Đôi mắt Sam băng lãnh, sắc lạnh hướng đến cô người hầu đứng đối diện, cô nói:
- Hãy giúp tôi chuyển lời với Jully, tôi có chuyện muốn nhờ cô ấy!
- Vâng, thưa cô chủ- cô người hầu gật đầu rồi tất tả chạy đi.
Khoảng chừng 15 phút sau, Jully đã xuất hiện, cô nàng rảo bước nhanh đến rồi ôm chầm lấy Sam, nở một nụ cười buồn:
- Sam này, ở Thuỵ Sĩ đã hai tuần rồi mà tớ chẳng tìm được cách nào làm cho cậu nghe một cuộc điện thoại, cậu khiến tớ lo lắm.
- Chẳng phải tớ vẫn bình yên đây sao!
- Xin lỗi nhé, tớ vừa về nước nên chưa tiện đến nhà cậu ngay.
- Thì bây giờ cậu đang ở nhà tớ đấy thôi.
- Sao đã mấy ngày xa cách rồi mà cậu vẫn giữ cái kiểu nói chuyện bất cần đời đó hả?- Jully phồng má vờ giận dỗi- thế đích thân gọi tớ là có chuyện gì?
- Một chuyện quan trọng.
…
“Hả? cậu bảo sao cơ!”- tiếng hét của Jully vọng ra rõ mồn một từ phòng Sam khiến đám người hầu giật mình. Ở trong phòng, gương mặt Jully lúc này đang rất khó coi, hai mắt thì trợn lên vẻ kinh ngạc còn miệng thì há rộng hết cỡ, cô túm lấy vai Sam:
- Cậu sao có thể hành động như thế chứ, bố cậu sẽ không bao giờ đồng ý đâu! Nguy hiểm quá!
- Bố đồng ý rồi, vài ngày nữa sẽ xong visa và thủ tục bên ấy cho tớ- Sam bình thản đáp lại.
- Sam à… không phải nói muốn trở thành ai thì thành được đâu! Rất dễ bị phát hiện, RẤT DỄ đấy!
- Cậu có đồng ý giúp tớ không? - Sam đanh mặt, giọng điệu bỗng trở nên xa lạ.
- Thì….nhưng mà thế nhỡ có chuyện gì thì sao?
- Tớ đang hỏi là cậu có đồng ý giúp không?
- Tớ…nhưng- Chưa kịp nói hết câu, Jully đã bắt gặp ánh mắt lạnh tanh không chút xúc cảm của Sam. Cô cứng họng, rồi sau đó nuốt khan và gật đầu cách nặng nề. Mỗi khi Sam thể hiện thái độ ấy chỉ có thể hiểu rằng: " Nói không đi! Rồi tôi sẽ bóp chết cậu ngay lập tức!" - ừ thì được.
- Vậy bắt đầu ngay đi!
- Ngay bây giờ á? Tớ không có chuẩn bị gì cả!
- Tớ biết, tớ đã chuẩn bị sẵn rồi!- vừa nói cô vừa thoáng liếc mắt sang hộp dụng cụ bày ngăn nắp trên tủ, kéo, lược, bình xịt, dao xướt, màu nhuộm, khăn bông…
Jully đến nước ấy chỉ biết ngậm ngùi nhìn bạn cách đau khổ. Nhận từ tay Sam tấm hình chụp một cậu thanh niên đang mỉm cười, gương mặt thanh tú giống Sam không sai một li một nét, chỉ có điều đôi mắt anh ta màu đen tuyền, rất sâu, còn Sam thì đồng tử lại mang màu đen pha xanh thẳm, đôi mắt của đứa con lai mang hai dòng máu Anh- Trung.
Giọng Sam vang lên trầm lạnh:
- Hãy giúp tở trở thành Cao Gia Nguyên, giống từng li từng nét một. Được không?
- Không tin tớ thì còn nhờ vả làm gì? Cứ giao hết cho tớ!
- Phiền cậu rồi!
Còn nói được câu ấy, thái độ như sắp sửa "đóng băng" cô đến nơi rồi mà còn làm bộ làm tịch! Hít một hơi thật sâu, Jully đặt tấm hình trước mặt, choàng qua cổ Sam 1 tấm khăn chùng lớn, nhấc kéo lên và bắt đầu hành nghề…
Những đường kéo điêu luyện phớt qua những lọn tóc dài cách ngọt xớt, vang lên trong tĩnh lặng những âm thanh bén ngót. Tóc rơi xuống mỗi lúc một nhiều. Phải công nhận rằng Cao Khiết Sam sở hữu một mái tóc rất đẹp, vừa mềm vừa dày lại suôn óng. Cắt đi mái tóc này là một sự khổ sai của những nhà tạo mẫu tóc. Đó là lí do tại sao càng lúc gương mặt Jully lại càng căng thẳng và nghiêm túc, đầu óc cô dồn hết vào từng nhát kéo lẹ làng…
45 phút trôi qua khá nhanh và một tác phẩm mới lại ra đời, Jully thả kéo xuống để ngắm nghía thành quả của mình. Cô nhìn gương mặt Khiết Sam với mái tóc ngắn sát gáy, hai đường mai thanh mảnh ôm gọn vào vành tai. Da Sam đúng là rất trắng, đi với màu tóc đen vừa nhuộm lại càng trắng hơn bao giờ hết, hàng lông mày được tỉa gọn lại theo phong thái cứng cáp, mạnh mẽ hơn, mi cũng tỉa cho ngắn hơn.
Trước mắt cô nàng bây giờ là một người mang thân thể mảnh dẻ của con gái và gương mặt sắc lạnh, cứng cỏi, mạnh mẽ của con trai- gương mặt ấy chính xác là của người con trai trong tấm ảnh kia. Cô thở trút ra nặng nề, đẩy chiếc gương soi đến cho Sam:
- ổn rồi, đã hoàn thành một tác phẩm kinh điển mới!
Sam nhìn mình trong gương thật lâu rồi khẽ đáp:
- đúng, rất ổn, bây giờ thì tớ cần trang phục!
- đi nhanh thôi, trời sắp tối rồi, tớ biết một cửa hiệu bán âu phục nam rất sành điệu!- nói rồi Jully nắm tay Sam kéo đi một mạch. Hai người đi mà bỏ qua ánh nhìn sửng sốt của những người hầu trong nhà, họ lẩm bẩm:
- nhà mình tại sao lại có con trai? Lại còn mặc váy trắng?
*******************************
Jully giúp Sam chuẩn bị mọi thứ, cô nàng có vẻ thạo việc quá chừng, gọi Jully là “ quân sư quạt mo” thì cũng hợp lí lắm. Cái bộ não bé tí ấy lại được việc vào những chuyện không đâu như thế này. Phải công nhận về phương diện đàn ông-con trai, Sam cần học hỏi nhiều ở "bộ từ điển bách khoa toàn thư sống" này. Từ đi đứng, ăn mặc đến phong thái, cốt cách, phải nói Jully quá, quá và quá rành!
Thoắt một cái, Jully đã giáo huấn và trang bị cho Sam một vốn liếng kha khá để trở thành một anh chàng thật sự, thấy cũng ra dáng lắm.
Một va li đồ, một thẻ tín dụng, một chiếc điện thoại, một tập hồ sơ đầy đủ visa, hộ chiếu, khung ảnh tang của Cao Gia Nguyên, Sam từ biệt người bố nuôi tốt bụng và lên đường.
Aiden nhìn con gái từ phía sau, mắt ngân ngấn nước, thực sự lòng ông như có cái gì tan vỡ. Ông đã cố không níu chân nó ở lại, ông phải để nó ra đi. Đó là quyền tự do của nó. Trở về Trung Quốc, sống bằng thân phận của Gia Nguyên để tìm hiểu căn nguyên sự thật. Nó muốn biết anh trai nó tại sao phải chết, tại sao phải rời bỏ nó.
Hơn ai hết, Aiden hiểu rằng con gái mình đã chịu tổn thương quá kinh khủng, một mất mát quá lớn. Mất đi Gia Nguyên là mất đi cả cuộc đời nó...
Còn ông, mất đi Sam, ông cũng sẽ mất đi cuộc đời của mình. Sam rất giống mẹ- Eris Cullen -giống cả ngoại hình và tính cách…đó là người phụ nữ mà suốt đời ông không thể quên, cũng như Sam không thể quên Cao Gia Nguyên.
Aiden biết quyết định của mình là đúng, nhưng sao ông lại đau đớn thế này? Sam liệu có trở lại không?
Con gái yêu…con sẽ trở lại chứ?...