Trời cuối đông lạnh ơi là lạnh, sinh viên nào cũng phải mặc áo khoác thật dày, đầu đội mũ len, cổ choàng khăn, tay mang găng, chân đi bít,… thật cẩn thận, tránh ình khỏi bị cảm.
Ấy thế mà vẫn có một bé con ăn mặc phong phanh, chỉ choàng một chiếc áo dạ qua loa. Mái tóc nâu ngắn của cô bé lắc lư theo từng nhịp chân, gương mặt ửng hồng vì lạnh, vừa đi, cô vừa ngâm nga một bài đồng dao của trẻ con…
Gia Nguyên khi xuống cầu thang, bắt gặp Tiểu Mạn trong bộ dạng đó, liền gọi giật lại. Cô bé tung tăng chạy đến, mặt hớn hở:
- Gia Nguyên! Chuyện gì vậy?
- Sao lại ăn mặc thế này? – Gia Nguyên cau mày khó chịu.
Cô bé nhìn lại mình một lượt, rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt xám tro xoe tròn:
- Thì sao? Có gì không ổn ạ?
- Cái con bé này! - Gia Nguyên cốc nhẹ lên đầu cô, hắn nhăn nhó gằn từng chữ- Đã ốm yếu rồi mà còn mặc phong phanh thế! Cảm lạnh thì làm sao?
Cô bé A lên một tiếng như đã hiểu chuyện, liếc nhìn Gia Nguyên, tủm tỉm cười:
- Anh đừng lo! Em khỏe lắm! Nhìn nè! – Nói rồi cô cũng bày đặt giương cánh tay trắng như bột lên để khoe cơ bắp, hai má hồng hào – Không có bệnh tật gì đâu!
- Còn cãi cùn nữa! Đáng ghét thật! – Gia Nguyên vừa lằm bằm, vừa tháo cái khăn choàng màu lam của mình xuống. Xong, hắn choàng cho Tiểu Mạn, quấn nhiều vòng cẩn thận. Thoáng chốc, gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mạn đã ẩn xuống dưới cái khăn, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn và chiếc mũi nhỏ xinh xắn.
Cô bé nhìn Gia Nguyên chớp mắt, hai má đỏ bừng, lúng búng nói trong miệng:
- Bộ anh không lạnh hả?
- Em có thấy tôi đang run như cầy sấy đây không?
- Thế…còn cái này? – Cô chỉ vào chiếc khăn to ụ hắn vừa quấn ình
- Hỏi nhiều quá! Vào lớp đi! – Hắn đẩy cô bé đến cửa lớp rồi nhanh chóng bỏ đi.
Tiểu Mạn nhìn theo, tim đập rộn ràng, cô bé nở một nụ cười hạnh phúc…
…
Khi đang bê xấp tài liệu đến phòng chủ tịch trên tầng ba, Gia Nguyên thấy Minh Kha đi về hướng ngược lại. Hai người chạm mặt…
Anh cau có nhìn Gia Nguyên, hắn chỉ mặc độc một cái áo choàng đen, thật là phong phanh trong thời tiết lạnh cắt da cắt thịt như thế này. Anh chặn hắn lại, giọng lo lắng:
- Cậu không sợ bị cảm lạnh hay sao mà ăn mặc thế?
- Hả? – Gia Nguyên nhìn lại mình một lượt, hắn ngẩng lên, đôi mắt xanh pha đen khẽ chớp một cái – Bộ có chuyện gì à?
- Thể trạng đã yếu rồi mà còn phong phanh kiểu đó! – Minh Kha chẹp miệng lắc đầu.
- Này! Tôi khỏe lắm nhé! – Gia Nguyên một tay giữ tài liệu, đưa cánh tay còn lại vừa trắng nõn, vừa gầy đét lên khoe cơ bắp, hắn hếch mặt cao ngạo – Đừng có xem thường!
- Thôi thôi…bớt chém gió đi! Nhìn phát nản! – Minh Kha nhướn mày, anh nhanh chóng mở chiếc khăn choàng cổ, có họa tiết màu xanh của mình ra, choàng lên cổ Gia Nguyên, rồi cẩn thận quấn mấy vòng, khiến cằm rồi miệng hắn mất hút sau lớp khăn dày ụ. Hắn nghiêng đầu, ngạc nhiên nhìn Minh Kha:
- Anh cho tôi mượn hả?
Anh chàng nhăn mặt, khe khẽ gật đầu. Đôi mắt của Gia Nguyên chợt cong lên như cười, những đợt sóng nhẹ nhàng lan tỏa, bờ môi nhạt của hắn vẽ ra một nụ cười mỉm thân thiện. Hắn vui vẻ nói:
- Cảm ơn! A…ấm quá! – Gia Nguyên xốc lại chồng tài liệu. Hắn quay sang, bất ngờ đặt ngón tay lên má Minh Kha, đẩy nhẹ một cái, kéo khoé môi anh cong lên, tạo thành một nụ cười méo xẹo – Kha à, đừng cau có như thế! Cười rất đẹp trai mà! Cười đi! Sẽ quyến rũ được nhiều nữ sinh đấy! Cười lên!
Xong, hắn quay đầu, thủng thẳng đi thẳng đến phòng chủ tịch, bỏ lại Minh Kha ngây ngây ngốc ngốc nhìn theo, cái gì mà: “ đừng cau có”? Cái gì mà: “Cười thì sẽ quyến rũ được nhiều nữ sinh”?
…
Gia Nguyên không hề biết rằng Minh Kha đã vịn lấy lan can từ lúc nào, mắt anh mở to, nhìn trưng trưng vào khoảng không gian trước mặt, hai tai ửng đỏ, anh thì thầm trong sự sửng sốt của chính mình:
- Điên thật rồi! Mình điên thật rồi! Sao lại hành động vậy chứ? Đã quyết tâm chỉ xem cô ấy như một đứa con trai rồi mà…tại sao còn hành động kiểu đó? Giống như thể…
…
Gia Nguyên đạp cửa bước vào chứ chẳng thèm gõ như mọi khi. Y như dự đoán của hắn, tên chủ tịch kia lại dán mắt vào màn hình máy tính. Gia Nguyên tiến đến, thả bộp xấp tài liệu lên bàn anh ta, giọng hắn đều đều:
- Này! Kí!
Hồng Quân liền ngẩng lên, nụ cười ranh mãnh vốn túc trực trên môi anh chợt đông cứng lại. Anh nhíu mày nhìn chiếc khăn choàng cổ có thêu những hoa văn màu xanh sắc sảo:
- Cái này không phải của Minh Kha chứ?
- Của anh ta đấy! – Gia Nguyên thản nhiên đáp – Anh ta cho tôi mượn!
- Tháo ra đi!- giọng Hồng Quân có vẻ khó chịu.
- Đừng tưởng làm chủ tịch thì muốn gì cũng được nhé! – Gia Nguyên lạnh lẽo đáp, có gì mà tên chủ tịch ấy phải khó chịu chứ?
- Tháo - ngay! – Hồng Quân gắt lên.
Gia Nguyên ngạc nhiên trước thái độ đó, chưa để cho hắn nói thêm lời nào, Hồng Quân đã đứng phắt dậy giật chiếc khăn ra. Anh nhanh chóng lấy chiếc khăn đen có chạy những đường sóng trắng thật tinh xảo choàng nhanh vào cổ Gia Nguyên. Hắn tức tối, vừa định quát lên thì anh đã suỵt một tiếng dài, ra hiệu phải im lặng, xong, anh điềm nhiên nói:
- Không nói nhiều! Choàng nó cho tôi! Nếu làm trái tôi không kí đống này!
Gia Nguyên cắn môi, nhìn tên chủ tịch bằng ánh mắt hình viên đạn, trong đầu hắn đang rủa bán sống bán chết cái tên vô duyên hết sức kia. Đợi Hồng Quân kí xong, hắn giật phăng lấy xấp tài liệu rồi bước nhanh ra ngoài, bỏ ngoài tai câu nói phảng phất nụ cười ma mãnh của Hồng Quân: “ Cấm được bỏ ra đấy!”
…
Cậu bạn ngồi bàn trên quay xuống, ngạc nhiên nhìn Gia Nguyên, cậu tò mò hỏi:
- Này, cậu làm gì mà nãy giờ thay đến tận ba cái khăn choàng thế?
- Hỏi nhiều quá! – Gia Nguyên gắt lên một tiếng rồi gục đầu lên hai tay, để mặc cậu bạn kia mở hai mắt thô lố nhìn hắn như sinh vật lạ.
***********************************
Ngày cử hành đại lễ kỉ niệm 90 năm thành lập trường đại học Nam Kinh…
Ngay từ sáng sớm, những con đường xung quanh ngôi trường cổ kính này đã đậu kín xe hơi. Dòng người đông đúc đổ vào hội trường lớn bên khu A, tiếng chào hỏi, những cái bắt tay, những nụ cười làm cho sự lạnh lẽo của ngày cuối đông tan biến, thay vào đó là ánh nắng đầu xuân ấm áp, nhuộm vàng khoảng sân rộng, cây cối xanh tươi, trời trong vắt...
Bên trong hội trường…
Còn tận nửa tiếng nữa mới hành lễ mà hội trường đã chật người. Dường như khắp bốn phương người ta đều đổ về đây: giáo sư, tiến sĩ, thạc sĩ, giảng viên đại học, cựu sinh viên, sinh viên,… chưa bao giờ cái hội trường rộng lớn này lại ồn ào, náo nhiệt đến thế. Sự phấn khởi lan tỏa trên từng gương mặt háo hức của những người bên trong cánh gà. Đúng là chuyện 90 năm mới có một lần.
Phòng chuẩn bị…
Những người trong giàn hợp xướng đều mặc vest trắng tinh, trông thật sang trọng và hòa nhã. Họ tất bật chuẩn bị những khâu cuối cùng.
…Bàn tay khéo léo của Jully chỉnh chiếc caravat trên cổ Gia Nguyên lại ngay ngắn. Xong, cô vỗ vai hắn một cái, miệng cười toe toét:
- Chà! Đẹp trai nhất xóm rồi đấy!
- Trông rất là lãng tử! – Tiểu Mạn hai tay chắp lại với nhau, đôi mắt xám tro nhìn Gia Nguyên với vẻ long lanh lạ thường. Hắn xoa xoa đầu cô bé, đáp lại lời khen bằng một nụ cười dịu dàng.
Tiểu Mạn đưa ngón tay cái lên, ra hiệu “ number one”, gương mặt cô bé càng thêm rạng rỡ với nụ cười đằm thắm, giọng cô thanh trong như ngọc:
- Em sẽ cổ vũ anh hết mình! Anh làm tốt nhé!
- Ừ! – Hắn điềm tĩnh đáp lại.
- À…anh phải tươi tỉnh lên, như em nè! Đừng có mang bộ mặt ủ dột đó ra trước mọi người, nhìn kì lắm! – cô bé lên giọng hệt như cô giáo giảng bài.
Gia Nguyên chỉ cười, thoáng liếc cái gật đầu cổ vũ của Minh Kha, anh chẳng nói gì cả, hay là chẳng biết nên nói gì, vẻ lúng túng này thường ít bắt gặp ở anh chàng… Không thấy Hồng Quân đâu, có lẽ giờ này anh ta đang ngồi ghế chủ tọa ở hội trường rồi. Thôi mặc kệ, hắn chẳng quan tâm làm gì…
…
Khi Jully, Tiểu Mạn và Minh Kha đi rồi, một người khác xuất hiện, bất ngờ đứng trước mặt Gia Nguyên từ lúc nào, hệt như bóng ma.
Rachel đưa tay ra bắt, trên môi nở nụ cười khoan hòa, ánh mắt thân tình nhìn Gia Nguyên:
- Nào! Để tôi chúc cậu hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao nhé!
Gia Nguyên nhướn mày, đôi mắt xanh nhìn Rachel lạnh lẽo, gương mặt vô cảm như vốn có. Hắn quay lưng bỏ đi, mặc cho bàn tay cô gái kia vẫn lơ lửng giữa không trung, đó là một cách cự tuyệt thẳng thừng.
Đôi mắt tím của Rachel nhắm lại, cô hít một hơi thật sâu rồi chợt bật cười khoan khoái:
- Ái chà! Còn lạnh lùng thế cơ đấy! – Xong, bờ môi hồng khép lại, từ từ cong lên thành một nụ cười ma quỷ, màu tím trong của mắt thoáng chốc đã trở nên tối sầm, sắc đục lan tỏa dần trong đáy mắt tựa khi người ta nhỏ mực vào nước – Được rồi Sam! Thế thì tôi đành phải nói “ chúc cậu MAY MẮN” vậy!
… Đại lễ chính thức bắt đầu…
Trong hội trường tất cả đã yên vị, chất giọng trầm tịch của Hồng Quân lan tỏa khắp không gian rộng lớn. Bài diễn văn kết thúc, anh điềm tĩnh bước xuống trong tiếng vỗ tay của mọi người. Sau đoạn cắt băng khai mạc sẽ là tiết mục hòa tấu…
Người cuối cùng rời khỏi phòng chuẩn bị là Gia Nguyên. Hắn hít một hơi thật sâu, đồng tử vẫn mang sắc xanh lạnh lùng, không chút xao động, bàn tay cầm cây vĩ siết chặt. Hắn bước lên cầu thang… Ở tầng hai, tất cả thành viên trong câu lạc bộ Âm Nhạc đã sẵn sàng, đợi chờ từng giây phút cắt băng khai mạc trôi qua.
…Trên đầu cầu thang tầng hai, đôi mắt tím sáng lên kì lạ. Cô gái dõi theo từng bước chân của Gia Nguyên, sự ma quái toát ra từ nụ cười mỉm bí ẩn. Bàn tay trắng như ngọc cẩn thận vặn nắp bình mực. Tim cô đập từng nhịp kiêu hãnh…1…2…3…thứ nước đen ngòm từ bình mực trút ào xuống dưới. Tiếng cười khục khặc phát ra trong cuống họng, nháy mắt, cô gái đã lẫn mình vào bóng tối sau góc khuất cầu thang, mái tóc hạt dẻ bồng lên như mây rồi vụt biến. Tiếng rơi bộp của vỏ bình mực vào sọt rác êm như không…
…
Những thành viên trong giàn hòa tấu nhìn nhau bằng ánh mắt khích lệ. Nghe thấy tiếng giày lên cầu thang, đoán chắc Cao Gia Nguyên đến, họ đồng loạt quay lại, định nở nụ cười thật tươi. Nhưng, ngay lập tức, nụ cười trên môi họ đông cứng lại…
Cái dáng mảnh khảnh ấy tiến dần đến, từ trên đầu hắn, một dòng mực đen làm ướt cả tóc, chảy xuống khuôn mặt, loang lổ trên chiếc áo vest và áo sơ mi trắng. Những giọt mực đen tuyền chảy dọc theo cánh tay, đọng lại ở mu những ngón tay đang siết chặt lấy cây vĩ cầm những giọt lớn, rỏ tong tong xuống đôi giày cũng màu trắng của hắn.
Gia Nguyên ngước nhìn họ bằng đôi mắt xanh lạnh lẽo, không tồn tại một chút sinh khí nào, gương mặt trắng bệch của hắn làm cho thứ nước bâu đầy hai bên thái dương càng sẫm màu, bờ môi nhạt thếch cũng đọng mực… Còn họ đáp lại hắn bằng ánh mắt sửng sốt và sự nín thở trong câm lặng.
Yên tiến đến, anh nhìn Gia Nguyên như không tin nổi vào mắt mình:
- Lạy Chúa! Chuyện gì thế này?
- Ôi Gia Nguyên, cái quái gì thế? Thứ mực này ở đâu ra vậy? – Những tiếng xôn xao khác chen vào – Ai đã làm thế? Ai khiến bộ dạng cậu thành ra như vậy? Khiếp quá!
Gia Nguyên vẫn nhìn họ bằng ánh mắt vô hồn, hắn đọc thấy nơi mắt họ đang phản chiếu điều gì - một hình ảnh gớm ghiếc, bộ đồ vest vốn trắng tinh đã nhuộm loang lổ bởi một thứ mực đặc quánh và nồng nặc mùi, mái tóc đen bết lại, gương mặt ướt sũng mực…miệng hắn khô cứng không một lời giải thích.
Yên thực sự mất bình tĩnh, giọng anh run run:
- Cậu không thể diễn với bộ dạng thế này được. Không thể!... Nhưng nếu không có cậu mở đầu thì tiết mục này còn gì nữa?
- Phải! Chúng ta không thể chơi nếu không có tiền tấu bằng vĩ cầm. Bản hòa tấu chỉ có giá trị đặc biệt ở khúc ấy.
- Vậy…chẳng lẽ chúng ta phải… - một người khác khó nhọc nói từng chữ.
Những ánh mắt hoảng sợ và thiếu thiện cảm bắt đầu dồn vào Gia Nguyên. Hắn vẫn bất động như một pho tượng…
…
Bất ngờ, một thân ảnh xuất hiện sau lưng hắn, mọi người chuyển tiêu điểm nhìn, họ bắt gặp một cô gái hết sức xinh đẹp. Cô bước nhanh đến, sửng sốt nhìn Gia Nguyên, cô run rẩy:
- Gia Nguyên…có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Bộ dạng này…
Hắn quay lại nhìn cô, đôi mắt xanh không một chút xao động. Chất giọng ngọt ngào ấy đi với điệu bộ lo lắng kia thật là một sự kết hợp hoàn hảo, cô gái rút chiếc khăn tay ra, ân cần lau mực trên mặt hắn, đôi mắt tím của cô rưng rưng nước như sắp khóc:
- Ai đã bày ra trò ác độc này chứ?...Thật xấu xa!
Cô như sực nhớ ra điều gì đó, nhìn quanh mọi người một lượt, thảng thốt kêu lên:
- Sắp đến tiết mục hòa tấu rồi... phải làm sao đây?
Họ cắn môi, im lặng nhìn Gia Nguyên. Trưởng nhóm Yên lắc đầu, anh thở hắt ra:
- Tôi không biết…thực sự không biết nên làm gì! Tiết mục này không có Gia Nguyên thì hỏng. Nhưng cậu ấy không thể ra sân khấu với hình ảnh này.
- Vậy là không diễn được sao? – Cô gái cố tình nhấn nhá cụm từ “ không diễn được” khẽ đánh mắt về Gia Nguyên. Không ai nói gì, nhưng họ thừa biết lời buộc tội ấy hướng vào ai, đầu óc họ xáo trộn.
Cô lại cẩn thận lau mực trên mặt hắn, nói với một vẻ thơ ngây lạ lùng:
- Chắc có ai đó ghét cậu lắm mới chơi trò này. Cậu có kẻ thù sao?
Gia Nguyên vẫn im lặng, hắn đanh mặt lại nhìn cô cách lạnh lẽo. Mọi người không biết, chứ hắn thì biết rất rõ, kẻ thù mà cô ta nhắc đến là ai. Gương mặt kia ngây thơ thật, ánh mắt kia đang căng thẳng thật…nhưng nhìn sâu vào mà xem…sau cái mặt nạ ấy, chắc hẳn lại là một nụ cười điêu trá, thỏa mãn hệt như trong quá khứ.
…
Giọng người dẫn chương trình vang lên đầy hứng khởi:
- Vâng, tiết mục quý vị đang chờ đợi nhất sẽ được trình diễn ngay sau đây! Xin mời giàn hợp xướng với tiết mục hòa tấu “ Amazing Grace”!
…
Trong đầu Gia Nguyên đang xoay vần với mớ câu hỏi. Bây giờ bỏ cuộc ư? Không thể ra diễn với bộ dạng này ư? Những buổi luyện tập trước đây vứt đi ư? Công sức của mọi người đổ ào ra bể ư? Kẻ thù ư? Bị ghét ư?...
Gia Nguyên gạt mạnh bàn tay ân cần của Rachel, hắn thở ra một hơi, nhướn mày nhìn cô và nở một nụ cười nhạt, giọng hắn vang lên băng lãnh, ánh nhìn hắn cao ngạo đến khác thường:
- Một người bị mười người ghét thì đáng sợ…nhưng, một người được cả mười người yêu mới thật gớm ghiếc!
Bàn tay hắn siết chặt lấy cây vĩ, nhìn mọi người trấn tĩnh, hắn gật đầu chào và nở một nụ cười nửa miệng:
- Tôi ra trước…
Nói rồi, hắn thản nhiên bước ra sân khấu. Tóc hắn phất mạnh, lưng thẳng, đầu ngẩng cao. Từng bước chân mạnh mẽ, không một chút nề hà, không quay đầu lại. Cái tư thế thật sự cao ngạo, thách thức, như muốn nói “ hãy mở mắt to ra mà xem, hỡi kẻ được mười người yêu!”…
*****************************
Từng bước chân của Cao Gia Nguyên như bị nuốt gọn bởi làn sóng xôn xao dội lên từ phía dưới khán đài. Những tiếng thì thầm, những hành động chỉ trỏ, sự thảng thốt lên đến cao độ:
- Cái quái gì thế? Cậu sinh viên kia lên sân khấu với bộ dạng đó ư?
- Hướng dẫn chương trình vừa bảo là tiết mục hòa tấu mà? Thằng điên này chui từ đâu ra vậy?
- Ôi Trời, tên đó làm gì thế? Hắn là ai?
…
Cả Hồng Quân và Minh Kha đều ngồi sát sân khấu, hai người nhỏm dậy, sửng sốt nhìn Gia Nguyên. Minh Kha kêu lên khe khẽ như không tin vào mắt mình:
- Người cậu ấy đầy mực…
Tiểu Mạn, Jully tối sầm mặt mày, lặng người đi, chẳng hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra với Gia Nguyên, tim họ đập rất mạnh, phần vì hồi hộp, phần vì lo sợ, thậm chí là cả thất vọng nữa.
…
Gia Nguyên bình thản đón nhận mọi ánh nhìn chỉ trích, phong thái hắn điềm tĩnh đến kì lạ, đôi mắt xanh quét một lượt hội trường. Xong, hắn bước ra giữa sân khấu, nơi đặt micro chính, tay gõ gõ lên đầu chiếc mic, tạo nên thứ âm thanh như tiếng thước của giáo viên gõ lên bàn mỗi khi lớp ồn ào. Cả hội trường tròn mắt lên, im bặt.
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi dõng dạc tuyên bố:
- Đừng nghĩ tôi bẩn! Đây không phải là bẩn, mà là… thời trang!
Một thoáng im lặng. Sau đó, hội trường nổ ra một tràng cười như nắc nẻ. Gia Nguyên nhướn mày, hắn cũng nở một nụ cười nhạt, ngón tay lại gõ gõ trên mic:
- Chắc mọi người nghĩ tôi đang diễn tấu hài? – Hắn nhún vai một cái, gật đầu đồng ý với họ, nhưng chỉ một giây sau, đôi mắt hắn đanh lại một sắc xanh cô tịch, lạnh lẽo, đầu hắn ngẩng cao, từng tiếng một vang lên rắn rỏi – nhưng thật tiếc, tôi không đùa!
…
Bên trong cánh gà, những thành viên còn lại đang căng mắt ra nhìn Gia Nguyên, hai tay siết chặt lại trong nỗi hoang mang vô tận. Họ nhìn nhau, mồ hôi vã ra ướt đẫm cả trán.
Rachel khoanh tay, cô nghiêng đầu nhìn Gia Nguyên, xong chớp mắt một cái, miệng cong lên ngạo nghễ:
- Đừng cố quá! Cố quá coi chừng quá cố đấy!
…
Ánh đèn sân khấu chảy trên vai Gia Nguyên, tô đậm thêm sự loang lổ của những vết mực đen. Phong thái hắn thật cao ngạo, cách hắn nhìn người ta cũng không hề dè chừng hay kiêng nể một chút nào. Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc ngược lên, nhìn thẳng, và bắt đầu nói:
- Sau đây, chúng tôi sẽ chơi bản “ Amazing Grace”. Bản nhạc này được một vị mục sư sáng tác trong hoàn cảnh hết sức đặc biệt.
Ngày xưa, ông ta là một tay buôn bán nô lệ khét tiếng, gieo rắc bao đau khổ, kinh hoàng, tổn thương cho người khác, thế nhưng, chẳng bao giờ ông cảm thấy tội lỗi về những điều mình gây ra. Hệt như một ác ma bẩn thỉu! – Gia Nguyên cố tình nhấn mạnh cụm từ “ ác ma bẩn thỉu”, thừa hiểu được hắn đang ám chỉ vẻ bẩn thỉu của chính mình bây giờ. Thấy mọi người chăm chú nghe, Gia Nguyên lại tiếp tục câu chuyện bằng chất giọng trầm ấm đến kì lạ - Thế rồi, trong một lần đi buôn, tàu ông gặp phải bão tố. Biển dữ dằn với những đợt sóng lớn, gió vật điên cuồng như con thú hoang, mưa như thác trên trời trút ào xuống, sóng dập dềnh…con tàu chao đảo, gần như bị sự hung dữ của thiên nhiên nuốt chửng. Chính lúc ấy, ông đã cầu xin được cứu giúp, với tấm lòng tan vỡ. Và kì tích đã xảy ra…
Người buôn nô lệ được cứu bởi lòng yêu thương của Thượng Đế. Ông đau đớn nhận ra sự bẩn thỉu của bản thân, cầu xin được mọi người tha thứ. Ông quyết tâm từ bỏ con người cũ, sống mới hoàn toàn, trút bỏ đi tấm áo tâm hồn bẩn thỉu để tiếp nhận lấy sự cứu rỗi của Thượng Đế. Từ một con buôn xấu xa, độc ác, người đàn ông này đã trở thành một vị mục sư, sống cuộc đời nhân ái, yêu thương mọi người.
Đó chính là tâm thế để ông viết ra áng nhạc bất hủ “ Amazing Grace” tức “ Ân điển diệu kì”.
Gia Nguyên kết thúc câu chuyện bằng một nụ cười nhẹ. Hắn không nói gì nữa, chỉ gật đầu chào mọi người, rồi lặng lẽ đặt cây vĩ cầm duyên dáng lên bờ vai mảnh khảnh, cằm tựa vào vùng đệm. Mắt hắn nhắm lại, chiếc vĩ dài nhấc lên, áp vào những sợi dây đàn bằng kim loại sáng chói.
Ánh đèn sân khấu vẫn rọi sáng duy nhất một mình hắn. Cả khán đài im lặng đến nín thở, Gia Nguyên đã khéo léo dẫn trái tim họ vào câu chuyện kia, để rồi khiến nhịp đập của cả ngàn trái tim như hòa tan vào những tiếng vĩ cầm đầu tiên.
Độc nhất trong hội trường lúc ấy là âm thanh cao vút, diệu kì, luyến láy theo từng đường kéo vĩ đầy say mê của cái bóng hình lặng lẽ trên sân khấu.
*******************************
Rachel nhướn mày, cô nhìn những thành viên đứng trong cánh gà, đôi mắt tím đượm sắc lo âu, giọng thân tình:
- Gia Nguyên có vẻ ổn nhỉ? Cậu ấy xử lí tốt đấy!
- May mắn thật! – Yên thở nhẹ, gương mặt có chút hi vọng – Không biết kẻ nào đã bày cái trò hèn hạ ấy!
- Kẻ nào ư? – Cô nhịp nhịp ngón tay lên cằm, ra chiều suy nghĩ – Ai đó ghét cậu ấy…hoặc là …chính cậu ấy chăng?
Mọi người quay phắt lại cau mày nhìn cô, Yên chớp mắt ngạc nhiên:
- Cô vừa nói cái gì? Cô nói Gia Nguyên tự đổ mực lên đầu cậu ấy?
- Một cách để làm ình nổi bật thôi mà! – Rachel mỉm cười, nhún vai một cái như thể “ với người như hắn thì chuyện đó cũng thường thôi”.
- Gia Nguyên không như thế! – Yên tức giận.
- Tôi cũng nghĩ vậy! Gia Nguyên là người tốt mà! – Rachel ngây thơ đáp lại, rồi cô nhẹ nhàng trấn tĩnh anh – Chỉ đơn giản là tôi liệt kê ra mấy giả thuyết về kẻ đã bày cái trò bỉ ổi ấy. Tôi chẳng có ý đả động gì tới cậu ấy đâu!
Yên thôi không nói gì với cô nàng nữa, nhưng Rachel thì hả dạ quan sát thái độ của mọi người, vì cô thừa biết đầu óc họ đang bị xáo trộn bởi những hoài nghi về Gia Nguyên. Chỉ một lời nói thôi cũng đủ để giữ chân họ rồi…
…
Gia Nguyên đã tấu hết lời đầu của mình một cách hoàn hảo, xong, hắn hạ đàn xuống, quay đầu nhìn về phía những thành viên trong cánh gà ra hiệu.
Nhưng đáp trả lại sự trông đợi của hắn là sự lúng túng, dè chừng. Họ không dám nhìn thẳng hắn, vẫn đứng như chôn chân tại chỗ.
Lông mày hắn khẽ cau lại, gương mặt sầm đi, cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng, một cảm giác tựa như ngạt thở đè nén trái tim hắn xuống. Tại sao họ lại im lặng lúc này chứ? Ánh mắt hoài nghi đó là sao? Họ... bỏ cuộc ư? Không tin tưởng hắn ư?...
Ồ, vậy thì ra hắn đang lầm tưởng rồi. Đâu ai đứng về phía hắn chứ? Một mình ra đây đứng làm trò cười cho thiên hạ sao?
...Hay hắn lại không được thừa nhận nữa rồi?
Lòng hắn cuộn lên những đợt sóng dữ dội, tim khẽ thắt lại một nhịp. Hụt hẫng. Chơi vơi…
Gia Nguyên thở hắt ra một hơi, hàng mi dày chùng xuống vẻ thất vọng, đôi mắt xanh của hắn lại trở về trạng thái lạnh lẽo, vô hồn. Vậy là…họ không hợp tác với hắn nữa? Tiết mục hòa tấu chấm hết?
… Hắn hiểu rồi! Hắn là một kẻ cô độc. Mà kẻ cô độc thì làm sao có người ủng hộ được?
Đôi lúc ảo tưởng về mọi thứ xung quanh lại là một thứ vũ khí sát thương chính mình. Vì vậy đừng ảo tưởng nữa!
Tự mình chấm dứt đi thôi!