Vai Diễn Định Mệnh

Chương 42: Bị “bắt cóc”.
Chen giữa một thành phố hiện đại và sôi động, chùa Thiên Vân đứng lặng lẽ nhưng vẫn tỏa sáng theo một cách rất riêng. Chốn thanh tịnh này chìm khuất trong hơi sương dịu mát, mùi hương trầm thanh thanh pha quyện vào không gian, khiến tâm hồn người ta như lắng đọng lại bao xúc cảm.
Màu thời gian bàng bạc trên những vòm cổ thụ, trên những bậc thềm đá phủ rêu xanh, trên vài chiếc lá vàng ưu sầu. Tiếng những nhà sư tụng kinh, gõ mõ văng vẳng đâu đây.
Gia Nguyên bước lên mấy bậc thềm cũ kĩ, trước mắt hắn, những tượng rồng đá sừng sững hiện ra…
Quả là nghệ thuật điêu khắc tuyệt cú, tượng những linh vật này trông sống động như thật. Từ đường sóng uốn lượn của thân, đến chiếc móng vuốt, thần thái ở đôi mắt, sự sắc sảo của cặp sừng, thậm chí cả những cái vẩy cũng được chạm trổ cách tinh tế, tài hoa, không khỏi khiến người xem cảm giác như nó động đậy được.
Hắn quan sát kĩ từng bức tượng một, không thấy gì bất thường, cho đến bức tượng thứ ba tính từ cổng vào. Đây là tượng một con rồng ngậm châu. Gia Nguyên thoáng sững lại, hắn vừa nhìn thấy gì đó. Tiến đến gần hơn, quan sát kĩ, hắn nhận ra trên viên châu rồng ngậm trong miệng có chữ viết…
Vết sơn đen này… rõ ràng có ai đó đã cố tình vẽ lên. Gia Nguyên nheo mắt quan sát, hàng lông mày lập tức cau lại… từ “Fire” (lửa) được viết theo lối đối xứng hai chiều?
Gia Nguyên lẩm nhẩm trong miệng, mật thư thứ ba, tượng rồng thứ ba, trên châu lại có sơn chữ như thế này. Đây... chính là mật thư từ Jang sao?

Gia Nguyên bật chế độ chụp hình liên tiếp và quét camera qua tượng con rồng ấy một lượt để chắc rằng mình không bỏ sót chi tiết nào. Vừa lúc ấy, chiếc điện thoại trong túi hắn rung mạnh, Gia Nguyên mở máy đọc tin nhắn: “Em đang ở đâu? Năm giờ gặp nhé?” … Ơ, số đuôi này…
Gia Nguyên giật thót, chết rồi, hăng say giải mật thư quá làm hắn quên bén cả cuộc hẹn với tên biến thái Đỗ Hồng Quân. Hôm nay là thứ bảy mà – ngày hắn phải thực hiện cái nghĩa vụ “cao cả” ấy đấy.
Gia Nguyên lao ra ngoài, vừa luống cuống bắt vội một chiếc taxi, vừa khẩn trương gọi cho vị cứu tinh của hắn:
- Jully xinh đẹp, tới quán trà XX mau đi, cứu tớ với, cứu tớ với! Cậu mà giờ cao su là tớ không nhìn mặt nữa đâu!
Bản hòa tấu “Posthorn Serenade” của Mozart vang lên êm dịu trong không gian phòng trà ấm cúng. Phía bàn cuối góc có hai người ngồi , một cậu sinh viên da trắng trẻo và dáng người mảnh khảnh, hai tay đan chặt lấy nhau, căng thẳng quan sát người kia, hệt như cảnh chàng trai căng thẳng quan sát cô gái mà mình đang tỏ tình vẫn thường thấy trên tivi. Còn cô nữ chính với phong cách đậm chất Âu Mỹ thì vẫn bình thản phóng tầm mắt ra không gian thơ mộng bên ngoài, tay cầm thìa khuấy nhè nhẹ ly trà sữa trân châu, tựa như đang đắn đo về chuyện gì…
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Jully ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt xanh màu da trời thật hiền dịu, nhưng giọng nói lại quả quyết khác thường:
- Tớ không đồng ý!
- Sao cơ? – chiếc thìa trên tay Gia Nguyên bất ngờ rơi xuống, đánh một tiếng keng lên mặt bàn. Hắn cau mày, cảm thấy kế hoạch hoàn hảo mình vạch ra từ trước bỗng tan biến đâu hết, trong đầu chỉ còn lại một khối óc rỗng tuếch. Gia Nguyên ngập ngừng:
- Không phải cậu rất thích Quân sao? Cậu bắt tớ mời bằng được anh ấy đi cắm trại chỉ để cậu nướng thịt cho anh ấy ăn mà … không phải sao?
- Tớ có bạn trai rồi! – Jully tự dưng nghiêm túc kì lạ - Tớ không muốn dây dưa với bất kì anh chàng nào khác ngoài bạn trai của tớ!
- Nhưng đó là chủ tịch Đỗ Hồng Quân! – Gia Nguyên phân bua – Bạn trai lần này cậu tính quen một tuần hay một tháng hả? Đừng tỏ ra chung thủy lúc tớ đang cần đến cậu nhất chứ?
- Tớ nói rồi, lần này tớ quen nghiêm túc, và tớ thực sự rất thích anh ấy, bây giờ trong mắt tớ có là mỹ nam cỡ Đỗ Hồng Quân cũng không bằng cái móng chân của anh ấy đâu! – Jully thản nhiên đáp trả rồi lúng búng ngậm mấy viên trân châu trong ly trà sữa.
- Jully, làm ơn đi! Chỉ lần này thôi! Cậu là cô gái xinh đẹp và thông minh nhất trên đời, cậu là cô gái nhân hậu và tốt bụng nhất trên đời, cậu sẽ không nỡ đày chết đứa bạn khốn khổ này chứ?
- Tớ chưa bao giờ nói mình xinh đẹp nhất trên đời, tớ chỉ nhận là nằm trong top 10 người đẹp nhất hành tinh thôi, thông minh cũng vừa vừa, còn nhân hậu và tốt bụng thì… - Jully bỏ lửng, nhún vai một cái như muốn nói “cũng tàm tạm” – Vì vậy cậu đừng chai mặt mà nhờ vả nữa, tớ quyết định chung thủy với bạn trai của tớ thôi! Chuyện của cậu mặc xác cậu!
Ánh mắt Gia Nguyên chuyển từ long lanh khẩn khoản sang hình viên đạn. Nếu ánh mắt có thể giết được người ta thì Jully chẳng còn nhàn nhã ngồi đó mà nhâm nhi trà sữa đâu… Bạn thân thế này đây hả trời? Tự dưng hắn muốn trở thành một kẻ vô văn hóa, mất nhân tính, thản nhiên cầm lọ acids đặc mà tạt thẳng vào mặt kẻ đối diện.
A… tức quá đi mất!
Chiếc điện thoại Gia Nguyên để trên bàn bất ngờ rung mạnh, hắn cầm lên, lông mày lập tức dính vào nhau. Jully chỉ chờ có thế, không ngần ngại mà giật phăng nó từ tay Gia Nguyên:
- Hồng Quân phải không? Cao Gia Nguyên đang trốn ở quán trà sữa XX, hẻm số năm, trên phố Tề Bạch Thạch nha! Anh đến mau đi, cậu ấy mà chuồn mất tôi không chịu trách nhiệm đâu! – Xong xuôi, cô nàng dập máy rồi thè lưỡi trêu ngươi hắn.
- Tôi sẽ không coi cậu là bạn nữa! Đồ xấu xa này! – Gia Nguyên đập bàn hét toáng lên.
Trước những ánh mắt sửng sốt của khách trong quán, Jully chỉ điềm tĩnh gật đầu mỉm cười, sau đó quay sang hắn, đôi mày lá liễu khẽ nhướn lên thách thức:
- Vậy sao? Thế thì càng tốt, tớ sẽ chẳng phải cảm thấy cắn rứt lương tâm vì mang tiếng “theo trai phản bạn” nữa ha! Thật là hạnh phúc quá mà!

Mấy phút sau, một chiếc mui trần đen bóng phanh kít trước quán trà sữa trân châu. Đỗ Hồng Quân xồng xộc tiến vào, túm đầu Gia Nguyên lôi đi, mặc cho hắn la oai oái và ra sức cấu véo tóc tai anh.

Cô nàng Âu Mỹ vẫn thư thả cầm thìa khuấy ly trà sữa, cô nhìn theo bóng dáng hai người kia, khóe môi khẽ cong hạnh phúc. Sam kể chuyện cậu ấy bị Đỗ Hồng Quân phát hiện là con gái cho cô từ lâu rồi, lúc ấy cô chẳng cảm thấy gì ngoài cảm giác vui sướng. Chỉ cần quan sát kĩ một chút, cô đã nhận ra cái nhìn của Hồng Quân dành cho Sam khác biệt hoàn toàn, một chút ấm áp, một chút dịu dàng, một chút quan tâm và cả một chút si mê…
Rõ ràng anh chàng ấy rất thích Sam, không, anh ấy yêu Sam mới phải. Sam là một đứa con gái khôn ngoan, nhạy bén nhưng lại rất ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, nếu Jully không chủ động đứng ra làm “chất xúc tác” thì chẳng biết đến khi nào cậu ấy mới biết yêu… Cô thích thú tưởng tượng ra hình ảnh cậu ấy sẽ xinh đẹp như thế nào trong đêm nay, nhất định đôi mắt trăng khuyết ấy sẽ khiến những tâm hồn cứng nhắc nhất cũng phải say.
- Đỗ Hồng Quân, cố gắng mà nắm bắt cơ hội này đi, làm sao cho con người cô độc ấy hiểu được tình yêu của anh! Sam rất cần một ai đó yêu thương và che chở. Tôi tin anh vậy…
Chiếc mui trần đen đột ngột phanh lại trước một salon rất lớn. Hồng Quân vác Gia Nguyên trên vai mặc cho hắn la hét ầm ĩ:
- Bỏ tôi xuống, bỏ tôi xuống mau! Đồ biến thái! Đồ bỉ ổi! Đồ đểu cáng! Đồ tư bản hút máu người! Đồ độc tài! Đồ nhỏ mọn! Thả tôi xuống! Tôi cắn bây giờ! Tôi cắn đấy! Cắn thật đấy!
- “Gặm nhấm” cũng biết nói tiếng người sao? – Hồng Quân nhếch môi cười mỉa. Anh xốc lại kẻ trên vai mình lại một cái rồi thẳng bước tiến vào bên trong tòa nhà.
Quân quẳng hắn ột cô nàng son phấn đậm đà chừng ba mươi tuổi, băng lãnh ra lệnh:
- Muốn bao nhiêu tiền cũng được, miễn sao có thể khiến tên này “giống con gái” một chút!
- Giống con gái? – Cô gái kéo phăng Gia Nguyên về phía mình, đôi mắt sắc sảo quét một lượt kĩ càng từ đầu đến chân hắn, cô đưa tay vỗ vỗ lên bờ má mềm mại, trắng trẻo của Gia Nguyên, khóe môi đỏ mọng khẽ cong lên quyến rũ – Gì chứ? Gương mặt kẹo bông thế này thì có điểm nào giống con trai đâu? Rất nữ tính mà!
Gia Nguyên đến tròn xoe hai mắt vì sửng sốt, cô ta bảo sao cơ? Hắn không giống… con trai hả? Hắn… nữ tính hả?
Lạy Chúa, hắn đang là con trai mà, con trai thật đấy! Không thấy tóc tai ngắn cũn đây sao? Không thấy áo phông rộng thùng thình với quần jean bạc đây sao? Không thấy giày thể thao đế đinh của nam đây sao?... Hớ, chẳng lẽ cô ta mới nhìn vậy đã phát hiện ra rồi?
- Cô có một tiếng để hoàn thành nhiệm vụ! – Hồng Quân liếc chiếc đồng hồ ánh kim trên tay mình, anh khẽ hất mặt về phía căn phòng trang điểm bên cạnh.
- Được rồi, xem nào, vị khách lần này làm tôi rất hứng thú, tay nghề cao siêu phải chọn đúng đối tượng mới có thể phô bày hết thực lực. Đợi đi, một tiếng nữa anh sẽ phải hối hận vì đã trót gọi cô ấy là “tên này” đấy! – Cô gái nháy mắt với Hồng Quân rồi túm đầu Gia Nguyên lôi vào một căn phòng lớn. Trong khi đó, hắn vẫn sửng sốt nhìn cô bằng tất cả sự ngưỡng mộ, chỉ vì cô biết hắn là con gái!

Cây cọ phấn quét rất nhẹ trên đôi gò má trắng trẻo của Gia Nguyên, mùi phấn hơi nồng làm hắn khẽ chun mũi lại. Cô nàng kia thấy vẻ lúng túng trên gương mặt hắn, nhẹ nhàng mỉm cười:
- Em chưa bao giờ tự trang điểm ình đúng không?
- Em là con trai! – Hắn đáp cụt lủn, hàng lông mày nhíu lại bất bình.
- Thôi nào, chị chẳng cần biết lí do tại sao em lại mặc đồ nam và khăng khăng mình là con trai, nhưng mà em không qua mắt chị được đâu, nhóc tì ạ!
- Em là con trai! – Hắn lặp lại, môi bặm chặt vẻ hờn dỗi.
- Được rồi, cứ xem như em là con trai vậy. Tuy nhiên, đã vào tay chị thì dù có là con trai cũng có thể trở thành một thiên thần! Đêm nay em sẽ là thiên thần, trong mắt anh chàng kia, và trong mắt mọi người.
- Thiên thần quái gì chứ?
- Em không ý thức được vẻ đẹp của mình đâu! – Cô gái thì thầm, đôi bàn tay lành lạnh dịu dàng áp lên mặt Gia Nguyên – Gương mặt của em rất thanh tú, đường nét hết sức mộc mạc nhưng lại có sức hút lạ thường. Em giống như một bông hoa dại, đơn sơ nhưng đầy cá tính, hoang dã. Chị làm việc ở đây, từng phục vụ cho rất nhiều người đẹp. Họ sắc sảo, họ đài các, họ xinh xắn, họ rạng rỡ,… vậy mà vẻ hoang dã và sinh động như em thì chị mới gặp lần đầu. Em không biết mình có đôi mắt lạ lùng như thế nào đâu, cô gái trẻ ạ!

Đồng hồ điểm đúng sáu mươi phút đã trôi qua, tiếng nắm cửa kêu khe khẽ phá tan bầu không khí tĩnh lặng, Hồng Quân bỏ tờ tạp chí sang một bên, đôi mắt đen thẳm hướng về phía căn phòng kia chờ đợi. Cánh cửa dần dần hé mở khiến một dòng cảm xúc hồi hộp khó tả bắt đầu len lỏi trong tim anh.
- Ra đi nào, ngại cái gì nữa? Này đừng có túm lấy áo chị như vậy chứ? – giọng người thợ trang điểm mềm mại vang lên.
Cô gái gương mặt đậm đà son phấn bước ra trước, che khuất một kẻ lẽo đẽo sau lưng, hai tay đang bấu chặt lấy gấu áo cô. Cô nàng cười cười, nhanh chóng vòng tay ra sau kéo kẻ đó lên và đẩy ra trước mặt Hồng Quân.

Đó là một cô gái, phải, chính xác là một cô gái! Cô ấy đang lúng ta lúng túng nhìn anh, khiến anh cũng không khỏi lúng ta lúng túng nhìn lại.
Cô ấy mặc một chiếc đầm trắng bằng vải voan mềm mại dài qua gối một chút, chân váy có viền lông vũ bồng bềnh như mây , vai choàng hờ chiếc khăn ren trắng chạy những đường họa tiết tinh xảo. Mái tóc đen hơi ngả sang sắc nâu hạt dẻ được tết lơi lả, rũ xuống bờ vai mảnh khảnh vài sợi dịu dàng, một bông lưu ly nhỏ màu trắng muốt duyên dáng cài nơi đuôi múi tết.
Cô ấy ngước lên, gương mặt phủ một lớp phấn rất nhẹ, bờ môi sáng óng, mềm như nước… dường như vẻ hồng hào, tươi trẻ kia là tự nhiên, dường như sự thanh tú, đơn sơ mà đầy sức hút kia là tự nhiên, dường như vẻ chân mộc đến hoang dã kia cũng là tự nhiên. Đôi mắt ấy nhìn anh, hàng mi cong vút tô đậm thêm sự đặc biệt của nó, một chút đen phớt qua sắc xanh biếc của đồng tử khiến cái nhìn ấy sâu khôn cùng, bí ẩn, khó đoán và quyến rũ đến say lòng người.
Người con gái trước mặt anh là Cao Khiết Sam, người con gái cao quý mà hoang dã này là Cao Khiết Sam, người con gái trong suốt, bồng bềnh này là Cao Khiết Sam.
Hồng Quân đực mặt ra một lúc rất lâu, thấy vẻ sững sờ của anh, Gia Nguyên bỗng chột dạ, hắn cắn chặt môi, giọng hơi mếu máo:
- Này, anh nhìn giống như thể tôi là người ngoài hành tinh vậy? Tôi biết tôi quái dị nhưng có đến mức khiến anh phải thảng thốt thế không? Khó coi lắm à?
- Phải… khó coi lắm! – Quân chớp mắt một cái, hồn đã nhập lại vào xác, khóe môi khẽ cong lên ma mãnh. Anh không ngại ngần mà vác bổng Gia Nguyên lên vai mình như lúc vào salon…Gia Nguyên khó coi đến mức anh không thể rời mắt một giây, khó coi đến mức tim anh sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vì loạn nhịp, khó coi đến mức anh thấy cõi lòng mình chếnh choáng. Anh còn có thể không thích hắn sao?

Nhìn theo bóng hai con người tếu táo kia, cô thợ trang điểm khoanh tay, mỉm cười thích thú:
- Ánh mắt ấy chắc chắn là say rồi! Hẳn rằng anh chàng đang hối hận vì lúc nãy trót gọi cô ấy là “tên này” cho xem!
Phải rồi, những người con gái xinh đẹp nhất là những người không biết mình đẹp, họ tỏa sáng tự nhiên, họ rất mộc mạc nhưng ấn tượng. Cô gái mảnh khảnh kia quả thực chẳng có chút khái niệm nào về vẻ đẹp trời phú của mình…
Thu chớm hiện trong đợt gió đêm lồng lộng, trên một nét liễu ý tình, trên sắc bàng bạc của vầng trăng xa xôi, trên lớp lá vàng khô gió quét xào xạc. Dưới thứ ánh sáng huyền nhiệm ấy, đôi nam nữ tựa hồ đang bước lạc vào không gian giao mùa thần tiên, lắng nghe tiếng thu êm dịu, kẻ ngẩn ngơ, người bối rối. Cô gái cúi mặt e thẹn, chậm rãi theo sau lưng người kia, còn chàng trai mỗi bước dường như càng cảm nhận rõ sự chếnh choáng đang lan tỏa trong trái tim ngập men say của mình.

Sam lững đững bám theo Hồng Quân như một cái đuôi, cô cúi gằm mặt, cắm đầu đâm thẳng. Thấy hơi buồn cười về thái độ căng thẳng đến đáng yêu đó, Quân bước chậm lại, anh quay đầu nhìn cô, khẽ mỉm cười dịu dàng:
- Em đừng lo lắng gì cả, tôi ở đây. Mọi việc cứ để tôi giải quyết, dù ai có hỏi gì cũng đừng trả lời, tôi sẽ thay em làm việc đó. Sự im lặng sẽ khiến em cảm thấy dễ chịu hơn đấy!
Sam vẫn cúi gằm mặt nhìn ngón chân, hắng giọng:
- Lo lắng cái khỉ anh ấy! Tôi đang cố tỏ ra mình là một cô gái dễ thương, nết na, hiền thục theo ý anh mà! Hình như phải cúi đầu thế này, đi khép chân lại thế này phải không?
- Ai bảo thường ngày không chịu nết na, hiền thục! - Quân xỉa xói.
- Này tên bỉ ổi kia! Tôi bỏ về cho biết mặt đấy! - Vẫn cái dáng lúi húi, Sam tức giận gầm lên.
- Ê ê, không chơi trò đó nha! Còn nợ nha! Lo mà trả cho đàng hoàng vào, tôi thu lãi suất bây giờ! - Anh vỗ vỗ lên đầu cây nấm lùn bên cạnh mình, cười khẩy - Khép chân lại kìa, cúi đầu hơn đi!
- ...
Ai đó chiến tranh lạnh trong tự kỉ...
...
Hai người tiến vào khuôn viên của khu biệt thự lớn. Sam đảo mắt quan sát toàn bộ không gian, trong đầu chỉ hiện lên duy nhất một suy nghĩ: “Mọi thứ thật tráng lệ!” . Con đường chính dẫn vào biệt thự được lát đá hoa cương, hai bên là những bồn hoa rực sỡ sắc màu, chung quanh đó có những mái vòm bằng dây leo tự nhiên xanh non, biết rờn, phía dưới là những bộ bàn đá màu trắng hơi thấp dùng để đánh cờ, hoặc đọc sách, hoặc thưởng rượu lâu năm. Chính giữa khuôn viên có một vòi phun nước lớn, nước bắn vọt lên không trung, xoay vần theo nhịp điệu lả lơi nào đó rồi đáp xuống mặt hồ, tạo nên những làn bọt trắng xóa mềm mại. Đèn được giăng mắc hài hòa từ cổng vào đến biệt thự, đan kết khéo léo và sáng rực như dải kim quang, lung linh, ảo diệu… rất xứng phong cách thượng lưu!
Sam hơi loạng choạng, chân vốn không quen đi giày cao gót, mỗi bước phải thận trọng như thể người ta tập đi cà khêu. Quân không ngần ngại mà luồn tay qua bờ eo nhỏ nhắn kéo cô nép sát vào mình, giọng anh trầm xuống, đầy ma lực:
- Hãy nhớ lấy! Từ lúc này em là bạn gái của tôi, là người yêu của tôi, em thuộc về tôi! Rõ chưa Ngố đanh!

Từ một ô cửa sổ tầng cao, người đàn ông trung niên nheo mắt nhìn đôi nam nữ đang tiến vào biệt thự. Đứa con gái bồng bềnh như mây ấy là người Hồng Quân yêu sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui