Vai Diễn Định Mệnh


Gia Nguyên lảo đảo bước đi, cơn đau buốt từ sau gáy truyền dọc cơ thể khiến hắn không còn điều khiển được chân tay mình. Cả người hắn run lên bần bật, không gian trước mắt lòe nhòe không còn rõ nét. Hít thở mạnh cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu, hai lá phổi thiếu dưỡng khí co rút lại mệt mỏi. Cảm nhận của Gia Nguyên về mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ, tay nhũn ra, yếu ớt men theo bờ tường lạnh giá để giữ mình không ngã… Một bước, hai bước… nặng nề quá!
Thoát ra khỏi con hẻm nhỏ tăm tối, luồng ánh sáng rực rỡ của đô thị về đêm làm hắn lóa mắt. Đèn đường, đèn led của bảng quảng cáo, đèn giao thông, đèn xe,… như những đóa hoa ánh sáng, đan đan nhập nhập vào nhau, cách nào cũng không tách ra được. Gia Nguyên tay nén lồng ngực, khó khăn hít thở.
Bất ngờ, một âm thanh vang lên rất gần khiến máu trong mạch hắn đông lại, Gia Nguyên ngước lên sửng sốt, mắt cố mở to để thâu gọn thân ảnh ấy vào đáy võng mạc:
- Tôi tìm được em rồi!
Gia Nguyên ngây ngốc nhìn người kia đang đứng dựa vào cửa chiếc mui trần đen, thiết bị định vị GPS trên tay anh vẫn đang bật sáng, chấm đỏ trên đó nhấp nháy… có phải là địa chỉ IP của hắn không vậy?
Gia Nguyên hít vào một hơi thật sâu. Hắn biết mà, số hắn vốn đen đủi nổi tiếng, bèo bọt nổi tiếng, luckless nổi tiếng. Thôi bỏ đi! Dù sao cũng không trốn được, Hồng Quân phải gọi là… Phật Tổ Như Lai, còn hắn chả khác nào Tôn Ngộ Không, có dùng tuyệt chiêu Cân Đẩu Vân đi nữa cũng chẳng thể nào thoát khỏi tay anh được. Cứ nhận tội trước đi cho chắc ăn, may ra còn có cơ hội được nhận khoan hồng, mặc dù đó chỉ là ảo tưởng xa vời như Trái Đất với Mặt Trời!
Gia Nguyên hai tay đan lấy nhau bối rối, miệng lưỡi lắp ba lắp bắp đến tội nghiệp:
- Tôi… thực ra không có ý… chuồn đâu! Tôi… chỉ là… chỉ là…
Câu nói vẫn còn đang mập mờ trên môi Gia Nguyên bỗng dưng nuốt ngược vào trong khiến hắn suýt nữa mắc nghẹn, ai đó xồng xộc tiến đến, mạnh mẽ kéo hắn về phía mình. Vòng tay ấm áp của ai đó thâu hắn lọt thỏm vào trong.
Hồng Quân gắt gao ôm Gia Nguyên, đôi tay nam tính siết chặt lấy hắn, vai anh run rẩy, anh sợ rằng nếu mình lỏng tay ra một chút thôi thì hắn sẽ biến mất, sợ rằng sẽ không giữ chân được hắn. Gia Nguyên ngây người, hắn nín thở áp tai vào khuôn ngực rộng ấm áp của anh, tim anh đang đập… thổn thức, kìm nén, khổ sở. Hắn khẽ cựa mình nhưng tay Hồng Quân ngay lập tức cảnh giác, siết lại càng chặt, không gian nhỏ bé trong vòng tay anh khiến hắn không thở được. Giọng anh vang lên bên tai hắn, không hiểu sao, hắn cảm thấy rất…đắng!
- Bất an. Sợ hãi. Trống vắng. Hoang mang… đến tận bây giờ tôi mới hiểu những từ này có ý nghĩa gì. Sam, đừng biến mất như vậy nữa! Tôi sẽ điên mất! Làm ơn…
- Quân… khụ! – Gia Nguyên bất ngờ ho mạnh, một cảm giác tanh tưởi cuộn trào lên nơi cổ họng hắn. Hồng Quân giật mình, vội vàng nới lỏng tay ra.
Anh quan sát hắn. Hơi thở của Gia Nguyên gấp gáp khác thường, hình như hắn đang khó thở. Hồng Quân để hắn yếu ớt dựa vào vai mình, tay anh run run đưa lên chạm nhẹ lớp gạc mỏng sau gáy hắn…ướt đẫm mồ hôi. Mặt mũi Gia Nguyên nhợt nhạt kì lạ, bờ môi nhỏ dường như tái lại. Quân hít vào một hơi thật sâu, cố nén giọng mình không run lên:
- Nhiễm trùng vết mổ rồi! Nhiễm trùng rồi…
Không chần chừ thêm một giây nào nữa, anh bế thốc Gia Nguyên trong vòng tay rắn rỏi của mình, đặt hắn vào xe. Hơi thở anh trở nên dồn dập vì lo sợ:
- Chịu đựng một chút thôi! Tôi sẽ đưa em đến bệnh viện ngay. Cố chịu một chút nữa thôi!
Gia Nguyên mơ hồ thâu từng đường nét nhìn nghiêng hao gầy kia vào tầm mắt, hắn cảm nhận được sự căng thẳng tột cùng trong giọng nói của anh, sự bất an trong hơi thở của anh. Tay hắn vô thức đưa lên vô lăng xe, chặn tay anh lại. Câu hỏi nghi hoặc của hắn làm Hồng Quân thoáng ngây người:
- Tại sao anh phải nhọc công vì tôi như vậy? Tại sao phải lo lắng, quan tâm tôi như vậy? Chúng ta… là gì của nhau? Nếu nói trắng ra… quan hệ của chúng ta chẳng phải là của… người dưng với người dưng hay sao?
Hồng Quân nhìn hắn chằm chằm, anh dằn lòng nuốt cảm giác hụt hẫng, chơi vơi xuống, đôi mắt đen của anh trở nên sâu thẳm, đong đầy sự u tịch:
- Em nghĩ vậy sao? Em xem tôi là gì chứ? Một… người dưng? Em có thể nhẫn tâm vậy sao Sam? Thế nhưng với tôi… em lại vô cùng quan trọng, tôi không thể thay thế em bằng bất cứ ai khác. Nói ra câu lạnh lùng như vậy, em có hiểu được cảm giác của một người chín năm chờ đợi như tôi là thế nào không?
- Hồng…Quân… - Tim Gia Nguyên bất chợt nhói lên một thứ tình cảm kì lạ, có gì đó rất không thoải mái. Hình như câu hỏi vừa rồi làm tổn thương anh… rất sâu? Phải vậy không?
Hơi thở Hồng Quân dịu đi một chút, anh quay sang thắt dây an toàn cho hắn, lặng lẽ nói thêm:
- Em… muốn nghĩ sao cũng được! Muốn xem tôi là gì cũng được! Nhưng ít nhất đối với tôi… em không bao giờ là người dưng! Vì vậy…để tôi bảo vệ em được không? Để tôi bên cạnh em được không? Sam, đừng ép tôi vô tâm với em! Bất kì điều gì tôi cũng có thể làm được. Ngoại trừ điều đó! Vô tâm với em? Xem em là người dưng?...xin lỗi em, tôi không làm được!
Gia Nguyên ngây dại trước lời nói đong đầy tâm trạng của anh, trái tim nhỏ bé vốn hững hờ, băng giá, chằng chịt vết thương kia bất giác nảy lên mạnh mẽ.
Hình như hốc mắt hắn nóng lên? Hình như có thứ gì ươn ướt lăn trên má hắn? Cảm giác được người ta yêu thương, trân trọng là thế này đây sao? Cảm giác được người ta hết lòng lo lắng, quan tâm là thế này đây sao? …
Tâm hồn lạnh giá của Gia Nguyên dường như được sưởi ấm bởi một thứ tình cảm kì diệu. Có gì đó… tan chảy… Gia Nguyên không biết nữa. Hình như hắn đang nhìn anh bằng tất cả yêu thương. Hình như hắn đã gật đầu đồng ý lời cầu khẩn chân thành vừa rồi của anh… Để anh bảo vệ hắn được không? Để anh ở bên cạnh hắn được không?...
Hình như là… được!
Ánh sáng tràn vào mắt mang theo cơn nhức nhối chạy rân rân trong các tế bào thần kinh. Một giây qua mau, những sắc màu bắt đầu trở lại vị trí của nó, từng đường nét lại sắc rõ. Và hắn thấy anh ngồi trên bậu cửa sổ trắng muốt, gương mặt tuấn mỹ nhìn nghiêng hơi ưu sầu, bờ vai anh đón ánh nắng nhàn nhạt, vươn tỏa ra như một đôi cánh trong suốt…
Một phiến đoạn ký ức bỗng nhiên tươi mới lại trong tâm hồn hắn, sống động, chân thực hiện lên trước mắt… chín năm trước, trong căn phòng lớn dành cho khách của trại trẻ mồ côi, hắn cũng nhìn thấy tư thế này… anh chẳng thay đổi gì cả. Chín năm trời, vẫn bình yên, tinh khiết như vậy. Tựa hồ một cơn gió lạ, lướt qua mặt hồ tâm hồn hắn, làm dậy lên những đợt sóng cảm xúc kì diệu, vấn vít mãi hương thơm của muôn hoa cỏ yêu thương. Hắn không hiểu nổi tình cảm của mình bây giờ là gì nữa. Một chút chớm nở. Một chút hi vọng. Tin tưởng tuyệt đối…
Gia Nguyên cảm giác như mình vừa trải qua một giấc ngủ rất sâu. Hắn đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Một ngày? Hai ngày? Ba ngày…?
- Em tỉnh rồi sao? – Giọng ai đó vang lên, đong đầy sự ngạc nhiên và vui mừng. Gia Nguyên cựa mình ngồi dậy, hơi khó khăn một chút.
Hồng Quân vội vã bỏ laptop sang một bên, anh đến bên giường, nhẹ nhàng đỡ hắn dậy:
- Hôn mê suốt một tuần rồi! Em định giết chết kiên nhẫn của tôi hay sao thế?
- Một tuần?... Lâu vậy sao? – Gia Nguyên yếu ớt ho khan một cái.
Hồng Quân đưa tay dịu dàng vén tóc mái lòa xòa của hắn sang một bên, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một màn sương tịch u, đơn độc, giọng anh khản đặc:
- Vết mổ của em bị nhiễm trùng rồi! Nguyên nhân là vì căng thẳng và vận động mạnh. Em ăn thứ gì mà bướng thế hả? Em sinh ra là để làm những điều người ta nghiêm cấm sao?
- Tôi… bất… bất đắc… dĩ mà! – Gia Nguyên cúi đầu, lí nhí thanh minh.
Hồng Quân thở hắt ra một hơi. Gia Nguyên đúng là kẻ bất trị nhất mà anh từng biết. Lần hôn mê này hắn làm anh thao thức ròng, đứng ngồi không yên, không giây phút nào là không bất an, lo sợ. Bác sĩ cũng căng thẳng trước tình trạng của hắn, theo dõi sít sao từng biểu hiện một, nghiên cứu loại dịch tốt nhất để truyền cho Gia Nguyên hằng ngày. Ông nói rằng nhiễm trùng lần này sẽ kéo theo một vài biến chứng. Chẳng hạn như thường sốt nhẹ về đêm, đôi lúc sinh ảo giác, ăn uống khó khăn hơn, rất dễ nôn,… nặng nhất là những cơn đau đầu kinh khủng trong thời gian ngắn kia có thể quay trở lại.

Gia Nguyên nhìn quanh quất một hồi mới phát hiện ra hắn đang ở một nơi rất lạ. Không phải bệnh viện, cũng không phải ký túc xá. Mọi thứ ở đây đều trắng tinh. Tường trắng, kệ sách trắng, nền đá trắng, sofa trắng, cửa sổ trắng, rèm trắng,… cả chiếc giường êm ái hắn đang nằm cũng… trắng!
- Đây là đâu? – Gia Nguyên nghi hoặc hỏi.
- Nhà tôi!
- Sao tôi lại ở nhà anh?
- … - Hồng Quân không trả lời, chăm chú soạn thảo văn bản bằng laptop.
- Cho tôi về ký túc xá được không? – Hắn nghiêng đầu, chớp mắt một cái.
Anh ngước lên nhìn hắn đăm đăm một hồi, sau đó lạnh nhạt buông ra ba chữ: “ĐỪNG CÓ MƠ!”. Hồng Quân thong thả rót trà vào chiếc tách sứ trắng, thong thả nhâm nhi, rồi thong thả “bóp chết” hắn bằng một câu ngắn gọn:
- Từ hôm nay, em - sẽ - ở - đây!
Gia Nguyên ngây người, hắn cười khan hai tiếng. Đùa kiểu quái gì vậy chứ? Giờ hắn mới phát hiện ra Hồng Quân có máu tiếu lâm. Kể chuyện hài mà gương mặt vẫn bình thản như vậy, thực là… khiến người ta không lạnh cũng phát run. Hắn lắp bắp:
- Anh… anh… nói cái… gì thế hả? Ở… ở đây… luôn là…sao?
- Tôi cho người chuyển hết đồ đạc của em từ kí túc sang đây rồi. Ở kí túc không an toàn cho em. Biệt thự của tôi bảo an rất tốt. Ít nhất cũng hơn kí túc xá trăm nghìn lần!
- Nhưng… mà… tôi… tôi… với anh… sao có thể ở… cùng nhau chứ? – Máu dồn lên khiến mặt Gia Nguyên nóng ran, hai tai hắn ửng đỏ.
- Thì sao? – Khóe môi ưu mỹ của Hồng Quân bất chợt cong lên, vẽ ra một đường cong quỷ dị. Nụ cười này trông bỉ ổi thế?
- Thôi nào… Quân! Đừng nói đùa nữa! – Gia Nguyên hai tay đan lấy nhau, khổ sở nhìn anh. Đừng có cười kiểu đó mà! Hắn thực sự bị dọa đó!
- Tôi rất hay nói đùa sao? – Ý cười trong ánh mắt anh mỗi lúc một đậm, da gà Gia Nguyên nổi lên rần rần, hắn nuốt khan một cái. Anh và hắn… sống chung trong một nhà? Có phải rất giống…
Hồng Quân thích thú quan sát gương mặt Gia Nguyên chuyển biến như tắc kè bông, hết xanh lét, đến trắng bệt, rồi giờ là đỏ như… tôm hấp. A! Anh biết hắn đang nghĩ gì rồi. Hoàn cảnh này, hắn đang là một tên con trai, anh lại bảo bọc, chăm sóc hắn khoa trương như vậy. Mọi người nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ bọn họ là…gay! Đỗ Hồng Quân cao lớn, tráng kiện, lại khí phách hơn người. Cao Gia Nguyên nhỏ bé, yếu đuối, lạnh lùng quyến rũ… Chà, một cặp công thụ không thể nào đẹp hơn nha!
Hồng Quân xoa nhẹ thái dương, miệng tủm ta tủm tỉm càng làm Gia Nguyên rét run lên. Nhưng không để hắn ngạt thở trong mớ tưởng tượng bòng bong của mình, anh lên tiếng trấn an tinh thần cho hắn:
- Em suy nghĩ nhiều quá rồi! Cứ xem như em thuê nhà của tôi là được!
- Nhưng mà…
- Nhưng nhị cái gì! Em muốn chuyện vừa rồi lặp lại à? Bảo an của ký túc xá rất kém. Nếu chuyện phiền toái gì đó lại xảy ra với em thì sao? Hệ thống camera của biệt thự này thuộc loại thông minh nhất, lại có vệ sĩ. An toàn hơn kí túc, em còn lo lắng điều gì hả?
- Ở nhà người khác… tôi cảm thấy… không được thoải mái. Tôi không có không gian riêng! – Gia Nguyên cắn môi, không gian riêng đối với hắn mà nói là thứ vô cùng quan trọng. Hắn thường làm việc rất khuya, điều đó sẽ gây ảnh hưởng không ít đến những người xung quanh.
- Cái gì mà ở nhà người khác? Sao em không nói thẳng ra là: “ Tôi ghét cái thứ người dưng như anh lắm lắm lắm, nhìn mặt quỷ của anh tôi sẽ không nuốt thức ăn nổi, ở chung mái nhà với thứ đầu heo như anh tôi sẽ đêm đêm đều thấy ác mộng đi!” – Ý cười trong cách nhấn nhá câu chữ của Hồng Quân mỗi lúc một đậm. Gia Nguyên chột dạ, thu người vào chăn, chỉ để lộ ra hai con mắt chớp chớp nhìn anh vẻ áy náy.
Hồng Quân bật cười, sao mà hắn giống mèo con thế nhỉ? Anh lãnh đạm khoanh tay, ngồi thẳng dậy:
- Nếu em muốn không gian riêng thì cả tầng hai sẽ là của em. Không ai được phép bén mảng lên đó làm phiền nếu không có sự cho phép của em. Kể cả tôi nữa! Cứ xem nó là nhà riêng của em vậy, được chứ?
- Thật…á? – Gia Nguyên kích động thò đầu ra, hai mắt tròn xoe vì kinh ngạc.
- Nhìn mặt tôi giống nói đùa lắm à?
Gia Nguyên thật thà gật đầu như giã tỏi làm Hồng Quân mặt đen còn hơn Bao Công tái thế, tự kiểm điểm lại trình độ thể hiện sự nghiêm túc của mình.
Thế là dưới sự áp đặt theo chế độ quân chủ chuyên chế của chủ tịch Đỗ Hồng Quân, bạn Cao Gia Nguyên chuyển lên sống ở tầng hai. Nhưng mà bạn Hồng Quân thực sự rất quân chủ chuyên chế, ép bạn Gia Nguyên ăn uống theo thực đơn dinh dưỡng, cứ ăn, ăn, ăn rồi lại ngủ, ngủ, ngủ. Nói là không quấy rầy nhau mà bạn Hồng Quân cứ đúng chín giờ tối lại ngang nhiên ngắt hệ thống điện tầng hai, không cho bạn Gia Nguyên thức thêm một giây nào nữa. Mọi loại đèn sạc, đèn cầy, đèn dầu đều bị nghiêm cấm sử dụng. Bạn Gia Nguyên muốn làm việc khuya cũng đành bất lực thở dài, mang theo tâm trạng u ám, uất ức, khổ sở lên giường đi ngủ. Sao bạn Hồng Quân không đi làm bảo mẫu nhỉ? Thật là lãng phí tài nguyên quốc gia!
Dưới sự giám sát nghiêm ngặt đến ruồi muỗi cũng không chạy thoát của “vú em” Hồng Quân, bạn Gia Nguyên được vỗ béo tích cực và đạt kết quả sáng lạn như ngày hôm nay… tăng 0.25 kg!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui