu bỏ qua chuyện kết hôn, giống như giá trị cả đời của một omega không thể tách rời hôn nhân.

"Đây là bánh quy do vợ tôi làm.

Bà ấy nói bánh quy do Đường phu nhân làm là ngon nhất." Tần Nghị cười khiêm tốn: "Tôi rất hy vọng bà xã tôi sẽ có cơ hội học hỏi từ Đường phu nhân, cho dù là nấu nướng hay kinh nghiệm giáo dục con cái."
Mẹ Đường vẻ mặt ôn hòa nói: “Học hỏi thì không chắc, tôi cũng không có thời gian và sức lực để dạy người khác.”
Tần Tuấn trầm mặc chốc lát, mấy năm nay đều được người ta nâng trên kiệu hoa*, chỉ cần gã chịu cúi đầu, người khác sẽ cho hắn một bậc thang đi xuống, làm gì có người như mẹ Đường, ôn nhu khiến cho gã không bước xuống được.
(*ẩn dụ cho việc con người nên nâng nhau lên, nếu bạn tôn trọng tôi, tôi sẽ tự nhiên nâng bạn lên.)
Chẳng qua chỉ là một omega gả vào gia đình tốt, mấy năm nay làm bà chủ của Đường gia đã thật sự nghĩ mình đặt thứ gì đó lên bàn*.
(*một phép ẩn dụ cho một người hoặc một vật nổi bật và có thể được đặt trong một hội trường sang trọng còn có thể được dùng để coi thường.)
Tần Nghị một bụng oán khí, ngoài mặt cẩn thận nói: “Đường phu nhân nói đúng, đối với chúng ta mà nói thời gian là tiền bạc, là tôi không suy nghĩ chu toàn, sao lại có đạo lý để bà tùy tiện tùy tiện ra tay dạy người khác chứ."
Mẹ Đường nhẹ nhàng nói:" Không, ý tôi là, dạy người không chỉ là việc của omega, trong quá trình trưởng thành của một đứa trẻ cũng không thể thiếu trách nhiệm của người cha.

Cầu người không bằng cầu mình, thân là cha của một alpha, Tần tiên sinh nên làm tấm gương tốt nên làm gương tốt, dạy con của ông thế nào là chức trách và trách nhiệm phải làm gì, tôn trọng và hiểu biết, đây mới là nền tảng gia đình.”
Đường Bạch nghe vậy cũng không hề phản ứng, nghe đến bốn chữ nền tảng gia đình thì suýt chút nữa cười ra tiếng heo.
Tần Nghị bị mẹ Đường giáo huấn không ngẩng đầu lên được, chỉ có thể cứng ngắc cười nói: “Đường phu nhân nói đúng, là Tần mỗ không biết cách dạy con.” Cái gì gọi là làm gương tốt, lời này bên tron bên ngoài đều mắng ông không làm tròn trách nhiệm của người cha, không biết tôn trọng omega, nên mới dạy hư con trai mình!
Tần Nghị một bụng lửa giận dùng sức vỗ vào lưng Tần Tuấn, “Thằng nhóc thối, còn không mau xin lỗi!” Tất cả đều là do thằng ngốc này! Khiến ông mất mặt xấu hổ!
Tần Tuấn lảo đảo, đau đớn khom thắt lưng, một lần nữa lặp lại động tác cúi đầu xin lỗi, gã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khinh thường của Đường Bạch.

Nhớ lại lịch sử nhục nhã khi cúi đầu xin lỗi trước toàn trường và thậm chí toàn thể người dân tinh tế, thù mới hận cũ trào lên trong lòng, khí huyết xấu hổ và tức giận bốc thẳng lên đỉnh đầu, gã lớn tiếng nói: "Đường Bạch, thực xin lỗi, tôi sai rồi."
Đường Bạch giơ bàn tay nhỏ nhắn vẫy vẫy với Tần Tuấn giống như gọi con chó, điềm nhiên hỏi: "Anh cúi đầu sai hướng rồi, tôi ở chỗ này nè~"
Tần Tuấn: "..."
Ngay lúc Tần Tuấn chuẩn bị chịu nhục đổi hướng cúi đầu, Tuyết Cầu đang ngồi xổm chậm rì rì đứng lên, ngoắc đuôi đi về phía Đường Bạch.

Lúc Tần Tuấn cúi đầu, vừa lúc đối mặt với con chó.

Tần Tuấn: "............"
Tần Tuấn thiếu chút nữa cắn nát hàm răng.
Tuyết Cầu liếc nhìn vị khách lạ một cái, ghét bỏ nhìn đi chỗ khác rồi nhảy lên đùi mẹ Đường.

Mẹ Đường khẽ vuốt ve Tuyết Cầu, thản nhiên nói: "Con tôi luôn được cưng chiều, từ nhỏ tới lớn chúng tôi còn không nỡ nặng lời, nếu thật sự ở bên ngoài bị bắt nạt, chúng tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua."
Tuyết Cầu cũng “ô u” một tiếng phụ họa, mẹ Đường khẽ cười nói:“ Xem ra ngay cả con chó cũng hiểu được lời này.


Cha Tần lập tức đánh mạnh vào Tần Tuấn,“ Mẹ kiếp, mày đã hiểu chưa! ”
Tần Tuấn: "..."
Tần Tuấn: "Hiểu rồi..."
Cha Tần cười nói: "Nếu thằng nhóc thối này lại dám khiêu khích Đường thiếu gia, tôi cam đoan sẽ đánh gãy chân nó, để nó bò đi thật xa, như vậy mới không cản trở tầm mắt của phu nhân.

"
Mẹ Đường liếc mắt nhìn Tần Tuấn, nhẹ giọng nói: "Mỗi một omega đều là tâm can của cha mẹ, hy vọng Tần thiếu gia sau này sẽ không trêu chọc omega vô tội.”
Tần Nghị liên tục nói nhất định nhất định, thật vất vả mới qua được cửa ải của mẹ Đường, ông muốn nói lại thôi nhìn về ông nội Đường.

Omega dù sao cũng là omega, loại chuyện này chỉ có alpha chính miệng nói không cần truy cứu Tần Nghị mới có thể đặt trái tim mình trở lại trong bụng mình*.
(*có nghĩa là trong lòng được thanh thản, không còn lo lắng, muộn phiền)
“Cầm năng lượng thạch về đi.” Ông nội Đường nhìn năng lượng thạch thượng phẩm mà Tần Tuấn mang theo, thản nhiên từ chối.

Tần Nghị nghe vậy sốt ruột, mục tiêu lớn nhất của chuyến đi này là ông nội Đường, nếu ông nội Đường không mở miệng thì chuyến đi này coi như vô ích.

"Ông Đường, tôi nghe nói Viện nghiên cứu vũ khí cần năng lượng thạch loại thưởng phẩm, đây đều do chính tay tôi chọn.

Chất lượng tốt hơn nhiều so với những sản phẩm trên thị trường!" Ông mở nắp hộp, năng lượng thạch chất đầy trong hộp lòe lòe sáng lên suýt nữa làm mù mắt Đường Bạch.

Nhưng khi nghĩ đến Tần gia làm giàu bằng cách bóc lột người trong khu ổ chuột, Đường Bạch cảm thấy đám năng lượng trắng nõn không tỳ vết này dính đầy máu.

Ông nội Đường nhìn cũng không thèm nhìn hộp năng lượng thạch cực phẩm vô giá không gì có thể đạt được kia, chậm rãi nói: "Ngài Tần không cần kích động như vậy, chuyện mẫu thuẫn giữa mấy đứa nhỏ với nhau sẽ không ảnh hưởng đến công việc kinh doanh."
Vẻ mặt Tần Dịch vui vẻ, lại nghe thấy ông nội Đường nói tiếp: "Điều kiện tiên quyết là các người có thể từ chuyện này bắt đầu tự kiểm điểm, đừng phạm phải lần nữa.”
Khuôn mặt dày dặn phong sương bình thản thong dong giống như ông cụ nhà bên cạnh lắm lời, nhưng Tần Nghị lại cảm thấy một cỗ áp lực khó nói.

Đều nói người già từng trải dày dặn kinh nghiệm, ông lúc này mới có cảm giác sợ hãi khi bị ông cụ trước mặt nhìn thấu.

Tất cả những hành động sau lưng ông, cho dù là mua omega hay là nhờ người hỏi thăm vật tư khan hiếm của viện nghiên cứu vũ khí, thậm chí chút oán hận Đường gia trong bụng cũng không chỗ nào che giấu!
Sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, Tần Nghị vô thức cất lên giọng nói lấy lòng: “Ông Đường, hộp năng lượng thạch này coi như học phí của đứa nhỏ nhà tôi…”
“Đem về đi.”
Nụ cười cha Tần cứng đờ trong chốc lát, ông nhanh chóng khôi phục trạng thái khom lưng cúi đầu chào, trước khi đi còn luôn miệng cảm ơn lần nữa rồi mới kéo Tần Tuấn rời đi.
Đường Bạch liếc nhìn cây trâm cài áo Paruru mới nhất mà hai cha con Tần gia để lại trên bàn: “Ô, cái này chọn đúng điểm mù thẩm mỹ của con.”
Mẹ Đường cũng gật đầu: “Vừa nhìn đã biết là thẩm mỹ của thẳng alpha.”
Ông nội Đường - một thẳng alpha cảm thấy cây trâm kiểu dáng rất đẹp: "..."
Sau khi ghét bỏ quà tạ lỗi, Đường Bạch gắp một quả trứng cút trong phật nhảy tường bỏ vào bát cho chó, cười tủm tỉm nói với Tuyết Cầu: "Vừa rồi hợp tác rất tốt, không uổng công ngày thường anh thương cưng!”
Tuyết Cầu vui vẻ “ô u” hai tiếng.
Đường Bạch dùng đũa chung, vui vẻ gắp thức ăn cho mẹ Đường và ông nội Đường: “Còn có mẹ và ông nội thân yêu thương con nhất, nói chuyện thật dễ nghe, con còn phải học hỏi thêm ở hai người!”
“Là con miệng kém.“ Mẹ Đường nói.

"Đúng, đúng, là con miệng kém, thế nhưng vẫn làm Tần Tuấn méo miệng! Mọi người không thấy được lúc Tần Tuấn xin lỗi còn bĩu môi.

Lời xin lỗi cũng không chân thành."
Đường Bạch học theo bộ dáng bĩu môi của Tần Tuấn, sau đó bị mẹ Đường gõ vào đầu.

“Không học tốt.”
Đường Bạch che trán nhìn ông nội Đường hô: “Ông ơi ~!”
Ông nội Đường nghiêm túc gật đầu: “Đừng bĩu môi, omega phải ra dáng omega.”
Lại nữa, lại nữa.
Đường Bạch lè lưỡi với Tuyết Cầu, Tuyết Cầu đau khổ ngu ngốc làm theo.

Nhìn thấy bộ dạng vô tâm vô phế của Đường Bạch, ông nội Đường thở dài trong lòng, ông do dự một chút, nhưng vẫn nói: "Đường Đường, con không cần xem vào chuyện của Tần Tuấn, Tần Nghị đã tìm người mua chuộc nạn nhân xong xuôi rồi, đứa nhỏ đó đã hứa sẽ giúp khai gian."
Đường Bạch đang chơi với Tuyết Cầu chợt sửng sốt, Đường Bạch ngẩng đầu, đôi mắt trừng lớn lặp lại,"Tần Nghị mua chuộc nạn nhân?"
Về chuyện Tần Tuấn cường bạo omega, Đường Bạch vẫn không liên lạc với vị omega năm đó vì không muốn làm xáo trộn cuộc sống của đối phương.
Việc có dùng chuyện cường bạo để hạ bệ Tần Tuấn hay không cũng là điều mà Đường Bạch trăn trở rất lâu.
Nếu thật sự muốn kiện Tần Tuấn, nhất định sẽ tiết lộ thông tin cá nhân của omega đó, đều là omega, Đường Bạch hơn ai hết hiểu rõ omega rất coi trọng trinh tiết.
Cậu cũng hiểu rõ hơn ai hết năng lực tiếp nhận của omega yếu ớt như thế nào.

Trong xã hội này, việc omega bị xâm phạm đã xảy ra nhiều lần, những omega này không bị những kẻ hiếp dâm tra tấn đến chết, trái lại không chịu đựng nổi ánh mắt khác thường nên chọn cách tự sát.

Tần gia là đầu sỏ gây ra mọi chuyện còn có mặt mũi đi quấy rầy đối phương, hơn nữa vị omega kia...thật sự bị mua chuộc.

"Tại sao..." Đôi mắt hổ phách lóe lên vẻ khó hiểu, cậu lẩm bẩm nói: "Là vì tiền sao? Nếu Tần gia lấy tiền bịt miệng, con có thể trả gấp đôi."
"Đường Đường, đây không phải là tiền bạc." Ông nội Đường lời ít ý nhiều nói: “Omega kia có đối tượng kết hôn, người bên kia không biết cậu ta bị cường bạo.”
Thần kinh ngón tay Đường Bạch căng thẳng giật giật, cậu còn nhớ vẻ mặt sụp đổ bị kéo đi của omega trong video.

bị lê đi, tiếng kêu cứu thảm thiết, hai má sưng phù và ánh nhìn tuyệt vọng cuối cùng.

Ông nội Đường thở dài, thâm ý sâu xa nói: “Không có alpha nào có thể chấp nhận việc vợ mình bị người ta cưỡng hiếp.”
Bị cưỡng hiếp.

Một lần tàn bạo đủ để phá hủy một omega hóa ra trong miệng của alpha lại tượng trưng cho việc không còn trong sạch sau khi bị cưỡng hiếp.

Không trong sạch, bị cưỡng hiếp.

Tại sao không có ai nói Tần Tuấn không trong sạch, không có ai nói Tần Tuấn dơ bẩn vô cùng, cũng không có ai nói alpha như Tần Tuấn không tìm được bạn đời?
"Bây giờ cậu ấy khó khăn lắm mới tìm được một alpha có thể kết hôn, chuẩn bị bước ra khỏi bóng ma và bắt đầu một cuộc sống mới.

Nếu sự việc này bị phanh phui, chẳng những alpha cậu ấy hẹn hò không cần cậu ấy, mà những alpha xung quanh cũng sẽ khinh thường cậu ấy.”
"Theo ta được biết, Tần gia ra giá bồi thường không thấp, cậu ấy thỏa hiệp cũng không có gì bất ngờ....”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui