- Buông cô ấy ra! – Chất giọng trầm lạnh đến tê buốt vọng lại rất gần, cắt ngang tràng cười của đám người kia. Chúng khựng lại, dỏng tai nghe ngóng.
Từ đằng sau góc khuất của bức tường, thân ảnh ấy dần dần hiện lộ. Ánh trăng sáng luồn qua tấm kính lớn, chảy dài trên bờ vai mảnh khảnh, bao phủ hắn bằng một vầng sáng nhạt, khắc tạc lên mảng tường màu kem sữa cái bóng đen đặc quánh. Đôi mắt hắn ánh lên những tia xanh rờn ma quỷ lạnh đến gai người.
Tiểu Mạn xoay lại nhìn, đôi mắt xám tro ầng ậng nước, bờ môi nhỏ của cô khẽ mấp máy trong sự thảng thốt:
- Gia…Nguyên?
Hắn bước nhanh đến, giật Tiểu Mạn ra khỏi tay tên to lớn kia. Gia Nguyên đẩy cô bé ra sau mình, giọng hắn vang lên đều đều, không xúc cảm:
- Đi đi Tiểu Mạn! Ra bảo Minh Kha đưa em về đi!
- Gia Nguyên… - Cô bé run rẩy, bàn tay lạnh ngắt của cô siết chặt lấy gấu áo hắn.
- Đi - mau! – Gia Nguyên quay phắt lại, gầm lên khiến Tiểu Mạn giật nảy mình.
Cô bé nhìn hắn, nước mắt nhanh chóng tuôn ra ướt nhòa gương mặt nhỏ. Hắn lạnh lùng xô cô đi, Tiểu Mạn lắc đầu nguầy nguậy, cô cắn chặt môi rồi quay lưng rảo bước nhanh. Một thoáng đã mất hút trong bóng tối.
…
Khi Tiểu Mạn đi khuất rồi, Gia Nguyên mới chính thức đối mặt với lũ người kia, nắm tay hắn siết chặt đến độ nổi những đường gân xanh xám. Hắn phẫn nộ gằn giọng:
- Mày là ai?
- Là ai? Mày hỏi tao hả? – Tên kia tròn mắt lên nhìn, một giây sau, hắn cười phá lên, sặc sụa như kẻ điên – Mày không biết tao sao?
Lông mày Gia Nguyên nhíu lại, hắn nhìn tên kia nghi hoặc.Tên đó lại lên tiếng, mặc cho tràng cười sặc sụa vẫn chưa dứt hẳn:
- Tao là Vĩnh Huy, đại ca của trường này!
Bất ngờ…
Tóc…tóc…
Một thứ chất lỏng trong suốt chảy ào từ trên đầu Gia Nguyên xuống. Từng giọt len vào khóe mắt bỏng rát, chảy xuống miệng với vị đắng chát, cay xè, rồi xộc vào mũi thứ mùi nồng sặc đến choáng váng cả óc.
Choáng váng…
Hơi rượu làm không gian trước mắt chao nghiêng…
Vĩnh Huy ngắm nhìn thành quả của mình, hắn cẩn thận vặn nắp chai rượu, xong xuôi, quẳng một phát thật mạnh vào tấm kính sau lưng. Chỉ trong chớp mắt, tấm kính vỡ vụn, bắn vào không gian những mảnh thủy tinh sắc lẻm. Bọn chúng nhìn gương mặt và mái đầu ướt nhẹp của Gia Nguyên, cười ngạo nghễ.
Vĩnh Huy ho khan một tiếng, hắn nheo mắt:
- Thế nào? Tắm rượu với tắm mực cái nào thích hơn? Anh hùng cứu mỹ nhân?
Gia Nguyên đứng trơ như tượng, những mảng kí ức lộn xộn trong đầu… Vĩnh Huy, hắn biết cái tên này, chỉ nghe một lần nhưng hắn nhớ như in. Đó là thằng bạn trai của con nhỏ tóc vàng đánh Tiểu Mạn…
Một lũ cặn bã, rác rưởi!
Gia Nguyên từ từ ngước lên nhìn người đối diện mình, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ngược tóc, đôi mắt xanh mở trừng trừng, cuộn lên những đợt sóng dữ dội.
Bất giác, hắn tung một cú đấm mạnh xé gió vào thẳng mặt Vĩnh Huy.
Xảy ra ẩu đả…
…
Minh Kha sững người khi thấy Tiểu Mạn chạy hớt hải từ sảnh C ra, gương mặt trắng bệch, ướt đẫm lệ. Anh thả ly rượu vang lại, lao nhanh đến, ôm chầm lấy cô bé:
- Tiểu Mạn, chuyện gì thế?
- Minh Kha … - Tiểu Mạn nghẹn ngào, bàn tay nhỏ run rẩy ghì chặt lấy vai anh – Minh Kha… Gia…Nguyên…
- Gia Nguyên thế nào? – Tim Minh Kha đập mạnh, anh lo lắng hỏi
- Bên sảnh C…tụi Vĩnh Huy ở bên đó…Gia Nguyên cũng ở đó !
- Cái gì? – Minh Kha nói gần như quát lên, giọng anh lạc hẳn đi – Đám côn đồ đáng sợ…
Định thần lại, Minh Kha xô cả Tiểu Mạn ra. Trong chớp mắt, bóng anh đã tan vào bóng tối đặc quánh…
*************************************
Vĩnh Huy rất mạnh, những tên khác cũng rất mạnh, còn Gia Nguyên thì nhanh. Hắn vờn bọn chúng, tuy nhiên chỉ có một mình nên hắn quá bất lợi. Hơn nữa bước chân hắn không vững, mùi rượu làm hắn mơ hồ, váng vất, mọi thứ cứ đan đan nhập nhập vào nhau, không cách gì tách ra được.
Bốp – Một vật gì đó đập mạnh lên đầu hắn từ phía sau. Thoáng chốc, trong mắt hắn trời đất đảo lộn, cơn nhức nhối ập đến. Gia Nguyên lảo đảo, dựa vào tường.
Hắn cố gắng gượng dậy, chỉ có thể tiếp tục né đòn. Thừa sơ hở, hắn tung một đấm nữa vào mặt Vĩnh Huy, nhưng chỉ sượt qua một cách nhẹ bẫng…tên đó tránh được…và đằng sau Vĩnh Huy là một tấm kính lớn bị vỡ, những mảnh thủy tinh chĩa ra nhọn hoắc. Dưới ánh trăng, chúng sáng lóa lên, đẹp mê hồn…nhưng hết sức nguy hiểm.
Gia Nguyên mất đà lao thẳng vào đó. Vĩnh Huy mỉm cười kiêu hãnh…
PHẬP!
…
Mắt Gia Nguyên nhắm nghiền, còn lại tất cả bọn chúng đều đang trợn mắt lên kinh ngạc.
Người đó đứng ngược ánh sáng...
Mái tóc nâu vuốt ngược đã bị rũ xuống ướt nhẹp mồ hôi. Một tay ôm chặt lấy Gia Nguyên, tay còn lại chống trên bậu cửa. Những đường thủy tinh nhọn hoắt chọc vào lòng bàn tay lớn, một giây sau, máu phụt ra, men theo bậu cửa, chảy xuống mảng tường màu kem sữa… đỏ đặc và tanh nồng.
Mặt Gia Nguyên áp vào một tấm ngực lớn, ấm áp, hắn nghe thấy cả tiếng tim người kia đang đập loạn vì hồi hộp. Gia Nguyên từ từ mở mắt ra, đồng tử sững lại khi bắt gặp chiếc caravat màu bạc trên nền sơ mi xanh thẳm.
Có những tiếng la hét từ đàng xa, tiếng bước chân, tiếng nói, ánh sáng…nhưng hắn không cảm nhận được gì hết, mắt hắn vẫn dán vào bàn tay đang chống trên bậu cửa vỡ, ròng ròng máu của người kia.
Đám người của Vĩnh Huy vọt nhanh chóng, thoáng chốc đã mất hút trong bóng tối, vọng lại những tiếng chửi thề khiếm nhã.
Rất nhiều người đến, họ đỡ Minh Kha dậy, thảng thốt nhìn bàn tay bị cắt chằng chịt của anh, rồi họ đưa anh đi.
Gia Nguyên vẫn đứng như chôn chân tại chỗ, hắn lặng lẽ dõi theo bóng Minh Kha trong sự sững sờ, thậm chí hắn không hề nhận ra đầu mình cũng đang đầy máu.
Một lát sau, cả hai đều được đưa đến trung tâm y tế gần nhất…
*********************************
Đầu Gia Nguyên được quấn gạc cẩn thận. Đường vải mỏng trắng tinh vòng xuống trán hắn, vài cọng tóc mai đen láy vẫn còn rịn máu, mồ hôi và cả rượu. Minh Kha lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch của Gia Nguyên. Mới mấy hôm trước hắn bị tai nạn, đầu cũng quấn gạc như bây giờ, lòng anh chợt đắng lại, một lát sau, anh lên tiếng:
- Cậu ổn chứ? Đầu cậu có đau không?
- … - Gia Nguyên không trả lời, hai tay hắn đan chặt vào nhau, đôi mắt xanh vô hồn, đồng tử mệt mỏi nhìn vào khoảng không vô định.
- Này…Gia Nguyên…?
- Kha…anh đừng hành động như vậy! – Gia Nguyên đưa hai tay vuốt mặt, hắn thở ra một hơi.
- Ý cậu là gì? – Minh Kha nhướn mày
- Anh làm tôi sợ! – Mắt Gia Nguyên khẽ nhắm lại, hàng mi dày rung rung, hắn thì thầm từng tiếng như tan nhanh lại trong miệng – Đừng khiến tôi cảm thấy có lỗi như thế! Tôi sợ những người xung quanh tôi gặp nguy hiểm.
Minh Kha bối rối, sự im lặng mỗi lúc một sâu, anh lặng lẽ theo dõi những chuyển biến ẩn dưới gương mặt lạnh lùng của Gia Nguyên. Rồi anh cũng thở ra:
- Lúc đó tôi không nghĩ được gì hết. Tôi không làm thế thì cậu đã rắc rối rồi! – Anh ngước lên, đôi mắt cương nghị nhìn hắn khẽ xao động – Sao cậu lại đánh nhau với bọn chúng? Vĩnh Huy là một tên cực kì nguy hiểm, cậu không biết sao?
- Chúng động đến Tiểu Mạn! – Gia Nguyên trả lời.
- Dù là thế, lần sau cậu đừng hành động như vậy nữa! Cậu sẽ gặp nguy hiểm đấy! Chuyện của Tiểu Mạn, hãy để tôi giải quyết!
Gia Nguyên khẽ gật đầu. Hắn đứng dậy, tiến đến trước mặt Minh Kha rồi ngồi thụp xuống, quan sát bàn tay trái quấn gạc chằng chịt của anh. Hắn nhẹ nhàng nâng bàn tay của Minh Kha lên, đôi mắt xanh xao động, những đợt sóng dịu dàng lan tỏa. Gia Nguyên ngước lên, hàng mi dày làm ánh nhìn của hắn pha loãng một nỗi buồn rất lạ:
- Đau không?
- Không! – Minh Kha đáp gọn lỏn, gương mặt anh điềm tĩnh nhưng trong lòng lại hết sức bối rối.
- Nói dối! – Lông mày Gia Nguyên cau lại, hắn nheo mắt nhìn anh dò xét.
- Không đau! – Minh Kha tằng hắng, anh đánh mắt sang chỗ khác, nuốt khan một cái.
- Nói dối! – Hắn vẫn ngoan cố lặp lại cái câu buộc tội rắn rỏi của mình.
- Ừ…thì đau…chỉ một chút thôi! – Minh Kha đảo mắt, rồi thở dài.
- Tôi… xin lỗi! – Hắn đưa bàn tay anh lên, chạm vào vầng trán ấm áp cũng bó gạc của mình, mắt khẽ nhắm lại u buồn. Hắn không muốn làm tổn thương ai hết, không muốn gây phiền phức cho ai hết. Nhất là với Minh Kha. Anh là một người quan trọng với hắn. Anh là người hắn tin tưởng, ở bên cạnh anh hắn cảm thấy rất an toàn và tự nhiên. Giống như một người thân, giống như một người bạn, giống như một người biết lắng nghe và chia sẻ những chuyện quá khứ với hắn. Gia Nguyên không muốn tổn thương Minh Kha chút nào hết. Một chút cũng không…
Minh Kha im lặng, hay chính xác là không biết nói gì, anh lúng túng nhìn lên trần nhà, lắng nghe những nhịp đập khác thường của trái tim mình.
Hai người giữ cái tư thế đó một hồi rất lâu, lâu đến nỗi khi Minh Kha vỗ vai Gia Nguyên để rút tay ra thì anh mới phát hiện…hắn đã ngủ từ bao giờ.
***************************************
Trời trở về khuya, một căn phòng ở kí thúc xá vẫn còn sáng đèn.
Gia Nguyên ngồi trên bậu cửa, hít một hơi thật sâu luồng không khí mát lạnh. Gió đêm lướt qua khung gỗ trắng, vờn nhẹ mớ tóc đen nhánh, áp vào da thịt một cảm giác mơn man.
Hắn ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, thì thầm câu “Kira –kira” quen thuộc nhưng đầu óc hắn lúc này lại choán đầy hình ảnh của Dương Minh Kha.
Gia Nguyên nhớ đến cái lúc anh lao ra đỡ lấy hắn, mặc cho tay mình phải dập xuống bệ cửa lởm chởm thủy tinh vỡ. Hắn nhớ đến nhịp đập kì lạ phát ra từ khung ngực vạm vỡ, ấm áp kia. Hắn nhớ đến dòng máu đỏ đặc, tanh nồng tuôn ra từ lòng bàn tay anh, men theo bệ cửa, nhuộm đỏ cả một mảng tường màu kem sữa… Lòng hắn thắt lại. Gia Nguyên cảm thấy sợ.
Hắn kê cuốn nhật kí lên cao, lặng lẽ đặt bút viết. Những nét chữ gọn ghẽ, chạy tuôn ra như mớ cảm xúc trào dâng trong hắn lúc này:
“ Gia đình tôi, bố mẹ mất do tai nạn máy bay, tôi và người đó phải vào cô nhi viện. Rồi khi tôi trở lại đây, người ấy lại bị giết một cách bí ẩn…Một thảm kịch!
Tại sao lại như thế? Tại sao những người thân thuộc của tôi, những người tôi yêu thương lại rơi vào trò đùa nghiệt ngã của số phận?
Có phải tôi là một điềm gở không? Có phải tôi là một tai họa không? Hay tôi là một thứ quái vật gieo rắc nỗi đau cho người khác?
Tại sao nơi nào tôi đến cũng đều xảy ra chuyện không hay? Rồi những người khác cũng sẽ liên lụy vì tôi ư?
Tôi là thứ gì vậy? Rốt cuộc tôi phải làm tổn thương bao nhiêu người nữa thì mới đủ đây?
Một ngày kia, khi tay tôi nhuốm máu kẻ sát nhân, thì họ sẽ ra sao?
Một ngày kia, khi tôi thành ác quỷ thực sự, thì họ sẽ ra sao?
Tôi không sợ gì cả…tôi chỉ sợ chính bản thân mình – Một kẻ vô cảm, một kẻ bị vẩn đục, một kẻ ích kỉ, một kẻ đê tiện.
Rồi có ngày tay tôi sẽ nhuốm máu, tôi sẽ trở thành một kẻ sát nhân …tôi sợ chính mình…”
*****************************************
Đêm qua không ngủ được khiến Gia Nguyên cảm thấy uể oải, vết thương trên đầu vẫn còn khó chịu. Hắn lê từng bước mệt nhọc đến trường.
Mới sáng sớm, trên sân chỉ lác đác vài ba sinh viên, Gia Nguyên lặng lẽ băng qua dãy phòng học.
Bất chợt, hắn nghe thấy tiếng ai đó tức tưởi vọng lại:
- Tôi ghét anh! Anh là đồ xấu xa! Tại sao anh dám làm thế hả? Anh là đàn ông kiểu gì vậy? Một tên rỗng tuếch!
Một cặp đôi đang cãi nhau? Gia Nguyên phớt lờ, hắn chẳng phải một tên ưa hóng hớt chuyện người khác. Thế mà vừa đi được mấy bước, chân hắn đã khựng lại bởi một giọng khác hết sức quen thuộc, lông mày hắn khẽ nhướn lên:
- Em vô lí quá! Anh đã nói đó chỉ là hiểu lầm thôi mà! Tại sao em lại phát điên chứ?
- Tôi không quan tâm! Rõ ràng anh đã làm thế! Đừng có lên giọng dạy đời tôi!
- Này, Tuệ Thư, nghe anh nói đã…
Chát! – ái chà, Gia Nguyên rụt đầu lại khi phải nghe thứ âm thanh gay gắt đó, hẳn phải là một cái tát nảy lửa. Đôi mắt xanh của hắn liếc về phía lớp học kia với vẻ thú vị.
Đúng như hắn đoán, một giây sau, cô nàng đỏng đảnh lao ra từ trong lớp, gương mặt tối sầm vì giận. Còn lại tay con trai ấy vẫn đứng trơ như phỗng, mặt in dấu năm ngón tay đỏ lừ, đôi mắt trợn dọc với vẻ thảng thốt. Gia Nguyên đưa tay lên che hai tai lại để khỏi phải nghe tiếng gào thét hổ báo của tên kia: “đúng là đồ con gái !”
Hắn thong dong bước đi, hai tay đút vào túi, miệng khẽ cong lên thành một nụ cười ruồi:
- Hải Đăng bị người yêu đá!
************************************
Đầu xuân. Cơn gió nghịch ngợm lướt qua vạn vật, cuốn theo hương hoa cỏ, xộc vào đất trời một mùi tươi mới. Bầu trời xanh quang đãng, dường như cao hơn mọi ngày. Nắng lười biếng nằm ườn trên bãi cỏ đẫm sương mai. Một ngày Kira – kira!
…
Tiếng hò hét cổ vũ khiến sân bóng rổ trở nên náo nhiệt, những dãy ghế ngồi chật kín người. Trận bóng hấp dẫn khủng khiếp.
Tiểu Mạn kéo chiếc mũ rộng vành xuống làm cho tóc cụp hết vào cổ, chiếc váy yếm ngắn đến gối khiến dáng người bé nhỏ kia trở nên sinh động và đáng yêu đến kì lạ. Cô lăng xăng chạy đến, tay khệ nệ nào khăn, nào nước, ly cốc, miệng nở nụ cười tươi tắn:
- Chà! Anh vào rổ một lượt tận 6 trái thế thì đội nào thắng cho nổi?
Gia Nguyên đón lấy chai nước từ cô, tu một ngụm để làm dịu cái cổ họng khô khốc của mình, rồi lau gương mặt nhễ nhại mồ hôi vì chạy nhảy suốt hai hiệp đấu. Hắn nhìn Tiểu Mạn mỉm cười:
- Tự hào không?
- Tất nhiên là có rồi! Anh giống một “ngôi sao”! – Tiểu Mạn cười híp mắt. Rồi cô mau mắn rút chiếc điện thoại ra, bật camera trước, khẽ thúc Gia Nguyên một cái.
- Gì thế? – Hắn nhíu mày quay sang, vừa lúc ánh đèn flat nháy lên một cái “click”.
Tiểu Mạn thu tay lại, ngắm nhìn bức ảnh hiện trên màn hình, môi khẽ cong lên ngộ nghĩnh:
- A…mặt anh nhìn ngộ quá! Biểu hiện kì cục thật!
- Đưa xem nào! – Hắn nhẹ nhàng rút chiếc điện thoại ra khỏi tay cô bé, hàng lông mày nhướn lên tò mò. Ái chà, đúng là ngộ thật, Tiểu Mạn cười không thấy mặt trời, còn hắn thì…
Ngón tay Gia Nguyên vô tình lướt nhẹ, màn hình vụt sáng, chớp mắt đã trượt qua một hình ảnh khác. Mắt hắn nhìn đăm đăm vào bức ảnh…là gia đình Tiểu Mạn?
Cô bé nhướn người lên nhìn vào màn hình, đôi mắt xám tro lấp lánh:
- Gia đình em đấy! Có lẽ anh không nhớ bố mẹ em đâu nhỉ?
- Ừ! – Hắn khẽ đáp
- Mẹ em mất khi em mới ba tuổi, còn bố đến giờ nhìn vẫn y như vậy, không khác gì cả (hình như là đẹp trai một chút hơn thì phải!) – Tiểu Mạn liến thoắng.
Mắt Gia Nguyên vẫn dán chặt vào màn hình, hắn lặng lẽ ngắm những con người có lẽ đã từng thân quen kia.
Người đàn ông trạc ngoại tứ tuần. Thần thái sang trọng, hòa nhã toát ra từ khuôn mặt đậm chất nam tính. Đôi mắt ẩn dưới hàng lông mày rậm có chút trầm buồn, đồng tử màu cà phê sẫm sâu hun hút, chiếc mũi cao và khuôn miệng nằm cân phân từng li từng nét. Hiền từ nhưng cương nghị. Có lẽ Minh Kha thừa hưởng những đường nét cân chỉnh này từ cha, trông anh giống ông lắm. Còn người phụ nữ kia thì đang quàng lấy cổ Tiểu Mạn. Mái tóc đen óng của bà chảy qua bờ vai, nhẹ nhàng đáp trên bàn tay nhỏ nhắn của cô con gái nhỏ. Bà đang cười, gương mặt sáng bừng lên những nét thanh cao, đôi mắt xám tro như trong suốt. Quả thực xinh đẹp…
Tiểu Mạn cũng say sưa ngắm bức ảnh, giọng cô vang lên nhẹ bẫng, thoáng qua chút xúc cảm hoài niệm:
- Mẹ em tên là Nadeshiko. Bà là người Nhật. Còn bố là Dương Thái Minh.
- Nadeshiko? Tên loài hoa đại diện cho sự thanh khiết, trong trắng của người phụ nữ?
- Ồ! Anh biết cả ý nghĩa đó sao? –Tiểu Mạn tròn mắt lên ngạc nhiên.
Gia Nguyên chỉ mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc nâu ngắn của cô, những đợt sóng dịu nhẹ lan tỏa trong đáy mắt:
- Tên này…cũng hợp với cả em nữa! Vậy em là con lai?
- Vâng! Chuyện này ai cũng biết cả mà! – Tiểu Mạn đáp lại cái xoa đầu của hắn bằng một đôi má ửng hồng.
- Anh không biết! Nhưng bây giờ thì biết rồi! Em gốc Nhật, thảo nào…
- Gì ạ? – Tiểu Mạn nhướn mày tò mò, cô lên giọng.
- Không, ý anh là ngoại hình em rất giống người Nhật, cả tính cách trẻ con cũng giống nữa!
- A…anh bảo em trẻ con hả? – Tiểu Mạn thúc hắn một cái thật mạnh, mặt nhăn lại giận dỗi.
…
Bất chợt, đập vào mắt cô một vật gì sáng lấp lánh nơi cổ Gia Nguyên, cô khựng lại:
- Ủa, anh đeo cái gì vậy?
- Cái này hả? – Gia Nguyên cúi xuống nhìn sợi dây chuyền trên cổ, rồi nắm mặt dây đưa lên ngang mặt. Một chiếc huy hiệu bằng bạc, chạm khắc hai chữ “DM” tinh xảo, những đường hoa văn rất nhỏ uốn lượn xung quanh tạo nên đường viền sắc nét, xâu vào trong sợi dây chuyền mảnh cũng bằng bạc.
Cô bé nhìn chằm chằm chiếc huy hiệu một lúc, lông mày khẽ cau lại, miệng lẩm bẩm:
- Cái này…hình như thấy ở đâu rồi thì phải?
Từng chữ vô tình rót vào tai Gia Nguyên làm hắn sững lại. Huy hiệu này là của…Những mảng quá khứ thi nhau tạt vào trí nhớ hắn, cái chết của người đó, chiếc huy hiệu nằm lăn lóc trong vũng máu tanh tưởi… Hắn quay phắt sang, đôi mắt xanh bắt đầu cuộn lên những đợt sóng:
- Em thấy quen hả?
- À thì… - Tiểu Mạn ngập ngừng, cố nặn óc để nhớ.
- Em thấy nó ở đâu, Mạn? – Hắn chộp lấy vai Tiểu Mạn, ghì mạnh, giọng hắn gấp gáp. Hành động bất ngờ ấy làm cô bé giật mình. Tiểu mạn sợ hãi nhìn gương mặt căng thẳng của Gia Nguyên, cô lắp bắp – Anh… làm sao… vậy?
- Trả lời tôi đi! Em nhìn thấy cái này ở đâu? – Gia Nguyên mất bình tĩnh, hắn gầm lên phẫn nộ.
- Em…em…không nhớ! – Cô cố gắng để giọng mình không run rẩy – Em cũng không chắc mình đã từng nhìn thấy nó chưa nữa…chỉ là trông nó…khá quen.
Không nhớ?...Hắn vẫn ghì chặt bờ vai nhỏ của cô bé, hơi thở hắn khó nhọc. Vật này liên quan đến cái chết của người đó…không nhớ gì sao?
...
Bờ mi dài cụp xuống vẻ thất vọng, sắc xanh nhạt dần, trả lại cho đôi mắt trạng thái lạnh lẽo nguyên thủy. Bờ môi nhỏ của hắn bặm chặt thành một đường thẳng, rồi Gia Nguyên buông thõng tay xuống, giọng hắn trầm mặc:
- Khi nào em nhớ ra thì nói ngay cho tôi!
- Thứ đó… quan trọng vậy sao? – Hai tay đan lấy nhau, Tiểu Mạn sốt sắng hỏi.
- Phải, rất quan trọng! – Gia Nguyên quay trở vào sân bóng, nắm tay hắn siết chặt, nổi lên những đường gân xanh xám, tiếng những khớp xương kêu răng rắc nghe đến rợn người.
Tiểu Mạn vỗ vỗ trán, mặt cô nghiêm nghị, hai hàng lông mày nhíu lại vẻ suy tư:
- Quen lắm…rốt cuộc đã thấy ở đâu rồi nhỉ?
Vậy là phần 1 của truyện đã chính thức khép lại. Từ chap 32 trở đi, "Vai diễn định mệnh" sẽ chuyển sang một hướng đi khác. Những gì "bình thản, thong dong, nhẹ nhàng" xem như chấm dứt, truyện vận động "nhanh dần đều". Chào mừng độc giả đến với sắc màu hành động và trinh thám, đan xen những gấp khúc tình cảm.
Sắp đến đây sẽ rất bận, vì vậy một tuần up 2 đến 3 chương , không có lịch ngày cố định, khi nào rảnh, mình sẽ up. Hi vọng sẽ nhận được sự ủng hộ từ các bạn. Hãy đến với tôi cách thực sự, bước vào thế giới có gam màu xám làm chủ đạo, làm quen với những thứ bén và sắc.
"Vai diễn định mệnh" - phần 2 bắt đầu khởi động.
Ai quen ĐỌC CHÙA thì tập "yêu thương" Author này bằng những nhận xét, góp ý đi nhé!
Thân ái.