Cơn gió đầu thu se lạnh kéo theo một làn sương mù lãng đãng, vờn qua những trụ đèn đường. Luồng ánh sáng màu cam nhạt dường như đặc lại, từng giọt nhỏ xuống, chảy dài trên bờ vai rộng của người thanh niên. Anh dựa vào bờ tường lạnh lẽo, bàn tay hơi chai sạn vì chơi bóng rổ, nhẹ nhàng đưa lên kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống. Hơi thở anh dịu lại... một giọt nóng hổi trào ra khỏi khóe mắt sâu:
- Cao Gia Nguyên, xin lỗi cậu! Suýt chút nữa tớ làm hại Sam rồi! Tớ đã vô tình đẩy cô ấy vào nguy hiểm. Nếu tớ chậm chân một chút nữa thì có thể Sam đã...
Anh là một kẻ vô tình đến vô tâm, rồi vô tâm đến tàn nhẫn. Người thanh niên hoàn toàn không biết Sam vừa mới trải qua những chuyện khủng khiếp gì, không biết tình trạng sức khỏe của Sam trong thời điểm này nhạy cảm đến mức nào. Vậy nên mới có chuyện anh để cô lao đầu vào trò chơi hóc búa và nhọc trí mình bày ra. Người thanh niên vốn không biết địa điểm mình chọn lựa để giấu mật thư thứ tư lại trở thành một cơn ác mộng kinh hoàng đối với tính mạng của Sam. Anh chỉ lo vùi đầu vào việc thiết lập những mật thư mà không để tâm đến cảm nhận của cô và những rắc rối ngoài dự tính mà cô phải đối mặt. Anh chỉ biết sa đà một cách điên rồ. Quá ư là điên rồ!
Việc cần anh làm thì anh không làm, việc không cần anh đụng đến, anh lại cắm đầu lao vào, để rồi vô tình gây ra những hậu quả không thể ngờ đến. Nếu không phải hôm nay anh đột nhiên hứng thú với việc theo dõi Sam thì biết đâu được chính anh đã gián tiếp đẩy cô đến cho tụi báo đen khát máu kia xâu xé? Nếu không phải anh mắc bệnh nghề nghiệp, rảnh tay hack toàn bộ hệ thống camera của sòng bài thì liệu anh có biết đến sự hiện diện của chúng nơi góc trái tầng một?...
Khi anh vô tình lướt mắt qua gương mặt sắc lạnh, đầy sát khí của một tay ngồi bàn số 46, tim anh bỗng khựng một nhịp, luồng khí chạy trong hai lá phổi như đặc lại, khiến hơi thở anh trở nên khó nhọc hơn bao giờ hết. Thời khắc ấy, mọi suy nghĩ đều đóng băng để toàn tâm trí anh bị nhấn chìm trong cơn sóng kinh hãi, sững sờ... đó là kẻ nằm trong danh sách những thuộc hạ của DM có liên quan trực tiếp đến cái chết của Gia Nguyên mà anh mới điều tra được gần đây. Rồi máu trong mạch anh đông cứng khi camera lặng lẽ quét qua khuôn mặt của từng thân ảnh ngồi trong bàn dài 46...Tất cả bọn chúng... đều nằm trong cái danh sách ma quỷ kia, tất cả bọn chúng đều biết mặt Gia Nguyên. Bởi vì... chúng là những con báo đen hung tợn đã truy sát Gia Nguyên đến ngõ cụt và nhận chìm cậu ấy trong vũng máu của chính mình.
Thời khắc anh kinh hoàng nhận ra cơn ác mộng khủng khiếp này thì Sam đã hòa vào đám người đang say sưa nhập cuộc đỏ đen kia, ngang nhiên bỏ mũ lưỡi trai và áo choàng ra trước mắt chúng. Hành động của cô đối với chúng mà nói, giống như một lời tuyên chiến , thách thức đến ngông cuồng cái bản tính khát máu của loài động vật ăn thịt đồng loại này vậy... Anh suýt chút nữa đã trở tay không kịp...
...
Người thanh niên hít vào một hơi thật sâu, giọng anh trầm hẳn xuống đong đầy ưu tư:
- Gia Nguyên, liệu tớ có nên dừng lại không? Liệu tớ có nên nói thẳng ra cho Sam ai là người đã ra tay tàn nhẫn với cậu không?...Hình như trò chơi của tớ chỉ khiến cô ấy thêm nhọc tâm thì phải?... Nhưng cậu biết đấy! Tớ... là một kẻ nhát gan. Tớ không có dũng khí để nói ra sự thật. Tớ thật sự rất sợ phải chứng kiến nỗi đau của người khác... mà đó lại chính là em gái cậu... Em gái cậu, tớ cũng xem như em gái mình vậy! Gia Nguyên, nói đi! Tớ phải làm sao bây giờ? Tớ sợ nước mắt của cô ấy, Sam sẽ bị sốc, sẽ rất đau... và cậu biết điều đáng sợ nhất là gì không?... Nếu cô ấy biết ai đã giết chết cậu thì... cô ấy sẽ không còn tin vào bất cứ điều gì trên đời này nữa. Cậu cũng sợ điều này phải không Gia Nguyên? Cậu từng nói với tớ, Sam luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại là người dễ tổn thương nhất mà?...Tớ không muốn để cô ấy tổn thương thêm nữa! Sự thật lần này... chắc chắn sẽ đẩy Sam vào một hố sâu không có lối ra. Sam sẽ vĩnh viễn không còn niềm tin nữa. Một người không còn niềm tin thì chẳng phải là... một người đã chết sao? ... Gia Nguyên, tớ thực sự... không đủ can đảm để kết thúc trò chơi kéo dài thời gian của mình đâu! Tớ muốn Sam phải chuẩn bị tâm lý thật vững vàng... thời gian có thể làm được điều này đúng không, người anh em?
...
Người thanh niên chậm rãi rút điện thoại ra, chọn một số quen thuộc trong danh bạ. Chỉ sau một hồi chuông, đầu dây bên kia đã bắt tín hiệu:
- Jang?
- Tôi biết Sam ở đâu! Tôi sẽ hack thiết bị định vị của cô ấy giúp anh. Mau đến đón cô ấy đi! Hình như Sam không ổn! – Buông một câu ngắn gọn với thái độ hơi lãnh cảm, Jang liền cúp máy.
Anh lôi netbook ra khỏi chiếc cặp da màu đen, bàn tay lướt xoẹt qua bàn phím bằng loạt động tác nhẹ bẫng. Trên màn hình hiện ra một dấu chấm đỏ đang di chuyển chậm chạp, Jang kết nối vị trí của chấm đỏ ấy với một địa chỉ IP khác, rồi dứt khoát kích chuột vào biểu tượng “attack”. Thao tác hoàn thành...
...
Người thanh niên rút ra từ trong túi áo hộp thuốc lá màu trắng, ngậm lấy một điếu, anh châm lửa. Ngọn lửa màu xanh lam thiêu đốt đầu thuốc, hòa tan thành một luồng sáng cam yếu ớt. Jang ngửa đầu nhả ra một vòng khói bàng bạc. Mùi hương thuốc lá khiến đầu óc mụ mị đi, cảm xúc dần trở nên trống rỗng. Đã lâu lắm rồi anh không dùng đến thuốc lá, nhưng lúc này đây, anh cần nó. Ít nhất nó cho anh cái cảm giác mình còn có việc để làm...
Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, lòng dạ bồi hồi, xao xuyến, một cảm giác nhớ nhung xuyên thấm vào từng tế bào trong cơ thể, hòa tan vào máu, chảy ngược về trái tim, mang theo nỗi đau thông thống, sâu rộng. Những đốm kí ức đan kết với nhau tạo thành dải hình ảnh đậm sắc màu hoài niệm, phảng phất cảm giác chân thực, sinh động về người anh em thân thương ngày nào.
Jang yêu thương, quý trọng Gia Nguyên vô cùng. Giữa hai người là một sự thấu hiểu kì lạ. Jang và Gia Nguyên có một mối dây liên hệ mật thiết về tâm hồn. Người này có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc hay nỗi đau của người kia rất sâu sắc, như thể chính mình đang trải qua cảm giác đó vậy. Anh em xương máu, bạn bè tri kỉ, hiểu đối phương như hiểu chính mình. Thứ tình cảm này chính là… thần giao cách cảm.
Cao Gia Nguyên, Jang thực sự rất nhớ cậu ấy, nhớ lắm...
...
...
- Thằng này! Mau dậy đi! Đây là đâu mà mày dám lăn ra ngủ thế hả? Muốn chết à! – Thầy giám thị đập bàn hét lên phẫn nộ.
Hải Đăng khó chịu ngồi dậy, nhàn nhã ngoáy ngoáy lỗ tai rồi ngáp một cái:
- Thế mà thầy bảo “Trường học là ngôi nhà thứ hai!” . Nhà em, em thích làm gì thì làm chứ?
- Nhà cái gì mà nhà! Còn lí sự cùn nữa! Hải Đăng! Sao mày không chịu tuân theo nội quy nhà trường hả? Trường đã bảo cấm nhuộm tóc rồi sao còn dám vác mặt đến với cái đầu tổ quạ đỏ rực thế này? Muốn người khác dị nghị truyền thống học sinh nghiêm túc của trường ta sao? – Thầy giám thị gầm lên tức tối, thằng nhóc cá biệt này không ngày nào là không gây chuyện, phải gọi nó là cá biệt của cá biệt của cá biệt! Hình như nó không chọc thầy lên cơn đau tim thì không chịu được hay sao ấy!
- Mẹ em là quạ! Tóc em sinh ra đã có màu này rồi thì làm sao mà đổi được? Có trách thì trách my momy, đừng có trách đứa trẻ ngây thơ , vô tội như em! – Hải Đăng nhếch môi cười ruồi một cái lạnh nhạt, đôi mày rậm nhướn lên thách thức.
- Thằng nhóc này! Mới hôm qua tóc mày màu xanh dương, hôm kia màu vàng chóe, hôm kia nữa màu tím mà mày dám bảo tóc tự nhiên hả? Bịa chuyện thì làm ơn có logic một chút, còn dám bảo mẹ mình là quạ nữa! Ngây thơ, vô tội? Sao mày không đi viết báo lá cải dùm thầy đi? Cái thằng bất trị này! – Thầy giám thị đập bàn hét lên vô cùng phẫn nộ, mặt ông nửa xanh, nửa đỏ như trái táo của mụ phù thủy trong truyện “Bạch Tuyết và bảy chú lùn”.
- Ô, cám ơn vì thầy đã tư vấn nghề nghiệp tương lai cho em! Em cũng rất thích chém gió trên mấy trang báo lá cải, cảm giác xỏ mũi người khác rất tuyệt thầy ạ!
- Mày... mày – thầy giám thị tức đến nghẹn lời. Ông quay phắt sang một tên học sinh khác cùng chung số phận viết kiểm điểm vì tội trốn học để đi bắt... ruồi muỗi, mặt mày trở nên hung dữ đến đe dọa – Cao Gia Nguyên! Tóc nó như thế mà nó dám bảo là bẩm sinh, là tự nhiên! Em có tin được không?
Gia Nguyên gãi gãi đầu, nghiêm túc nhìn sang quả đầu kì quái của Hải Đăng, rồi lại quan sát thái độ hằn học của thầy giám thị. Xong, cậu nở một nụ cười hiền hòa, giọng nói ấm áp đến chân thành:
- Tin chứ ạ! Thầy cũng nghe cậu ấy nói rồi đấy, cậu ấy bảo mẹ sinh ra đã như thế rồi mà, làm sao thay đổi được? Thầy nên thông cảm đi, cái gì bẩm sinh thì chịu thôi ạ! Em tin lời cậu ấy thầy a!
Hải Đăng đang ung dung vuốt tóc, ngón tay bỗng khựng lại, nụ cười kiêu bạc trên môi dường như đông cứng. Cậu ngạc nhiên quay sang nhìn Gia Nguyên. Đáp trả lại cái nhìn sửng sốt của cậu là nụ cười mỉm thân thiện, đôi mắt trăng khuyết với đồng tử đen tuyền cong lên, đong đầy sự khoan hòa, ấm áp và tin tưởng...
...
...
Hải Đăng bị người ta chơi xấu trong lúc thi đấu bóng rổ cấp thành phố, chân bong gân nặng, tạm thời phải rời sân trong uất ức và phẫn nộ.
Gia Nguyên đến vỗ vai cậu một cái, hơi ấm của bàn tay ấy đậu lại trên vai cậu như một lời an ủi. Nhưng không chỉ an ủi, đó còn là một lời hứa: “ Công bằng của cậu, tôi nhất định sẽ đòi lại bằng được. Tôi sẽ vì cậu mà đánh sụp đội hình của chúng! Cậu mới là người chiến thắng! Tin ở tôi!”
Gia Nguyên vào sân. “Bàn thắng thứ nhất là dành cho đội trưởng!” – tiếng cậu hét to khi trái bóng trong tay mình lọt lưới đội bạn. “ Bàn thắng thứ hai là dành cho người anh em trung thực và bản lĩnh!” . “ Bàn thắng thứ ba là dành cho người cầu thủ chân chính, không chấp nhặt những trò lừa đảo!”. “ Bàn thắng thứ tư là dành cho tài năng bóng rổ vừa rời sân!”, ...” Bàn thắng thứ mười là dành cho người có tên Trần Hải Đăng!” - tiếng hét chiến thắng đầy sung mãn của Gia Nguyên vọng đi vọng lại trên sân thi đấu.
Mười bàn thắng kia đều dành cho Hải Đăng, đều với mục đích lấy lại công bằng cho Hải Đăng, đều vì Hải Đăng mà tạo thành... một cách để động viên và chia sẻ không thể nào tuyệt vời hơn.
...
...
- Hải Đăng à! Bé Sam của tớ hôm nay giành được học bổng tài năng đấy! Em gái tớ là số một, number one đúng không? – Ai đó như con sóc phóng lại, nhảy lên ôm choàng lấy người ta, hào hứng khoe.
- Hải Đăng à! Sam nhỏ bị ốm rồi! Tớ muốn chăm sóc em tớ! Sam mỗi khi bị ốm đầu sẽ rất đau, ho rất nhiều. Cậu nói xem, Sam sẽ khó chịu lắm! Tớ muốn ở bên em tớ! – Tiếng ai đó rầu rĩ, ôm chặt trái bóng cam trong tay, mặt mày xịu xuống. Ai đó thực ra cũng đang bị sốt mà!
- Hải Đăng à! Sam của tớ bị bạn bắt nạt! Tớ thề sẽ kiếm tiền mua vé máy bay sang Anh, đập cho tụi nó một trận sống chết! Dám động vào bảo bối của tớ! A... tức chết mất! Cậu đừng cản tớ, tớ nhất định phải đấm vào mặt tụi nó, cho tụi nó gãy hết răng cửa, cả đời dù có bị thọc lét cũng không thể mở miệng cười được! Sao lại dám bắt nạt Sam chứ? Tớ muốn đánh người! Tớ muốn đánh người! – Ai đó cả ngày hét lên tức tối, cơm cũng không nuốt nổi vì giận, bóng toàn hung hăng chọi thẳng vào mặt người ta.
- Hải Đăng à! Hình tốt nghiệp cấp ba của Sam này! Cậu thấy không? Em gái tớ không ai đẹp bằng! Tây Thi cũng không bằng! Xinh đẹp quá phải không? Sao mà xinh đẹp thế này cơ chứ? Sau này khi kén em rễ tớ sẽ soi từ da đầu đến móng chân hắn, muốn chăm sóc bảo bối của tớ thì phải thuận mắt tớ. Ít nhất phải đẹp trai hơn tớ a! Để đứng bên cạnh bảo bối xinh đẹp hơn Tây Thi của tớ nhìn xứng đôi một chút. Không người ta lại bảo đũa mốc mà đòi chòi mâm son. Nhưng mà khổ nổi, tớ cứ thấy ai đứng bên cạnh Sam Sam cũng trở nên tầm thường đến đáng thương. Cỡ như cậu thì tớ cho loại từ vòng gửi xe! – Ai đó suốt ngày tíu ta tíu tít khen ngợi em gái mình, còn ngang nhiên sỉ nhục người anh em thân thương này nữa, cái gì mà “cho loại từ vòng gửi xe”?
- Hải Đăng à! Sam nói tuần sau sẽ về đây thăm tớ! Cậu biết không? Tớ mất ngủ cả tuần nay rồi! Háo hức sắp giết chết tớ a. Mong quá, mong quá đi! Còn bảy ngày nữa, còn 168 tiếng nữa! Sao mà lâu quá vậy? Cậu xem lại đồng hồ của cậu có chạy sai không đấy? Sao cứ 168 tiếng hoài? – Ai đó cứ cách một phút lại chạy đến hỏi giờ, còn lên giọng chê bai người ta mua đồng hồ dỏm.
- Hải Đăng à! Hôm nay em gái nhỏ của tớ…
- Hải Đăng à! Bảo bối của tớ…
- Hải Đăng à! Bé Sam của tớ…
- Hải Đăng à! Sam…
…
- Hải Đăng à! Hứa với tớ một điều được không? ... Nếu tớ xảy ra chuyện gì đó không hay, cậu phải bảo vệ Sam giúp tớ, phải chăm sóc Sam giúp tớ, phải quan tâm Sam giúp tớ, phải yêu thương, nâng niu, chiều chuộng Sam giúp tớ. Được chứ?… Nếu tớ đột nhiên biến mất, giống như cái đồng hồ điện tử cậu mua ba tháng trước đến giờ vẫn không tìm lại được ấy, hứa với tớ điều này... thay tớ làm anh trai của Sam nhé? Thay tớ yêu thương và trân trọng Sam nhé? Tớ chỉ tin mình cậu thôi! Được không? – Ai đó bình thản nói trong một chiều mưa như trút, sấm chớp cuồng nộ, vòng tay ấm áp ôm chầm lấy người ta vẫn bao dung, khoan hòa như ngày nào, chỉ duy ánh nhìn của đôi mắt trăng khuyết kia lại có một sự khác biệt lớn... tràn ngập nỗi đau, sự day dứt, những đợt sóng bất an cuộn trào cuốn theo những dự cảm đen tối, dữ dội. Đó cũng là lần cuối cùng người ta gặp mặt ai đó... vì trong chính chiều mưa này, ai đó đã ra đi, đã biến mất, đã chấm dứt sự tồn tại trên đời này...mãi mãi...
…
Hình ảnh Cao Gia Nguyên nằm bất động, đầu gối trên một vũng máu tanh tưởi... không phải chỉ mình Sam chứng kiến, không phải chỉ mình Sam chịu ám ảnh, mà chính người thanh niên này cũng vậy.
Jang đã đọc được những bất an và những dự cảm không lành trong đôi mắt Gia Nguyên chiều hôm ấy, tâm hồn anh bất ngờ dậy lên những đợt sóng lo âu, sợ hãi mạnh mẽ đến kì lạ. Chia tay nhau tại sân bóng rổ, Gia Nguyên ở lại tiếp tục luyện tập một mình, còn Jang phải đi làm thêm nên về trước. Nhưng làm được nửa chừng, linh cảm xấu ban chiều trở nên mãnh liệt đến độ anh không thể tiếp tục công việc được nữa . Sự bất an như dòng điện cường độ mạnh chạy rân rân trong từng thớ thịt của anh, sự lo lắng như đông cứng lại nơi hai lá phổi khiến anh khó thở, tim anh vô thức nhói lên từng hồi kì lạ…
Jang bỏ ngang công việc, lao mình ra ngoài trời mưa lạnh lẽo. Giờ phút đó, anh vô cùng muốn gặp Gia Nguyên, vô cùng muốn nhìn thấy cậu ta vẫn bình yên vô sự. Nhưng… sân bóng rổ vắng tanh không một bóng người, trái bóng cam của Gia Nguyên nằm lăn lóc trong mưa, cặp sách của cậu ấy bị đứt quai, sách vở rơi hết ra ngoài, ướt đẫm… có lẽ là nó đã bị giằng đứt…
Jang điên cuồng truy tín hiện GPS của Gia Nguyên, điên cuồng chạy trong cơn mưa buốt giá, điên cuồng xé gió lao đi, điên cuồng tìm địa điểm của dấu chấm đỏ đã đứng yên trên màn hình một hồi rất lâu,… nhưng dù có điên cuồng cách mấy đi nữa, Jang biết mình đã chậm trễ rồi. Chậm trễ đến độ không thể cứu vãn được điều gì nữa!
Jang đến sau Sam. Jang thấy cô gái nhỏ có gương mặt giống hệt Cao Gia Nguyên đang thất thần ôm lấy anh trai mình, áp gò má trắng bệch như sắc giấy vào má Gia Nguyên, vô hồn lặp lại mãi một câu: “ Gia Nguyên dậy đi! Sam sợ!... Gia Nguyên dậy đi! Sam sợ!... Gia Nguyên dậy đi!”…
…
“Nếu tớ đột nhiên biến mất, giống như cái đồng hồ điện tử cậu mua ba tháng trước đến giờ vẫn không tìm lại được ấy, hứa với tớ điều này... thay tớ làm anh trai của Sam nhé? Thay tớ yêu thương và trân trọng Sam nhé? Tớ chỉ tin mình cậu thôi! Được không?”
Nếu cả đời có được một điều ước, anh chỉ ước rằng bước chân quá khứ của mình không bị chậm trễ…để trong chiều mưa ấy, anh không đánh rơi viên pha lê trong suốt mang tên Gia Nguyên vào dĩ vãng… và không phải chứng kiến cảnh một viên pha lê khác mang tên Khiết Sam vỡ tan trong nỗi đau đớn cùng cực. Sự chậm trễ của anh vẽ ra ngõ cụt bế tắc. Sự chậm trễ của anh là hồi kết của hai tâm hồn thanh khiết trên đời.
Điếu thuốc trong tay người thanh niên đã tàn hết, đốm màu cam nơi đầu thuốc tắt lịm từ lâu. Trên má anh, những vệt nước mắt loang lổ được gió hanh khô. Tiếng thở dài của người thanh niên nghe đắng chát, giọng nói trầm trầm vang lên trong cô độc:
- Gia Nguyên à, tớ vô dụng lắm phải không?... Nói tớ biết đi! Tớ phải làm gì cho Sam bây giờ? Nếu tớ là cậu, nếu tớ là anh trai của Sam… thì tớ phải làm gì cho cô ấy bây giờ đây?