Đồng hồ thể thao trên tay reo chuông nhắc nhở, Lạc Khanh không suy nghĩ nhiều nữa.
Lát nữa Lạc Dư Tề sẽ về, nếu lúc này bị bắt gặp thì không ổn.
Cô lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa phòng làm việc, bưng khay trái cây bước vào.
Cả tầng ba đều là phòng của Lạc Dư Tề, tương đương với một căn hộ lớn của riêng anh, phòng làm việc cũng được ngăn cách rất xa, cô đi khá lâu mới tìm thấy phòng làm việc ở đâu.
Cô thuần thục tìm đến máy tính văn phòng của Lạc Dư Tề, khởi động nhập mật khẩu, lấy ra USB bắt đầu sao chép bí mật thương mại.
Lý do thuận lợi như vậy là bởi đây là cái bẫy của Lạc Dư Tề, anh sớm đã biết cô em gái này không phải đèn dầu dễ tắt, đã nghĩ ra tám trăm cách để đuổi cô ra khỏi nhà, nên cố ý tiết lộ mật khẩu máy tính và vị trí tài liệu của mình, trên thực tế đó căn bản không phải bí mật gì.
Tài liệu lấy được thuận lợi, Lạc Khanh thở phào nhẹ nhõm, nhìn mấy trái xoài trên khay trái cây mình bưng lên, suy nghĩ một chút vẫn dùng giấy ăn gắp mấy miếng xoài ra ăn.
Lạc Dư Tề bị dị ứng với xoài, tuy rằng anh chắc chắn sẽ không ăn, nhưng đây là nhiệm vụ duy nhất cô nhận có quan hệ huyết thống nên vẫn có đôi chút không nỡ, sau này còn phải sống trong cùng một không gian thế giới rất nhiều năm.
Sau này ở một nơi rất xa, cô cũng sẽ nghĩ đến việc mình còn có một người anh trai.
Bước ra khỏi phòng làm việc lại đi vòng khá xa, cuối cùng cũng đến cửa, trong lòng Lạc Khanh có hơi hâm mộ, tính toán xem với số tiền thưởng nghỉ hưu tăng thêm của mình thì có thể mua căn hộ gì, đoạn thầm cảm thán trong lòng.
[Khi mình nghỉ hưu rồi sẽ mua một căn hộ nhỏ ở nơi hơi xa một chút, cũng cách xa Lạc Dư Tề bọn họ một chút để không làm phiền lòng họ, dù sao cũng không ra ngoài mấy, chỉ cần xung quanh có siêu thị lớn là được rồi.
]
Lạc Dư Tề vừa đi đến cửa định đẩy cửa thì động tác khựng lại.
Sao giọng nói của con gái riêng này nghe có vẻ hơi khác với bình thường nhỉ?
Cánh cửa phòng bị kéo ra từ bên trong, Lạc Khanh không hề phòng bị bị giật mình, vô thức lùi lại mấy bước, cảm nhận được rung động của đồng hồ báo thức mới phản ứng lại: Trước đó mình đã lỡ mất chút thời gian, nên giờ mới gặp phải Lạc Dư Tề ở đây.
Lạc Dư Tề nhìn thấy sự trốn tránh và lúng túng trong thoáng chốc của cô, chỉ cho là cô có tâm sự, lạnh lùng hỏi: "Em đang làm gì ở đây?"