Vai Diễn Định Mệnh

Gia Nguyên khẽ cốc đầu Tiểu Mạn một cái, cô bé sực tỉnh, dòng hồi ức miên man bị gián đoạn và tan mất vào tiềm thức, cô ngơ ngác nhìn Gia Nguyên:
- Anh vừa nói gì vậy?
- Tôi bảo trận đấu kết thúc rồi, mặt em sao cứ lơ lửng như người mất hồn thế?
Tiểu Mạn không nói gì, cô chỉ khẽ thở dài, nhìn xa xăm rồi chẹp miệng:
- Em rất muốn xem anh đấu bóng rổ như trước kia! Anh không biết đâu, trên sân bóng nhìn anh cứ như một điểm sáng di động vậy…rất sáng!
Gia Nguyên cũng nhìn xa xăm, môi hắn thấp thoáng một nụ cười rất nhẹ, giọng điệu pha chút tinh nghịch:
- Có vẻ trước kia em hâm mộ tôi lắm thì phải, chắc hẳn tôi phải là một tay cầu thủ cừ khôi?
- Đúng vậy! Em rất hâm mộ! Em cũng mong có ngày mình biết chơi bóng rổ để cùng anh vào sân! Ném này, hứng này, chuyền này, lại ném này, hứng này, chuyền này!
- Trẻ con quá! – Gia Nguyên xoa đầu Tiểu Mạn – Vậy thì tôi chơi nhé?
- Thật không? Nhưng anh bảo quên tất rồi mà? – Tiểu Mạn tròn mắt kinh ngạc.
- Quên thì quên, nhưng tôi có bảo là hoàn toàn không chơi được đâu?- Gia Nguyên nháy mắt, thong dong đi vào sân, thầm nghĩ rằng cần làm gì đó cho Tiểu Mạn. Không hiểu sao hắn lại cảm giác được bên trong đôi mắt trong veo của cô bé một nỗi buồn lạ , khó gọi tên. Nếu có gọi, thì chắc đó sẽ là…sự trống trải.
Hải Đăng thấy Gia Nguyên bước vào thì cũng ngạc nhiên không kém, mắt cứ căng ra, cậu ném vụt trái bóng cam đang xoay tròn trên tay mình về phía Gia Nguyên. Một lực rất mạnh!
…Thoáng qua tai Gia Nguyên âm thanh gì đó như tiếng xé không khí, bằng cảm nhận của trực giác, hắn đưa tay lên ngang đầu, đỡ trái bóng nhanh như chớp, một giây chưa đầy, trái bóng đã nằm gọn ghẽ trong lòng tay. Trọn vẹn. Cả sân đấu ồ lên. Cậu bạn Hải Đăng khẽ mỉm cười, bước đến đánh bốp một phát lên đầu Gia Nguyên, môi trề ra cả thước:
- Thế mà bảo quên, thằng quỷ, làm tớ tưởng thật!
- Chụp bóng thì chứng mình được gì? – Gia Nguyên cau mày khó chịu nhìn Hải Đăng, tên đó chuyên đánh bổ lên đầu người khác thì phải.
- Tốc độ phản xạ của cậu vẫn chưa mất đâu! Tin tớ đi!
- Tránh ra! Ồn ào quá!- Gia Nguyên gạt Hải Đăng qua một bên, lạnh lùng tiến thẳng vào giữa sân.
- Để xem bản lĩnh của cậu đến đâu! – Hải Đăng mỉm cười ranh ma, ánh mắt sáng lên đầy hứng thú. Cậu chàng lao vào sân, ra hiệu cho cả đàn em túa vào vây lấy Gia Nguyên.
Hải Đăng hếch mặt lên đầy thách thức:
- Nếu cậu thực sự là Cao Gia Nguyên tớ từng biết thì hãy phá vỡ hàng rào phòng ngự này rồi ghi điểm đi! Tớ thách đấy!
Gia Nguyên thở dài, cái lũ ruồi bọ này chỉ được cái phá đám đúng lúc. Nếu đã thách thức thì hắn sẽ không bao giờ ngại chuyện đáp trả. Ánh mắt hắn bỗng đanh lại, lóe lên những tia xanh đầy kiêu bạc, miệng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười bán nguyệt hết sức khiêu khích:
- Tôi sẽ không nhường các cậu đâu!
- Ha, cậu đùa đấy à? Ai cần cậu nhường? – Hải Đăng giơ cao tay, phất mạnh một cái, ra hiệu bắt đầu trận đấu. Trái bóng trên tay Gia Nguyên một lần nữa được tung lên, đầy kiêu hãnh…
Phía sau cửa vào sân, một bóng người thoáng hiện ra, mái tóc vàng óng bồng bềnh, đôi mắt xanh như màu da trời chăm chú nhìn từng đường đi nước bước của Cao Gia Nguyên, hàng lông mày lá liễu khẽ nhướn lên, môi anh đào nở một nụ cười ruồi rất nhẹ:
- Cậu không thể hiện thì cũng rất nổi bật rồi, nhập vai tốt đấy… nhưng để lộ sơ hở nhiều quá!

Sân bóng đầy những tiếng reo hò, Tiểu Mạn căng thẳng theo dõi thân ảnh Gia Nguyên đang di chuyển thoăn thoắt trên sân. Cái dáng mảnh khảnh, từng bước xoay người linh hoạt, luồn lách qua những anh chàng cầu thủ cao lớn cách dễ dàng. Mặc cho những áp lực vây quanh nhưng thái độ của Gia Nguyên vẫn điềm tĩnh, cao ngạo, tựa như chẳng xá gì trời cao đất dày, cứ thế mà lao lên phía trước không hề kiêng nể.
Hải Đăng đứng phòng thủ ngay trước mặt Gia Nguyên, mồ hôi nhễ nhại, cậu tập trung quan sát từng cử động nhỏ nhất của hắn. Vai hắn, chân hắn. Trái bóng nhẹ nhàng nảy lên. Một nhịp. Hai nhịp... Bình thản đến khó hiểu.
Bất chợt, khóe miệng Gia Nguyên nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ, khẽ thì thầm những âm thanh như nuốt lọt vào lại:
- Sơ hở! – và hấp, trái bóng bị ném mạnh xuống nền, lọt qua chân Hải Đăng không sai một li một nét. Thoắt cái đã chẳng thấy Gia Nguyên đâu nữa...
Khi Hải Đăng xoay người phản xạ cũng là lúc tiếng hoét còi vang lên lấn át những âm thanh hỗn loạn khác. Trái bóng của Gia Nguyên đã lọt lưới. Và hắn hiện đang đứng ở một cự li… rất xa! – cái vị trí mà không phải là ai muốn cũng có thể dễ dàng ném vào như thế, vị trí ấy chỉ dành cho những con người một khí đã ném là bách phát bách trúng!
Trận đấu ngừng lại, những thành viên khác thở dốc, mình bóng nhẩy mồ hôi, không ngờ được mới thoáng chốc mà hàng rào phòng ngự của mình đã bị chọt thủng hoàn toàn.
Hải Đăng siết chặt bàn tay, tiến thẳng về phía Gia Nguyên, hắn ta vẫn đang đứng đó, khoanh tay, mặt tỉnh rụi. Cậu chộp lấy vai hắn, chất giọng pha đầy nghi hoặc:
- Nói đi! Tại sao lại là kiểu chơi bóng này?
- Ý cậu là gì? – Gia Nguyên cau mày.
- Cách cậu ghi điểm vừa nãy chẳng phải là của bóng rổ đường phố sao? Cậu rõ ràng chưa bao giờ chơi bóng rổ đường phố cả!
Gương mặt Gia Nguyên bỗng dưng lạnh hẳn. Hắn hất tay Hải Đăng ra, ánh mắt sắc lạnh, thoáng chốc u ám, hắn nở một nụ cười bán nguyệt:
- Thì sao? Dù gì thì cậu cũng đâu có thắng được tôi!
- Đừng nói kiểu đó, chúng ta đã quy định rõ ràng rằng bóng rổ của chúng ta phải khác biệt với cái thể loại bóng rổ điêu trá và bạo lực kia rồi! Cách cậu chơi bóng rất hoang dã và đường phố! Chúng ta có luật riêng , đừng mang những thứ tự do của cậu vào để phá vỡ nó!
- Muốn nghĩ sao thì tùy cậu! – Gia Nguyên nhún vai, hờ hững bỏ đi.
- Tớ hoàn toàn ghi nhận tài năng của cậu, phản xạ của cậu vẫn rất nhạy, nhưng nên nhớ sân bóng này chỉ dành cho những ai hiểu luật!
Gia Nguyên không đáp trả gì thêm, chỉ dửng dưng đeo cái quai cặp ba lô lên và ra hiệu cho Tiểu Mạn ra ngoài.
Cô bé chạy theo, lòng đầy thắc mắc. Gia Nguyên vẫn thế, vẫn có biệt tài bóng rổ. Nhưng trong trí nhớ của cô, anh luôn thân thiện với chiến hữu, anh chơi vừa bản năng lại vừa rất nghiêm chỉnh, bao giờ cũng tạo đà tốt nhất ọi người trong đội ghi điểm. Nói cách khác, có vẻ như anh muốn san sẻ ánh hào quang của mình cho tất cả mọi người, anh muốn ai cũng hạnh phúc vì lập được chiến công.
Hình như cái vẻ ấm áp ấy của anh đã được thế hẳn bằng sự cao ngạo và lạnh lùng. Anh tự phân ranh giới ình và đứng uy linh một mình, dũng mãnh như chúa sơn lâm. Anh chẳng cần đến ai. Len lỏi giữa rất nhiều người, nhưng không hiểu sao Tiểu Mạn lại cảm giác rằng thân ảnh của Gia Nguyên trên sân bóng…rất cô độc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui