Gia Nguyên đang uống ngụm trà nóng. Trời lạnh! Lớp học ồn ào, xôn xao đủ thứ chuyện, chợt có tiếng ai đó vang lên từ ngoài cửa, chất giọng trong veo như tiếng chuông bạc, ngập tràn sự hứng khởi:
- Cao Gia Nguyên! Cao Gia Nguyên! – Đúng như dự đoán của Gia Nguyên, là cô bé Dương Tiểu Mạn.
Gia Nguyên đặt cốc trà xuống, đi ra, trong lớp những cái đầu thò ra hóng chuyện, gương mặt Tiểu Mạn ửng hồng, dáng vẻ lí lắc, chắc là có chuyện gì rất vui:
- Chuyện gì thế? – Gia Nguyên cau mày.
- Anh đoán xem nào! – Tiểu Mạn nhoẻn miệng cười toe
- Được nhận quà à?
- Không!
- Kiểm tra được điểm cao à?
- Không! Đó là điều tất nhiên rồi! Em là sinh viên gương mẫu mà!
- Ai đó tỏ tình với em à?
- Anh bị cái gì vậy? Em có bị điên mới đi khoe chuyện như thế!
- Thế là cái gì? – Gia Nguyên sắp không chịu nổi cái vẻ bí mật thò thò thụt thụt của cô nàng.
- Đúng là không biết suy đoán gì hết – Tiểu Mạn tủm tỉm, nhón chân lên, thì thầm từng chữ một vào tai hắn – Anh đứng nhất toàn khoa kìa! Tin nổi không?
Thế mà cứ tưởng cái gì ghê lắm, Gia Nguyên cười khẩy trong ruột, trước giờ toàn thế còn gì, nhưng mà nghĩ lại, hắn đang là một tên đầu đất cơ mà, đành giả vờ tròn mắt sửng sốt:
- Thế á? Em có chắc không?
- Thật mà, người ta mới dán bảng thông báo kết quả, em đi ngang qua, ghé đầu vào xem thử, đứng hình luôn!
- Tôi không tin đâu, thì làm sao đứng nhất được! – Gia Nguyên phẩy phẩy tay, lông màu cau lại, thật ra đang cười thầm Tiểu Mạn.
- Em cũng không tin, chắc người ta dán nhầm!
- Này, em …cũng đừng có coi thường tôi vậy chứ! – Mặt Gia Nguyên đen thui, hắn cười khổ, xoa xoa đầu cô bé – Chắc tai nạn trúng đầu nên thông minh ra! Trường này có mỗi mình tôi tên Cao Gia Nguyên thôi nhé!
- Nhưng mà…
Tiểu Mạn chưa nói hết câu thì Gia Nguyên đã bị ai đó đánh bốp lên đầu một cái, hắn xoa đầu quay lại – là cái toáng B.G hôm qua, tất nhiên kẻ vừa tặng hắn cú đánh là Hải Đăng. Đúng là thằng bạo lực!
Hải Đăng đứng chống nạnh, cả lũ đứng sau cũng dạng hai chân chống nạnh hệt như thế, mặt thằng Hải Đăng hết sức nghiêm trọng:
- Tại sao lại như vậy? Sáng nay hình như mặt trời mọc đàng Tây!
- Phải phải, mặt trời mọc đàng Tây – cả bọn đồng thanh lặp lại
- Mấy người làm trò gì thế? – Gia Nguyên khoanh tay hếch mặt nhìn khó chịu
- Mặt trời mọc đàng Tây thì tớ tin chứ làm sao tớ tin nổi cậu đứng nhất toàn khoa trong kì kiểm tra vừa rồi chứ!
- Phải đấy! không thể nào tin nổi! – dàn hợp xướng cả chục giọng tiếp tục ngân lên, cộng thêm tiếng nhốn nháo trong lớp nổ bùng như đàn ong vỡ tổ - Cái gì? Cái gì vậy? Cao Gia Nguyên đứng nhất khối à? Kinh thiên động địa rồi! Nói lại nghe xem nào! Có phải tao nghe nhầm không?
- Là chuyện đó à? Thì sao? Tôi thì không có quyền đứng nhất ?- Lông mày Gia Nguyên nhướn lên.
- Không phải! Chỉ là từ thưở cha sinh mẹ đẻ đến giờ tớ chưa bao giờ nghe được chuyện gì khó tin như thế! Tớ muốn phỏng vấn bằng cách nào từ học viên đứng bét lớp cậu lại có thể bay lên đỉnh Himalaya được? – Hải Đăng chớp mắt vẻ sửng sốt.
- Tớ cũng muốn phỏng vấn, tớ cũng muốn! – cái lũ kia nhốn nháo lên.
- Muốn biết lắm à?
- Tất nhiên, tụi tớ đang phỏng vấn cậu mà!
- Ra ngoài đường đứng cho xe đụng chấn thương đầu, qua nước ngoài điều trị hai tháng, mất hết trí nhớ, xong sẽ thành thiên tài! – Gia Nguyên lạnh nhạt nở một nụ cười nửa miệng hết sức đểu cáng. Cả trong lẫn ngoài, tất cả đều nuốt khan, thôi, chúng tớ muốn được bình thường hơn.
Thực sự, sự kiện ấy làm thay đổi hẳn tầm nhìn của mọi người về Cao Gia Nguyên, trước kia, cầm tờ giấy báo điểm của hắn ai cũng chép miệng ngán ngẩm, họ nói đùa “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”. Giáo viên thường lắc đầu, nói rằng chỉ muốn bổ đầu hắn ra xem thử nhét thứ gì trong đó mà nửa chữ bẻ đôi cũng làm không xong, tự vấn mình thử bằng cách nào hắn vào được trường đại học danh tiếng này. Đúng là họ cũng có nghe trên thế giới có vài trường hợp sau khi chấn thương đầu bỗng thông minh hẳn ra, có điều chẳng ai ngờ được Cao Gia Nguyên cũng là một người như thế…
Gia Nguyên vốn ghét phiền phức, sau khi đứng đầu bảng điểm mọi việc lại càng phiền phức, bạn bè cứ vây quanh, suốt ngày hỏi chuyện này chuyện nọ, rơi vào tầm ngắm của thầy cô, hở chút là bị sai tham gia hỗ trợ mấy anh chị khóa trên làm luận án, đau đầu! Gia Nguyên vẫy cờ trắng đầu hàng “ làm ơn cho tôi xin một phút bình yên!”
Giờ giải lao, hắn lẻn nhanh ra ngoài, cầu trời đừng gặp đám keo dính chuột ấy, thế mà, vừa ló đầu ra đã dính đạn, lại là đạn của một kẻ cực kì đáng ghét – Đỗ Hồng Quân – Chủ tịch hội sinh viên đại học Nam Kinh. Anh ta thản nhiên chắn đường, tư thế dàn trận đầy ngạo nghễ, nhìn vẻ mặt khó chịu của Gia Nguyên, anh chàng mỉm cười:
- Congratulation! Không ngờ cậu làm bài tốt đến thế, điểm tuyệt đối cơ đấy!
- Không liên quan đến anh! – Gia Nguyên bước sang một bên tránh khỏi kẻ rắc rối, ánh mắt hắn lạnh lẽo, tiếng nói sắc lại như đông đặc trong không gian – Đúng là kẻ thích lo chuyện bao đồng!
- Tôi vốn vậy mà! – Hồng Quân thọc tay vào túi bước theo. Gia Nguyên đi nhanh, anh chàng cũng bước nhanh theo. Gia Nguyên bực bội cực kì, còn Hồng Quân thì mỉm cười đắc chí. Đúng là rất đáng ghét!
******************************
Căn tin đông đặc người, vẫn cái chốn huyên náo, đủ mọi chuyện tạp nham, Gia Nguyên nuốt miếng bánh không trôi khi kẻ ngồi đối diện cứ nhìn mình chằm chằm. Anh chàng Đỗ Hồng Quân kia hình như rất hứng thú với cái việc có thể xem là…vô duyên đó. Những người ngồi xung quanh cũng ái ngại giùm Gia Nguyên, ai đời lại bị người ta soi mói lộ liễu như vậy, đã thế kẻ xấu xa đó lại là vị chủ tịch mà người người kính trọng. Nói làm gì, cái số hắn bèo bọt hết chỗ chê.
Gia Nguyên vừa nhấp ngụm súp thì đã bị ai đó làm giật mình xém chút tức nghẹn mà chết, cái giọng tiếng Trung lơ lớ gọi tên hắn nghe quen quá, quen đến độ không thể tin được. Gia Nguyên ngẩng lên, rẽ đám đông một thân ảnh bước tới. Con người ấy có vóc dáng thon thả, mái tóc vàng óng đúng chất Âu Mĩ khẽ đong đưa theo từng bước uyển chuyển và ôm gọn lấy gương mặt thanh tú nhỏ nhắn, chiếc mũi cao di truyền của tộc người Ơ-rô-pê-ô-ic ( dân da trắng), đôi môi căng mọng như trái anh đào chín, quyến rũ nhất là ở đôi mắt xanh trong như tấm gương phản chiếu bầu trời và hàng lông mày lá liễu hơi gần với màu tóc…một gương mặt hết sức hài hòa.
Gia Nguyên tròn mắt lên sửng sốt, không phải sửng sốt vì vẻ đẹp yêu kiều khó thấy ở người ngoại quốc mà vì đó là… “quân sư quạt mo” của hắn – Jully? – giọng hắn vang lên đầy thảng thốt, kinh ngạc.
Cô nàng bước đến, nở nụ cười rạng rỡ như hoa:
- Phải, là tớ đây Cao Gia Nguyên!
- Cậu làm cái quái gì ở đây thế? – Gia Nguyên vẫn chưa tin được
- Nhớ cậu nên về thăm, được chưa cưng? – vừa nói, cô nàng vừa véo má Gia Nguyên một cách hết sức thân mật – Ui, mới không gặp mấy hôm mà thấy cậu cứng cáp quá trời, đẹp trai thật! – Jully cười cười, chợt cô liếc mắt sang mới để ý thấy bên cạnh mình có người, cũng là một anh chàng đẹp trai khủng khiếp, cô trỏ tay hỏi Gia Nguyên – Ai đây?
- Một kẻ xấu xa ưa lo chuyện bao đồng! – Gia Nguyên nhún vai, nhìn Đỗ Hồng Quân bằng nửa con mắt.
- Anh ấy làm cậu phật ý điều gì à? – Jully quay sang nhìn Hồng Quân đầy thương hại – Anh đã làm gì để Gia Nguyên liệt vào hạng người bao đồng vậy?
- Có người làm tôi mất hứng, khi khác gặp cậu vậy! – Hồng Quân đứng dậy, chỉ nói với mỗi Gia Nguyên, coi Jully như không khí, gương mặt anh dửng dưng cơ hồ không có chút cảm xúc gì, xong quay lưng bỏ đi hẳn.
- Biến luôn đi! – Gia Nguyên lầm bầm trong miệng.
Jully chớp mắt nhìn theo, khẽ tặc lưỡi:
- Lạnh lùng quá nhỉ? Trai đẹp toàn những tên lạnh lùng sỏi đá. Cậu cũng vậy, chán phèo!
- Nói đi! Cậu làm gì ở đây hả?
- Đã bảo là nhớ cậu chịu không nổi mà! Cậu ra đi bỏ người yêu lại nơi phương xa giá lạnh, tớ chưa tự vẫn là may rồi đấy! – Jully ôm ngực, mặt ngước lên trời một góc 45 độ, mắt long lanh… cảnh này sao quen thế?
- Này Jully! – Gia Nguyên nghiến răng
- Tên tớ là Hoàng Lưu Ly nhé! Cấm cậu gọi trỗng Jully, Jully đấy! Bây giờ tớ là sinh viên trường này rồi, đừng có lên mặt nha!
- Cậu có nói không hả? Muốn tớ hủy bằng cấp chuyên gia thời trang của cậu à?
Jully vừa nghe tới việc hủy bằng cấp, tái mặt, chắp tay vái vái người đối diện:
- Đừng có nóng, hạ hỏa, hạ hỏa đi Cao Khiết Sam!
- Cậu đừng tùy tiện gọi cái tên đó ở đây! – Gia Nguyên gằn giọng xuống, ánh mắt hắn tối sầm lại – Tớ là Cao Gia Nguyên!
- Bạn chơi với nhau gần mười năm trời bộ muốn nói đổi là đổi được hả? Tớ quen rồi thì biết làm sao được!
- Sửa ngay! – Gia Nguyên trợn mắt lên.
- Biết rồi! Khổ lắm! Nói mãi! Tớ sợ cậu rồi! Chả là bố cậu lo quá, phái tớ qua đây có gì chăm sóc và giúp đỡ cậu. Cậu có ông bố tốt thật đấy!
Nghe đến Aiden, lông mày Gia Nguyên giãn ra, thì ra ông nhờ Jully sang bầu bạn với hắn, ông đúng là lo xa quá, Gia Nguyên chẹp miệng:
- Nhờ ai không nhờ lại phái cục nợ này sang đây!
- Cái gì? Dám bảo tớ cục nợ à? Chắc cậu không biết tớ được mọi người chào đón như thế nào đâu nhỉ? Cô gái đáng yêu như tớ đến đây là phước bảy đời cho cậu rồi đấy, ở đó mà tự kiêu đi! – Jully vẩu môi lên cãi lại bằng một tràng tiếng Anh.
- Nhớ cho kĩ này! – Giọng Gia Nguyên đanh lại, pha chút rắn rỏi, cương nghị - Ai có hỏi thì cứ bảo cậu là bệnh nhân cùng phòng với tớ, quen nhau trong hai tháng vừa rồi, chúng ta là huynh đệ kết nghĩa nghe chưa!
- Gì chứ? Tớ bị gì mà phải nằm viện chứ? Lại còn cùng phòng với một đứa chấn thương sọ não, bộ muốn tớ hét lên rằng “ tôi bị chấn thương sọ khỉ” hả?
- Thôi ngay đi! Đừng có tí tởn, cậu mà để lộ sơ hở gì thì không yên với tớ đâu! Nhớ là đừng bao giờ gọi tớ bằng cái tên Cao Khiết Sam, tốt nhất là quên nó luôn đi, cứ coi như bây giờ tớ là Cao Gia Nguyên, là anh trai của Cao Khiết Sam vậy! Gọi nhầm thì nguy đấy!
- Cậu coi thường tớ thế à? Gia Nguyên thì Gia Nguyên, có gì đâu!
- Đó là việc của cậu, tớ về lớp đây! – Gia Nguyên đứng dậy, định bỏ đi nhưng sực nhớ điều gì thì khựng lại – Này, cậu học khoa nào vậy? Đại học này làm gì có khoa cho cậu chứ?
- Ai bảo? Tớ là sinh viên khoa ngoại ngữ đấy, đùa hoài!
- Sinh ra ở nước ngoài mà đi học ngoại ngữ, đúng là đồ quái nhân! Đừng có thể hiện thái quá đấy, nhiều người ganh ghét rồi áp phe đánh dập mặt thì tớ cũng không nhúng tay vào giúp đâu!
- Cứ đợi đấy mà xem, cái mặt cậu cũng đâu có chơi được, chưa gì về đã đứng hạng nhất khoa, chẳng khoa trương quá là gì?
- Cậu muốn nghĩ thế nào tùy cậu thôi! – Gia Nguyên nhún vai rồi đi thẳng một mạch, để lại cô bạn Jully xinh đẹp ngồi đó làm vật trưng bày cho hàng trăm cặp mắt thưởng lãm, cô nàng ngoài miệng thì cười rạng rỡ nhưng trong bụng dạ lại nguyền rủa con bạn xấu tính của mình hai chân vấp vào nhau mà ngã.
Ai ngờ, Jully đi đứng thế nào mà lại để hai chân mình vấp vào nhau ngã chổng gọng, người ta thường nói gậy ông đập lưng ông quả không sai!