Sau khi mạnh bạo kéo Khả Hân lên xe thì Mặc Lăng Vũ đạp ga cho xe lao thẳng về phía trước.
Anh đi càng ngày càng nhanh hơn, như thể tỏ thái độ rất không vừa lòng của mình.
Nhưng sau cùng khi xe dừng lại, Khả Hân lại chỉ vô tư nói một câu:
“Anh làm loạn đủ chưa? Tôi chỉ là đi uống rượu thôi anh có phải làm quá như thế không?”
Mặc Lăng Vũ không nói được gì, anh bỗng thấy khó chịu mà nới lỏng cái cà vạt thở dốc.
Toàn thân tỏa nhiệt nóng một cách kì lạ.
“Con mẹ nó lại bị tính kế rồi! Mấy thằng già khốn kiếp này!” Mặc Lăng Vũ vừa nghĩ, vừa nhận ra tình hình của bản thân mình.”
Thấy anh có chút kỳ lạ, Khả Hân cảnh giác lùi lại có ý định chạy vào trong nhà.
Nhưng vẫn bị anh tóm lại kéo vào trong lòng.
“Cô muốn uống rượu chứ gì? Vậy tôi sẽ cho cô uống đủ.”
Nói xong, anh liền vác cô vào bên trong phòng rượu rồi vứt thẳng lên cái ghế sofa.
“A!” Bị ném quá đột ngột khiến Khả Hân than lên một tiếng đau.
Còn chưa kịp định hình thì một làn nước màu đỏ thẫm được tưới lên từ xương quai xanh của cô xuống.
Khả Hân đối mặt với cái áo đang có ý phản chủ thì liền lấy tay che chắn cơ thể, lại nhìn anh cáu giận hét lớn:
“Anh đang làm cái quái gì vậy hả? Có thôi cái trò quấy rối đó đi không?”
Nhưng Mặc Lăng Vũ không quan tâm, anh cầm nguyên chai rượu tu một ngụm lớn, sau đó liền mớm cho cô dòng rượu vang hơi cồn ngọt ngào.
Kết thúc quá trình truyền rượu, một vài giọt rượu chảy xuống khóe môi khiến Khả Hân ghét bỏ lau đi.
Khả Hân cũng không ngồi yên để bị giày vò, cô dùng tất thảy sức lực của mình để chống cự.
“Anh đừng lại gần… tôi đánh anh đấy!”
Mặc Lăng Vũ chẳng buồn quan tâm mà sấn tới, ánh mắt lướt qua làn da trắng nõn đang bị che khuất bởi bộ đồ ướt nhẹp, rượu vang đỏ rưới lên thân thể cô lại vàng khiến cô trở nên quyến rũ.
Cảnh sắc trước mặt khiến anh càng muốn tiến xa hơn.
Cô lo sợ định cất bước chạy đi, nhưng nhanh chóng bị anh đuổi theo ngay phía sau.
Đám người hầu xung quanh thấy vậy cũng biết điều rời khỏi, trong nhà giờ chỉ còn có hai người bọn họ.
Trước mắt một người đuổi một người chạy, Khả Hân đã cố chạy đi nhưng rồi vẫn bị tóm lại trở về giường.
Không phải cô không kháng cự lại, chỉ là cô không phải đối thủ của anh, mọi sự chống lại của cô không khác gì gãi ngứa cho cơ bắp chắc thịt của anh.
Mặc Lăng Vũ thô bạo trói chặt tay cô lại, anh không kìm nổi tức giận khi nghĩ tới những cảnh hai người gặp nhau rồi làm chuyện đồi bại gì đó sau lưng anh, Giang Thần Vũ thích đối mặt với anh như thế không chừng đã lên âm mưu từ lâu.
Vì vậy anh không thể để đồ của mình bị cướp đoạt mất được, liền dùng cách tiêu cực này để trói cô lại cũng như lời cảnh cáo tới cô.
“Mặc Lăng Vũ anh bình tĩnh lại, tôi biết anh bị chuốc thuốc nên mới hành sử như thế.” Khả Hân vội thuyết phục.
“Anh hãy gọi chị Nguyệt Chân tới đây rồi giải quyết mọi việc trong êm đềm đi.”
Nhưng Khả Hân lại không biết, dù anh có dính phải thuốc hay không thì hôm nay cô cũng không thoát khỏi đại nạn này.
Mặc Lăng Vũ bỏ ngoài tai những lời cầu xin thuyết phục của cô, anh quyết không bỏ qua.
Anh bắt đầu hành sự, một cách thuần thục anh nhanh chóng đã lột hết đám vải vóc dư thừa ở phần trên, vứt luôn cái áo lót trắng vướng víu xuống dưới sàn mặc cho những lời của Khả Hân văng vẳng bên tai.
Bầu ngực trắng nõn cuối cùng cũng được giải thoát ra bên ngoài, trông vừa săn chắc vừa mềm mịn, khiến cho người khác chỉ muốn sờ nắn cho thỏa lòng mong muốn.
“Mặc Lăng Vũ tôi nói anh dừng lại, chưa có chuyện gì xảy ra tôi có thể bỏ qua chuyện này, nếu không mọi sự nhục nhã ngày hôm nay tôi sẽ cho anh lãnh đủ!” Khả Hân vẫn rất cứng rắn không tỏ ra yếu mềm, vừa khuyên nhủ anh vừa đe dọa.
Cô ở thế bị động lại không thể kháng cự vì đã bị khóa tay lại nên chỉ có thể làm như vậy.
Tiếc rằng Mặc Lăng Vũ anh ta không hề quan tâm tới những gì cô đang nói.
Anh hoàn toàn làm theo bản năng của một tên đàn ông mà cởi bỏ luôn chiếc quần lót trắng bên dưới, bây giờ toàn thân cô đã phơi bày trước mặt anh.
Cái cơ thể đầy đặn quyến rũ này, anh thật muốn chiếm hữu cô ngay lập tức.
Anh mần mò tới nơi tư mật đang bị cô khép chân giữ chặt, một tay giữ lấy tay cô cố định, một tay khẽ vuốt ve hai cái lá nhỏ phía dưới, anh không vội mà trêu đùa nó, chập vào rồi lại tách ra, thành thử khiến cho Khả Hân không chịu nổi kích thích mà uốn éo đủ kiểu, cô cố giữ lý trí mà không phát ra những tiếng dâm dục càn gỡ.
Thấy vậy anh vẫn cố nén cơn lửa đang rạo rực trong lòng mà tiếp tục quá trình tạo ra chất 'bôi trơn tự nhiên', lại nhận ra điều bất ngờ.
“Nhỏ vậy sao? Tôi không kiếm được cửa động để đi vào.
Chưa từng làm qua chuyện đó à?”
Khả Hân không chịu thua, liền nói lại chọc tức anh:
“Hộc… con mẹ nó anh mới là lần đầu… A… bà đây chơi… ha, qua…qua một nghìn thằng đàn ông rồi…!”
Khả Hân vừa thở dốc vừa nói, cô định nói như vậy để anh ghê tởm bỏ qua.
Nhưng Mặc Lăng Vũ dường như chẳng tin lời cô nói chút nào.
“Ồ, vậy sao?”
Sau đó anh nhẹ duỗi nhẹ ngón trỏ khiến Khả Hân giật bắn người vì bất ngờ….