Tiểu Mạn sau chuyện ấy có vẻ trầm tính hơn. Cô ngồi bên cạnh Gia Nguyên, thỉnh thoảng thở dài thườn thượt. Gia Nguyên xoa đầu cô, giọng trìu mến:
- Trông em thật giống mấy bà lão, suốt ngày chỉ biết thở ra!
- Vì em đang buồn mà…
- Em biết không…Tiểu Mạn này! Tôi nghĩ đôi mắt em … – Gia Nguyên ngẩng lên nhìn bầu trời cao vòi vọi, trong vắt, không một gợn mây – trông thật trống trải!
Tiểu Mạn im lặng, mắt cô bỗng nhiên ươn ướt, sống mũi cay cay, cô mỉm cười nhìn Gia Nguyên:
- Trước đây anh từng nói thế rồi!
- Vậy sao? – Gia Nguyên ngạc nhiên
- Em đã từng thắc mắc tại sao anh lại có thể biết được bí mật ấy ngay từ lần đầu gặp mặt…Em nghĩ chẳng ai thấy được sự trống trải trong em, vì em đã cố giấu rất kĩ.
- Nhưng tôi biết?
- Phải! Anh biết!
Cơn gió vi vu, hất nhẹ những cọng tóc mai đen nhánh của Gia Nguyên, tựa hồ rót vào tai những âm thanh của kí ức… Cao Gia Nguyên, có lẽ với anh, mọi người đều trong suốt cả. Anh có nghĩ mình thật tinh tế và nhạy cảm không? Em chưa bao giờ nghĩ anh trẻ con, bởi vì em luôn cảm nhận được một sự trưởng thành mạnh mẽ được che giấu quá kĩ càng ở anh...
Tiểu Mạn cũng ngước lên nhìn trời, giọng cô vang lên trong veo, đượm buồn:
- Xung quanh em có rất nhiều người…nhưng lúc nào em cũng cảm thấy cô đơn cả, lúc nào em cũng cảm thấy trống trải.
- Em không có bạn đúng không? – giọng Gia Nguyên dịu nhẹ
Tiểu Mạn sững người trước câu hỏi của hắn, mắt cô mở to đầy kinh ngạc:
- Sao anh biết?
- Em có rất nhiều bạn. Nhưng chẳng ai là bạn thực sự của em cả, xung quanh em chỉ toàn những kẻ đeo mặt nạ ?
- Vâng… - hàng lông mày cô bé rũ xuống buồn bã – Em biết tất cả bọn họ chỉ làm bạn với em vì gia thế lớn. Họ chỉ chơi với tiền bạc, thực chất thì chẳng ai quan tâm em. Họ không phải là bạn, em biết, họ chỉ đang lợi dụng em, có lẽ họ nghĩ em là một con bé ngốc nghếch, có nhiều tiền, bảo gì làm nấy. Không ai trong bọn họ thực sự là bạn…
- Tiểu Mạn là cô bé nhạy cảm. Em cũng thông minh đấy chứ, ít nhất không bị chúng lừa dối! – Gia Nguyên nhìn cô mỉm cười.
- Tại sao anh lại hiểu đến vậy? Em nghĩ người luôn có bạn bè vây quanh như anh chắc chưa bao giờ trải qua cảm giác này chứ?
Gia Nguyên im lặng một lúc, trong hắn tạt qua ngổn ngang kí ức. Bạn bè vây quanh ư? Hắn từ khi sinh ra đã là đứa trẻ cô độc, ngay bây giờ vẫn thế. Bạn bè là thứ gì với hắn? Một thứ giả dối, sao rỗng và chuyên lợi dụng. Khi không còn gì để lợi dụng, chúng sẽ ngoảnh mặt đi cách đáng sợ. Hắn đã từng có bạn bè sao? Phải! Thứ bạn bè kiểu như Rachel Lynes với vẻ xinh đẹp thối rữa.
Gương mặt Rachel Lynes hiện lên với nụ cười xảo trá...Từ sau xích mích đó, hắn hoàn toàn bị cô lập giữa mọi người. Chúng nghe theo lời Rachel, hành hạ hắn, có vô số cái bẫy được giăng ra, có bao nhiêu điều phi lí đổ lên hắn. Bị đánh ư? –đã từng! Bị sỉ vả ư?-đã từng! Bị hãm hại ư? –đã từng!...tất cả cay đắng hắn đều đã trải qua, tất cả những thủ đoạn hắn đều đã va vấp hết.
Sau mọi chuyện, thứ duy nhất còn đọng lại trong tâm hồn hắn như một vết ố là những cái mặt nạ. Con người sống với nhau có tình cảm gì đâu, toàn bộ là một chuỗi giả dối. Đều là giả dối cả!
Gia Nguyên trả lời câu hỏi của Tiểu Mạn với ánh mắt chùng xuống, không buồn, không giận,…chỉ hiện lên một sắc vô cảm:
- Tôi đã trải qua…tất cả!
Không khí giữa hai người như đông lại, Tiểu Mạn cảm thấy lòng mình nặng trĩu, tuy Gia Nguyên không nói gì, nhưng hẳn rằng anh có quá khứ không suôn sẻ… cả hai đều là những con người trống trải, cô độc. Tiểu Mạn muốn đổi chủ đề, cô kéo Gia Nguyên ra khỏi tâm trạng nặng nề:
- Đừng nói những chuyện thế này nữa, chán chết mất…À! Gia Nguyên, anh có dự định gì cho lễ hội Mùa Đông?
- Lễ hội Mùa Đông? Thứ gì thế?
- Sao anh cứ như ở trên trời rơi xuống vậy? – Tiểu Mạn tròn mắt ngạc nhiên – Mọi người đang hứng khởi như điên vì vụ này mà!
- Tôi không quan tâm! – Gia Nguyên trả lời với thái độ bàng quan – Tôi chả hứng thú gì với mấy cái phong trào ấy! Phiền phức lắm!
- Sao có thể như thế chứ? – Tiểu Mạn chống nạnh, cau mày như giám thị khó tính – Anh thật là thiếu trách nhiệm đó, không hăng hái với hoạt động trường lớp gì hết. Thụ động quá không tốt đâu!
- Nhưng tôi không muốn đến những nơi ồn ào, khó chịu ! – Gia Nguyên cau mày vặn lại – Tôi ghét phong trào!
- Không được! Không được! Nhất định anh phải tham gia. Cao Gia Nguyên phải tham gia!
- Sao em hăng hái thế? Không tham gia cũng đâu có chết!
- Nghe nói mọi người khoa Quản trị kinh doanh đang lên kế hoạch diễn nhạc kịch.Em cũng muốn tham gia, phải đăng kí bắt thăm đấy! Em không muốn vào đội kịch một mình đâu! Gia Nguyên tham gia đi! Em đăng kí cho!
- Tôi thực sự không hứng thú Tiểu Mạn à!
- Em sẽ giận anh đó! – Tiểu Mạn phồng má, mặt xịu xuống như trẻ con, hàng mi dày cụp xuống buồn bã. Cô ngước lên nhìn Gia Nguyên, ánh mắt long lanh, trong vắt như gương, vẻ khẩn khoản chân thành. Gia Nguyên mệt mỏi, không biết từ chối kiểu thế nào cho phải, cuối cùng hắn thở hắt ra, nhìn Tiểu Mạn, rồi gật đầu.
- Thật nhé! Anh đồng ý rồi nhé! – Mặt cô bé sáng rỡ lên, nụ cười trên môi rạng ngời.
- Em đúng là cục nợ! – Gia Nguyên lằm bằm. Nhưng Tiểu Mạn chẳng quan tâm, cô đang rất vui, kéo được hắn vào là vui rồi. Gia Nguyên sẽ vào đội kịch với cô. Lễ hội Mùa Đông năm nay hẳn rất thú vị đây…
*****************************
“ Hắn là Adam- một hôn quân bạo chúa, không có tình yêu, chỉ biết sống bằng tàn nhẫn và cay độc. Nàng- một công chúa xinh đẹp, thánh thiện , trắng trong như hoa huệ - bị lời nguyền của phù thủy làm trái tim đóng băng. Người ta gọi nàng là Eva – nữ hoàng của tuyết trắng, cao ngạo, lạnh lùng, không hề biết đến khái niệm yêu thương. Hơi lạnh xâm lấn khắp tâm hồn nàng, hóa đôi mắt đen tuyền trở nên một màu xanh lạnh lẽo. Đôi mắt ấy chưa một lần xao động…
Nàng ngủ say, cuộn mình trong tấm thảm dệt từ muôn ngàn hoa tuyết trắng xóa.
Người ta mang tấm thảm đi, mang luôn cả nàng…
Hắn mở yến tiệc mùa đông, ngồi trên ngai vàng cao sang, lướt nhìn vạn vật cách băng lãnh. Nhạc trỗi lên, những thanh âm vang vọng cả vương quốc. Tấm thảm trắng được trải dài đến tận chân hoàng đế. Và nàng hiện ra trong sự sửng sốt của mọi người…
Nàng vẫn ngủ say, vẻ xinh đẹp lạ thường của nàng, sự kiêu hãnh và cao ngạo của nàng khiến hoàng đế không thể rời mắt. Cả vương quốc chìm trong im lặng, họ dõi theo từng hơi thở buốt giá của nàng…
Nàng tỉnh dậy, đôi mắt màu xanh lạnh lẽo nhìn hoàng đế. Họ gặp nhau, định mệnh hé mở…
Hoàng đế yêu nàng bằng một tình yêu hoang dại, với hoàng đế, nàng là báu vật duy nhất trên đời. Còn nàng vẫn chưa hề biết đến tình yêu. Nàng hỏi:
- Tình yêu là gì?
Hoàng đế cuối xuống, hôn nhẹ lên bờ môi mềm như nước của nàng, hắn đáp:
- Đó là tình yêu!
Bỗng nhiên, từ khóe mắt nữ hoàng tuyết lăn ra một giọt trong vắt như pha lê. Nàng khóc. Nàng không hề biết rằng, nụ hôn của hoàng đế là cách duy nhất để hóa giải lời nguyền…
Lời nguyền biến mất, tuyết của nàng bắt đầu tan ra. Và nàng cũng tan theo. Hoàng đế bế nàng trên tay, nàng đang tan biến vào không gian, nàng nhìn vào đôi mắt thật sâu của hắn, một nụ cười phớt qua trên môi nàng:
- Tôi cũng yêu người…
Nàng biến mất, kéo theo cả bóng tối, cay đắng và sự tàn nhẫn vốn có của hoàng đế. Nàng đã cảm hóa hắn. Từ đó, ngày nàng ra đi, tuyết bao giờ cũng phủ trắng xóa vương quốc kia, phủ trắng cả mái đầu hoàng đế. Hoàng đế mỉm cười, dịu dàng nâng niu những bông hoa tuyết, trắng trong như nước mắt nàng, người thì thầm:
- Nữ hoàng tuyết…cám ơn!”
Tiểu Mạn rưng rưng, nước mắt sắp trào ra đến nơi, cô thở dài xúc động:
- Thật là buồn, thật là lãng mạn…
- Em định tham gia vào thứ vớ vẩn này à? – Gia Nguyên nhìn Tiểu Mạn cau có – Kịch gì mà nội dung sướt mướt thế!
- Anh đúng là không hiểu chuyện, sướt mướt thế nào được? Lễ hội mùa đông mà trình diễn “Nữ hoàng tuyết” thì còn gì lãng mạn bằng chứ? Cảm xúc của nó chẳng phải rất hợp với mùa đông sao?
- Nhưng…
- Thôi! Không bàn cãi nữa! Em đã đăng kí cho anh rồi, có hối hận cũng chẳng được gì đâu! – Tiểu Mạn cắt ngang lời Gia Nguyên bằng một nụ cười ranh ma. Cái con bé này!
Gia Nguyên đang thầm rủa cái vở “ Nữ hoàng tuyết” gì đó của khoa Quản trị kinh doanh chọn. Kịch gì mà…thực sự thì hắn sắp đổ bệnh vì chán đây. Không hiểu sao Tiểu Mạn lại khăng khăng tham gia cho bằng được.
Chả là hai người họ đang chen với một đám người nữa, đăng kí vào đội kịch, và Gia Nguyên đang phát cáu lên vì phải chờ đợi kết quả. Hắn thấy thật vô bổ và phí phạm thời gian. Tiểu Mạn ơi, em thật là rắc rối mà…
…
Người thư kí của khoa bước lên bục, lật tờ danh sách diễn viên ứng cử vào đội kịch, giọng cô vang lên dõng dạc:
- Như các bạn đã biết, khoa chúng ta quyết định diễn vở “Nữ hoàng tuyết” cho lễ hội Mùa Đông của trường năm nay. Và qua kết quả bắt thăm hoàn toàn ngẫu nhiên, chúng tôi đã chọn được những diễn viên sau:
1. Vai nữ hoàng tuyết : Dương Tiểu Mạn, lớp 36k12, năm nhất.
2. Vai tể tướng: Hoàng Duy, lớp 37k12, năm hai
3. Vai phù thủy: Đỗ Nhật Hạ, lớp 35k12, năm hai
4. Vai mẫu hậu: Hoàng Yến, lớp 36 k12, năm nhất
5. Vai đức vua cha: Nguyễn Minh Nhật, lớp 34k12, năm ba
6. Vai cận vệ: Cao Gia Nguyên, lớp 37k12, năm hai
7. Vai người hầu: Hoàng Chu Thái, lớp 34k12, năm ba.
Một số diễn viên quần chúng, vai phụ nhỏ, và còn một vai hoàng đế chờ người tiến cử.
Mặt Tiểu Mạn sáng bừng, cô lay mạnh Gia Nguyên, mỉm cười sung sướng:
- Xem kìa Gia Nguyên, em vào vai nữ hoàng tuyết kìa! Anh tin nổi không?
Gia Nguyên chẳng nói gì, hắn đang khó chịu, tự hỏi tại sao giữa một tá người như vậy mà hắn vẫn bị dính vào đội kịch. Tiểu Mạn cười mãi, cô hớn hở:
- Anh là vai cận vệ đó! Thế là anh phải theo cạnh em suốt. Chà hồi hộp quá, vai
hoàng đế còn chưa quyết định xong.
Tiểu Mạn vừa nói xong câu đó thì bỗng mọi người dạt ra. Từ phía ngoài, một thân ảnh cao ráo tiến vào, có những tiếng xì xầm vang lên. Anh ta với phong thái cao ngạo như bậc trưởng giả, quí tộc. Mái tóc đen nhánh, phủ tai, đôi mắt đen lạnh, dáng đi thong dong, điềm tĩnh, toát ra một thần thái sang trọng lạ lùng – là chủ tịch hội sinh viên, Đỗ Hồng Quân.
Hồng Quân liếc nhìn Cao Gia Nguyên, mỉm cười bí ẩn. Anh tiến thẳng lên bục, từng bước đi dứt khoát, không chút nề hà, do dự. Hồng Quân đứng trên bục, nhìn mọi người bằng đôi mắt dửng dưng, và khi chạm phải cái cau mày của Gia Nguyên, ánh mắt anh lóe lên một tia thích thú kì lạ. Giọng anh thông trầm, sắc lạnh:
- Nếu vai hoàng đế chưa chọn được, thì tôi có vinh hạnh được tham gia không?
Mọi người sững sờ trước câu hỏi của Hồng Quân. Họ ngạc nhiên không phải không có lí. Chủ tịch chưa lần nào tham gia vào mấy việc thế này, hơn nữa, anh còn rất ít xuất hiện trước đám đông. Vì cớ gì lại hứng thú với vở “Nữ hoàng tuyết “ của khoa Quản trị kinh doanh chứ?
Thế nhưng làm gì có ai dám hé răng ý kiến, chỉ biết cúi đầu, im như thóc. Đỗ Hồng Quân mỉm cười:
- Im lặng tức là đồng ý. Mọi người không ai phản đối thì tôi tham gia vậy. Được không thư kí Bạch Mai?
Thư kí Mai hoảng hốt, gật đầu cái rụp, cô run run tiến lên bục, giọng cô cũng không được điềm tĩnh mấy:
- Vậy…tôi xin … chốt lại danh sách đội kịch một lần nữa. Vở “ nữ hoàng tuyết” sẽ do các diễn viên sau đây đảm nhận:
1. Vai nữ hoàng tuyết : Dương Tiểu Mạn, lớp 36k12, năm nhất.
2. Vai tể tướng: Hoàng Duy, lớp 37k12, năm hai
3. Vai phù thủy: Đỗ Nhật Hạ, lớp 35k12, năm hai
4. Vai mẫu hậu: Hoàng Yến, lớp 36 k12, năm nhất
5. Vai đức vua cha: Nguyễn Minh Nhật, lớp 34k12, năm ba
6. Vai cận vệ: Cao Gia Nguyên, lớp 37k12, năm hai
7. Vai người hầu: Hoàng Chu Thái, lớp 34k12, năm ba.
8. Vai hoàng đế: Chủ tịch Đỗ Hồng Quân.
Gia Nguyên bỏ ra ngoài trước, rất khó chịu vì tên rắc rối Đỗ Hồng Quân. Chẳng biết hắn nghĩ gì mà muốn tham gia, còn cái kiểu cười nửa miệng hết sức đểu cáng của hắn nữa, Gia Nguyên phát cáu lên được. Tiểu Mạn chạy theo, cười nói tíu tít. Trời ngả bóng hoàng hôn, chiều rồi, và một ngày nữa lại sắp trôi qua với những cảm xúc hỗn độn trong lòng Cao Gia Nguyên. Một cánh nhạn nơi cuối trời, chao nghiêng, bé xíu trong sắc ráng đỏ của mặt trời, trời hơi se lạnh. Đông đã đến…
**************************************
Tiểu Mạn đóng vai nữ hoàng tuyết Eva, thực sự mà nói thì cái vẻ thánh thiện của cô quá hợp với Eva trước khi bị lời nguyền thay đổi. Chẳng cần diễn xuất gì nhiều, cứ để tự nhiên, Tiểu Mạn cũng đã có thể là một công chúa Eva hoàn hảo. Tuy vậy đến khi diễn xuất vai nữ hoàng thực thù thì Tiểu Mạn không đủ tố chất…
Tại phòng tập kịch…
Dương Minh Kha đang chăm chú theo dõi Tiểu Mạn tập kịch, cô bé có vẻ rất hăng hái, nụ cười bao giờ cũng rạng rỡ trên môi, có đứa em gái đáng yêu như Tiểu Mạn thì còn gì thích bằng. Anh cũng chú ý cả Cao Gia Nguyên nữa, chỉ đóng vai cận vệ , đứng yên bên cạnh Tiểu Mạn nhưng dường như hắn rất có sức hút, chẳng hiểu được tại sao mắt cứ dán vào hắn nữa. Hắn đứng một chỗ, trầm tĩnh, lạnh lùng.
Có điều thú vị là Gia Nguyên chưa gì đã thuộc hết kịch bản, Tiểu Mạn quên hoài, còn hắn nhắc liên tục cho cô bé, dù chẳng cầm manh giấy kịch bản nào trong tay…tất nhiên đúng lấy từng chữ một…
Tiểu Mạn cau có nhìn Gia Nguyên, hắn hỏi:
- Em sao vậy?
- Đoạn này khó quá, em tập mãi mà chẳng nắm bắt được chút thần thái nào của Eva. Gương mặt em muốn bất cần đời, muốn lạnh lùng, cao ngạo gì cũng chẳng được, em thấy nó cứ thế nào ấy.
- Đâu? Đưa đây tôi xem!
Gia Nguyên lướt qua đoạn lời thoại dài, hắn im lặng một lúc. Sau đó, hắn thả bộp cuốn kịch bản xuống sàn, lùi xa Tiểu Mạn một bước. Gương mặt hắn ngước lên, ánh mắt lạnh lẽo chĩa thẳng vào Tiểu Mạn.
Từ khung cửa sổ lớn, ánh nắng tạt qua, đổ dài trên vai hắn sáng lấp lánh như ánh vàng. Gương mặt Gia Nguyên hoàn toàn vô cảm, làn da trắng như trong như lọc, mái tóc đen nhánh đổ xuống trán tôn lên sự sắc sảo của khuôn mặt, đôi mắt phản chiếu ánh nắng tựa hồ như xanh hơn và cô độc hơn…Một phong thái cao ngạo chưa từng thấy.
Bàn tay hắn nhẹ nâng lên, dường như đang hứng lấy những bông tuyết trắng xóa trong tưởng tượng, bờ môi nhạt của hắn nhếch nhẹ và chất giọng lạnh lẽo đến tê rân cột sống vọng lại rõ mồn một:
- Ta muốn phủ trắng giang sơn này bằng sự lạnh lẽo. Ta muốn đóng băng mọi trái tim. Muôn hoa phải đều phủ tuyết lạnh, mọi cây cối phải run rẩy, sông hồ và biển cả phải đông lại. Nước sẽ ngừng chảy, mặt trời sẽ ngừng chiếu sáng. Ta muốn phủ tuyết khắp nơi. Ta muốn sự cô độc và tang tóc tràn mọi nẻo. Ta muốn tuyết của ta làm mờ hết vạn vật, để tất cả mọi người đều thấy rằng… - Gia Nguyên đưa phất tay lên như một vị chúa tể, mắt sáng rực những tia xanh rờn, từng chữ một vang lên đầy băng lãnh, uy linh nghiêng trời – Ta là Eva, nữ hoàng tuyết!
Khi lời thoại kết thúc, cả phòng tập bỗng nhiên có một sự yên lặng bất thường. Gia Nguyên đảo mắt quanh, không chỉ bắt gặp đôi mắt đang tròn lên kinh ngạc của Tiểu Mạn mà còn nhận ra mọi người đang đổ dồn ánh mắt về hắn cách sửng sốt.
Hắn thấy khó chịu kinh khủng, ai cũng đang nhìn hắn chằm chằm như nhìn một vật thể lạ. Hắn cau mày nhìn Tiểu Mạn, cả cô bé cũng đang đơ ra như pho tượng sống:
- Đấy, em cứ diễn như thế thôi, tôi thấy cũng đâu có khó!
Tiểu Mạn vẫn im như phỗng, lát sau cô mới hoàn hồn lau mồ hôi đang vã ra ướt cả trán, miệng không ngừng lắp bắp:
- Sao…sao anh…có thể đóng đạt vậy chứ?
- Hả? – Gia Nguyên nghệch mặt, tỏ vẻ không hiểu cô bé đang nói gì
- Chúa ơi, Gia Nguyên, thần thái của anh khủng khiếp quá! Em cứ tưởng mình đang nhìn một Nữ hoàng Eva bằng xương bằng thịt cơ đấy!
- Sao em lại đánh đồng tôi với phụ nữ chứ? Tôi là con trai mà! – Gia Nguyên nhăn nhó. Hắn cúi xuống nhặt lấy cuốn kịch bản thả vào tay Tiểu Mạn – Này, tự em đi mà diễn, tôi chả hứng thú với mấy thứ này! Mệt mỏi chết đi được! – Xong hắn bước nhanh ra khỏi phòng tập, định bụng xuống căn tin kiếm cái gì ăn, đói nhừ tử.
…
Trong phòng lúc này dội lên những tiếng xôn xao, mọi người nhìn nhau nuốt khan. Đúng như Tiểu Mạn nói, ban nãy nhìn Cao Gia Nguyên diễn cứ như thấy Eva bằng xương bằng thịt. Sự cao ngạo và băng lãnh thể hiện đạt đến nỗi không phân biệt được đó là bản chất thực sự hay đơn giản chỉ là hắn đang diễn. Nếu khả năng diễn xuất của hắn mà "khủng" đến mức độ ấy thì chẳng biết phải liệt hắn vào hạng diễn viên cao cấp nào mới xứng đây…
Nhưng nói gì thì nói, có lẽ người kinh ngạc nhất chính là Dương Minh Kha. Tận lúc này rồi anh vẫn chưa thoát khỏi sự sửng sốt, vẫn ngồi đơ ra như tượng sống, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.
Anh không thể hiểu nổi tại sao ban nãy Cao Gia Nguyên lại xinh đẹp lạ lùng đến thế. Cứ như thể hắn là một cô gái. Một cô gái đích thực?
Gương mặt cao ngạo của hắn, thần thái lạnh lùng đến cô độc của hắn, giọng nói tê buốt của hắn, đôi mắt dưới ánh nắng xanh biếc của hắn, vầng hào quang từ nắng lấp lánh trên mái tóc hắn,… Quả thực quá giống Eva.
Minh Kha tưởng như tim mình đang đập loạn nhịp cả lên, một chút bồn chồn, một chút hồi hộp, cả một chút rung rinh. Sự chú ý của anh không còn hướng vào cô em gái Tiểu Mạn nhỏ nhắn nữa, anh cứ nhìn hoài về phía cửa, nơi bóng người đó vừa đi khuất. Tiếng xôn xao mãi vẫn chưa dứt được…