- Trời ơi Sam! Sao cậu lại rút ống truyền dịch ra thế hả? – Jully vừa đi vào phòng đã hét toáng lên. Hồng Quân đang nói chuyện với bác sĩ ở bên ngoài liền lao vào. Mắt anh trợn lên giận dữ – Cao Gia Nguyên, định chọc tôi tức điên lên phải không?
Gia Nguyên chớp mắt nhìn họ, lại nhìn xuống cánh tay còn đang rỉ máu của mình, bình thản nói:
- Thì sao? Vướng víu quá thì rút ra! Đâu cần phải truyền suốt như vậy?
- Bướng bỉnh quá độ rồi đấy! – Hồng Quân gầm trong miệng, anh ngồi phịch xuống giường, cầm tay hắn lên xem xét, một lúc sau, anh ngước lên, đôi mắt đen đầy hàn khí khiến hắn bất giác nổi da gà – Bệnh nhân mà dám cãi lời bác sĩ sao? Tin tôi bắt ở lại bệnh viện thêm một tháng nữa không? Tin không hả?
- Tại… vướng mà! – Hắn lí nhí đáp. Nghĩ tới việc ở đây thêm một tháng nữa, trán bắt đầu rịn mồ hôi.
Hồng Quân hung hăng liếc mắt về phía y tá đang đứng nhìn anh ngây ngốc ở cửa, cô ta giật mình, cuống quýt chạy đến chỉnh lại ống truyền cho Gia Nguyên. Kim lại đâm vào tay khiến hắn cau mày khó chịu, suốt ngày truyền dịch, truyền nước, lại truyền nước, truyền dịch, hắn sắp phát điên vì ức chế rồi đây, mớ dây nhợ này, vướng chết đi được!
Chuông điện thoại của Hồng Quân vang lên, anh lại ra ngoài nghe. Đợi bóng anh khuất sau cánh cửa, Gia Nguyên liền quay sang Jully, đổi giọng thì thầm:
- Có đem điện thoại và máy ảnh đến cho tớ không?
- Tất nhiên là có! – Jully bực bội mở túi xách ra, lấy máy ảnh và điện thoại quăng cho hắn, miệng không thôi lằm bằm – Cậu thật là, điều trị đàng hoàng chút đi, đừng làm mấy trò điên khùng như vừa rồi nữa!
- Ngay cả cậu cũng thế sao? Tớ thực sự không cần phải truyền mấy thứ đó, tớ khỏe rồi, thật đấy! – Gia Nguyên thở dài.
- Khỏe? Khỏe cái đầu heo cậu ấy! Làm ơn cẩn thận với bản thân của mình một chút đi! – Cô vò đầu Gia Nguyên, xong lại còn bẹo má hắn thật mạnh, nhìn gương mặt kẹo bông đang yểu xìu kia, cô muốn … cắn một cái.
Mấy ngày trước, khi biết tin Gia Nguyên gặp chuyện, Jully đến bám hắn như đĩa. Gia Nguyên chỉ nói với cô hắn bị đau dạ dày, vết thương trên đầu thì do va vào vách cửa nên phải quấn gạc tiệt trùng, còn lại hắn giấu tất tần tật. Cô nàng mà biết hắn bị xuất huyết dạ dày vì ăn hải sản hay bị nhiễm trùng động mạch não đến mức phẫu thuật chắc sẽ bóp chết hắn ngay tại chỗ.
Cảnh tượng này có thể cảm nhận rằng… Jully là một bà mẹ trẻ và đứa con khốn khổ chính là Cao Gia Nguyên.
- Áo pull tớ mới mua cho cậu, quần bò, đồng hồ đeo tay, áo khoác bóng chày, cả mũ, bít tất và giày, đây, đây, đây và đây! Tớ đem về bỏ vào tủ quần áo cậu nhé! – Jully lôi ra cho hắn xem. Gia Nguyên ngáp một cái, tỏ vẻ không mấy cảm kích hay đúng hơn là không cảm kích nổi.
Từ trước đến nay, chín năm quen nhau là chín năm Jully làm “mẹ” của Gia Nguyên, mọi quần áo hắn mặc, mọi phụ kiện hắn dùng đều là Jully đích thân chọn mua, gout thời trang của hắn là Jully quyết định, tóc hắn là Jully cắt… Bởi vậy, hắn mà đau ốm một chút là cô nàng cuống quýt cả lên, suốt ngày quấn lấy hắn để chăm sóc. Đến Hồng Quân còn bị cô đá sang một bên nữa là.
- Đến khi nào thì cậu xuất viện được? – Jully tay lia lịa gọt táo cho Gia Nguyên.
- Không biết… chắc cũng nhanh thôi! – Hắn nghiêng đầu trả lời rồi bắt đầu hí hoáy với cái điện thoại, dây truyền dịch làm tay hắn vướng víu, không thể ngồi ở một tư thế thoải mái, vừa định rút ra, ngước lên thấy ánh mắt giết người của cô bạn thân, hắn nuốt hận bóp chết ý định ấy.
Điện thoại của Jully đổ chuông, tay vẫn gọt táo thành thạo, cô kẹp điện thoại giữa vai và cổ để nghe:
- Vâng, tôi là Hoàng Lưu Ly… vâng, đúng ạ… được rồi, tôi sẽ đến đó ngay!
Đưa quả táo vừa gọt cho Gia Nguyên, cô nàng vội vã xách cặp rời đi, chỉ ngắn gọn nhắc nhở hắn:
- Tớ có việc, ngày mai tớ lại đến, đừng rút ống truyền ra nữa đấy! Để tớ biết được là tớ phanh thây cậu ra trăm mảnh! Rõ chưa?
…
Gia Nguyên bỏ miếng táo vào miệng, rào rạo nhai. Mày hắn nhíu lại, không phải vì vị táo hơi chua, mà là do hình ảnh hiện lên trên màn hình điện thoại… chữ “Fire” viết bằng lối đối xứng hai chiều. Mật thư thứ ba từ Jang!
Gia Nguyên bật camera xem lại từng chi tiết trên tượng con rồng đá ngậm châu ở chùa Thiên Vân. Cả con rồng không có gì bất thường, điều bất thường chỉ là ở cái biểu tượng hai chiều này thôi.
Giải theo cách nào bây giờ nhỉ? Nếu là mật thư biểu tượng thì phải dùng tỉ lệ hình ảnh để giải ư? Có phải là giải bằng trục tọa độ không?
Cây bút bi sột soạt chạy trên trang giấy, một trục tọa độ hiện ra. Hắn đo kích thước của chữ “Fire” để suy ra tọa độ. Áp số vào bảng chữ cái Anpha-Bê… tính toán, tính toán, rồi lại tính toán.
Mồ hôi chảy dọc thái dương Gia Nguyên, sắc mặt hắn bắt đầu nhợt nhạt, đầu hơi đau. Hắn căng thẳng cực độ, trang giấy trắng nhàu nhĩ bởi những đường rạch mạnh, chữ số chồng lên nhau… Không được! Cách này không được, trục tọa độ không khớp với bảng chữ cái. Hắn chạm vào lớp gạc quấn trên đầu, mồ hôi thấm ướt cả gạc…
- Chết tiệt! – Gia Nguyên tức giận ném mạnh cây bút xuống nền, vỏ nhựa vỡ tan, hơi thở hắn gấp gáp – Đáp số sai rồi, không ghép chữ với nhau được, cách này không dùng được. Chả logic gì cả!
Nếu không dùng trục tọa độ thì phải giải phương trình bậc hai mươi sáu?… Gia Nguyên lại thay đổi cách giải, mỗi lúc càng căng thẳng hơn. Thêm một tờ giấy bị rạch nát bởi những con số chồng lên nhau, miệng hắn lẩm nhẩm kết quả… không đúng, kết quả này cũng không khớp… Hắn khó chịu ôm đầu nằm gục xuống chiếc gối lông vũ mềm mại. Vận động đầu óc với cường độ mạnh khiến từng bó dây thần kinh căng ra nhức nhối.
Giải mật thư lần này khiến Gia Nguyên liên tưởng đến nguyên lý “ Tảng băng trôi” của nhà văn Ernest Miller Heminway – chỉ một phần nổi mà đến bảy phần chìm. Sự bí ẩn quá lớn, giả thuyết quá ít đến độ hắn không có đủ năng lực để khám phá hết cái phần băng “ngầm” mà Jang muốn nói đến.
Phải dùng cách nào? Nếu không là tính toán thì phải dùng cách nào? Chẳng lẽ… lại sử dụng đến ý nghĩa của biểu tượng hai chiều này?
Gia Nguyên gác tay lên trán… Đúng, cũng có thể là thế… biểu tượng hai chiều? Ambigram? Liên quan đến… hội Illuminati phải không?
Một ý nghĩ vụt qua, mắt Gia Nguyên lóe sáng, hắn ngồi bật dậy, kích động đến nỗi suýt chút nữa đã giật ống truyền dịch ra. Phải rồi, Illuminati, là Illuminati!
- Ngốc thật, đáng lẽ ra đây phải là điều đầu tiên mình nghĩ đến mới đúng chứ?
Bố Aiden chuyên nghiên cứu về tôn giáo, tất nhiên là phải cực kì am hiểu về hội kín Illuminati. Trước đây hắn cũng có đọc một cuốn sách viết về hội này, nhưng lâu quá rồi, hắn không còn nhớ chi tiết nữa. Trong đầu hắn thoáng hiện qua một vài mẩu kiến thức cơ bản đã đọc được…
Illuminati - một hội kín cổ xưa, có nghĩa là "Những người khai sáng", một tập hợp các cá nhân là những nhà khoa học cổ. Hội kín này đối lập với Nhà thờ Thiên Chúa giáo vì Nhà thờ luôn tin rằng chân lý thuộc về Chúa, còn Illuminati lại tin vào chân lý của khoa học.
Tại sao ư? Đây là câu hỏi dễ trả lời nhất! Chính vì họ là một tập hợp của các nhà khoa học xuất sắc. Họ là nhà khoa học. Mà nhà khoa học thì tất nhiên phải tin tuyệt đối vào khoa học, hiển nhiên rồi. Đã từng có một người, một nhà khoa học xuất sắc, là thành viên cao cấp trong hội Illuminati, ông ta được nhiều người biết tới như là người đầu tiên khẳng định thuyết "Nhật tâm" - Mặt trời là tâm của Thái Dương hệ. Thành viên đó chính là Galileo Galile.
Chính vì chống đối lại tôn giáo nói chung và nhà thờ nói riêng, nên một thời người ta gọi Illuminati bằng một cái tên khác: “ Hội Quỷ Satan”…
Vâng, Satan!... Dấu hiệu này quá quen rồi. Khóe môi Gia Nguyên khẽ nhếch lên, tiếng thì thầm của hắn như tan trong miệng:
“ Satan dẫn lối kẻ cô độc”.
Vấn đề là tại sao Jang lại chọn ambigram “Fire”? (Ambigram: tên tiếng Anh của “biểu tượng đối xứng hai chiều”). “Fire” là một trong sáu biểu tượng đặc biệt của hội này. Theo niềm tin của Illuminati, Trái Đất không phải được hình thành bởi tiếng phán của Chúa như Kinh Thánh đã chép, mà Trái Đất tự nó hình thành bởi bốn nguyên tố tự nhiên: Đất, Khí, Lửa và Nước. “Fire” (lửa) là nguyên tố thứ ba hình thành nên Trái Đất, tượng trưng cho nhuệ khí.
Gia Nguyên vắt óc suy nghĩ, nhất định “Fire”là đặc trưng của một cái gì đó có liên quan đến Satan… Đầu tiên hắn nghĩ đến con rồng, rồng phun lửa, tất nhiên rồi. Nhưng rồng đã xuất hiện ở mật thư thứ hai, không lí gì lại tiếp tục xuất hiện ở mật thư thứ ba. Nguyên tắc tối kỵ của mật thư là không được lặp lại, cái gì đã là bạch văn của mật thư trước thì không thể tiếp tục là bạch văn của mật thư sau. Vậy phải gạt rồng ra!
Nếu là … Lân thì sao? Lân cũng là một trong những biểu tượng của Satan, Lân cũng phun lửa… Chà, phương án này có vẻ khả thi. Xung quanh ngôi chùa Thiên Vân ấy có cái gì liên quan đến Lân không nhỉ?
- Chắc mình phải trở lại nơi đó xem thử mới được! – Gia Nguyên lẩm bẩm, trong lòng nhen nhóm lên một tia hy vọng. Hướng đi này có vẻ logic và khả thi đây!
- Em định đi đâu? – Chất giọng nam trầm lạnh vang lên khiến sống lưng Gia Nguyên cứng ngắc. Hắn quay đầu lại, trán toát mồ hôi hột. Hồng Quân hai tay lãnh đạm khoanh trước ngực, cả người tỏa ra thứ hàn khí u ám, chết chóc.
Gia Nguyên lúng túng gãi đầu, hắn chớp mắt gượng gạo, nhất thời không biết nói gì. Mắt Hồng Quân sáng quắc lên như diều hâu thấy mồi, anh gầm lên đáng sợ:
- Nói mau! Định chuồn khỏi đây phải không?
- Đâu…có… tôi thế này thì đi đâu được chứ? – Nghĩ đi nghĩ lại thấy vẫn chưa thuyết phục, hắn bồi thêm hai tiếng “ha ha” cực kì ngốc nghếch.
- Nếu em dám làm thế thì… - Anh trầm giọng nguy hiểm, từng tiếng một rít qua kẽ răng. Gia Nguyên co ro người giống như đứa trẻ sắp bị mẹ đánh đòn, tay đưa lên ôm lấy đầu, hai mắt nhắm tịt lại, chờ đợi anh xổ cơn giận.
Nhưng rồi… một chiếc khăn lông mềm mại lướt qua thái dương Gia Nguyên, động tác của Hồng Quân dịu dàng lau mồ hôi lạnh trên mặt hắn, anh thì thầm:
- Sao lại ra nhiều mồ hôi thế này? Khó chịu ở đâu sao?
Gia Nguyên giật mình, hít một hơi thật sâu. Ế, sao anh tha cho hắn dễ dàng vậy? Ngước lên, đôi mắt hắn mở to nhìn anh, Hồng Quân cũng đang chăm chú nhìn hắn, Gia Nguyên khấp khởi mừng thầm… đúng là tha rồi!
- Vệ sĩ luôn đứng canh trước cửa phòng, 24/24, đừng hòng chạy thoát. Muốn ra khỏi đây thì đợi hai tuần nữa đi! – Anh nhếch môi cười ranh mãnh.
Trái tim Gia Nguyên khựng lại một nhịp, rồi rơi bịch xuống tận dạ dày… Mặt hắn đen thui như đít nồi. Vệ sĩ đứng canh ở cửa?... Giam lỏng hắn đây sao?
Ôi Trời, hắn bị giam lỏng! Hắn bị giam lỏng! Không thể tin được, Cao Gia Nguyên bị giam lỏng!
Mặc dù không muốn nhưng hôm nay Hồng Quân buộc phải đến công ty để tham dự một cuộc họp cổ đông quan trọng. Anh biết Gia Nguyên rất muốn xuất viện, suốt ngày hắn cứ năn nỉ ỉ ôi: “ Cho tôi ra ngoài đi! Một lần thôi cũng được! Tôi sắp bị chết ngạt trong căn phòng này rồi! Làm ơn đi!”
Nhưng mà bệnh tình của Gia Nguyên hiện tại không cho phép, chỉ cần vận động mạnh một chút thì vết thương trên đầu hắn sẽ nhiễm trùng ngay, trong thời gian một tháng tính từ ngày phẫu thuật phải tuyệt đối cẩn thận. Gia Nguyên lại chỉ mới phẫu thuật được hai tuần.
Hồng Quân cũng biết hắn là một tên rất bướng, càng cấm lại càng muốn làm cho bằng được, bắt hắn ở trong phòng thì hắn sẽ lập ra một list dài dằng dặc những “kế hoạch tẩu thoát”. Nhất là bây giờ, khi anh vắng mặt… thật đúng là một cơ hội ngàn năm có một cho hắn nha!
Gia Nguyên mở cửa phòng đi ra, lập tức chạm mặt khoảng mười tên vệ sĩ. Tên này tên nấy cao to như hộ pháp, gương mặt băng tảng ngàn năm, mắt sáng rực như đèn laze quét thẳng vào hắn:
- Cậu muốn đi đâu? – Cả chục giọng nam trầm lạnh đồng thanh gầm lên.
- Tôi… - Gia Nguyên nuốt khan một cái, lắc đầu nguầy nguậy, mắt tròn lên tỏ vẻ “ngây thơ, yếu đuối”. Nhưng mấy cái mặt băng tảng ấy một chút biểu hiện thương cảm cũng không có, hắn đành ngậm ngùi, thất thểu quay lại vị trí xuất phát.
Hắn lại thử chạy ra ban công phòng, biết đâu có thể trèo xuống dưới qua đường này? Nhưng khi vừa cúi đầu nhìn xuống, tư tưởng mới ướm nở ấy lập tức bị bóp chết… Cũng có khoảng một chục tên hộ pháp vận vest đen, mắt laze bắn vào hắn:
- Có chuyện gì? Cậu muốn ra ngoài à?
- Có đâu? Tôi đang ngắm cảnh! – Gia Nguyên giả vờ hít lấy hít để một ngụm không khí trong lành, đưa tay ra sờ sờ nhánh hoa bằng lăng, mặt ngước lên một góc 45 độ phiêu diêu nhìn trời…
Sau đó, lại thất thểu quay về vạch xuất phát, trái tim “mong manh, yếu đuối” một lần nữa rơi bịch xuống tận dạ dày. Hắn đang ở trong thế gọng kìm của địch, lui không được, mà tiến cũng không xong… thật là giống cảm giác ngồi trong nhà lao bóc lịch xem ngày tử hình vậy.
Cuối cùng, sau nhiều lần suy đi tính lại thật kĩ càng, hắn đã tìm ra được một phương án có vẻ khả thi… dùng mỹ - nam - kế!
Đời có một câu rất chí lí: “ Có nhan sắc mà không biết sử dụng đúng nơi đúng chỗ thì vứt cho chó nhai à?”
…
Y tá vào thay bình chuyền dịch cho Gia Nguyên, thấy hắn ngồi ưu tư bên cửa sổ. Gương mặt nhìn nghiêng thoáng hiện những đường nét tuấn mỹ, đong đầy vẻ phong tình.
Nghe có tiếng động, Gia Nguyên xoay lại, nhìn cô một lúc thật lâu, rồi bất ngờ trao tặng cho cô một cái nháy mắt cùng nụ cười ưu mỹ chấn động lòng người. Hắn lên tiếng, giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng như nắng xuân:
- Y tá hôm nay thật xinh đẹp quá! Cô… là hoa khôi ở đây à?
- Tôi…tôi…không phải… - Y tá chớp mắt đã bị hắn hút hồn, trái tim thiếu nữ ngây thơ trong sáng đập như sắp bay ra khỏi lồng ngực.
- Sao lại không phải? Trong những cô gái tôi biết, cô là xinh đẹp nhất! Đằm thắm, trẻ trung, ngọt ngào như đóa hồng nhung mới nở vậy! Vừa nhìn đã cảm thấy rung động rồi!
- Tôi… thực sự rất tầm thường…không phải hoa khôi gì đâu! – Y tá bẽn lẽn cười, duyên dáng vén một lọn tóc ra sau tai.
- Đừng khiêm tốn như vậy! Người đẹp thế này hẳn rằng tâm hồn cũng rất đẹp! Cô chắc chắn là một cô gái nhân hậu và tốt bụng nhất trên đời! – Gia Nguyên chống cằm, một tay đưa lên vuốt nhẹ mớ tóc mái…cái tư thế ấy của hắn làm y tá sững sờ đến ngây ngốc, tim đập nhanh đến độ khiến cô nàng ngạt thở…
Phụt! – một thứ chất lỏng màu đỏ nhẹ nhàng chảy ra khỏi mũi cô, nhỏ giọt xuống nền gạch sứ trắng.
Thôi chết! Cô bị cái vẻ phong tình quyến rũ đáng sợ kia làm phụt máu mũi rồi. Y tá luống cuống quay đi, nhưng một bàn tay ấm áp giữ chặt cô lại. Chiếc khăn tay nhẹ nhàng áp vào mũi cô giúp cầm máu, giọng hắn vang lên đầy âu lo:
- Sao thế này? Cô làm việc quá sức sao? Tại sao không biết lo lắng gì cho bản thân thế? Sức khỏe như vậy thật khiến cho người ta cảm thấy… đau lòng quá!
Y tá ngây người nhìn hắn… cô thực sự đã bị mấy lời đường mật kia của hắn “cưa” đến ngã lăn ra rồi. Gia Nguyên quan sát biểu cảm mơ mơ màng màng của cô, môi miệng dẻo quẹo bồi thêm mấy câu tán dương, khen ngợi ướt át mà hắn đã dốc công bỏ cả buổi sáng ra để học thuộc lì làu. Gia Nguyên tung hứng cô nàng lên tận chín tầng mây xanh. Đến khi cô nàng ngất ngây con gà tây, hắn mới trưng ra bộ mặt bi thương, ưu sầu, cảm giác tuyệt vọng như một người ung thư giai đoạn cuối:
- Người vừa xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, vừa nhân ái, giàu thiên lương như cô đây, chắc sẽ không… từ chối giúp bệnh nhân tàn tạ này một việc con con đâu nhỉ?
Y tá cơ hồ bị mộng du, chỉ biết gật đầu như giã tỏi:
- Vâng, chỉ cần anh muốn, việc gì em cũng có thể làm! Em nhất định sẽ giúp!
- Vậy thì… - khóe môi Gia Nguyên khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười tà mị, đôi mắt xanh pha đen sâu thăm thẳm cong cong thôi miên mọi ánh nhìn khác…
Hai part Vượt Rào là hai part ngố nhất trên đời, ngố không tưởng tượng nổi