Sau một ngày quậy phá, Khả Hân tại phim trường lại đang ngồi nghỉ ngơi, cô rảnh rỗi ngồi nghe những người rảnh rỗi đàm tiếu về những chuyện bị đàm tiếu.
“Hôm trước Lục tiền bối nói rằng nhớ mặt bà ta, bây giờ thì cả thành phố nhớ mặt bà ta thật.” Cô gái kia nói.
“Tôi còn tưởng bản lĩnh bà ta thế nào, thì ra là bản lĩnh trên giường haha.” Người đàn ông khác trả lời cô gái kia.
Khả Hân nghe bọn họ nói thì chỉ cười nhẹ, miệng của thiên hạ thì không thể chặn được, nếu không muốn nghe những lời ác ý thì chỉ có thể tắt âm lượng giả điếc.
Bản tính con người vốn ghen ăn tức ở đã thành thói, muốn nói tốt thì khó mà những lời đâm thọc thì khắp mọi nơi.
“Tôi chẳng hiểu sao cái tên Tú thiếu kia nghĩ gì nữa, gu mặn thật sự.
Đến cả Lục lão thái cũng lái được.” Cô gái kia lỗ ra ánh mắt khinh bỉ.
“Cô nhắc tào tháo tào tháo liền tới rồi.”
Phía xa tên Tú Xương nhân vật chính trong video hôm trước cũng đã xuất hiện.
Hắn đi từng bước giận dữ tiến về phía của Khả Hân.
“Con khốn! Mày lại dám lừa ông?'”
Tên kia vừa tới đã nhảy xồ tới tra hỏi Khả Hân, nhưng cô vẫn điềm tĩnh không mảy may sợ hãi.
Cô cầm cây quạt trên tay nhẹ phẩy.
“Vị này, cho hỏi tôi đã lừa anh cái gì vậy?”
Mà hắn nghe câu này xong trực tiếp nổi điên.
“Con điếm này mày còn dám chối à? Hôm qua rõ ràng mày đã hẹn tao rồi giăng tao vào bẫy.
Nếu không đoạn video đó từ đâu mà ra?”
Khả Hân nghe lời này chỉ cảm thấy nực cười, cô không tài nào kiềm chế bản thân mà cười lớn thành tiếng, châm chọc hắn.
“Tú thiếu anh đúng là có khiếu hài hước đấy, tôi sao phải lừa anh chứ? Tôi gặp anh chưa tới ba lần thì có thù oán gì với anh mà phải làm vậy?”
Tên kia không biết nói gì, nhất quyết tố cáo cô.
“Tao không quan tâm, hôm trước mày lừa tao nên hôm nay tao tới để tính sổ, không phải tới để nói chuyện phiếm với mày.”
Mấy người xung quanh ngồi xem kịch lại bắt đầu xôn xao, bọn họ lại bắt đầu chĩa mũi nhọn về phía Khả Hân.
“Tôi thấy có lẽ lời tên kia nói là thật, một quý tử nhà giàu việc gì phải đổ tội cho một cô bé không danh không tuổi chứ.
Nếu đó là sự thật thì cô ta quả thật không đơn giản.”
“Người trong showbiz có ai là đơn giản chứ.”
“...”
Khả Hân khó chịu mà nhíu mày lại, cô tra hỏi ngược lại hắn:
“Tiên sinh à, tôi tuy rằng dễ khiến người ta ghét bỏ, nhưng cũng không tới mức để anh hận thù mà hãm hại.
Anh nói xem có phải ai đó nói xấu tôi rồi khiến anh có cái nhìn không tốt về tôi không?”
Khi Khả Hân nói tới đây, suy nghĩ của đám người tại phim trường lại tiếp tục nảy số.
“A, tôi nghĩ rằng chắc Tú thiếu đây là trả thù cho bạn tình rồi.”
“Nghe cũng có lý, nếu vậy thật thì Tú thiếu đúng là nhất kiến ***** **** với Lục lão thái rồi.”
“Ai phát cho anh ta chứng nhận gu mặn đi haha.”
“...”
Mà đằng khác, tên kia thẹn quá hóa giận mà nổi điên lên, chửi bọn họ hột tràng:
“Mau im miệng hết cho tao! Có tin tao cắt lưỡi chúng mày không?”
Đám người kia không chịu im, hắn ta bực tức lại quay sang Khả Hân phát tiết.
“Còn mày…!”
Hắn ta lao tới như phát điên, nhưng hắn không thể đụng tới Khả Hân.
“Anh muốn làm gì cô ấy?”
Hắn ta bị Nguyệt lấy chân giữ lại không thể nhúc nhích, cô ra tay bảo vệ Khả Hân.
“Cô… mau bỏ tay ra!”
Đối mặt với tên cặn bã này, Nguyệt Chân không chút do dự mà hất hắn ra đánh cho một trận tơi bời.
Nguyệt không kiêng nể mà đá cho hắn vài cái vào bụng.
“Mày! Mày có biết tao là ai không mà lại dám làm vậy với tao?”
Tên kia bị đánh một trận thì định lôi gia thế của mình ra để lấy lại uy phong.
Nhưng điều đó là vô dụng trước mặt Nguyệt Chân.
“Bố mày đếch cần biết.
Chuyện bố mày biết là mày lên cút ngay trước khi bố mày nổi cáu.”
Hắn ta bị dọa sợ thì vội vã chạy đi, mắt mũi lại để trên mây mà chạy thẳng ra đường, bị xe tông bay xa ba mét.
Mọi người vội vã chạy tới giúp, đưa hắn đi cấp cứu.
Còn người gián tiếp gây ra chuyện này lại chẳng mảy may quan tâm tới, Nguyệt đi tới gần Khả Hân.
“Đám người trong Showbiz các người đều phiền toái vậy sao?”
Khả Hân cũng mỉm cười mà đáp lời:
“Cảm ơn chị đã giúp tôi giải vây.”
Đối mặt với lời nói đầy thiện chí của Khả Hân, Nguyệt Chân lại thở dài đầy chán nản.
“Thua cược, đành vậy chứ sao.”
Nói tới vụ cá cược, phải nhắc tới tối hôm trước…
“Cô coi thường tôi quá rồi.
Lên đi, tôi lại muốn xem xem cô làm gì được tôi!”
Thấy Nguyệt Chân hừng hực như thế, Khả Hân liền nảy ra một kế sách này hay ho.
“Tôi với chị, hay là cược đi.”
Nguyệt Chân nghe tới cá cược thì liền có hứng thú, cô hỏi lại:
“Cược? Cược cái gì?”
Khả Hân cười như được mùa, cô nói:
“Chúng ta sẽ đứng cách nhau hai mét, chị bị thương thế này tôi cũng không dám đánh.
Nhưng tôi sẽ dùng cách khác để khiến chị phải chịu thua.”
Nghe lời tưởng như ngông cuồng của Khả Hân, Nguyệt Chân còn cười lớn.
“Haha, được thôi.
Không cần lòng vòng, nếu cô khiến tôi di chuyển thì cô thắng.
Cô cứ sử dụng hết chiêu trò của mình đi.
Tôi tuyệt đối không ra tay khiến cô bị thương đâu!”
Khả Hân cười một cách quỷ quái, sau đó đồng ý chấp nhận.
“Nếu chị thua thì chị phải làm sư phụ của tôi, chăm sóc tôi tận tình và bảo vệ tôi.
Được chứ?” Cô nói.
“Được thôi, nếu cô thua thì sao?” Nguyệt Chân hào sảng đồng ý.
“Tùy chị, muốn tôi thế nào cũng được.” Khả Hân cũng trả lời.
“Được, vậy chơi thế nào?”
Nói xong Khả Hân lùi về sát mép võ đài, nhấp môi nói:
“Trò chơi bắt đầu!”
Dứt lời cô thả mình ngã về phía sau không một chút do dự.
Đã vậy trên miệng cô còn nở một nụ cười đắc thắng.
Nguyệt Chân nhanh như chớp lao tới kéo cô trở lại.
Miệng còn mắng chửi:
“Cô điên rồi à? Nơi cô đang đứng cao hơn so với mặt đất tận một mét rưỡi đấy! Cô muốn chết ở đây à?”
Đối mặt với sự tức giận của Nguyệt Chân, Khả Hân lại cười cười tỏ ra vô cùng phấn khích.
“Chị Nguyệt à phía sau em còn có dây đài mà.
Vả lại… chị thua rồi.”
Nhớ lại lời Nguyệt Chân đã nói:
“Nếu cô khiến tôi di chuyển thì cô thắng.
Cô cứ sử dụng hết chiêu trò của mình đi.
Tôi tuyệt đối không ra tay khiến cô bị thương đâu!”
Mà chính lời nói này lại khiến Nguyệt Chân không còn đường lui, cô đã đảm bảo không để Khả Hân bị thương nên khi thấy hành động ngã về sau của Khả Hân liền chạy tới.
Nhưng lại quên mất còn dây võ đài phía sau của cô.
Nguyệt Chân vô thức rơi vào bẫy mà Khả Hân tỉ mỉ sắp đặt, quên mất bản thân đã di chuyển khiến cô thua dưới tay của Khả Hân một cách dễ dàng.
Chính vì vậy mà từ tối đó trở đi, Nguyệt Chân mới phải bảo vệ Khả Hân mọi lúc mọi nơi, không rời nửa bước.
Khả Hân sau khi triệu hồi được một nhân vật mạnh luôn kè kè bên cạnh bảo vệ mình thì vui vẻ cả buổi sáng.
Cô gặp biết bao chuyện vui từ hôm qua tới nay rồi, nếu không cười thì có lẽ cô là kẻ điên mất.
Khả Hân thoải mái cười lớn trước mặt Nguyệt Chân.
“Cô lại điên cái gì đấy?”
Nguyệt Chân giật mình khi Khả Hân bất ngờ bật cười.
“Không có gì, tôi chỉ cảm thấy mình giống như đang diễn lại một vở kịch hoàn hảo hơn thôi.”
Nguyệt Chân nghe không hiểu lời của Khả Hân nói.
Mà lời này chỉ có duy nhất Khả Hân cô hiểu rõ nhất….