Dịch: Kogi
Phải thừa nhận là khi nhìn thấy An Minh Hối giơ dao găm lên trước mặt mình Lair sợ đến nỗi không dám mở mắt.
Nhưng phải nói rõ một điều, không phải cậu sợ chết, hoặc có lẽ họ hoàn toàn không có khái niệm về “cái chết”, cậu chỉ sợ mình sẽ bị An Minh Hối gi.ết c.hết.
Lair xoa trái tim vì hoảng sợ mà lạnh cóng của mình thở phào một hơi nhẹ nhõm, ôm chặt An Minh Hối bằng cả hai cánh tay đã được tháo bỏ xiềng xích, buồn bực nói: “Anh nói gì cũng đúng được chưa, chỉ cần đừng giận em, những chuyện khác anh toàn quyền quyết định.”
An Minh Hối vỗ lưng Lair, cười đáp: “Kể ra thì anh chỉ biết tên của em trong mỗi thế giới anh đi qua chứ vẫn chưa biết tên gốc của em.”
“…Em không có tên.” Lair dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Anh thích tên nào trong mấy thế giới đó thì cứ gọi đi.”
…Thế này thì tùy tiện quá.
Có thể là ánh mắt không đồng tình của An Minh Hối quá rõ ràng, sau một thoáng yên tĩnh, Lair mới chậm chạp nói: “Vậy thì gọi là A đi.”
Sao lại có cảm giác còn tuy tiện hơn cả hồi nãy nhỉ?
“Chẳng phải nên chờ những…mảnh vỡ của em hội tụ đủ rồi mới quyết định sao? Em cứ thế quyết định luôn à?”
“Không phải em tự quyết định mà bọn họ cũng cảm thấy gọi như vậy là được.” Trước câu chất vấn của An Minh Hối, Lair hơi bất mãn vì cảm nhận được sự nghi hoặc của anh về cái tên này, “Hay mà, em không có ý tưởng gì cho tên mình hết, nếu bắt buộc phải có thì em nghĩ cứ dùng chữ cái đầu trong phiên âm tên anh là được.”
Hơn nữa ngoài An Minh Hối ra chắc cũng không có ai gọi cậu bằng tên, những cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa cậu và đồng sự đều dùng đại từ “cậu”, vì vậy từ trước đến nay cậu không có dự định đặt tên cho mình… Mà hình như đồng sự kia trở về từ thế giới đó xong đã tự đặt được một cái tên, nhưng mà cậu chẳng hứng thú muốn biết chút nào.
— Chữ cái đầu trong tên anh?
Sau khi biết hàm nghĩa đằng sau cái tên thoạt nghe có vẻ tùy tiện này, An Minh Hối cảm thấy mặt mình nóng bừng.
“Em thích thì, thì cứ để đi.
Nhưng em không nghĩ là nên cho anh nhìn dáng vẻ nguyên bản của mình sao?”
Lair thầm nghĩ: Cuối cùng vẫn không thoát.
“Thực ra từ giây đầu tiên anh bước vào căn phòng này em đã thu thập hết những mảnh vỡ về rồi, về lý thuyết thì em của hiện tại đã hoàn chỉnh, chỉ là vẫn đang cho anh xem nhân cách tên là “Lair” mà thôi.” Lair chậm chạp nói, hiển nhiên cậu không muốn nói về những mảnh vỡ hợp thành mình lắm, “Vì chơi game hăng quá nên hiện giờ mâu thuẫn giữa các mảnh vỡ tương đối nghiêm trọng, muốn lập tức chỉnh hợp thì hơi khó, nhưng em có thể cho anh xem vỏ ngoài em đã chọn trước, về phần “em”…anh cảm nhận đại khái là được rồi.”
Dứt lời ngoại hình của Lair bắt đầu biến đổi, gần như chưa đầy ba giây đã biến thành dáng vẻ An Minh Hối chưa từng nhìn thấy từ trước đến nay.
Tóc đen mắt đen, đường nét tổng thể vẫn là người phương Đông, anh đoán điểm này có liên quan đến mình.
Xét riêng khuôn mặt thì An Minh Hối có thể khẳng định rằng đây là một khuôn mặt vô cùng anh tuấn, nếu bắt buộc phải tìm ra khuyết điểm gì đó thì có lẽ là biểu cảm trên mặt có hơi ít, thậm chí có thể nói là cứng đờ, trông giống như bức tượng được chế tác tỉ mỉ vậy, tuy đẹp nhưng không có linh hồn.
Nhưng cũng phải, theo như Lair nói thì người trước mặt anh không cần biểu cảm hay ngôn ngữ, thậm chí ngay cả thân xác cũng không cần, hàng ngày cậu chỉ có mỗi một việc là trông coi vô số thế giới và tự giết chính mình thôi mà.
“Đúng như anh đoán, lần nào em cũng rất đẹp trai.” An Minh Hối trêu chọc nhéo má “bức tượng”, “Vậy là anh nên gọi em là A, đúng không?”
Bức tượng đẹp trai giơ tay lên nhéo má An Minh Hối bằng lực độ tương tự anh, giọng nói trầm ấm êm tai nhưng vẫn có chút lãnh đạm khô khan, tốc độ nói bình bình, cảm giác không được lưu loát lắm: “Đây là khuôn mặt phù hợp với thẩm mỹ của anh nhất mà em tính toán ra, tỷ lệ cơ thể cũng vậy.”
“Các mảnh vỡ của em vẫn đang cãi nhau nên em không giữ trạng thái này lâu được, nhưng có cái này bọn em đều muốn cho anh xem, học rất lâu mới làm được đó.”
Sau đó An Minh Hối nhìn thấy A chầm chậm dùng khuôn mặt rõ ràng hiếm khi biểu cảm kia lộ ra một nụ cười dịu dàng, ấm áp, thoạt nhìn còn có nét đáng yêu, đôi mắt vốn dĩ trống rỗng cũng hiện lên hình ảnh phản chiếu của anh.
A giữ nguyên khuôn mặt mỉm cười đó, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Biểu cảm này là em học từ anh đó.
Ngoại hình cũng chọn vì anh.
Còn rất nhiều thứ khác… Tất cả, em muốn dành hết tất cả mọi thứ cho anh, chỉ tặng cho mình anh.”
Những sự vật có thể nói là “hoàn hảo” mà cậu sở hữu quá ít, chỉ có một thứ vừa mới học được này, cậu muốn tặng ngay cho người trước mặt.
“Nếu ngày nào đó anh hết thích em…” A bước tới hôn một cái lên khóe miệng An Minh Hối, lúc này cậu như một chú mèo đã bị thuần phục đang ngoan ngoãn lấy lòng chủ nhân mình thích nhất, “Em sẽ hủy diệt hết tất cả, bao gồm cả những mảnh vỡ trước đây nữa, sau đó để cho anh biến em thành dáng vẻ anh thích một lần nữa.
Nhưng lúc đó có thể giữ lại ký ức cho em được không? Toàn bộ ký ức kể từ lần đầu tiên gặp anh, em muốn giữ lại hết.”
Bản thân cậu cũng không biết đã bao lâu trôi qua kể từ khi có ý thức đến giờ, có lẽ đã vượt ra khỏi phạm vi có thể tính toán rồi.
Suốt quãng thời gian dài đằng đẵng ấy, cậu không có cảm nhận với bất cứ thứ gì, thỉnh thoảng cậu sẽ xem những câu chuyện xảy ra trong các thế giới, hủy diệt vài thế giới đã tràn ngập nguy cơ sụp đổ, tự mình chơi với những mảnh vỡ của mình, tất cả đều chỉ là thước phim đen trắng không có gì thú vị.
Cậu không cảm thấy như vậy có gì không tốt, chỉ là bản năng của một thể tập hợp ác ý không thích bị gọi là anh hùng, người tốt, cũng không hiểu thiện ý của đồng sự đối với mình.
Nhưng An Minh Hối thì khác, anh có màu sắc, anh có thể phát sáng, kể từ khi mảnh vỡ đầu tiên gặp anh đã cảm thấy như vậy rồi.
Nếu là vì An Minh Hối thì cậu cảm thấy mình có thể làm bất cứ việc gì, không có gì quan trọng hơn nụ cười của người này cả.
“Mặc dù anh cũng không muốn em loại bỏ những mảnh vỡ của mình nhưng trước hết anh vẫn cảm ơn tấm lòng của em.
Tiếp theo, tuy anh đã nói ở những thế giới mình từng đi qua rồi nhưng anh nghĩ vẫn nên nói lại lần nữa.” An Minh Hối vuốt mái tóc của người mình đang ôm trong lòng, dịu dàng nói, “Em rất tốt, anh rất thích em, cảm ơn vì em đã thích anh, anh rất vui.”
A ngoảnh mặt sang ngơ ngác nhìn An Minh Hối, khẽ nói: “Em cứ tưởng vỏ bọc em làm ra sẽ không có phản ứng tim đập thình thịch cơ.”
— À, suýt nữa thì quên, khi đứng trước người này, kể cả là người máy tim mình cũng đập rộn mà.
“Anh có thể coi đây là lời khen dành cho anh không?” An Minh Hối ngẫm nghĩ, đột nhiên dựng ngón trỏ lên cười nói một cách thần bí, “Anh nhớ là em nói mình vẫn chưa thể duy trì trạng thái như hiện giờ quá lâu, nhân lúc hiện tại có thể nói chuyện với tất cả các mảnh vỡ của em, anh có một nguyện vọng muốn em giúp anh hoàn thành.”
A không nghĩ ngợi đáp ngay: “Được.”
Câu trả lời dứt khoát hoàn toàn nằm trong dự liệu của An Minh Hối, thế là anh bèn ghé sát vào tai A thì thầm: “Anh từng hứa với em mấy lần, lần nào cũng nói với em rằng chúng ta sẽ còn gặp lại, anh sẽ cho em một cái kết đẹp, chuyện quan trọng như vậy anh không muốn nuốt lời, vì vậy liệu em có thể giúp anh thực hiện lời hứa không?”
“Mặc dù tất cả như hiện tại đã tốt lắm rồi, nhưng trước đây có rất nhiều lần kết cục không được viên mãn, em không cảm thấy đáng tiếc sao? Trước đây anh cũng từng nói rồi, so với bi kịch thì anh thích truyện cổ tích kết thúc có hậu hơn nhiều.
Vì vậy anh hy vọng chúng ta có thể cùng nhau trở lại những thế giới trước, sau đó sửa lại cái kết của chúng ta cho đẹp hơn để bù đắp lại tất cả những nuối tiếc, em thấy thế nào?”
Bị An Minh Hối nói nhỏ vào tai ở khoảng cách gần như vậy, có thể nói là bất kể anh nói gì đi nữa, đối tượng nghe cũng ngây ngất đến nỗi mụ mị đầu óc rồi.
Huống hồ nội dung anh nói còn có sức cám dỗ trí mạng đến vậy.
Thế là A không kìm được lại ôm chầm lấy anh một lần nữa, cậu ước mình có thể tan ra rồi nhập vào trong cơ thể anh luôn quá.
Cậu thủ thỉ: “Kết cục của chúng ta phải luôn luôn viên mãn nhất.”
Em sẽ xóa sạch hết tất cả những thứ muốn quấy nhiễu chúng ta bằng bất cứ giá nào.
Vì vậy anh phải mãi mãi ở bên cạnh em.
Em phải mãi mãi thích anh.
Lời tác giả:
Lời nhắn cuối cùng của An Minh Hối
Đến đây, tôi cảm thấy chúng tôi đã có một kết cục đẹp nhất rồi.
Phải nói là trước đây có rất nhiều chuyện khiến tôi lên bờ xuống ruộng, những cảm xúc tiêu cực như lo lắng, sợ hãi, bất lực,…coi như đều trải nghiệm rồi.
May mà lần nào tôi cũng kiên trì với lựa chọn con đường đưa mình đến với kết thúc này.
Cho dù tương lai còn rất nhiều câu chuyện đang chờ chúng tôi kể lại, nhưng tôi tin rằng cái kết sẽ không khiến mọi người thất vọng.
Thỉnh thoảng tôi nghĩ, liệu rằng có một sự tồn tại nào đó, một ai đó nằm ngoài thế giới của chúng tôi đang dõi theo câu chuyện của chúng tôi và đến giờ vẫn đang dõi theo hay không? Có lẽ đây là suy nghĩ rất hoang đường, nhưng nếu có thì cảm ơn sự quan tâm của mọi người.
Ít nhất thì trong câu chuyện mọi người đang xem, chúng tôi thực sự được hạnh phúc.
Tôi thật lòng chúc các bạn sẽ vui vẻ, hạnh phúc hơn cả chúng tôi, những lúc buồn bã hay thất bại hãy thử dũng cảm hơn một chút nhé.
Dù sao bạn cũng thấy đấy, nếu không có dũng khí và kiên trì, tôi cũng không thể đi đến kết thúc này được.
Tôi hy vọng mình sẽ trở thành một người dũng cảm, đồng thời cũng thích những người dũng cảm kiên cường.
Dài dòng quá rồi, có người đang giục tôi đi ngủ cùng em ấy, vậy thì dừng bút ở đây thôi.
Hy vọng các bạn sẽ nhận lời chúc phúc nhỏ vbé của tôi, nếu như nó có ích cho bạn dù ít hay nhiều thì tôi thực sự vô cùng vui mừng.
Chính văn của chúng ta đến đây là kết thúc rồi.
Dịu dàng với những người xung quanh mình mới là sự dịu dàng tốt nhất.
Hai chữ “cuồng yêu”, “cuồng” cho người ngoài, “yêu” cho người mình thích mới là kiểu cuồng yêu cuốn hút nhất.
Cá nhân tôi nghĩ vậy, bởi thế nên mới có An Bảo và tất cả những nhân vật cuồng yêu tôi từng viết ra.
Tôi rất thích An Bảo, đồng thời cũng rất chờ đợi phần truyện “chị em” sắp tới, ban đầu tính là tháng 7 xong chính văn, tháng 8 bắt đầu viết bộ mới, hiện giờ vì quyết định rút khỏi Tấn Giang nên tạm thời phần truyện chị em chưa thể ra mắt mọi người được.
Có bạn hỏi tôi tên trên Trường Bội là gì, vẫn là Nhất Bối Tửu Lương không đổi nha, các bạn có thể lưu trước, nhưng dù đăng truyện lên đó thật chắc cũng phải năm sau, vì vậy sau tất cả Weibo mới là nơi tốt nhất để phát hiện ra tung tích của tui [doge]
(Lảm nhảm nhiều rồi mà hình như vẫn chưa nói tạm biệt, nhưng tất nhiên tôi vẫn còn phiên ngoại chưa viết, nói tạm biệt vẫn hơi sớm)
—- HOÀN CHÍNH VĂN —-.