Từ lúc chiều, xe cắm trại của nhà Minh Kha đã đậu ở chân ngọn đồi phía nam…
Những chiếc lều nhỏ được căng lên đàng hoàng. Chiếc lều màu neon của Jully mới thật rực rỡ làm sao, sợ đi lạc thì chỉ cần lấy nó làm kim chỉ nam là đủ.
Jully bắt Gia Nguyên mặc một chiếc áo phông xanh dương rộng thùng thình, cái dáng vốn mảnh khảnh chả hiểu sao lại càng trông bé bé thấp thấp đến tội nghiệp.
Hải Đăng thỉnh thoảng lại vò đầu hắn cho rối bù lên như tổ quạ, cậu cười nhăn nhăn nhở nhở: “Kiểu tóc này giúp ăn gian chiều cao. Cao cao chút cho ra dáng đàn ông con trai! Chứ còn đi bên cạnh một bé nấm lùn xinh xinh thế này tớ cảm thấy… bị kích thích!”.
Gia Nguyên cứ để mặc thế, hắn có cách trả miếng hay hơn:
- Hải Đăng, nước! – Gia Nguyên vừa gặm trái táo, vừa quay ra lệnh cho cậu bạn ngố như đại ca.
- Thích thì tự lấy mà uống! – Hải Đăng tay đang dính đầy xà phòng, bực bội gắt lên.
- Thế thì chuyện Tuệ… - Gia Nguyên chưa kịp nói hết câu thì Hải Đăng đã lao vụt đến với một ly nước đầy.
Hắn cau mày nhìn hai tay nhơn nhớt xà phòng của cậu, lại ra lệnh:
- Đổi ly khác!
Hải Đăng ngậm ngùi quay lại rửa tay, rồi cẩn thận rót nước vào một cốc khác, cậu bực bội đặt xuống trước mặt Gia Nguyên.
Hắn chẳng thèm uống mà hất mặt về phía giỏ táo trên bàn:
- Gọt đi! Tôi muốn ăn táo!
- Chứ cậu đang cầm cái gì trên tay đấy hả? – Hải Đăng nhăn mặt nhìn trái táo đỏ mới bị gặm một miếng trên tay hắn, cảm thấy đầu mình hơi bốc khói.
- Cấm có cãi, tôi ăn hết quả này mà cậu chưa gọt hết mấy quả đó thì đừng trách tôi! – Gia Nguyên bình thản đổ hết nước Hải Đăng vừa rót ình đi. Hắn gặm thêm một miếng táo thật to, nhai nhai như trêu ngươi thằng bạn.
Cuộc chiến tranh nổ ra trong thầm lặng…
…
Tiểu Mạn nhìn Hải Đăng đang cặm cụi gọt táo rồi liếc Gia Nguyên đầy nghi hoặc, cô bé chạy đến, ngồi phịch xuống bên cạnh hắn, nhướn mày tò mò:
- Sao Hải Đăng nghe lời anh răm rắp vậy?
- Cậu ấy là đệ tử của anh! – Gương mặt nhìn nghiêng của Gia Nguyên trông cao ngạo đến kì lạ.
- Đệ tử á? – Tiểu Mạn bật cười, cô nhìn cái lưng đang khòm xuống của đội trưởng đội bóng rổ, chẹp miệng tội nghiệp – Em sang giúp anh ấy chút nhé!
- Không, để cái thằng ngố ấy tự làm cho quen! – Gia Nguyên trìu mến xoa xoa mái tóc nâu như cách chủ vuốt ve một chú cún nhỏ.
Hải Đăng dỏng tai nghe lén, mắt gườm gườm nhìn Gia Nguyên đầy uất hận.
Hơn 15 phút sau, cậu bê cả giỏ táo đến. Quả nào quả nấy gọt nham nhở. Gia Nguyên định bắt cậu gọt lại nhưng hắn bất chợt nhận ra mười ngón tay của Hải Đăng đều dán băng cá nhân, mỗi ngón một màu sặc sỡ:
- Tay đứt hết mười ngón thế kia à? Jully băng cho chứ gì?
- Hỏi nhiều! – Hải Đăng cáu bẳn, cậu nhét một miếng táo lớn vào miệng hắn, lằm bằm chửi rủa – Ăn đi, Đồ - Xấu – Xa!
Xong, cậu đứng dậy quẩy mông đi thẳng như sợ đứng đấy thêm một giây nữa sẽ lại bị sai vặt.
Gia Nguyên cười cười, nhai rào rạo miếng táo giòn tan…
…
Bất ngờ, một giỏ ớt chuông thả bịch xuống trước mặt hắn. Miếng táo như nghẹn lại nơi cổ họng, Gia Nguyên cau mày ngẩng lên:
- Thái thành từng miếng vuông rồi xiên vào que này! – Hồng Quân kiêu căng ra lệnh.
- Tại sao tôi phải làm? – Gia Nguyên khó chịu.
- Ở đây không có chỗ cho kẻ ngồi không! Làm thì có ăn, không làm thì đói!
- Này, chứ anh không phải là kẻ ngồi không hả?
- Tôi dựng lều rồi, Ngố ạ! – Hồng Quân nói khe khẽ, môi cong lên tạo thành nụ cười ma mãnh quen thuộc.
- Tôi cũng dựng lều mà! – Hắn tức tối, gạt cái giỏ qua một bên.
- Don’t care ! – Quân thọc tay vào túi, huýt sáo vui vẻ. Anh bỏ mặc hắn với một giỏ đầy ự những trái ớt chuông xanh, vàng và đỏ.
Tên chủ tịch bỉ bựa!
Gia Nguyên nuốt khan một cái. Sự thật là… hắn không biết cầm dao.
Hải Đăng đâu rồi nhỉ? Gia Nguyên đứng dậy nhìn quanh quất, nhưng chẳng thấy thằng ngố ấy ở đâu, cậu ta trốn biệt ở cái chốn quái quỷ nào rồi không biết.
Vậy…rốt cuộc hắn cũng phải làm chuyện này sao?
Gia Nguyên khổ sở cầm con dao lên, lưỡi dao bén ngót hắt ánh sáng, ánh lên một đường sắc lẻm làm da gà hắn nổi lên từng bận. Hình như mấy cô người hầu nhà hắn làm thế này…
“Bập bập bập!” – Gia Nguyên băm lia lịa như băm chuối cho lợn, hắn nện dao cật lực xuống thớt. Trái ớt chuông thoáng chốc đã nát nghiền như tương.
Bỗng, một bàn tay ấm áp giữ chặt tay hắn lại. Gia Nguyên giật mình ngoái đầu. Minh Kha cúi xuống nhìn mớ sản phẩm xanh đỏ nát bét của hắn, anh đen thui mặt, khe khẽ lắc đầu:
- Cậu định băm vằm ra đấy à? Chút nữa cậu xiên nó vào que bằng cách nào?
Ừ nhỉ, nhão nhoét thế này thì ăn thế nào đây? Hắn quên khuấy mất.
Minh Kha nhẹ nhàng rút con dao ra khỏi tay Gia Nguyên, anh đưa tay với một chiếc tạp dề khác trên bàn bếp, mang thật nhanh rồi đứng vào vị trí của hắn.
Trái ớt được đặt cân chỉnh trên thớt. “Cạch – cạch – cạch!” – Gia Nguyên tròn mắt kinh ngạc nhìn những miếng ớt chuông vuông vắn đều tăm tắp. Bàn tay Minh Kha điêu luyện nhấc từng đường dao ngọt xớt, lia lịa hết trái này đến trái khác.
Một loáng cái khay đựng đã đầy những miếng xinh xắn, vừa vặn, ba gam màu đỏ, xanh, vàng trộn lẫn vào nhau trông cực kì bắt mắt.
- Anh biết làm cả những thứ này sao Kha? - Sự thảng thốt trên gương mặt hắn mỗi lúc càng thêm rõ nét.
- Đơn giản thôi mà! – Tay vẫn thái đều đều, anh nhìn Gia Nguyên mỉm cười dịu dàng – Bố dạy tôi làm đấy!
- Bố anh? Đàn ông mà thạo việc bếp núc vậy sao? – Đôi mắt xanh tròn lên long lanh lạ thường.
- Ngạc nhiên hả?
Gia Nguyên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, quá ngạc nhiên ấy chứ.
Minh Kha nghiêng đầu, anh thủ thỉ tâm sự:
- Từ nhỏ bố đã bắt tôi tự vào bếp lo bữa ăn ình rồi. Bố không cho bất kì người hầu nào nấu ăn cả, bữa ăn nào ở nhà cũng đều do tôi tự nấu.
- Tại sao vậy? Nữ công gia chánh là việc của phụ nữ chứ?
Minh Kha bật cười, anh ngừng tay, ngước lên nhìn khoảng trời ráng cam trước mắt. Vầng dương đang lặng lẽ xuống núi, cây cối dường như bớt xanh, vài vệt nắng yếu ớt cuối ngày trải dài trên sườn đồi, lan tỏa vào không gian một nỗi buồn dịu nhẹ, dịu êm. Anh cất giọng trầm ấm:
- Bố dạy tôi rằng “ không chỉ có cổ phiếu, chứng khoán mới là chiến trường. Cái bếp cũng là một chiến trường vậy. Thậm chí còn khắc nghiệt hơn cả những nơi khác, bởi vì ở những chiến trường kia, mình chỉ việc vật lộn với những kẻ khác, còn ở chiến trường này mình phải vật lộn với chính bản thân. Mớ dao – chén – bát – nĩa kia cũng là một kẻ thù đáng kính nể đấy! Đàn ông là kẻ chinh phục, nếu chịu thua cái bếp thì chẳng phải là đàn ông!”
Gia Nguyên lắng nghe chăm chú, hắn nhìn anh ngưỡng mộ:
- Anh có ông bố tuyệt vời nhỉ?
- Phải, đó là người tôi kính trọng nhất, là thầy và là thần tượng của tôi! – Minh Kha xếp hết những miếng ớt còn lại vào khay. Đập vào mắt anh một cái xong đầy nhọ nồi.
- A… - Gia Nguyên kêu lên khe khẽ khi bị anh chàng quẹt một đường nhọ nồi đen thui trên mặt. Nhìn cái má nhem nhuốc của hắn, anh phì cười:
- Để thế này trông đẹp trai đấy!
Gia Nguyên sững lại một giây. Đùa à? Này thì quẹt!
Cả năm ngón tay đầy nhọ nồi của hắn quẹt mạnh lên má anh. Minh Kha trợn mắt, mặt anh lem nhem như thổ dân da đỏ. Gia Nguyên cười phá lên.
Nụ cười đến bất ngờ làm Minh Kha thoáng khựng lại, gương mặt rạng rỡ, thanh quý kia khiến anh cảm nhận được từng nhịp đập kì lạ trong lồng ngực mình. Anh bồi hồi nhìn hắn, cái dáng ấy trông thấp bé, trắng trẻo hơn trong chiếc áo phông xanh dương rộng thùng thình, thật sự nữ tính…
Tim mỗi lúc lại đập càng nhanh thì phải?
Minh Kha lúng túng cúi gằm mặt, anh bê vội cái khay ớt chuông đi đến chỗ nhóm lửa, được mấy bước, anh dừng lại, cố điềm tĩnh nặn ra một câu cụt lủn:
- Đi… nướng thịt chứ?
Nụ cười nghịch ngợm trên môi hắn vụt tắt, Gia Nguyên nghiêng đầu, chớp mắt một cái. Hắn lùa hết xiên, rổ, ly,bát vào một cái thùng giấy rồi khệ nệ bê về phía anh.
Một người xăm xăm đi trước, một người lẽo đẽo theo sau. Cả hai người đều mỉm cười khó hiểu.
Vầng dương đã mất dạng sau ngọn đồi từ bao giờ, bóng tối và sương giăng bủa khắp nơi. Ánh lửa bập bùng và tiếng những thanh củi nổ tanh tách dường như thôi miên cho trái tim đập những nhịp kì lạ, sự ấm áp lan tỏa dịu nhẹ trong từng ngóc ngách nhỏ…
Khi nhìn thấy gương mặt lem nhem nhọ nồi của Minh Kha và Gia Nguyên, Hải Đăng lăn ra cười phá lên như bị động kinh, cậu ôm bụng ngặt nghẽo:
- Ôi Trời, ở đồi phía nam có thổ dân da đỏ! Kích thích quá! Kích thích quá!
Gia Nguyên không nói gì, thoáng liếc gương mặt rạng rỡ của Minh Kha, hai người trao đổi bằng mắt rồi lại cười cười khó hiểu…
Lửa đã bén trên các thanh củi, cháy rừng rực, từng mảng bập bùng hòa lẫn hai gam màu xanh đỏ phất lên như dải lụa uyển chuyển, tiếng nổ tanh tách nghe thật giòn tai.
Gia Nguyên loay hoay với cái xiên lộn xộn thịt, ớt chuông, dưa chuột. Hơi nóng của ngọn lửa lớn làm hắn cảm thấy da mặt ran rát, Gia Nguyên đưa tay ra rồi vội rụt lại. Lửa cứ phất lên thế này trông sợ sợ sao ấy. Mãi mà cái xiên thịt của hắn vẫn sống nhăn. Gia Nguyên chán nản thở dài…
Bất ngờ có ai đó ngồi thụp xuống bên cạnh khiến hắn giật mình. Gia Nguyên ngẩng lên, đôi lông mày gọn ghẽ lập tức cau lại.
Hồng Quân chìa xiên thịt nướng vàng ươm, thơm phức ra trước mặt hắn, giọng anh trầm trầm:
- Này, ăn đi!
Gia Nguyên hứ một cái rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác. Anh chàng khinh khỉnh liếc miếng thịt đỏ hồng còn sống nhăn của hắn, môi nhếch lên ranh mãnh:
- Em định ăn thứ này à? Xong rồi chết bất đắc kỉ tử vì ngộ độc thực phẩm?
- Đã bảo đừng có gọi tôi như thế, nghe chướng tai lắm! – hắn cáu bẳn đưa cái xiên lên vĩ, một giây sau đã rút bắn tay lại, rên khe khẽ vì nóng.
Hồng Quân thích thú nhìn hắn nhăn nhăn nhó nhó để vật lộn với cái xiên thịt như một tên tự kỉ dở hơi, anh cất giọng mỉa mai:
- Vậy tôi gọi là “Sam Ngố” nhé?
- Điên, đi chỗ khác mà… - Gia Nguyên gắt ầm lên nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Quân bóp má, mạnh tay nhét hết thịt, ớt, dưa chuột vào một mồm đầy nhóc.
Gia Nguyên lúng búng với một mồm ngồn ngộn thức ăn, hắn vừa đau khổ nuốt, vừa lườm Hồng Quân bằng ánh mắt đại bác. Nếu ánh mắt có thể giết được người ta thì không biết Quân đã chết bao nhiêu lần rồi. Tất nhiên là hắn đành phải bất lực thộn mặt ra nhìn nụ cười đểu cáng của anh. Bỉ bựa!
…
Gia Nguyên đi vòng qua chỗ Minh Kha, cùng một lúc, Tiểu Mạn và anh chìa hai xiên thịt đầy nhóc ra trước mặt hắn. Minh Kha mỉm cười dịu dàng:
- Tôi nướng cho cậu này, ăn đi!
- Không, Gia Nguyên phải ăn của em chứ? – Tiểu Mạn thúc anh trai một cái, cô quay sang Gia Nguyên cười niềm nở - Phải không Gia Nguyên?
- Nhưng anh mất công ngồi nướng cho cậu ấy rồi! – Minh Kha cau mày không chịu nhượng bộ, anh dúi cái xiên vào tay hắn - Gia Nguyên, ăn đi!
- Không, Gia Nguyên phải ăn cái của em! – Tiểu Mạn bướng bỉnh dúi nốt cái xiên cô nướng vào tay còn lại của hắn.
Gia Nguyên nhìn hai cái xiên trong tay mình, rồi ngẩng lên nhìn hai con người kia đang căng mặt ra theo dõi sự lựa chọn của hắn, y như thể người ta…cá độ bóng đá vậy. Hắn mà kích động một cái thì sẽ lập tức có cảnh sức đầu mẻ trán cho xem! Gia Nguyên dằn lòng, khẽ nuốt khan một cái:
- Được rồi…tôi ăn hết!
Jully ngồi gần đó, lặng lẽ quan sát hắn, hết Hồng Quân rồi đến Minh Kha thậm chí cả Tiểu Mạn đều sốt sắng phục vụ cho Gia Nguyên, cảm thấy tủi thân, cô giãy nảy lên:
- Hôm nay là sinh nhật của tớ mà, tại sao không có ai nướng thịt cho tớ hết vậy? Mọi người bỏ mặt tớ đấy à?
- Này! – Một xiên thơm phức chìa ra trước mặt cô, Jully giật mình ngẩng lên.
Anh chàng khẽ mỉm cười, gương mặt nam tính thêm sáng sủa khi ánh sáng từ đám lửa hắt lên, tô đậm hàng lông mày rậm và đôi mắt đen sâu hun hút. Hải Đăng nhẹ nhàng đặt cái xiên vào tay cô rồi đứng lên bỏ đi, cậu không quên để lại một câu ngắn gọn, chất giọng trầm nghe ấm áp:
- Tuổi mới trông xinh đẹp hơn đấy!
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Jully nhìn theo, ngơ ngẩn, một thoáng trái tim của cô nàng đa tình bỗng đập mạnh đến kì lạ. Hải Đăng – đội trưởng đội bóng rổ…
Sau khi đã ăn uống no nê, Jully đứng lên chỉ thẳng vào mặt Gia Nguyên:
- Gia Nguyên lười biếng! Tớ lệnh cho cậu phải ra suối xách nước!
- Tại sao là tớ? – Gia Nguyên bỏ trái táo xuống, cau mày nhìn cô.
- Vì cậu chưa làm gì cả?
- Tớ căng lều cho cậu rồi mà? – Hắn phân bua.
- Cái đó không tính, bảo cậu thái ớt chuông mà cậu cũng để Minh Kha làm giúp, nướng thịt cũng không được nốt, vậy nên giờ ra suối xách nước về đây rửa bát đi!
Nghĩ lại, Gia Nguyên thấy mình cũng lười thật, cứ ngồi một đống như thế để người ta phục vụ cho thì mặt dày quá, chắc phải làm gì đó thôi. Hắn gật đầu, xách thì xách. Gặm nốt quả táo cho xong, hắn với tay lấy hai cái xô lớn màu đỏ rồi đứng dậy đi làm việc.
Hồng Quân cũng lấy thêm một cái xô xanh, nhanh chóng đuổi theo Gia Nguyên, anh nói vọng lại:
- Trời tối lắm, tôi đi cùng cậu ấy!
…
Đêm mịt mờ, không gian phủ sương trắng xóa, hơi gió lạnh len lỏi qua những tán cây cổ thụ đen, vờn nhẹ lên da thịt một thứ cảm giác kì lạ. Trăng rọi sáng con suối, dòng nước ánh lên, mềm mại và lung linh như được dát vàng. Nước luồn qua kẽ tay Gia Nguyên mát lạnh…
Gia Nguyên vốc nước rửa mặt, từng giọt thanh khiết lăn nhẹ trên má. Hắn quay sang nhìn người bên cạnh, cau mày khó chịu:
- Ai bảo anh đi theo?
- Tôi thích lo chuyện bao đồng! – Hồng Quân đáp cụt lủn, ngả người ra thảm cỏ đẫm sương, anh nheo mắt nhìn vầng trăng lấp ló sau những tán lá dày, khoan khoái hít một hơi đầy phổi luồng không khí trong lành.
- Làm vướng tay vướng chân người khác! – Gia Nguyên thở dài, lại tiếp tục múc nước đổ đầy hai cái xô.
Hồng Quân bỗng ngồi bật dậy nhìn hắn chằm chằm , khóe môi anh khẽ cong lên nghịch ngợm:
- Tôi vốn chẳng có ý định quấy phá gì…nhưng em đã gợi ý vậy thì…
- Này này, định giờ trò gì đấy? – Gia Nguyên cảnh giác, hắn lùi ra một chút. Nụ cười ấy sao có vẻ bỉ ổi thế?
Quân cởi chiếc áo khoác ra, ném sang bên cạnh, rồi nhảy ùm xuống con suối cạn, nụ cười nghịch ngợm dưới ánh trăng mờ ảo khiến gương mặt vốn lạnh nhạt kia trở nên sinh động lạ lùng.
Ào! – Gia Nguyên tròn mắt lên sửng sốt, một giây sau, hắn nhận ra cảm giác mát lạnh của nước len lỏi trong kẽ tóc, miệng hắn cứng đờ không thốt nên lời.
Ào! – Quân lại tiếp tục té nước vào hắn. Gia Nguyên vội đưa tay vuốt mặt, mắt hắn vẫn tròn xoe nhìn anh, trơ ra như phỗng.
Ào! – Cả người Gia Nguyên ướt sũng, cuối cùng hắn cũng chớp mắt một cái, bờ môi nhỏ khẽ cong lên ma mãnh… Đùa với hắn à? Chọc điên đúng người rồi đấy!
Gia Nguyên quẳng cái xô lại trên bờ, hắn lao xuống suối, điên cuồng té nước vào Hồng Quân.
- Như Lai Thần Chưởng! – Hồng Quân thét lên, lùa mạnh một vạt nước vào mặt hắn. Tóc tai Gia Nguyên ướt sũng, bâu lấy gương mặt thanh tú. Hắn khục khặc ho, lùi lại một chút lấy đà rồi gầm lên:
- Tuyệt chiêu siêu nhân Gao! – Nước lạnh ngắt tạt thẳng vào mặt Hồng Quân làm anh sặc sụa. Anh vuốt ngực cố kìm cơn ho, ngước đôi mắt ầng ậng nước lên nhìn hắn, nở nụ cười nửa miệng thách thức – Bồ Tát Quan Âm giáng thế!
- A…! – Gia Nguyên kêu lên khe khẽ, rùng mình đón làn nước suối, hơi lạnh làm da gà hắn nổi lên lớp lớp. Hắn cố nhếch môi kiêu bạc, này thì ăn miếng trả miếng – Gao Vàng - Đại Bàng giương cánh!
Ào ào ào… dưới ánh trăng vàng dịu ngọt, tại một con suối nhỏ nằm sát chân đồi, hai con người điên dại té nước vào nhau, vừa cật lực chiến đấu, vừa gào thét ầm ĩ.
Thật là một cảnh tượng khôi hài!
…
Gia Nguyên ngả người lên thảm cỏ mềm mại, hắn thở hồng hộc vì trận chiến điên rồ vừa rồi.
Thật kì lạ, hắn nhận ra từ trước đến giờ hắn chưa lúc nào hành động trẻ con như bây giờ, chưa một lần nào hắn cười nói thoải mái thế này thì phải? Hình như kể từ khi về đây, trong hắn có chút gì đó thay đổi... Dễ cười, dễ nói, dễ giận hơn? Những cảm xúc này trước kia rất khó được hắn thể hiện ra ngoài, nhưng từ khi nào khóe môi này lại dễ dàng cong lên đến thế, đôi lông mày này thường hay cau lại hơn và nước mắt cũng trào ra một cách không hề gượng ép…
Một thoáng rất nhẹ, Gia Nguyên thấy cảm xúc trong tâm hồn mình bỗng dưng phong phú hơn hẳn. Hắn đang thay đổi chăng?
…
Quân đã múc đầy lại ba xô nước, anh liếc nhìn bộ dạng ướt mèm như chuột lột của Gia Nguyên, khẽ mỉm cười, trong đôi mắt đen lạnh ấy kín đáo phảng phất một chút dịu dàng:
- Về thôi “Sam Ngố”!
Gia Nguyên không nói gì, lặng lẽ nhấc một cái xô và đi theo anh.
Được mấy bước, chân hắn bỗng khựng lại, cảm giác này…
…
Không gian trước mắt bất ngờ chao qua chao lại, thân ảnh ấy nhòe đi nhanh chóng, một giây sau, Gia Nguyên đã chẳng nhìn thấy gì nữa, đầu hắn quay cuồng với mớ âm thanh khó chịu, màu đen ngòm và những tiếng ong ong phủ lấy mọi thứ. Đất biến mất thay vào đó là những hố đen không đáy, hắn sải chân rơi xuống…
Bộp! – Tiếng cái xô nhựa nện xuống đá làm Hồng Quân giật mình, anh quay phắt lại. Đập vào mắt anh biểu hiện ấy của Gia Nguyên, trông rất quen thuộc, sao mà giống lúc ở sân sau thư viện…
- Sam! Sao thế? – Quân hét lên,anh lao ngay đến, thân ảnh nhỏ bé từ từ đổ xuống như một thân cây bị đốn, hắn lịm dần đi trong vòng tay anh.
- Đầu…đau đầu quá… - Gia Nguyên nghiến răng, cố gắng mấp máy môi nói từng chữ cách khó nhọc.
Quân hoảng sợ ôm chặt lấy Gia Nguyên, hắn run lên bần bật, chìm sâu vào cơn đau đầu khủng khiếp. Bóng tối bủa vây lấy hai người.
Tim Hồng Quân đập những nhịp khô khốc… lần trước cơn đau đầu ập đến bất ngờ và qua đi cũng nhanh chóng, lần này hình như lại kéo dài hơn. Anh lo lắng quan sát gương mặt nhễ nhại mồ hôi kia, tay hắn bấu chặt lấy anh như cố tìm một điểm tựa để có thể xoa dịu đi một chút những sợi thần kinh đang co giãn dữ dội…
…
Hơn mười phút trôi qua, Gia Nguyên từ từ hồi tỉnh, hắn lỏng tay dần và rồi buông Hồng Quân ra. Ánh sáng vàng ươm, ngọt dịu của mảnh trăng khuyết tràn vào khiến mắt Gia Nguyên khẽ nheo lại. Hơi nhức nhối.
Hắn ngạc nhiên nhìn gương mặt căng thẳng của Hồng Quân, mồ hôi làm ướt đẫm cả tóc mai và trán anh…Gì thế? Đang lo lắng à?...Lông mày hắn cau lại mệt mỏi, đừng có nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại đó chứ! Hắn ghét những ai thương hại mình.
- Em ổn không? – Giọng Quân vang lên đượm sắc âu lo.
- Tôi ổn! – Gia Nguyên giật phắt tay ra, gượng ngồi dậy nhưng rồi hắn liền gục xuống, lạ thật, tay chân không còn chút sức lực nào cả.
Hồng Quân nhẹ nhàng choàng chiếc áo khoác còn khô cho hắn, anh cài cúc cẩn thận rồi đỡ hắn lên:
- Tôi cõng em về!
- Tôi có thể tự đi! – Gia Nguyên bướng bỉnh gạt anh ra, ánh mắt hắn đanh lại lạnh lẽo.
- Lên mau đi! – Giọng anh vẫn dịu dàng.
- Không muốn! – Hắn cố bước, loạng choạng.
- Bướng thật! – Quân kéo hắn lại, anh vòng tay hắn qua cổ mình và nhấc bổng hắn trên lưng.
Gia Nguyên dùng chút sức lực cuối cùng để vùng vẫy kháng cự nhưng chẳng ăn thua gì. Hắn không muốn dựa dẫm vào kẻ hách dịch này, hắn không muốn nhờ vả gì hết.
Đã bao nhiêu lần hắn để Hồng Quân nhìn thấy bộ dạng thảm hại thế này rồi? Anh đã gãy tay vì hắn, anh đã cố đỡ chậu đỗ quyên vỡ cho hắn,… Hắn không muốn nợ anh. Hắn ghét ánh mắt thương hại của anh, đừng khiến hắn cảm thấy bản thân mình yếu đuối thêm nữa.
Tại sao lúc nào cũng gặp chuyện trước mặt Hồng Quân chứ? Cứ như là hắn cố tình diễn kịch để khiến anh quan tâm vậy? Mệt mỏi quá! hắn không thích Hồng Quân, hắn ghét anh kinh khủng…
- Mệt thì ngủ đi! – Từng tiếng trầm ấm vang lên rõ mồn một trong không gian tĩnh mịch – Em đừng khiến ọi người lo lắng!
- Tôi không thích, thả xuống! – Gia Nguyên yếu ớt đáp lại.
- Đã bảo ngủ đi mà, đường về lại lều còn xa lắm! Bướng quá mau già đấy!
Gia Nguyên thở hắt ra, hắn mệt lắm rồi, mỗi lần cơn đau đầu ấy kết thúc là hắn không thể nhấc nổi tay chân lên nữa.
Cuối cùng hắn cũng phải áp mặt vào lưng anh. Áo anh ướt mèm nhưng hắn không hề thấy lạnh, hơi ấm lan tỏa và những nhịp bước đều đều tạo nên một cảm giác vô cùng yên bình. Cảm giác này quen thuộc lắm. Giống hệt như ngày xa xưa ấy, khi người đó cõng hắn trên lưng và hắn dựa vào lưng người đó mà ngủ. Không muốn thừa nhận nhưng thực sự thì Gia Nguyên đang thấy ấm áp đến dễ chịu. Hơi thở hắn chậm dần, từng nhịp đều đặn. Hồng Quân lặng lẽ thở dài, anh biết hắn đã ngủ.
Quân ngước lên nhìn bầu trời đêm với hàng ngàn vì tinh tú lấp lánh đến ảo diệu, hàng mi anh chùng xuống, khẽ rung nhẹ, che khuất những nỗi niềm cảm xúc đang cuộn lên từ sâu thẳm của đôi mắt đen lạnh:
- Tôi khó ưa đến vậy sao? Tôi… không đáng được bảo vệ em sao? Nhưng, Sam này… dù có chuyện gì đi nữa thì tôi cũng không làm ngơ được đâu, tôi không bỏ mặc em được đâu, tôi không làm thế được…Sam ạ!
Đúng vậy, Quân chưa bao giờ làm ngơ trước việc gì liên quan đến hắn, anh bao giờ cũng âm thầm quan sát và âm thầm hành động. Phía sau hắn luôn có anh, chưa bao giờ anh rời mắt khỏi con người ương ngạnh, bướng bỉnh này. Một giây cũng không.
Hồng Quân thoáng nhớ lại vụ xung đột với Vĩnh Huy cách đây không lâu. Khi nghe tin người ta đưa Gia Nguyên đi cấp cứu với một đầu đầy máu, anh tưởng như mình đã không thể đứng vững.
Quân điên cuồng lao đi tìm bọn côn đồ ấy, máu sôi lên sùng sục.
Chính tay anh đã đánh, không chừa một ai, anh chưa bao giờ mất bình tĩnh đến thế, cây gậy sắt trong tay anh nếu không được giữ lại kịp lúc thì chẳng biết chừng đã có án mạng xảy ra. Anh sai người tống Vĩnh Huy và đàn em của hắn vào tù. Anh nhận ra mình tàn nhẫn lắm.
Hồng Quân sau khi đánh người cảm thấy tay chân run lên bần bật, anh không hề tự chủ được. Anh thấy lạ lẫm với chính bản thân mình.
Hồng Quân – một con người giỏi kiềm chế, một con người lạnh lùng, hành động có suy tính kĩ càng, chưa một việc gì thực hiện mà không được lên kế hoạch. Thế nhưng lúc đó anh đã hành động vô cùng bồng bột.
Gia Nguyên rơi vào nguy hiểm khiến anh hoàn toàn mất bình tĩnh, Hồng Quân bất ngờ nhận ra không biết từ lúc nào con người này lại trở nên quan trọng với anh như thế , quan trọng đến độ chỉ cần động đến hắn, thì dù là ai, anh cũng không ngại ra tay xử lí. Bảo vệ hắn đã trở thành thói quen của anh, thậm chỉ là phản xạ của anh.
…
Hồng Quân cảm thấy hắn bé nhỏ lạ lùng, cõng hắn trên lưng mà cứ nhẹ bỗng như không. Anh biết tim mình đang đập nhanh lắm, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến tận bây giờ, với duy nhất con người này thôi.
Chín năm rồi, cảm giác rung động trước Gia Nguyên…chưa một lần nào thay đổi…
…
Khi về đến nơi, Gia Nguyên đã ngủ say, thấy Quân cõng hắn trên lưng, mọi người đều phát hoảng.
- Cậu ấy sao thế? – Jully thảng thốt.
- Đau đầu! – Hồng Quân đáp gọn, anh đi đến lều và đặt hắn nằm xuống nhẹ nhàng.
- Hình như Gia Nguyên không ổn? – Hải Đăng cau mày lo lắng – Dạo gần đây thể lực của cậu ấy rất tệ. Cậu ấy hay bỏ thi đấu giữa chừng, cùng lắm chỉ duy trì được một hiệp thôi.
- Chẳng biết có chuyện gì không nữa! – Tiểu Mạn hai tay đan chặt vào nhau, giọng rất sốt sắng – Em cảm thấy lo quá!
…
Họ thở dài, lặng lẽ nhìn về phía lều hắn.
Minh Kha im lặng, anh liếc nhìn chiếc áo khoác rộng thình Gia Nguyên đang mặc, hàng lông mày khẽ cau lại buồn bã…
Gia Nguyên ngủ thật sự, lần đầu tiên giấc ngủ lại sâu đến thế, một giấc ngủ trống rỗng, không có ác mộng, cũng không có người đó, chỉ đơn giản là một giấc ngủ mà thôi… Hơi ấm từ chiếc áo khoác dập dìu một cảm giác kì lạ khó tả…Từ bao giờ lại có nhiều người quan tâm đến hắn như thế?