Sau khi mọi thứ đã ổn, Gia Nguyên quay vào rạp phim với gương mặt điềm tĩnh vốn có. Những người kia mặc dù trong lòng lo lắng nhưng ai cũng tỏ thái độ bình thường hết mức có thể, đúng như lời dặn dò của Jully. Họ ra ngoài trước khi phim kết thúc, dừng lại ăn uống, mua sắm thỏa thích rồi chia tay ra về. Minh Kha đưa Tiểu Mạn về, tiện thể cho Jully quá giang. Còn Gia Nguyên định bắt taxi, nhưng Hồng Quân nhất quyết bảo anh sẽ chở hắn, hắn cũng chẳng thèm từ chối làm gì, dù sao hành xác Hồng Quân được cái nào thì hay cái ấy.
Những chiếc xe lăn bánh…
Gia Nguyên không về ký túc xá, hắn nhìn đồng hồ thấy mới 20 giờ, bảo Hồng Quân đưa đến một nơi. Xe dừng lại trước một võ quán Taekwondo lớn. Hồng Quân liếc nhìn Gia Nguyên với vẻ ngạc nhiên:
- Ý cậu là nơi này hả? Võ Quán Taekwondo?
- Đúng! – Gia Nguyên mở cửa bước xuống, hắn quay lại, xua xua tay như đuổi tà, giọng lạnh lẽo – Anh có thể về!
Hồng Quân nhướn mày, anh nhỏm người nhìn vào trong võ quán, tò mò hỏi:
- Bộ cậu học môn võ này hả?
Gia Nguyên gật đầu, Hồng Quân lại mau mắn hỏi tiếp:
- Để làm gì vậy?
Gia Nguyên im lặng một lúc, sau đó hắn lặng lẽ đáp bằng một câu bỏ lửng:
- Trước đây là để tự vệ…
A, ra vậy, Hồng Quân nhướn mày lên vẻ thú vị, nhưng không để anh nói thêm nữa, Gia Nguyên đóng sập cửa xe lại, hắn giục:
- Về đi! Đưa tôi đến đây được rồi, lát nữa tôi về taxi!
- Ổn không?
- Anh xem tôi là con gái chắc? – Gia Nguyên khó chịu quay đầu bước nhanh vào trong võ quán, không thèm đôi co thêm nữa…
…
Gia Nguyên mặc bộ võ phục trắng tinh vào, thắt lại dây đai màu đen, hắn chào võ sư rồi vào luyện tập ngay. Gia Nguyên luyện tập liên tục, hắn đánh vào hình nhân bằng những đòn điêu luyện và linh hoạt, có vẻ của một người giàu kinh nghiệm trong môn võ này. Đai lưng của hắn là đai đen tứ đẳng . Hình như hắn đã học từ rất lâu rồi.
…
Mồ hôi toát ra ướt đẫm lưng áo Gia Nguyên, đã hơn 21h30 nhưng hắn vẫn chưa chịu nghỉ, trong đầu hắn vang lên câu hỏi của Hồng Quân. Học để làm gì ư? Gia Nguyên nhếch mép nở một nụ cười nhạt, đôi mắt đanh lại những tia xanh lạnh lẽo:
- Trước đây là để tự vệ… nhưng bây giờ là để…trả thù!
*********************************
Khi đến cổng biệt thự, Hồng Quân thấy một con lamborghini bạc bóng lộn đậu ngay trong sân. Anh gọi một cô hầu gái gần đó hỏi:
- Ai đến vậy?
Cô hầu gái cúi đầu kính cẩn đáp:
- Là… tiểu thư Rachel Lynes, thưa cậu chủ!
- Rachel? – Đôi mắt đen của Hồng Quân tối sầm lại, giọng anh vang lên lạnh lẽo. Người hầu hơi giật mình, cúi chào rồi vội vã chạy đi chỗ khác.
Hồng Quân ngửa cổ hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, đôi mày rậm cau lại bất lực, miệng lằm bằm:
- Rachel, Rachel, Rachel…ôi trời! Em xuất đầu lộ diện rồi sao? Thời kỳ bình yên của mình chuẩn bị chấm dứt! Đời đúng là bể khổ mà!
***********************************
Rachel đang nhâm nhi tách hồng trà và thư thả lật từng trang sách, mái tóc hạt dẻ dưới ánh đèn vàng ấm áp như óng ánh hơn, những búp tóc mềm mại thả bồng bềnh, đổ dài trên bờ vai mảnh khảnh. Chiếc váy ren đen điểm xuyến những hoa văn trong suốt làm lộ ra làn da cánh tay và cổ trắng muốt, đường viền váy đáp nhẹ trên tấm thảm đỏ được thêu thùa tinh xảo…trông Rachel thật sự rất xinh đẹp, rất quý phái…
Nghe tiếng gót giày, cô ngẩng lên, đôi mắt tím đầy ấn tượng lướt một lượt, dừng lại ở con người đang đứng nơi thềm cửa – Đỗ Hồng Quân. Hồng Quân tiến vào, anh thả mình đánh phịch một cái lên chiếc ghế bành da đối diện Rachel, thở dài nhìn cô:
- Này Mít! Em qua đây làm gì vậy?
- Anh yêu quý! Sao mới gặp mà anh đã nặng giọng vậy chứ? – Rachel nũng nịu trách cứ, một giây sau, trong đôi mắt buồn bã đã long lanh nước – Gọi Mít là thế nào?
- Đấy! Lại gương mặt mít ướt ấy. Không gọi em là Mít thì gọi là gì hả? Hở chút lại trưng đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ ra, em "tàng trữ" nước mắt trái phép phải không?– Hồng Quân nhún vai. Anh rót trà vào ly, nhâm nhi một ngụm rồi ngẩng lên nhìn cô đầy nghi hoặc – Nói đi! Qua đây làm gì?
- Qua gặp... hôn phu! – Rachel mỉm cười, ánh nhìn cô thật dịu dàng, ý nhị - Bố giục cưới nhau đấy!
- Vậy à? – Hồng Quân hạ giọng lạnh lẽo, cầm ly trà lên, săm soi một lúc, rồi anh vương tay ra, bất ngờ thả xuống…
"Choang!" – tách trà vỡ tan, bắn ra những mảnh sứ trắng nhọn sắc… Anh lãnh đạm nhìn Rachel – một cái nhìn hoàn toàn vô cảm, giọng anh vang lên thông trầm – Này Mít! Nói với bố em “ hôn nhân của chúng ta” sẽ “như thế” đấy!
Rachel liếc tách trà, mắt ánh lên sự thú vị, bất giác cô mỉm cười, lại một nụ cười dịu dàng, hiền thục:
- Em đã muốn thứ gì, thì thứ đó phải là của em… và cả anh cũng thế! – dường như cô đang cố tình nhấn mạnh hai từ “ của em”, thái độ rất tự tin, không hề bất mãn một chút nào trước hành động vừa rồi của Quân, cô tiếp tục nói – Tuần sau em sẽ nộp hồ sơ vào đại học Nam Kinh, em cần một cái đóng dấu của anh, vị chủ tịch kiêu hãnh ạ!
- Muốn học đâu thì tùy em… - Hồng Quân bỏ lửng nửa câu rồi đứng dậy về phòng, không thèm nói thêm tiếng nào với Rachel.
…
Rachel lại nhâm nhi tách hồng trà của mình, hương trà thơm và vị ngọt ngào quyện nơi đầu lưỡi làm cô dễ chịu. Cô liếc nhìn quanh nội thất của tòa biệt thự sang trọng, môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng:
- Anh sẽ là của em … Trên đời này không bao giờ có thứ em muốn mà không có được. Hãy đợi đấy Hồng Quân!
***************************
“Một khi cái mũi tên đen của số phận đã bắn trúng bạn thì cuộc đời bạn sẽ là một chuỗi ngày xui xẻo.”
Gia Nguyên là một kẻ xui xẻo. Sự thực này đã được thẩm định nhiều lần qua bố Aiden và cô bạn thân Jully Arena. Hai người ấy đều đồng ý phong tặng cho hắn danh hiệu: “ Luckless People”. Gia Nguyên rất “có duyên” với mấy từ “tai họa”, “tai nạn”, “tin dữ”, “hung tin”, blah blah…
…
Gia Nguyên liếc nhìn đống hồ sơ, lại thở dài đến não ruột. Chợt, hắn chú ý đến một tập vuông vắn có bìa màu vàng nhạt. Gia Nguyên cầm lên, xem xét kĩ lưỡng, cái này nhìn quen quen…rồi hắn A lên một tiếng:
- Hồ sơ thi nghề của Tiểu Mạn đây mà! Ủa? Hình như cái này mai phải nộp rồi?- Hắn nghiêng đầu, chớp mắt một cái – Vậy… cô bé để quên?
Gia Nguyên đứng dậy cầm tập hồ sơ đi nhanh ra ngoài. Không biết giờ này Tiểu Mạn đã về chưa. Hắn thấy một cô bé có hai bím tóc dài đi băng qua trước mặt, gọi giật lại:
- Này, Nhật Hạ!
- Gì ạ? – Cô bé tên Nhật Hạ, người ở trong ban thư kí với Tiểu Mạn, quay lại, thấy Gia Nguyên, cô hơi ngạc nhiên.
- Tiểu Mạn? – Hắn hỏi cụt lủn.
- À… dạ, hình như cô ấy vừa đi với phó chủ tịch Dương!
- Đâu?
- Em không biết nữa…cơ mà, hình như thấy họ vừa đi về phía cổng phụ đấy!
Gia Nguyên bỏ lửng cuộc trò chuyện, chạy vội đi, Nhật Hạ ngẩn người, mắt tròn lên tò mò:
- Anh ấy làm gì mà gấp dữ vậy nhỉ?
*****************************
Cổng phụ của trường bao giờ cũng tấp nập, mới tan học nên lại càng đông đúc. Gia Nguyên nhăn mặt luồn qua đám sinh viên đang cười nói ỏm tỏi. Hắn hết nhỏm lên, rồi lại thụp xuống, nhìn mãi chẳng thấy cô bé đâu. Hay là về mất rồi?
Bất chợt, khi ngoái đầu sang phải, phía xa xa, khuất sau những dáng người xôn xao, hắn bắt gặp một bóng dáng mảnh mai với mái tóc nâu ngắn, xúng xa xúng xính bên cạnh một thân ảnh cao lớn – A! hai người họ kia rồi. Gia Nguyên thở phào nhẹ nhõm, hắn rẽ qua đám sinh viên, định chạy nhanh đến.
Nhưng… hắn khựng ngay lại, chân nhất thời bám rễ dưới đất, máu trong mạch như đông cứng , tim hắn đập lệch một nhịp khô khốc, đôi đồng tử màu xanh đen giãn rộng…
Minh Kha và Tiểu Mạn say sưa trao đổi vấn đề gì không biết, ngang nhiên rảo bước qua vạch kẻ đường trắng, cơ hồ không hề chú ý đến đèn tín hiệu đã chuyển sang màu xanh… Một chiếc ô tô lao nhanh đến, có lẽ tài xế bắn tốc độ, hay có lẽ tên đó không để ý… chỉ biết chiếc xe đang phóng thẳng với tốc độ khủng khiếp.
Mọi người nghe thấy một tiếng hét thất thanh. Họ giật mình, ngẩng lên nhìn.
Tiểu Mạn nghe ai gọi tên mình, dứt ngang cuộc trò chuyện , cô quay lại phía sau, còn Minh Kha theo phản xạ, anh ngẩn người ra.
Họ thấy…chiếc ô tô đen đang lao thẳng đến và… Cao Gia Nguyên!
Kítttt!
Tiếng lốp xe thắng gấp cà xuống mặt đường nghe đau cả tai… và… RẦM!... một âm thanh gai người rạch nát không gian.
Cả Tiểu Mạn và Minh Kha đều bị một lực đẩy rất mạnh từ phía sau, hai người ngã hẳn vào lề. Một đống bụi đường tống vào mặt khiến Minh Kha ho sù sụ. Anh lồm cồm bò dậy, vẫn chưa định hình nỗi cái gì vừa xảy ra. Tiểu Mạn bị ngã khá đau, cô bé nhăn mặt chống tay ngồi lên, bụi táp vào mặt, cay xè đôi mắt, chớp một cái, nước mắt đã giàn ra ướt nhòa khuôn mặt nhỏ. Hai người nghe tiếng xôn xao lớn…
Minh Kha lúc đã tỉnh táo hơn, sực nhớ đến con người lúc nãy lao như điên về phía hai anh em. Anh giật mình, đứng phắt dậy, xô mạnh những người gần đó ra. Họ vây kín cả đường…
…
Lấp ló sau những tiếng xôn xao, một thân ảnh dần dần in rõ trên đồng tử Minh Kha. Võng mạc anh đứng sựng lại, thu gọn hình ảnh mang sắc đỏ nhầy nhụa …
Người ấy đang nằm đây, ngay trước mui xe, cái dáng mảnh khảnh đổ dài trên con đường nhựa, chiếc áo trắng loang lổ máu…
- CAO GIA NGUYÊN! – Tiếng thét của Tiểu Mạn như xé toạc không gian đường xá ồn ào, những tiếng còi xe inh ỏi, những tiếng bàn tán trở nên im bặt…
…
Âm thanh của chiếc còi xe cứu thương vang từng hồi gấp gáp. Từng tiếng một vang xa dần, xa dần, cho đến khi người ta không còn thấy cái màu đỏ nhức nhối xoay vần của chiếc đèn tín hiệu nơi ngã rẽ cuối phố.
Một tai nạn vừa xảy ra…
***************************
Tiếng những chiếc bánh xe nhỏ bằng sắt lăn xoành xoạch trên nền gạch men, những y bác sĩ khẩn trương lắp bình dẫn khí, đẩy nhanh chiếc giường di động vào phòng cấp cứu…
Tiểu Mạn ngất xỉu ngay trên đường đưa đến bệnh viện, cô bé đã nhanh chóng được chuyển vào một phòng bệnh ở khoa hồi sức. Người con gái yếu đuối ấy dường như cạn hẳn sinh lực khi chứng kiến cảnh tai nạn bất ngờ kia. Đây là một cú sốc, không chỉ với Tiểu Mạn mà còn với cả Minh Kha nữa.
Minh Kha ngồi trên dãy ghế bên ngoài phòng cấp cứu, gương mặt thẫn thờ, đôi mắt đen trống rỗng. Cái cảm giác bất an và lo sợ choáng ngợp cả tâm trí, không hiểu sao tim anh như bị ai đó siết chặt, hai lá phổi co rút lại thiếu hụt dưỡng khí…
Khi nhìn thấy chiếc ô tô đen lao thẳng đến và thấy Cao Gia Nguyên, Minh Kha đã nghĩ mình bị ảo giác, trong đôi mắt anh lúc đó tạt lên một sự sợ hãi khủng khiếp. Anh không muốn người ấy chạy về phía anh, Minh Kha không muốn Gia Nguyên gặp nguy hiểm. Chính tại thời khắc ngắn ngủi này, anh nhận ra sự quan trọng của con người lãnh cảm kia đối với mình. Điềm tĩnh, nhẹ nhàng như những bông hoa tuyết trắng ngần đậu trên tóc anh trong lễ hội Mùa Đông, những đợt sóng xôn xao trong đôi mắt trăng khuyết sinh động thu hút anh mỗi khi nói về chuyện quá khứ của hắn. Tim Minh Kha thắt lại, dâng lên trong tâm hồn một sự trống trải đáng sợ.
Lẽ ra sự lo lắng kia phải dành cho Tiểu Mạn, anh thực sự không hiểu, chẳng lẽ Cao Gia Nguyên với anh còn quan trọng hơn cả cô em gái? Làm sao lại có chuyện như thế?
- Không thể nào! - Liếc nhìn cánh cửa khép chặt của phòng cấp cứu, Minh Kha cảm thấy khó thở vô cùng…
…
Một bác sĩ rời khỏi phòng cấp cứu với tập hồ sơ vàng trên tay. Minh Kha liền bật dậy, anh bồn chồn hỏi:
- Tình hình thế nào rồi bác sĩ?
Người bác sĩ điềm tĩnh đẩy kính lên, chăm chú nhìn vào mấy chữ nguệch ngoạc ghi trên bìa giấy, giọng ôn tồn:
- Không có chấn thương gì nặng, chỉ bị đụng phải một số phần mềm. Cái này thì hồi phục nhanh thôi, nhưng bệnh nhân bị mất khá nhiều máu!
- Không nguy hiểm chứ?
- Vâng, nhìn sơ bộ là vậy! Bây giờ cậu đến phòng tôi để nhận kết quả xét nghiệm. Tôi sẽ nói rõ hơn về tình trạng của cô ấy cho cậu.
Minh Kha nhẹ nhàng thở phào… Nhưng, khoan đã, anh ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn bác sĩ:
- Ông không nói nhầm người đấy chứ? Cô ... ấy? Cô ấy là cô nào?
- Thì cô gái vừa được cấp cứu tức thì chứ ai nữa?– Bác sĩ tròn mắt đáp lại.
- Không, không! Có lẽ ông nhầm người rồi! – Lông mày Minh Kha nhíu lại như dính vào nhau – Người mới được cấp cứu là con trai!
- Anh nói gì thế nhỉ? – Bác sĩ đưa tập hồ sơ vàng đến trước mặt Minh Kha, trên đó ghi rõ họ tên người được cấp cứu – Cao Gia Nguyên đúng không?
Minh Kha gật đầu xác nhận. Bác sĩ mỉm cười, ông lại đẩy kính lên, nhìn gương mặt thất sắc của anh bằng ánh mắt cổ quái:
- Tôi nghĩ người nhầm là anh mới đúng! Cao Gia Nguyên là con gái! Tôi vừa khám tổng quát mà!
Từng tiếng một “nhẹ nhàng” rót vào tai Minh Kha như sấm sét, anh lắc đầu không tin, lại hỏi lần nữa, nhưng bác sĩ vẫn khăng khăng Cao Gia Nguyên là con gái… Đầu Minh Kha trống rỗng, cái cảm giác choán đầy trong tâm trí lúc này là sự vỡ lẽ, nó cuộn lên như cơn sóng thần dữ dội, nhấn chìm sự tỉnh táo của anh xuống tận đáy đại dương.
Minh Kha ngây ngốc bước theo bác sĩ, đôi mắt đen sau cặp kính gọng bạc tròn lên ngơ ngác. Miệng lưỡi anh khô cứng không biết nên nói gì bây giờ cả... Bác sĩ à! Đây là câu truyện tiếu lâm hài hước nhất anh từng nghe đấy!
Cầm kết quả chụp CT của Gia Nguyên trên tay, anh ngây dại trước dòng chữ nhỏ nằm góc bên phải tập hồ sơ: “ Họ và tên: Cao Gia Nguyên. Giới tính: Nữ. Nhóm máu: AB...” . Chân Minh Kha tựa hồ cắm rễ xuống đất, tay anh nhũn ra, run lên bần bật.
- Hôn mê khoảng ba tiếng nữa, khi lượng máu trong cơ thể ổn định lại thì cô ấy sẽ tỉnh ngay thôi! – Bác sĩ lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng ngột ngạt.
- Bác sĩ à, thực sự thì ... ông không nói đùa đấy chứ? Gia Nguyên... ông bảo là con gái thật sao? Mấy chữ “giới tính nữ” này không phải là do y tá ngủ gật trong lúc đánh máy đấy chứ? – Hơi thở của Minh Kha run rẩy, môi anh giật giật mấy cái liên hồi vì sửng sốt.
- Cậu nghĩ đó là chuyện có thể đem ra đùa sao? Còn dám nói y tá của tôi ngủ gục trong lúc làm việc nữa?– Bác sĩ đen mặt như Bao Công, ông nhìn chàng thanh niên cao lớn với vẻ cực kỳ cổ quái, kính tụt xuống tận chóp mũi để lộ ra đôi mắt hơi sụp xuống nghiêm nghị. Ông đè giọng nhấn mạnh – Cậu nên nhớ rằng tôi vừa khám tổng quát cho cô ấy! Cao – Gia – Nguyên – là – nữ!
Minh Kha thả tụt tập hồ sơ ra khỏi tay mình, ngơ ngác nhìn ông ta, môi anh mấp máy trong vô thức:
- Nếu đó... đúng là con gái thì... xin ông xác nhận giúp tôi một điều! Cậu ấy trước đây đã từng bị... chấn thương sọ não chưa? – Đây là lí lẽ cuối cùng giúp Minh Kha tin chắc Gia Nguyên là con trai. Anh chắc chắn câu trả lời sẽ là “ Đúng, bệnh nhân này từng chấn thương sọ não!”. Gia Nguyên từng nói rằng hắn bị tai nạn, mất trí nhớ mà...
Người bác sĩ lại lật lật hồ sơ. Một giây sau, ông nhìn Minh Kha, lắc đầu, giọng hết sức quả quyết:
- Não bộ hoàn toàn bình thường. Tôi khẳng định, không có bất cứ dấu hiệu nào của việc đã từng bị chấn thương cả. Cậu nên tin tôi đi! Đó là con gái! – Nói rồi ông nhặt tập hồ sơ bệnh án lên đưa cho Minh kha, xong, quay trở lại với mớ hồ sơ lộn xộn trên bàn làm việc của mình.
...
Minh Kha cứng nhắc đi ra khỏi phòng bác sĩ, từng bước nặng như chì. Đôi đồng tử đen lại liếc nhìn cánh cửa phòng cấp cứu vẫn còn khép kín, hơi thở anh trở nên dồn dập, bờ môi nhạt mấp máy từng chữ vô cùng khó nhọc:
- Cao Gia Nguyên…cậu là…con gái sao?Không đùa tôi... đấy chứ? Cậu có biết ông bác sĩ lẩm cẩm kia bảo cậu là nữ không? Tôi không nghĩ bác sĩ cũng có óc hài hước như thế! Đừng nói với tôi câu chuyện tiếu lâm tôi vừa nghe là... sự thật chứ?
Đai đen tứ đẳng: Trường phái Taekwondo ITF có 18 bậc tiến gọi là 18 đẳng, cấp (nói đúng ra là từ cấp rồi mới tới đẳng), khởi đầu môn sinh mang cấp 10, sau mỗi 3 tháng, hoặc 6 tháng lại thi lên một cấp. Sau khi mang đai đen thì khoảng 2 năm lại thi lên đẳng một lần. Hệ phái Taekwondo WTF có 5 trình độ (gọi là một "gup") với 5 cấp đai ("dan") từ trắng, vàng, xanh , đỏ vào cao nhất là đai đen (huyền đai). Võ sinh mới vào luyện bắt đầu ở cấp 10 (đai trắng) và tăng dần trình độ xuống cấp 1 (đai đỏ). Tại nhiều trường, võ sinh sau khi luyện tới trình độ trung bình gọi là cho dan bo (chuẩn huyền đai) hay dan bo, tức là "võ sinh đai đen". Sau một vài lần vượt qua các kì thi nwu, võ sinh thi bài thi một đẳng, sau đó đạt đẳng 1 (nhất đẳng huyền đai).
Sam đang ở đai đen tứ đẳng ( huyền đai tứ đẳng), nằm trong top cao nhất của hệ thống đai bậc của môn võ Taekwondo.
Lamborghini: Automobili Lamborghini S.p.A., thường gọi tắt là Lamborghini, là nhà sản xuất xe hơi thể thao cao cấp (siêu xe hơi) của Ý, có trụ sở tại Sant'Agata Bolognese, gần Bologna.Hiện tại Lamborghini thuộc nhà sản xuất xe hơi của Đức Volkswagen. Lamborghini cũng sát cánh với Ferrari trong công nghiệp xe hơi thể thao của Ý.
***************************************
Thân phận của Gia Nguyên lại vô tình bị hé lộ và khắc tinh rốt cuộc cũng đã xuất hiện - Rachel Lynes. Chuỗi ngày bình yên xem như chấm dứt từ đây.