Ánh ban mai vàng óng đổ dài trên mặt nước, hơi gió cuốn theo hương vị muối bể mặn nồng áp vào da thịt một cảm giác mơn man dịu nhẹ. Cát phẳng lặng, hứng lấy ánh nắng pha lê, sáng lấp lánh như một tấm thảm kim cương dài vô tận. Từ tít tắp ngoài xa, những đợt sóng trùng khơi nối đuôi nhau chạy vào phủ lên bờ cát, bọt văng trắng xóa, vang vọng âm hưởng rì rào hữu tình.
Gió luồn qua mái tóc ngắn hất tung những lọn mềm mại, Gia Nguyên đưa tay vuốt ngược những cọng lòa xòa trước mắt. Hắn phóng tầm nhìn ra tận đường giáp ranh giữa bầu trời và mặt nước, hai gam màu, một xanh trong, một xanh thẳm như tan vào nhau, cùng hắt ánh sáng, làm cho cả nền trời và mặt biển rực rỡ lạ thường. Thật kira – kira!
Gia Nguyên lôi trong túi áo ra một tờ A4 đã được gấp lại cẩn thận, đây là mật thư thứ nhất với chìa khóa:“Sea”. Hắn nhìn những con số lộn xộn trên tờ giấy, đầu óc trống rỗng, Gia Nguyên chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
“Sự thật nằm đằng sau năm mật thư” – một câu thật ngắn gọn và súc tích, nói vậy là Jang đang nắm sự thật? Tại sao anh chàng lại đẩy hắn vào trò chơi quỷ quái này nhỉ? Tại sao anh không nói thẳng ra cho hắn biết? Hà cớ gì phải sử dụng mật thư?
Bố giấu hắn về danh tính của Jang, còn Jang thì giấu hắn sự thật. Trong hoàn cảnh này, mật thư là một thứ để kéo dài thời gian. Ngoài ra, mật thư còn một ý nghĩa nữa… rõ ràng Jang đã không thể nói trực tiếp với Gia Nguyên nên mới mượn đến thứ này, anh muốn hắn tự tìm câu trả lời, anh muốn hắn tự chiến đấu, anh muốn hắn dũng cảm và chuẩn bị tâm lí sẵn sàng để chấp nhận sự thật.
Giờ đây, Gia Nguyên biết rất rõ rằng hắn đang đứng trước hai sự lựa chọn. Hoặc là chấp nhận giải mật thư, hoặc là để sự thật mãi mãi chìm vào quên lãng.
Tham gia trò chơi của Jang hay quay lưng lại với sự thật?
Gia Nguyên thừa hiểu mục đích hắn sang Trung Quốc để làm gì mà, và hắn đã quyết định rồi, dù Jang có muốn nói hay không, dù Jang có muốn thử thách hắn như thế nào, dù Jang có bày trò gì đi nữa thì hắn vẫn sẽ bước tiếp. Việc hắn còn tồn tại đến bây giờ cũng chỉ vì muốn trả thù cho người đó, hắn nhất định sẽ tìm được kẻ sát nhân. Gia Nguyên sẽ giải tất cả mật thư để tìm ra câu trả lời.
Mật thư thứ nhất, chìa khóa là “Sea” và lúc này, Gia Nguyên đang có mặt ở biển…
Biển? Biển chứa bí mật gì? Biển có đặc điểm gì? Tính chất của biển là gì?... Gia Nguyên chăm chú quan sát, cách giải mật thư này nằm ở đâu trong những thuộc tính của biển? … Xanh? Mát? Sâu? Rộng?...
Hắn nhìn kĩ những dãy số, hàng lông mày khẽ cau lại, trong những kí tự hỗn độn này có bốn con số được in đậm, đều là số 45, chúng bố trí rời rạc và chẳng ăn nhập gì với nhau, nhưng chúng được in đậm, in đậm có nghĩa là cần phải chú ý.
Ngón tay Gia Nguyên di di trên mặt giấy theo đủ thứ đường: thẳng, dích dắc, trôn ốc, gấp khúc,… rồi hắn xoay tờ giấy theo nhiều chiều, nhưng số vẫn cứ là số, vô hồn, vô nghĩa. Hắn lại ngước lên quan sát biển cả, chẳng có gì ngoài màu xanh biếc và những đợt sóng rì rào vỗ. Mấu chốt nằm ở đâu?
Ánh nắng gắt bắt đầu khiến da mặt ran rát, Gia Nguyên leo khỏi mỏm đá, hắn cảm thấy khát nước. Hắn đã ngồi như vậy ba tiếng đồng hồ rồi, lặng lẽ quan sát biển cả, tuy vậy, trong đầu hắn vẫn chỉ là một con số không tròn trĩnh.
Gia Nguyên đi vào quầy tạp vụ mua chai nước khoáng, hắn tìm một chỗ râm mát, rồi ngả người lên chiếc ghế gấp kẻ sọc. Nhấp ngụm nước mát lạnh, Gia Nguyên cảm thấy cái cổ họng khô khốc của hắn dịu đi đôi chút. Hắn đặt tay lên gối đầu, nhẹ nhàng lắc cho chiếc ghế đong đưa chậm rãi. Biển lúc này tưởng như có tất cả mọi thứ nhưng tìm mãi, tìm mãi vẫn chẳng ra được thứ gì.
Biển vốn là nguồn cảm hứng cho những người nghệ sĩ, biển đi vào hội họa với màu xanh trường tồn, biển thống trị âm nhạc bằng những âm điệu rì rào du dương như sóng vỗ, biển sống động trong những vần thơ. Gia Nguyên thả tâm hồn mình lãng đãng theo hơi gió mặn nồng, hắn nhắm mắt lại, khe khẽ ngâm nga một bài thơ về biển của đại thi hào Nga Puskin hắn đã từng được đọc, cảm xúc chân thành lan tỏa trong từng ngóc ngách trái tim:
Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng
Ngày nay tôi đã ra biển rồi
Biển nhiều sóng to, gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều khổ đau - cay đắng
Không gió lớn, sóng to không là biển
Chẳng nhiều cay đắng, chẳng là yêu...
Gia Nguyên đọc đi, đọc lại, đọc đi, đọc lại, tiếp tục đọc đi, đọc lại.
Bất chợt, có gì đó nghẹn lại nơi cổ họng, tự dưng tim Gia Nguyên đập rất mạnh, một câu thơ dội đi dội lại trong tâm trí hắn, mỗi lúc càng xoáy lên cuồn cuộn: “ Không gió lớn, sóng to không là biển”.
Gia Nguyên ngồi phắt dậy, chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Hắn đã bỏ lỡ một thuộc tính quan trọng mà khi nhắc đến biển là người ta cũng nhắc đến điều này. Gia Nguyên nhìn chằm chằm vào tờ giấy, ngón tay di nhanh thoăn thoắt, đến con số cuối cùng, hắn dừng lại, thở ra một hơi run rẩy. Đường đi lần này thâu đủ mọi con số 45 in đậm, tất cả số 45 đều đứng ở vị trí những cái đỉnh, các kí tự còn lại đối xứng hai bên.
“Không gió lớn, sóng to không phải là biển”. Đúng vậy, thuộc tính quan trọng nhất của biển là SÓNG. Trong những bức họa, chỉ cần phác thảo vài đường sóng là người ta đã có được một đại dương bao la. Sóng biển nhấp nhô!
Bất cứ đường đi nào, dù thẳng, hay gấp khúc, hay dích dắc đều không đi qua được đủ hết các số 45 in đậm, chỉ một đường đi duy nhất có thể làm được điều này – sóng biển nhấp nhô!
Ngón tay Gia Nguyên run run thử lại một lần nữa, và bây giờ, hắn đã có thể khẳng định chắc chắn rằng chìa khóa “Sea” mà Jang nhắc đến chính là đường đi nhấp nhô này…Từ một trang dày đặc kí tự, sau đường sóng nhấp nhô chỉ còn lại một dãy số…
67 – 79 – 72 – 67 – 45 – 84 – 69 – 72 – 67 – 45 – 71 – 78 – 79 – 72 – 45 – 77 – 65 – 68 – 45 – 84 – 79 – 77.
Thật hoàn hảo!
Hồng Quân cố gắng giải quyết mớ tài liệu từ phòng văn thư nhưng càng lúc lại càng cảm thấy bất lực, đầu óc anh lúc này không tập trung được chút nào hết. Hồng Quân vuốt mặt rồi mệt mỏi thở ra một hơi dài thượt, anh nhớ lại chuyện khi tối…
Lúc nghe Hồng Quân nói rằng anh yêu một người khác và không bao giờ có ý định kết hôn với Rachel Lynes, không khí trong căn phòng khách đột nhiên chùng xuống đáng sợ. Anh nhìn ba người kia, Rachel thì giận đến độ tím mặt, cô không kìm được mà bật dậy lao ra ngoài.
Phòng chỉ còn ba người đàn ông đối mặt với nhau, Hồng Quân và hai ông bố. Bác Robert có vẻ hết sức sững sờ, ông khó khăn nặn ra được mấy chữ:
- Cháu… không phải…nói đùa chứ?
Bố Hồng Quân thì lạnh tanh, gương mặt ông tối sầm lại với những chuyển biến cảm xúc phức tạp. Hồng Quân chỉ điềm đạm gật đầu thay cho câu trả lời.
- Cô ta là ai? – Bố Hồng Quân ngước lên nhìn anh, đôi mắt ông băng lãnh khác thường.
Hồng Quân không trả lời, cảm giác đầu óc có chút xáo trộn. Đột nhiên, bố Hồng Quân đứng phắt dậy, giọng ông vang lên giữa căn phòng khách trầm tịch, sắc lạnh:
- Tối thứ bảy tuần sau đưa cô ấy đến biệt thự chính, ta muốn gặp mặt!
Xong, ông đi thẳng ra ngoài, tiếng chiếc cổng tự động vang lên khe khẽ, rồi đến tiếng động cơ xe êm ru, phóng vụt qua, kéo theo một làn gió rít mạnh mẽ…
…
- Ôi, rốt cuộc mình phải làm sao bây giờ? – Hồng Quân bóp trán khổ sở, chưa khi nào anh cảm thấy mọi chuyện lại khó xử đến thế, thật rối rắm mà.
Tối thứ bảy ư? Tại biệt thự của bố anh? Dẫn Sam đến?... Hồng Quân gục mặt xuống bàn thở dài. Làm sao bây giờ? Làm sao anh có thể giới thiệu Sam với bố chứ? Anh chắc chắn trăm phần trăm rằng cô sẽ hét toáng lên: “Đỗ Hồng Quân là tên điên thế kỉ!”, lôi Sam vào trò này kì thực còn khó hơn chuyện lạc đà chui qua lỗ kim!
Haiz… thật là chán đời quá! Làm gì đây? Dụ dỗ kiểu gì đây? Giăng lưới kiểu gì đây?
Đột nhiên Hồng Quân ngẩng phắt dậy, mắt mở to nhìn sững vào khoảng không vô định, một giây sau, anh bỗng cười phá lên rồ dại:
- Phải rồi, tại sao mình không nghĩ ra sớm hơn nhỉ? A… Đỗ Hồng Quân, một thằng nhỏ mọn, một kẻ ưa lo chuyện bao đồng, một tên “mặt thớt” chính cống!
Hồng Quân vuốt cằm, vẻ mặt bỗng dưng gian xảo lạ lùng, khóe môi anh khẽ cong lên thành một nụ cười ma mãnh, giọng điệu đầy kiêu hãnh lẫn tự mãn:
- Đỗ Hồng Quân, mày là một thằng nhỏ mọn… và thằng nhỏ mọn này không bao giờ quên kẻ nào còn “mắc nợ” mình!
Gia Nguyên vật lộn với những con số, đường đi lượn sóng chắc chắn là hướng giải quyết vấn đề, bởi vì dù hắn có dùng đường thẳng, đường gấp khúc, đường cong hay đường trôn ốc gì cũng không thể thâu hết những con số 45 in đậm vào trong một lần di tay. Chúng nằm rải rác và lộn xộn, tuy nhiên đặt trong một đường sóng thì đều nằm ở vị trí những cái đỉnh, điều này không thể nào là ngẫu nhiên được.
Nói thế thôi, dãy số này vẫn bí ẩn lắm, Gia Nguyên thực sự cảm thấy bế tắc, hắn nhìn mãi nhưng số vẫn là số, chẳng cho ra một ý nghĩa cụ thể nào.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn bất ngờ rung mạnh, Gia Nguyên cầm lên, nheo mắt nhìn dãy số lạ hoắc hiển thị trên màn hình cảm ứng, hắn bắt máy:
- Ai vậy?
- Là tôi, Đỗ Hồng Quân! – Từ đầu dây bên kia vọng lại chất giọng nam trầm quen thuộc.
Gia Nguyên trợn tròn mắt, lập tức nhấn phím kết thúc, hắn run rẩy nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, lòng dậy lên một thứ cảm xúc khó tả… Đỗ Hồng Quân vừa gọi?
Điện thoại lại rung, lần này Gia Nguyên giật bắn lên, hắn co ro lại, hãi hùng quan sát cái máy như thể đang nhìn mấy sinh vật ngoài hành tinh. Thứ ánh sáng trắng nhạt hắt ra từ màn hình rọi lên gương mặt hắn, tạo thành một biểu hiện sắc thái rất khó coi.
Gia Nguyên nhấn nút tắt, điện thoại lại gọi, hắn lại nhấn nút tắt, điện thoại lại gọi, hắn tiếp tục nhấn nút tắt, điện thoại lại gọi… Ôi Trời, tên điên đó làm cái quái quỷ gì thế này?
Chiếc điện thoại rung mãi, tiếng rè rè chà xát lên mặt bàn vang lên dai dẳng, đều đều và khô khốc. Gia Nguyên nuốt khan một cái, với tâm sinh bất ổn, tâm lí bất an, hắn run run cầm lấy cái máy, khổ sở nhấn nút nghe:
- Tôi chịu thua anh rồi, đồ - đĩa - đói!
- Không phải đĩa đói, mà là “mặt thớt”! – Bên kia vọng lại tiếng cười khoái chí.
- Đừng có nói với tôi rằng anh rảnh rang thế chứ? – Gia Nguyên gằn giọng khó chịu.
- Rảnh rang gì? Tôi làm phiền vì có lí do chính đáng mà!
- Nói đi, rốt cuộc anh tính giở trò gì hả? – Gia Nguyên vuốt mặt thở hắt ra một hơi não nề.
- EM – NỢ - TÔI ! - Từng chữ một vang lên dõng dạc làm các thớ thịt trong người Gia Nguyên như đông cứng lại, một luồng điện chạy xoẹt qua sống lưng khiến hắn cảm thấy máu nóng dồn lên mặt mình nóng ran.
- Anh lảm nhảm cái quái gì thế? – Hắn thảng thốt.
- Em nợ tôi! – Hồng Quân lặp lại một lần nữa, chắc như đinh đóng cột, giọng điệu tự dưng nghe tự mãn lạ lùng – Em làm tôi gãy tay!
Gãy tay?... Một mảng kí ức gần bỗng đập vào trí nhớ Gia Nguyên, phải rồi, ở thư viện trường, khi cái giá sách lớn ngã ầm xuống… anh đã lao đến đỡ cho hắn, cánh tay phải của anh đỏ bầm, nó đã bị gãy. Gia Nguyên ngộ ra điều điên rồ mình đã nói lúc đó, hắn bảo “coi như lần này tôi nợ anh”.
Gì thế ? Đùa nhau đấy à? Sao lại đúng cái lúc nước sôi lửa bỏng này chứ? Gia Nguyên đang muốn tránh mặt Hồng Quân lắm lắm, thế mà tên điên đó lại dụng công đào ra món nợ khốn kiếp này, số phận hắn thật thảm thương, thảm thương đến bá đạo!
- Thế giờ anh muốn gì đây? Tính hành hạ tôi đến bao giờ hả?
- Ai nỡ hành hạ em chứ? Tôi đây rất nhân ái! – Hồng Quân nhại lại vẻ bực bội của hắn bằng cách nói khiêu khích pha chút điêu ngoa.
- Được rồi, được rồi, anh nói đi, anh muốn tôi đáp trả thế nào? Tôi đây sẽ còng lưng ra trả phắt cái nợ khốn kiếp này cho anh!
- Đơn giản thôi… - Đầu dây bên kia bỗng dưng im lặng, Gia Nguyên mường tượng ra trong đầu mình nụ cười đểu cáng của anh, chắc tên đó lại đang ngửa cổ lên trời cuồng tiếu!
…
- ĐỒ ĐIÊN! – Gia Nguyên hét toáng, tóc tai hắn dựng xổm lên như bị điện giật. Hắn lắc đầu nguầy nguậy, giọng lạc hẳn đi – Không bao giờ! Không bao giờ! Không bao giờ!
- Em nợ tôi! – Hồng Quân gằn giọng nhấn mạnh từng chữ.
- Cái gì cũng được ngoài chuyện điên rồ này ra! – Gia Nguyên một lần nữa quát vào điện thoại, hắn thực sự mất bình tĩnh.
- Không! Tôi muốn em trả nợ tôi bằng cách đó!– Hồng Quân khẳng định chắc nịch.
- Làm ơn đi mà Hồng Quân! Làm ơn tha cho tôi đi! – Gia Nguyên xuống nước khẩn khoản.
Hồng Quân đột nhiên im lặng ra chiều ngẫm nghĩ một lúc, rồi anh lên tiếng, chậm rãi và thận trọng:
- Bây giờ tôi hỏi em nhé? Em có ghét ồn ào không?
- Có! – Gia Nguyên đáp trả một câu hỏi chẳng liên quan gì tới chủ đề hai người đang nói.
- Em có ghét tệ nạn xã hội không?
- Có!
- Em có ghét kẻ bao đồng không?
- Có!
- Em có thích nghe nhạc không?
- Có!
- Em có thích đọc sách không?
- Có!
- Em có hay xem tivi không?
- Có!
- Em có thường qua thư viện không?
- Có!
- Em có đăng kí thi nguyện vọng hai không?
- Có!
- Em có đồng ý không?
- Có! – Gia Nguyên buột miệng.
- A… đồng ý rồi nhé! Tôi không ép nhé! Thỏa thuận vậy nhé, Ngố! – Đầu dây bên kia phát ra một tràng cười rồ dại, xong, cúp máy cái rụp, mọi thứ đột nhiên rơi tõm vào bể sâu im lặng.
Gia Nguyên nhìn trân trân vào khoảng không trước mắt, đầu óc trống rỗng… Cái quái gì thế? Hắn vừa nói “có” hả? Hắn vừa chấp nhận yêu cầu của Hồng Quân hả? Hắn vừa đồng ý hả? Hắn vừa chịu tham gia vào chuyện điên rồ đó hả? Hắn vừa… bị dụ hả?... Ôi Trời!
Gia Nguyên hét ầm lên, hai tay ôm chặt lấy đầu, hắn ngả người ra ghế sofa kẻ sọc, bất lực dụi mặt vào chiếc gối lông vũ. Cảm giác như vừa thua cá độ bóng đá vậy! Không thể tin được, hắn đang ở trong một tình thế hết sức bi hài, người ta bảo cái miệng hại cái thân quả không sai mà, nói chuyện với tên lưu manh đó sao hắn có thể chủ quan thế chứ? Gia Nguyên ơi là Gia Nguyên, kì này mày chết chắc rồi!
Gia Nguyên đập đập gối vào trán, chẳng lẽ hắn sinh ra chỉ để dính với mớ rắc rối điên rồ này thôi sao? Cuộc đời vốn vô nghĩa, bây giờ thì không chỉ vô nghĩa nữa, cuộc đời thật khốn nạn!
- Đỗ Hồng Quân là tên điên! Đỗ Hồng Quân là tên lưu manh! Đỗ Hồng Quân là tên mặt dày bỉ bựa! Đỗ Hồng Quân là kẻ khốn nạn nhất trên đời! “Bình yên” ơi, mày ở đâu?
Tại nơi nào đó trên quả đất có người liên tục hắt xì hơi…