Đang mải chìm trong mớ suy nghĩ bòng bong về những con số, tiếng gõ cửa làm Gia Nguyên giật mình. Hắn nhét vội tờ mật thư xuống dưới đệm ghế sofa, hỏi vọng ra:
- Ai đấy?
- Hoa hậu hoàn vũ Jully Arena! – chất giọng Trung lơ lớ vang lên hóm hỉnh.
Gia Nguyên mở cửa, hắn thò đầu ra, mắt quét người trước mặt mình một lượt kĩ càng, môi khẽ nhếch lên vẻ bỡn cợt:
- Hoa hậu sở thú!
Jully tức giận đạp phăng cái cửa, cô xồng xộc tiếng vào phòng, ném lên bàn một túi đầy ự hàng hóa. Gia Nguyên nhướn mày tò mò:
- Cái gì thế?
- Thức ăn! – Cô nàng lôi những lon, hộp ra xếp vào các ngăn tủ lạnh.
- Để làm gì?
- Hỏi ngốc xít! Thức ăn không để ăn thì để làm cái quái gì?
- Ý tớ là ai bảo cậu mua chứ? Tớ có cần đâu?
Jully quay phắt lại, gườm gườm nhìn hắn, cô gằn giọng xuống như một bảo mẫu khó tính dạy trẻ con:
- Cậu nhìn lại mình đi nhé! Sáng cậu ăn cái gì hả?
- Mỳ ly!
- Trưa?
- Mỳ tôm!
- Tối?
- Mỳ xào! – Gia Nguyên ngây ngô đáp trả.
- Này! – Jully quắt mắt hét lên, cô mắng xối xả - Cậu sợ mấy cái công ti mỳ phá sản hay sao mà ăn suốt ngày thế hả? Đồ lười biếng này! Cậu không biết dạo này trông cậu giống xác sống di động cỡ nào đâu! Tong teo như cây tăm!
Gia Nguyên gãi gãi đầu, thì đúng là hắn lười biếng ăn uống thật, cơ mà đâu đến mức thảm hại như thế…
Gia Nguyên khoanh tay, mắt nheo lại nhìn cô bạn thân đầy nghi hoặc. Jully hôm nay ăn mặc rất điệu đà, mái tóc vàng gợn sóng được tết kiểu thác nước bồng lên như mây, hình như mặt mũi cũng có thoa son trét phấn gì gì đấy, chưa kể mùi nước hoa từ cô khiến hắn phải chun mũi lại, quá nồng nàn!
Gia Nguyên ngồi xổm xuống bên cạnh Jully, đưa tay lấy trái táo đỏ trong túi giấy, hắn gặm một miếng thật to, vừa nhai rào rạo vừa lúng búng hỏi:
- Khai thật đi! Lại anh nào “vác cưa” đến phải không?
- Không! Làm gì có anh nào! – Jully quay sang, cô cười nhăn nhở rồi véo má hắn một cái.
- Nói dối! – Gia Nguyên lừ mắt nhìn cô – Ăn mặc kiểu này chỉ có nước là đi với trai thôi!
- Đúng thế! – Jully nháy mắt – Nhưng không phải người ta “vác cưa” đến mà là tớ đi “cưa” người ta!
- Hả? – Hai mắt Gia Nguyên tròn xoe, cảm giác miếng táo nghẹn lại nơi cổ họng… Jully tự giác vác “cưa” đi cua trai á? Có chuyện động trời thế sao?
Cô nàng đứng dậy, tiến về phía cái gương lớn đặt bên cạnh tủ quần áo của Gia Nguyên. Jully hất tóc ra sau, một tay chống hông, chân sải ra tạo thế như một model thực thụ, bờ môi đỏ mọng cong lên khiêu khích:
- Tớ là Jully Arena – một trong 10 người đẹp nhất hành tinh này, tớ nhất định sẽ cưa đổ anh ta!
Jully là một cô nàng đa tình và thay người yêu như thay áo, Gia Nguyên thừa biết điều đó. Tuy vậy, từ trước đến nay chỉ có nam nhân đến xếp hàng chầu chực, chưa bao giờ hắn thấy cô “thực sự” chủ động tán tỉnh bất kì thằng nào. Bây giờ, cô hùng hồn tuyên bố vác cưa đến chỗ người ta, thế thì hẳn rằng cái tên đó phải làm cô ấn tượng lắm đây!
- Anh nào thế? – Gia Nguyên có vẻ hứng thú với sự thay đổi này,hắn tươi tỉnh hóng chuyện.
Cô nàng không vội trả lời, cứ đứng săm soi trước gương mãi. Jully ngắm nghía mình, cô đang tập để có một kiểu cười hiền thục mà quyến rũ, một đôi mắt ngây thơ mà lãng mạn, cuốn hút. Cô kéo váy lên cao hơn để lộ rõ đôi chân nõn nà, lại lôi son ra tô, rồi chải mi bằng mascara. Jully xoay tròn một vòng, phất mạnh chiếc khăn quàng cổ voan để nó phủ nhẹ lấy bờ vai trắng trẻo.
Gia Nguyên có vẻ sốt ruột, lại còn cái kiểu tảng lờ không chịu trả lời ấy nữa chứ, đúng là càng ngày da mặt càng dày! Hắn chán nản nhìn cô:
- Đẹp rồi, xinh rồi, quyến rũ rồi, ngây thơ rồi, hiền thục rồi, cuốn hút rồi! Đừng có soi nữa! Ngày nào cũng mất mấy tiếng đồng hồ soi gương mà không thấy chán hả?
- Soi gương là niềm vui của phái đẹp, chán thế nào được? – Cô nàng vẫn không nhìn hắn, tiếp tục bài tập tự luyện của mình.
- Thôi, đừng soi nữa, nhìn ngứa mắt quá! – Gia Nguyên làu bàu, gặm phập một miếng táo vẻ bất bình.
- Cứ soi đấy! Nhìn vào gương con người ta mới biết được hết giá trị của mình chứ! Cái gương là vật dụng không thể thiếu của phụ nữ, những người càng đẹp thì lại càng cần phải soi nhiều. Cái gương rất trung thực nha, thấy cái gì là thể hiện cái ấy, chẳng bao giờ một người đẹp như tớ soi mà nó lại bảo là xấu cả. Cái thứ cả năm mới soi một lần như cậu thì biết gì mà nói? – Jully lên giọng giáo huấn hắn ,“kẻ cả năm mới soi một lần”.
…
Cô nàng liếc đồng hồ bỗng giật thót. Chết! sắp đến giờ hẹn rồi! Jully vơ lấy cái túi xách hàng hiệu của mình, lua hết mấy thỏi son, hộp phấn, khăn giấy, nước hoa vào đấy, xong vội vã bỏ ra ngoài, cô nói vọng lại:
- Nhớ uống sữa trước khi đi ngủ đấy đồ “Culi ba móng”! Tớ vác cưa đến chỗ bạch mã hoàng tử đây!
( Culi ba móng: hay còn gọi là con lười, suốt ngày nằm ngủ trên cây)
Tiếng gót giày mỗi lúc nghe một xa xôi, mọi thứ lại chìm vào yên lặng…
…
Gia Nguyên nhìn sững vào khoảng không vô định, đầu óc lộn xộn suy nghĩ. Jully vừa khiến hắn nhớ lại một dữ kiện bị lãng quên… gương soi!
Gia Nguyên lôi tờ mật thư ra, hắn lật lại mặt trước, nơi in bốn dòng thơ ngắn:
“Biển trời trong vắt tựa gương soi
Bóng người tan vào làn bọt trắng
Mê cung u tịch đầy cay đắng
Satan dẫn lối kẻ cô độc.”
Phải rồi, hắn đã bỏ sót một thứ vô cùng quan trọng, thật chủ quan! Jang ở đây viết rất rõ mà, không phải sao?
Gia Nguyên bần thần đứng dậy, hắn tiến về phía cái gương. Thuộc tính quan trọng nhất của biển là sóng, hắn đã dùng đường đi sóng biển nhấp nhô để tìm ra dãy số tối ưu chứa được cả bốn con số 45 in đậm:
67 – 79 – 72 – 67 – 45 – 84 – 69 – 72 – 67 – 45 – 71 – 78 – 79 – 72 – 45 – 77 – 65 – 68 – 45 – 84 – 79 – 77.
Tuy nhiên, cách giải không đơn giản như thế! Bản chất của biển không chỉ có sóng, còn một thuộc tính nữa rất quan trọng mà hắn cần để tâm đến… “trong vắt tựa gương soi”!
Gia Nguyên nhớ lại trước đây, khi hắn cầm tờ giấy ghi từ “TÍM” đứng trước gương, kết quả là hắn nhìn thấy trong gương một từ khác - “MÍT”.
Gương không chỉ phản ánh sự thật, gương còn đảo ngược sự thật nữa!
Bàn tay hắn run rẩy nắm lấy tờ giấy, tim đập những nhịp hồi hộp. Cây bút bi chạy nhanh trên mặt giấy, đảo ngược thứ tự của dãy số lại:
77 – 79 – 84 – 45 – 68 – 65 -77 – 45 – 72 – 85 – 79 – 78 – 71 – 45 – 67 -72 – 69 -84 - 45 -67 – 72 – 79 – 67.
Một giây sau, Gia Nguyên cảm giác như có cái gì đó rân rân chạy dọc cơ thể, làm đông cứng cả máu trong mạch… Hắn đã có câu trả lời!
Gia Nguyên mặc dù không phải một tay cừ khôi trong lĩnh vực tin học nhưng hắn cũng am hiểu khá sâu, nhất là với một nguyên lí nền tảng như vậy thì lại thêm rõ ràng, minh bạch. Đầu óc Gia Nguyên mã hóa các con số rất nhanh, chỉ cần lướt qua, hắn đã biết được những con số tưởng như vô nghĩa ấy muốn nói điều gì.
Jang là một hacker, một “phù thủy tin học”, việc mật thư liên quan đến kiến thức tin học cũng thật dễ hiểu. Bây giờ thì rõ rồi, những con số này quy vào một thứ cơ bản nhất của tin học sẽ cho ra ý nghĩa ngay – bảng mã ASCII!
Số tương ứng với kí tự:
77: M, 79: O, 84: T, 68: D, 65:A, 77: M, 72: H, 85: U, 79: O, 78:N, 71: G, 67: C, 72: H, 69: E, 84: T, 67:C, 72: H, 79:O, 67: C.
Còn những con số 45 trong bảng mã ASCII chính là dấu gạch nối “-“ . Như vậy, toàn bộ ý nghĩa của dãy số này là:
MOT – DAM – HUONG – CHET – CHOC.
Một dặm hướng chết chóc?
…
Trong đầu Gia Nguyên vang vang lời giảng của một vị giáo sư già, ông đang phân tích câu thơ: “ Vầng dương ló dạng mang màu mới”.
Ông nói thứ màu mới ấy chính là màu sắc của sự sống bất diệt, của tương lai huy hoàng, của những niềm hi vọng mạnh mẽ. Mặt trời mọc mang theo sinh khí, mặt trời mọc soi tỏ và đánh thức vạn vật khỏi giấc ngủ say. Mặt trời mọc tượng trưng cho sự sống!
Ngược lại, khi mặt trời lặn cũng sẽ mang tất cả những điều tốt đẹp ấy đi, bóng tối sẽ đẩy lùi ánh sáng, thống trị toàn không gian. Khi mặt trời lặn, sự chết chóc ùa đến…
Mặt trời mọc ở hướng đông, lặn ở hướng tây. Hướng đông là hướng của sự sống, của tương lai, của hi vọng. Vậy thì hướng chết chóc chính là…hướng tây!
Một dặm bằng 1,6 km, “một dặm hướng chết chóc” là 1,6 km về hướng tây.
Gia Nguyên đã hiểu ra ý nghĩa của mật thư này, mật thư thứ hai cách 1,6 km tính từ nới nhận mật thư đầu tiên. Hay nói cách khác, mật thư thứ hai cách trường học 1,6 km về hướng tây!
Ánh nắng hoàng hôn đổ dài trên những tòa địa ốc, cơn gió hạ tinh nghịch khuấy nhẹ lớp lá khô kéo theo những tiếng xào xạc. Tiếng cười nói của người đi đường, tiếng còi xe bus, ô tô, tiếng nhạc du dương vọng lại từ những quán cà phê sách cuối phố,… hòa vào nhau tạo nên thứ hương vị sầm uất của phố phường.
Gia Nguyên ngồi xuống một cái ghế đá bên vệ đường, miệng nhóp nhép kẹo cao su, hắn lôi điện thoại ra xem lại bản đồ. Trên màn hình hiện lên cái chấm đỏ đánh dấu vị trí của hắn, đúng là đang cách trường 1,6 km về hướng tây… nhưng rốt cuộc mật thư thứ hai nằm ở chỗ nào? Giữa phố xá sầm uất như vầy thì làm sao hắn biết được chính xác nơi giấu cái mật thư kia đây?
Gia Nguyên ngẩng lên nhìn tòa nhà lớn đối diện – bệnh viện đa khoa Nam Kinh, xoay sang phải, hắn thấy khách sạn Queen, phía sau hắn là siêu thị mini Adora, còn bên tay trái thì lại là công ty đá quý Hải Thụy… Đầu óc Gia Nguyên trống rỗng, quanh đây toàn địa ốc, biết Jang giấu mật thư ở đâu nhỉ?
Gia Nguyên uể oải đứng dậy vươn vai, hắn lượn lờ quanh đây từ khi sáng đến giờ, trời đã nhá nhem tối, thôi vậy, để mai lại vác xác đến. Gia Nguyên nheo mắt dò xét mọi thứ lại một lần nữa, hắn vẫn không nhận thấy điều gì khả nghi…về thôi!
Được mấy bước, bỗng chân Gia Nguyên khựng lại. Có gì đó! Hắn vừa thấy gì đó! Chờ đã nào... trực giác mách bảo hắn vừa bỏ qua một thứ quan trọng… Tâm can tự dưng xoáy lên những đợt sóng hồi hộp, tim Gia Nguyên đập mạnh, bài thơ thất ngôn của Jang lại vang lên rõ mồn một trong đầu óc hắn. Một câu thơ nghèn nghẹn nơi cổ họng, Gia Nguyên cảm giác từng sợi thần kinh của mình căng lên như dây đàn:
“Satan dẫn lối kẻ cô độc”
Satan? … Gia Nguyên chầm chậm ngoái đầu, tiếng thình thịch phát ra từ trong lồng ngực mỗi lúc lại càng rõ, mắt hắn mở to nhìn cái logo lớn của bệnh viện đa khoa Nam Kinh… Biểu tượng một con rắn quấn quanh cây gậy…
Những kiến thức cũ kĩ từ sách vở đã quên lãng từ rất lâu về trước bỗng chốc gắn kết với nhau thật logic, tái hiện lại một cách sinh động trong bộ óc Gia Nguyên.
…
Hình ảnh một con rắn quấn quanh cây gậy đã là biểu tượng của ngành y từ lâu đời. Tại sao ư?
Aesculapius được xem là một vị thần thành hoàng của nghề y. Ông là một nhà phẫu thuật tài ba và nhà nghiên cứu dược liệu. Cây gậy của Aesculapius có một con rắn quấn chung quanh. Truyền thuyết kể lại rằng khi Aesculapius khám bệnh cho Glaukos, người bị sét đánh chết, thì một con rắn lượn vào phòng. Ông rất ngạc nhiên, và phản ứng bằng cách lấy cây gậy đập chết con rắn. Ông càng ngạc nhiên hơn khi thấy một con rắn khác xuất hiện, nó đặt vào miệng con rắn bị giết kia một loại cỏ, và ngay lập tức, con rắn đã chết bỗng sống lại. Ngay lúc đó, Aesculapius học được một bài học đáng giá: ông dùng chính loại cỏ đó để cứu sống Glaukos. Từ đây, con rắn được xem là đầy tớ của Aesculapius, tượng trưng cho sự thông thái, trường thọ, và tái sinh. Sau này, Aesculapius dùng cây gậy với con rắn quấn quanh để làm biểu tượng cho nghề thầy thuốc.
Tuy vậy, hình tượng con rắn không chỉ tượng trưng cho ngành y, nó còn tượng trưng ột điều khác nữa, đáng sợ hơn và rõ rệt hơn. Con rắn là biểu tượng của… Satan!
Satan là ai?
Satan từng là thiên sứ trưởng của Đức Chúa Trời, người giữ chức vụ cao nhất trên thiên đàng, chỉ sau Chúa. Trước khi sa ngã, tên của Satan là Lucifer (Sao Mai sáng láng), một thiên sứ vô cùng đẹp đẽ và quyền lực. Tuy nhiên chính sự hoàn hảo đó đã biến Satan thành kẻ kiêu ngạo, nó xem mình cao hơn cả Thượng Đế và quyết định ngồi trên ngai của Ngài. Lòng kiêu hãnh và tội lỗi làm nó sa ngã, đánh mất địa vị cao quí trên trời và bây giờ nó hoàn toàn đối nghịch với Thiên Chúa, Satan vận dụng tất cả quyền lực để ngăn chặn những mục đích của Ngài.
Satan đã trở thành người cai trị của thế giới này và là hoàng tử của sức mạnh chốn không trung. Satan là chúa tể của địa ngục, là kẻ đứng đầu thế giới ma quỷ. Nó là kẻ cáo tội, một kẻ cám dỗ và một kẻ lừa dối. Nghĩa của từ “Satan” trong tiếng Do Thái là cản trở, đối kháng, nói một cách dễ hiểu “Satan” chính là "kẻ thù của Chúa", "một người đối lập hoặc " mộtkẻ nhạo báng."
Ngay từ khi thế giới khởi lập, tổ phụ loài người là Adam và Eva đã bị Satan cám dỗ. Nó đến dưới hình dạng một con rắn, dụ Eva ăn trái cây mà Đức Chúa Trời cấm, sau đó, Eva lại đưa cho chồng. Cả hai người đều nghe lời ngon ngọt của Satan mà phạm tội cùng Chúa. Kết quả, họ đã bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng mãi mãi.
Con rắn – biểu tượng của Satan!
“Satan dẫn lối kẻ cô độc” – sân thượng tầng thứ 6 của bệnh viện đa khoa Nam Kinh – nơi gán logo hình một con rắn quấn quanh cây gậy…
Kẻ cô độc Cao Gia Nguyên rốt cuộc đã xác định được mật thư thứ hai nằm ở đâu!
…
Đúng như hắn dự đoán, trên khung sắt của tấm logo có kẹp một bì thư. Gia Nguyên lướt qua dòng chữ in trên bì: “The second secret letter – from: Jang”. Tay hắn run run lôi tờ giấy gấp làm tư bên trong ra, tim Gia Nguyên đập những nhịp mạnh mẽ, hàng lông mày khẽ nhíu lại… tiếp tục là những con số?
Key: “Gạch”
84433 – 77778866 - 7774447777337777
Không rối tinh lên như mật thư đầu, chỉ có một dãy duy nhất, những con số trùng nhau rất nhiều, chìa khóa là “gạch”… mật thư thứ hai từ Jang.
Xin lỗi vì một số trục trặc nên mình up truyện hơi trễ, bù lại là hai chương cùng một lúc. Cùng Sam làm quen với những mật thư đi nào, sau này sẽ căng thẳng lắm đấy