“Cái gì đến rồi nó sẽ đến. Dù muốn hay không, nó cũng sẽ đến. Vì nó là Số Phận…”
Gia Nguyên đã trở lại trường học và tiếp tục bận rộn với đống hồ sơ. Lớp trưởng đến gõ gõ lên bàn Gia Nguyên, hắn thở hắt ra rồi ngước lên nhìn người đối diện bằng ánh mắt chán nản:
- Lại nữa hả? Làm ơn bảo người khác đi!
Cậu lớp trưởng nhướn mày, lắc đầu kiên quyết. Gia Nguyên gục mặt xuống bàn, hắn lằm bằm:
- Tại sao lại cứ là tôi mới được chứ?
- Vì cậu đứng nhất khoa! – cái câu trả lời cũ rích không biết đã nghe bao nhiêu lần. Cậu lớp trưởng khoanh tay, mỉm cười vui vẻ - Vậy nhá! Đến nhờ chủ tịch đóng dấu đi! Chúc cậu may mắn! Đừng để bị trừ điểm oan như lần trước!
- Ôi trời… - Gia Nguyên vò đầu đến rối bù cả tóc.
Hắn mệt mỏi đứng dậy, ôm chồng hồ sơ đủ màu lững thững đi đến phòng chủ tịch…
…
Khi đẩy cửa vào, hắn bắt gặp một thân ảnh đang ngồi trên chiếc ghế sofa trắng đặt giữa phòng. Cô gái nghe tiếng động, ngẩng lên nhìn Gia Nguyên…ánh mắt hai người giao nhau…
Vẻ sang trọng của cô ta toát lên hoàn toàn tự nhiên, từ ngoại hình đến cung cách ăn mặc và cả cách uống trà. Mái tóc màu hạt dẻ của cô bồng lên như mây, chảy qua bờ vai, xoăn lại thành từng búp mượt mà. Chiếc áo dạ cổ lông khéo léo ôm lấy cái dáng mảnh mai, thả dài xuống tận thảm. Đôi mắt cô có màu tím trong, đầy vẻ dịu dàng, nữ tính. Ánh nhìn đó hướng thẳng vào Gia Nguyên.
Còn hắn thì đứng bất động như một pho tượng. Xong, hắn cúi gằm mặt xuống, tiến đến thả bộp chồng hồ sơ trước mặt Hồng Quân, không hé răng nửa lời. Gia Nguyên lao nhanh ra ngoài…
Hồng Quân ngạc nhiên, anh còn chưa kịp hỏi đây là hồ sơ gì nữa. Thái độ vừa rồi của Gia Nguyên hết sức kì cục. Khi ngước lên, anh đã vô tình bắt gặp đôi mắt xanh của hắn xao động dữ dội, gương mặt hơi thất sắc. Chẳng biết có chuyện gì không ổn?
…
Rachel cau mày, ngón tay cô nhịp nhịp trên mặt kính vẻ suy tư, cô quay sang Hồng Quân:
- Người vừa nãy là ai vậy anh?
- À…- Hồng Quân thôi nhìn về phía cánh cửa vừa khép lại, giọng anh đều đều – là Cao Gia Nguyên!
- Cậu ấy làm gì ở đây thế?
- Đó là người phụ trách hỗ trợ những sinh viên năm cuối bảo vệ luận án. Thầy cô đang nhắm cậu ấy vào chức phó chủ tịch thứ hai.
- Vậy... à? – Rachel chớp mắt. Cô đứng dậy, tiến về phía cửa sổ.
…
Lớp kính của cánh cửa sổ phủ một lớp sương mỏng. Ngón tay thon dài của Rachel di di trên lớp sương. Hơi nước mát lạnh làm tê cả đầu ngón tay. Tay lướt nhanh qua, để lại khoảng trống khô ráo, hiện lên trên mặt kính vài chữ nhạt nhòa “ Cao…? Họ Cao?”
Lông mày Rachel cau lại, rõ ràng người lúc nãy quen vô cùng, cái bóng lưng cùng vóc dáng mảnh khảnh ấy rất quen. Chắc chắn đã gặp ở đâu đó rồi. Nhưng…đây là lần đầu tiên cô đến trường này mà, quen ai được nhỉ?
Trong đầu Rachel từ từ tái hiện lại gương mặt lúc nãy. Cái dáng mảnh khảnh, rồi làn da trắng như trong, như lọc, nhất là đôi mắt – đôi mắt cong như mảnh trăng khuyết, hài hòa hai gam màu xanh và đen, của một đứa con ngoại lai. Họ Cao à…? Cao…?
Rachel nhắm mắt lại, hàng mi đen dày của cô khẽ rung rung… và bất chợt, ánh sáng lấp lánh của viên đá ruby tím đập vào trí nhớ cô… người lúc nãy trên tai có đeo một chiếc khuyên hình trăng khuyết. Chiếc khuyên ấy chẳng phải là của… Cao Khiết Sam sao?
Mắt Rachel mở ra, cô nhìn trừng trừng vào khoảng không gian trắng xóa sau lớp sương đậu trên cửa, miệng mấp máy một câu gì đó nghe không rõ, từng âm thanh như tan ngay trong miệng:
- Là cô…Cao Khiết Sam! Cao Gia Nguyên là cô à? Đây là lí do cô đột nhiên xin nghỉ học bên Anh sao?
Bờ môi ngọt ngào của Rachel khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười bán nguyệt bí ẩn.
…
Gia Nguyên ra khỏi phòng chủ tịch, hắn lao nhanh đến góc khuất của cầu thang. Gia Nguyên chống tay, mặt quay vào tường, thở dốc, giọng hắn vang lên từng tiếng ngắt quãng, đôi mắt xanh mở to, xao động dữ dội:
- Tại sao lại ở đây? Tại sao cô lại ở đây? …Rachel Lynes?
********************************
Jully đang đứng liếc mắt đưa tình với một anh chàng khôi ngô tuấn tú cùng khoa thì bất ngờ nhìn thấy Gia Nguyên. Hắn đi lững thững, đôi mắt xanh ngắt như một kẻ vô hồn. Trong chớp mắt, Jully đã bay vèo từ tầng hai xuống. Cô nàng chặn đường Gia Nguyên lại, mặt mày lo lắng:
- Này, nếu còn cảm thấy đau đầu do tai nạn lần trước thì nên đi khám lại đi nghe chưa!
Gia Nguyên ngẩng lên, hắn nhìn Jully chằm chằm, khiến cô nàng tự dưng thấy hơi chột dạ. Lát sau hắn mới mở miệng:
- Jully… cô ta đến đây! Cô ta đã đến đây!
Jully chớp mắt một cái. Cô chộp lấy mặt Gia Nguyên, véo mạnh hai má hắn đến độ ửng đỏ, rồi xoa xoa mái tóc đen nhánh của hắn cho rối bù lên như tổ quạ. Cô nhìn hắn, chợt bật cười ha hả:
- Lặp lại câu lúc nãy đi! Bộ dạng này mới hợp với câu đấy! Giống thằng trốn trại quá đi mất!
- Tớ không đùa! – Gia Nguyên nói với giọng điệu hơi gắt, hắn xoa xoa hai bên má bị véo đau điếng, rồi vuốt lại tóc tai.
Jully bật cười lớn hơn, xem mặt hắn kìa, lại còn cái vẻ khó chịu ấy nữa chứ, đúng là giống… Gia Nguyên không thèm đôi co với cô bạn thân lắm chuyện nữa, hắn lặng lẽ buông một câu:
- Tớ nói Rachel Lynes!
Nụ cười trên môi Jully như đông lại, gương mặt từ vẻ phè phởn đáng ghét chỉ trong chớp mắt đã chuyển sang sửng sốt tột độ. Cô nàng ngập ngừng, hai hàng lông mày như xô cả vào nhau:
- Cậu vừa nói ai cơ? …Rachel á?
Gia Nguyên gật đầu. Gương mặt Jully như tắc kè bông, hết trắng rồi xanh, cuối cùng chuyển sang một sắc tối sầm:
- Không phải vì quá hâm mộ tớ mà cô ta dọn qua tận đây sống chứ? – Jully vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy, cô lẩm bẩm một mình – quên mất! Đây không phải là lúc để đùa!
Cô im lặng, ngước nhìn Gia Nguyên một hồi, rồi thảng thốt kêu lên:
- Cậu…nhất định sẽ bị lộ đấy!
Gia Nguyên nhắm mắt, trút một hơi thở dài thườn thượt:
- Nếu cô ta muốn thế…
…
Gia Nguyên đi trước, không nói thêm một câu nào với Jully. Hắn rẽ vào nhà vệ sinh, định rửa mặt để tỉnh táo lại, lúc này những cảm nhận của hắn có chút gì đó mơ hồ, không rõ ràng nữa.
Gia Nguyên vừa bước vào, ngay từ một góc khuất, thân ảnh ấy lộ diện, nụ cười mỉm bí ẩn trên môi vẫn chưa tắt…
****************************
Gia Nguyên vục mạnh nước vào mặt. Những giọt nước lạnh ngắt chảy qua kẻ tay, lướt qua làn da mịn một cảm giác mát lạnh, tụ lại ở cằm những giọt lớn, rơi tong tong lên bệ sứ trắng. Hắn ngước lên nhìn mình trong gương qua đôi mi nặng trĩu nước và…giật mình…
Một thân ảnh đứng chình ình ngay phía sau đang trừng trừng nhìn hắn trong gương. Đôi mắt tím kia mở to, dán vào gương, quan sát từng chuyển biến trên gương mặt ướt đẫm nước của hắn, bờ môi kia cong lên tạo thành một nụ cười thoáng nét ma quỷ…
Gia Nguyên quay phắt lại, hắn vuốt nước trên mặt để nhìn thật rõ, hắn nghĩ mình bị ảo giác. Nhưng… người ấy vẫn đứng yên nhìn hắn bằng cái dáng vẻ kiêu hãnh nhất.
Gia Nguyên đanh mặt lạnh lẽo, giọng nói hắn vang lên như đông lại trong không gian:
- Ra - ngoài!
Rachel Lynes nhướn mày, có vẻ hơi ngạc nhiên trước thái độ của Gia Nguyên, từng tiếng một của cô vang lên thật ngọt ngào:
- Sao cậu có thể đuổi tớ nhỉ? Bạn thân lâu ngày mới gặp chẳng lẽ cậu không lịch sự hơn một chút được sao?
- Tôi là bạn thân của cô sao? – Gia Nguyên liếc nhìn Rachel, môi nhếch lên khinh khi.
- Dù gì thì cũng gắn bó với nhau tận 7,8 năm trời rồi còn gì! Tớ nhớ cậu vô cùng! Tìm cậu mãi…thì ra cậu ở đây! – Rachel mỉm cười, một nụ cười không thể tự nhiên hơn.
- Ra ngoài mau! – Gia Nguyên gầm lên, ánh mắt hắn nhìn Rachel không tồn tại một xúc cảm nào, dẫu là nhỏ nhất.
Rachel nhún vai vẻ bình thản. Cô đảo mắt nhìn căn phòng vệ sinh nam mình đang đứng, liếc nhìn gương mặt vô cảm Gia Nguyên rồi cười rất ý nhị:
- Cậu lại đuổi tớ sao? Nhưng đây cũng đâu phải là nơi dành cho cậu… Cao Khiết Sam?
Nắm tay Gia Nguyên siết chặt, im lặng một lúc, hắn mới mở miệng:
- Cô muốn tố giác?
Rachel lại theo dõi những chuyển biến của Gia Nguyên, thích thú đáp:
- Nhìn mặt cậu kìa! Vẻ hoảng sợ này là sao? – tiếng cười khục khặc đã bắt đầu vang lên trong cổ họng cô nàng – Cậu sợ tớ sao?
- Trả lời câu hỏi của tôi! – Gia Nguyên lạnh lẽo gằn giọng.
- Cái đó… - Rachel cố tình bỏ lửng câu trả lời như một cách khó chịu để trêu ngươi hắn. Xong, cô nhẹ nhàng mỉm cười - … còn tùy vào trò chơi của tớ! Để xem… tài năng diễn kịch của cậu đến đâu!
- Vậy sao? – Gia Nguyên nhướn mày, nụ cười của hắn trở nên băng giá, sắc lạnh vô cùng. Hắn quay lưng bỏ đi, không để lại thêm một câu chào hỏi nào với người bạn lâu năm không gặp.
…
Khi Gia Nguyên đã đi hẳn, Rachel liếc nhìn mình trong gương, chỉnh lại chiếc áo dạ cổ lông sang trọng. Từng tiếng thì thầm của cô xoắn xuýt theo bờ môi hồng đang cong lên thành một nụ cười bán nguyệt:
- Cảnh này đã xem bao nhiêu lần trong phim rồi nhỉ? Nhưng... tôi đâu có ngu ngốc như chúng nó. Tố giác ư? Rồi tôi sẽ được lợi gì? Để xem kịch hay có phải thích hơn không? Cao khiết Sam... cứ chuẩn bị cho tốt vào, xem ra cô lại khiến tôi thích thú rồi đấy! Tôi đây... sẽ tước đoạt từng thứ một của cô! Từng - thứ - một!
****************************************
Hôm nay tặng các bạn hai chap nhé! Tối ấm! Chà, "quạ đen" đến mang theo những điềm xui xẻo cho Sam rồi đây!