Vai Diễn Định Mệnh


Anh cần em
Anh cần em
Anh cần em...
Tay nhẹ nhàng đưa lên cao, vạch ra một đường cong trong không khí, chân lướt nhẹ trên mặt sàn gỗ phủ đầy kim tuyến, những lọn tóc dài đan kết với hoa tươi thơm ngát, những chiếc chuông bạc nơi cổ tay và cổ chân đồng loạt rung lắc, tạo ra thanh âm trong trẻo, ngọt ngào… Esméralda hệt như bông hồng nhung mới nở, vừa đến độ phô hết cái vẻ đài các, kiêu sa, đầy mị hoặc của mình…
Vũ điệu của riêng nàng, bước chân của riêng nàng, những động tác nhún nhảy của riêng nàng như thôi miên người ta. Quasimodo từng bước rụt rè tiến đến, tựa hồ người mộng du, đưa tay chạm vào nàng, nhưng khi nàng quay lại nhìn hắn, hắn bỗng giật mình, xấu hổ, sợ hãi, cúi đầu quay đi thật nhanh. Hắn sợ sẽ làm nàng kinh khiếp trước cái vẻ bề ngoài kệch cỡm, dị dạng của mình…
Esméralda có sợ không? – Không! Nàng không sợ! Nàng chạy đến bên cạnh hắn, tay dịu dàng nâng gương mặt thống khổ, tối tăm, méo mó đang cúi gằm ấy lên. Nàng nhìn sâu vào đôi mắt hắn, để sự yên ủi, đồng cảm, chia sẻ từ mình như xuyên thấm vào tâm hồn cằn cỗi của Quasimodo. Bờ môi anh đào của Esméralda cong lên, vẽ ra một nụ cười ấm áp, hiền hòa, nhu thuận. Nàng đỡ hắn dậy, nắm lấy tay hắn, dắt hắn ra nơi luồng sáng vàng lung linh.
Nàng nhảy cùng Quasimodo, bàn tay nhỏ nhắn của nàng đan chặt lấy tay hắn, bước chân nàng lướt nhẹ theo từng bước chân bối rối, tập tễnh của hắn, tâm hồn nàng mở ra, rót vào tâm hồn hắn tiếng yêu thương, vị tha vô ngần…
Nhưng, một bóng hình to lớn vụt xuất hiện sau lưng Quasimodo, kéo phăng hắn ra khỏi nàng bằng một lực mạnh mẽ, không do dự đẩy hắn vào bóng tối cô độc. Esméralda bần thần ngước lên…là phó giám mục Frollo.
Người đang nhìn nàng. Nàng run rẩy trước ánh mắt của người.
Ánh mắt ấy có thể giết chết bất kì ai, sâu hun hút không thấy đáy, tăm tối đặc quyện theo sự xê dịch của đồng tử, có một luồng ánh sáng bùng cháy mãnh liệt vừa giống yêu, vừa giống cuồng si, lại vừa giống như lửa địa ngục, từng cơn hừng hực thiêu cháy cả những cảm xúc, thiêu cháy cả trái tim và tâm hồn một cách tàn nhẫn. Nụ cười vô hồn nở trên bờ môi băng giá của phó giám mục.
Cảm giác như…người đang kìm nén… cả một ác thú trong mình, dùng vẻ thanh cao, đạo hạnh để làm lớp vỏ thật hoàn mỹ. Đến khi nắm giữ nàng trong tay mình, người mới giải phóng nó ra. Cuồng si nàng hay khiến nàng hoảng sợ? Yêu nàng hay đang giết chết nàng?
Esméralda bị kéo vào vòng ôm gắt gao nhưng lạnh lẽo kia, nàng trốn chạy, tay Frollo lại như gọng kìm vươn ra tóm lấy nàng, giam hãm nàng, nhấn chìm sự tự do của nàng trong lòng mình. Người phải có được nàng, bằng mọi giá phải có được nàng. Frollo dù có biến mình trở thành một con ác thú thực sự cũng không bao giờ chấp nhận việc trao Esméralda vào tay kẻ khác. Không ai có thể có được nàng, ngoài chính người.
Esméralda vùng vẫy dữ dội, nàng bị Frollo lôi đến đài treo cổ. Người muốn nàng chết đi, để không ai có thể cướp nàng khỏi tay người, để giữ nàng làm của riêng. Người phải giết chết nàng thì mới có được nàng vĩnh viễn.
Quasimodo từ bóng tối tiến ra, phẫn nộ lao vào, giằng lấy Esméralda - bông hồng nhung xinh đẹp mà mình yêu thương, trân trọng nhất. Hắn không ngại phải đối đầu với phó giám mục. Hắn sẽ cứu nàng, bằng mọi giá. Hắn sẽ không để ai đụng đến nàng, hắn phải bảo vệ nàng. Vì nàng đã cho hắn lí do để tiếp tục sống, tiếp tục tồn tại, vì nàng đã cứu hắn, tưới mát tâm hồn khô kiệt của hắn, vì Esméralda đã cho hắn biết thế nào là cảm thông, yêu thương, chia sẻ, đánh thức con người thật của hắn và kéo hắn khỏi thế giới tối tăm, cô độc…
Màn tranh đấu giữa thằng gù và phó giám mục diễn ra quyết liệt ngoài sức tưởng tượng. Cả hai vồ vập xâu xé lẫn nhau để đạt được thứ mình muốn. Khi lọt vào vòng tay Quasimodo, Esméralda được yên ủi, được bảo vệ, hắn ôm nàng bằng tất cả sự trân quý, yêu thương. Khi lọt vào vòng tay của Claude Frollo, nàng lại phải chịu đựng hành hạ, chịu đựng cảm giác ngạt thở vì tự do của mình bị bóp chết cách tàn nhẫn.
Frollo lao đến như một con mãnh hổ, nhưng Quasimodo đã kéo Esméralda xoay một vòng, vẽ ra đường tròn hoàn mỹ trong không trung. Tà váy màu rượu vang của nàng phần phật bay, đọng lại trong không gian một hương thơm tinh khiết, dịu nhẹ như hương hồng nhung mới nở…

- Ôi Trời! Các cậu nhìn này! – Tiếng của một thành viên trong ban kĩ thuật vang lên thảng thốt.
Mọi người tò mò, chạy đến xung quanh anh ta, nhìn vào màn hình đang thống kê lượt bình chọn của khán giả, mắt đều đồng loạt tròn xoe, thốt lên kinh ngạc:
- OMG! Không thể nào tin được! Cao Gia Nguyên chiếm 85 % phiếu bầu rồi kìa! Huyền thoại của trường này nha!
- Tớ cứ tưởng cái vẻ phong tình, lãng tử của cậu ta sẽ bị áp đảo bởi vẻ nam tính, tráng kiện của mấy người cao to kia chứ!
- Cậu đúng là cái đồ theo sau thời đại! Thời này là thời @ rồi nghe chưa? Cậu không biết vẻ đẹp trung tính đang lên ngôi bá chủ thiên hạ à? Cái gì mà “nam tính” , “tráng kiện” hử? Ngày nay Unisex mới là number one!
- Thật không thể ngờ được hết 89% nam sinh lại bình chọn cho Gia Nguyên! 45% nữ sinh cũng nhấn phím bình chọn cậu ấy! Số phiếu bình chọn của chủ tịch và phó chủ tịch chỉ bằng một nửa của Gia Nguyên thôi!
- Tớ thực ra cũng đang định bình chọn Gia Nguyên đây, giả gái đẹp chết đi được! Thấy mà mê tít thò lò! Không làm con gái luôn đi! Thật là lãng phí tài nguyên quốc gia quá!
- Chả bù với Tần Khoa đóng giả Mecghi – nữ chính vở: “Tiếng chim hót trong bụi mận gai”, nhìn thật là thê lương!
- Dáng Gia Nguyên mảnh khảnh mà! Đâu có đô con, cao lớn như mấy người kia. Giả gái tất nhiên phải đẹp hơn rồi! Mà “mỹ thụ vương” giả gái không đẹp thì ai giả gái mới đẹp?
- “Mỹ thụ vương” gì vậy nhỉ?
- Cái thằng đầu heo này! Bộ không biết chuyện gì sao? Trên diễn đàn forum trường mình có hẳn một “băng nhóm” sáng tác truyện đam mỹ cho chủ tịch và Cao Gia Nguyên kìa! Gia Nguyên được tôn xưng là “mỹ thụ vương” quyến rũ, lạnh lùng số một, … ABCXYZ…blah blah…

Bị gông kìm trong những động tác mạnh bạo của Frollo, mặt mũi Esméralda dường như tái nhợt đi. Yếu ớt, cạn kiệt sinh lực. Những bước chân của nàng chậm dần, loạng choạng…
Quasimodo nhìn thấy nụ cười hiểm ác nở trên môi phó giám mục, trong đôi mắt người, sự tối tăm, thâm độc bao phủ. Hắn đột nhiên tỉnh ngộ rồi thức nhận ra mọi điều. Frollo là một kẻ xấu xa. Từ trước đến nay hắn chỉ tiếp xúc với một người duy nhất là phó giám mục nên hắn mới không hiểu thế giới loài người là như thế nào, không hiểu tình người là gì. Quasimodo lầm tưởng sự khinh rẻ, miệt thị mà Frollo dành ình là yêu thương, chia sẻ, tưởng rằng việc Frollo hành hạ, hắt hủi mình là một đặc ân. Rồi ban đầu hắn còn nghe theo lời xúi dục của người mà hung hăng bắt cóc Esméralda.
Nhưng giờ hắn đã hiểu. Người chỉ xem hắn như một con rối, một loại công cụ hữu dụng để giành lấy những thứ mà người muốn. Không yêu thương, không chia sẻ, không đồng cảm gì cả, chỉ có lợi dụng và duy nhất lợi dụng.
Bàn tay thô kệch của Quasimodo tự dưng phát ra một sức mạnh kì lạ, không do dự, không ngần ngại, không nuối tiếc, hắn tung hết lực ra, xô Frollo một cú thật mạnh từ tháp chuông xuống.
Tà áo chùng của phó giám mục phất lên như một mũi tên lạnh lùng, lao thẳng vào màn đêm tối tăm, mang theo tất cả đau đớn và sự trả giá đáng phải chịu.
Quasimodo trèo xuống khỏi tháp chuông, thấy Esméralda đang tiến về đài treo cổ, hai tay bị trói chặt sau lưng. Nàng lảo đảo bước đi…
Một bước…Hai bước…rồi nàng đổ rạp người xuống như bông hồng nhung bị người ta bẻ gãy cành. Vòng hoa tươi thắm trên đầu nàng rơi ra, trăm nghìn cánh hồng va mạnh xuống mặt sàn, bắn khắp nơi, đỏ au như máu.
Hắn lao đến ôm lấy nàng, thân nàng nhẹ bổng, nằm gọn trong vòng tay hắn, im lìm, không động đậy, dường như đã chìm vào giấc ngủ say. Quasimodo ngước mắt lên nhìn trời… một trận mưa kim tuyến như nước mắt đổ ào xuống, khỏa lấp mất đôi bóng hình nhỏ bé kia. Và khi trận mưa kim tuyến tan đi. Họ biến mất…

- Sam! Sam! Em làm sao vậy? – Hồng Quân lay mạnh Gia Nguyên, nhưng hắn vẫn chẳng có động tĩnh gì. Gương mặt hắn nhợt nhạt, bờ môi nhỏ sẫm lại, run lên yếu ớt.
Gia Nguyên khi nãy bị lỡ nhịp nhạc rất nhiều, đáng lẽ ra theo kịch bản thì khi lên đến đài treo cổ thì Esméralda mới ngã xuống, rồi Quasimodo sẽ thực hiện một cú đỡ nhẹ, một cú xoay trên không theo hình vòng cung. Rõ ràng lúc tập là như thế. Nhưng, Gia Nguyên từ khi phối hợp cùng những động tác mạnh bạo của Minh Kha đã có dấu hiệu bất thường. Bước nhảy của hắn loạng choạng, không đuổi kịp nhịp bài nhạc.
Hồng Quân áp tay vào trán hắn, rất nóng, lông mày hắn cau lại vô cùng khó chịu, hai bên thái dương hắn mồ hôi ướt đẫm. Tình trạng này có phải là lên cơn sốt bất thường như lời bác sĩ không? Gia Nguyên khó chịu như thế, hay là lại đau đầu đột ngột rồi? Biến chứng của việc nhiễm trùng vết mổ ư?
Hồng Quân hoảng sợ, bế thốc Gia Nguyên lên tay mình, nhanh chóng chạy ra phía bãi đậu xe. Phải đưa hắn về nhà truyền dịch giảm sốt ngay, nếu không hắn sẽ rất đau đớn, khó chịu trong người.
- Tôi sẽ đưa em về ngay! Cố chịu đau một chút! Sẽ ổn ngay thôi! Sam, dựa vào tôi này! Chịu đựng một chút nhé! – Hơi thở anh gấp gáp, giọng anh lạc đi trong sự mất bình tĩnh.
Gia Nguyên lâm vào trạng thái mê man, không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì nữa. Trước mắt hắn, những khoảng tối tăm bắt đầu xuất hiện. Bên tai lùng bùng âm thanh gì không rõ…

Tay nhẹ đẩy gọng kính bạc lên sóng mũi thẳng tắp, đôi mắt đen tối thẫm lại đượm vẻ ưu buồn. Nhìn theo bóng lưng vội vã của Hồng Quân, hơi thở của Minh Kha dường như trở nên nhẹ bẫng. Anh nhắm mắt, bờ môi nhạt bặm lại khổ sở. Tim nhói lên một nhịp hụt hẫng, chơi vơi. Một nỗi đau thông thống lan tỏa, xuyên thấm vào từng tế bào trong cơ thể, khiến mọi cảm xúc trở nên trống rỗng. Cô đơn…
- Sam…tôi là một kẻ đến sau phải không? Một kẻ thua cuộc phải không? Tôi… nên buông tay…phải không? Sam…tôi nên từ bỏ tình cảm này…phải không?

Chơi thân với nhau bảy năm nay, chưa bao giờ anh thấy Hồng Quân có biểu hiện như vậy. Cậu ấy là một người lãnh đạm, bình tĩnh trong mọi tình huống. Cậu ấy luôn lạnh lùng giải quyết mọi vấn đề. Cậu ấy cao ngạo, đứng vững vàng trong mọi hoàn cảnh.
Nhưng… lúc nãy, anh thấy Hồng Quân…sợ hãi. Bế người con gái đang trở nên yếu ớt dần kia trong tay, anh thấy cậu hoang mang, khổ sở biết nhường nào, lo lắng biết nhường nào. Chỉ duy nhất đối với Sam, cậu ấy mới như vậy chăng? Chỉ duy nhất mình Sam mới là người có thể khiến cậu hoang mang, khổ sở, đau đớn chăng? Đúng vậy! Cậu ấy yêu Sam!
Đỗ Hồng Quân rất yêu người con gái tên Cao Khiết Sam.
Cơ hội của anh hết rồi. Dương Minh Kha, chấp nhận buông tay đi thôi, chấp nhận từ bỏ đi thôi. Sam…rốt cuộc cũng không phải là người dành cho anh. Anh thua rồi. Thua thảm hại…
Sam sốt rất cao, cả người nóng rực như có ngọn lửa thiêu đốt từ bên trong, gương mặt cô trắng bệch như sắc giấy, mồ hôi ướt đẫm hai bên thái dương.
Tiềm thức của Sam là một mặt hồ phẳng lặng, nước trong veo, không một gợn sóng. Cô thấy Gia Nguyên soi mình xuống đó. Cô thấy đôi mắt trăng khuyết có đồng tử đen tuyền sâu thăm thẳm. Cô thấy nụ cười ấm áp của anh hiện ra trên đường môi cong lên dịu dàng. Cô thấy bàn tay anh chạm vào mặt hồ, tạo ra những vòng tròn sóng dịu êm…
Nhưng rồi… cô thấy anh khóc. Giọt nước mắt trong veo của anh rơi xuống, đột nhiên hóa đỏ lừ. Tong! Tong! Tong… từng giọt cứ vậy rơi xuống, hóa thành máu tươi, tanh tưởi xuyên thấm vào nước hồ phẳng lặng. Màu đỏ tan ra, xâm lấn làn nước trong suốt…
Chỉ một giây sau, cuồng phong kéo đến, khuấy động nước trong hồ, những con sóng lớn xuất hiện, chúng đỏ ngầu, tanh ngọt. Chúng hung dữ vọt lên cao, vây hãm anh tứ phía. Rồi chúng vùi dập bóng hình mảnh khảnh kia, nuốt chửng anh.
Mặt trăng dường như cũng hóa máu, những vì sao cũng hóa máu. Đỏ và tanh. Sam không nhìn thấy Gia Nguyên nữa. Anh tan biến đâu mất, hệt như làn bụi khí, lẩn trốn sau vô số thứ đỏ rực kia. Khắp nơi toàn màu đỏ. Sam không nhìn thấy anh. Sam không cảm nhận được anh. Cô kinh hoàng, sợ hãi, hoang mang. Cô kêu gào thảm thiết. Không một lời đáp trả, chỉ có sắc đỏ mỗi lúc một đậm, mùi tanh mỗi lúc một rõ dần. Anh không trả lời cô. Hay…anh không còn…tồn tại…

Một bàn tay ấm áp chạm vào trán Sam làm cô giật mình, thoát khỏi cơn mê. Sam mở mắt ra, nhìn người đó chằm chằm. Cô vội chụp lấy bàn tay ấm áp kia, siết thật chặt, áp lên má mình. Rồi, cô áp bàn tay nhỏ bé của mình lên mặt người đó, cảm nhận từng đường nét quá đỗi quen thuộc. Đôi mắt anh, sóng mũi anh, bờ môi anh. Mắt Sam mở to, hốc mắt cô nóng lên, đẩy dòng lệ mặn đắng trào nhanh ra ngoài, môi cô run rẩy:
- Gia Nguyên…đừng đi! Gia Nguyên…Sam sợ…đừng đi được không? Đừng biến mất…được không?

Quân sững sờ nhìn Sam, cô vừa gọi anh là… Gia Nguyên? Tay anh bị cô siết chặt, anh nhận ra nỗi sợ hãi choán đầy trong đôi mắt ngấn lệ của cô. Tim anh se lại. Sam có phải là đang bị…ảo giác?
- Gia Nguyên…xin anh! Đừng biến mất được không? Sam sợ…– Sam lắc đầu nguầy nguậy, ngồi bật dậy ôm chầm lấy anh, vùi mặt vào khuôn ngực ấm áp của anh.
Hồng Quân ôm lấy cô, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, anh cố gắng nuốt trôi đi cảm giác đăng đắng trong lòng, nâng gương mặt nhỏ ướt nhòe nước mắt kia lên, anh cúi xuống, hôn lên mắt cô thật dịu dàng, thì thầm bên tai cô thật nhỏ nhẹ:
- Đừng khóc! Sam, anh sẽ không đi đâu cả! Đừng sợ, anh sẽ không biến mất!
- Gia Nguyên…không đi thật chứ? Anh không…bỏ Sam lại chứ? – Sam nghẹn ngào.
- Ừ! Anh là Gia Nguyên! Xem này… Gia Nguyên ở bên cạnh em…đừng khóc! – Anh để cô dựa vào mình, nhẹ nhàng bế cô lên, vẫn lặng lẽ vuốt tóc cô – Nào, giờ thì em ngủ đi! Gia Nguyên luôn ở đây. Gia Nguyên không đi đâu cả! Ngủ đi Sam!
- Gia Nguyên…hát Sam nghe được không?...nhớ anh hát… - Tiếng nghẹn ngào của Sam dịu dần đi, cô áp tai vào lồng ngực anh, yên bình lắng nghe từng nhịp đập sống động.
- Được! Anh sẽ hát! Anh hát thì Sam phải ngủ nhé! Đừng gặp ác mộng nhé! – Quân thì thầm. Anh ôm lấy cô chặt hơn, hôn lên trán cô yên ủi. Rồi anh bắt đầu hát.
Sam nằm gọn trong vòng tay anh, nhịp thở đều lại, từng hơi nhẹ bẫng. Cô lại chìm vào giấc ngủ, rất nhanh…
Tiếng hát trầm trầm của Hồng Quân vang lên trong căn phòng rộng, nhẹ như tiếng ai đó thủ thỉ, sâu như một lời tâm tình, ấm như hơi thở của nắng xuân, dịu dàng như cơn gió vấn vương muôn ngàn hoa cỏ. Yêu thương nồng đượm…
“Bất cứ nơi nào có em,tôi luôn kề bên
Bất cứ nơi đâu em đi,tôi sẽ ở đó
Bất cứ khi nào em thì thầm tên tôi, em sẽ thấy.
Làm thế nào tôi giữ được mọi lời hứa đó là duy nhất
Bởi tôi sẽ là loại người thế nào nếu bỏ đi khi em cần tôi nhất?
Những từ đó là gì
Nếu chúng không còn mang nghĩa thực sự của chúng khi bạn nói ra?
Những lời đó là gì nếu chúng chỉ có trong những khoảnh khắc đẹp?
Và chúng sẽ không mất đi
Khi đó là tình yêu
Vâng,bạn hãy nói vang chúng
Những từ đó, chúng sẽ không bao giờ đi mất
Chúng sẽ sống mãi,kể cả khi chúng ta lìa xa!
Và tôi biết một thiên thần đã được gửi cho riêng tôi
Và tôi biết tôi thuộc về nơi mình sẽ tới
Và tôi sẽ đứng ngay sau cô ấy tối nay.
Và tôi sẽ luôn bên cạnh em
Tôi sẽ không bao giờ rời đi khi cô ấy cần tôi nhất…
Bất cứ nơi nào có em,tôi luôn kề bên
Bất cứ nơi đâu em đi,tôi sẽ ở đó
Bất cứ khi nào em thì thầm tên tôi,em sẽ thấy.
Làm thế nào tôi giữ được mọi lời hứa đó là duy nhất
Bởi tôi sẽ là loại người thế nào nếu bỏ đi khi em cần tôi nhất?
Tôi sẽ mãi mãi giữ thiên thần của tôi thật gần…”

Anh cứ ôm Sam như vậy, giữ cô thật chặt trong vòng tay mình, hát đi hát lại mãi từng lời trong bài: “What are words”. Anh hát hay anh nói?...Quân không rõ. Tiếng hát anh ngắt quãng. Từng câu, từng câu một thì thầm vào tai Sam. Cô đã ngủ say, nhưng anh vẫn muốn nhắc cho cô nhớ rằng cô không bao giờ đơn độc, rằng anh sẽ mãi mãi giữ cô thật gần…
Rèm mi khẽ lay động, một giọt ánh sáng rơi vào mắt. Sam mơ màng tỉnh lại. Đầu vẫn hơi đau, cổ họng khô khát, cô nhích người ngồi dậy. Nhưng cô chợt phát hiện ra tay mình đang nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của ai đó.
Quân vẫn đang say ngủ, gục bên giường cô, hơi thở anh chậm rãi, pha loãng sự mỏi mệt… Cô lại vừa sốt mê man phải không? Cô lại bất ngờ ngất đi nữa phải không? Anh lại thức thâu đêm chăm sóc cô phải không?
Sam không nhớ gì cả. Ký ức cuối cùng còn lại trong đầu cô là ánh đèn sân khấu chói sáng, không gian nóng hừng hực, từng bậc thang thê lương dẫn đến đài treo cổ…Dường như cô lại khiến anh vất vả rồi! Cô đâu xứng đáng được quan tâm như vậy…
Sam cúi xuống, khẽ rút tay anh ra. Cô lặng lẽ ngắm gương mặt anh khi say ngủ, tay nhẹ nhàng vuốt đôi mày rậm vẫn vô thức nhíu lại lo lắng kia. Nhìn ở góc độ này, chẳng tìm đâu ra một vị chủ tịch kiêu bạc, sắc lạnh, một Đỗ Hồng Quân cao ngạo, lãnh cảm, ngay cả một “vú em quái vật” phúc hắc cũng không. Anh bây giờ giống như một đứa trẻ con, mặt mũi khôi ngô, hiền lành lắm…
Sam rời giường, đến mở hộp đàn vĩ cầm trên bàn đọc sách, lấy cây đàn và chiếc vĩ ra, từng bước nhẹ nhõm tiến ra ban công lộng gió. Nhắm mắt, hít một hơi thật sâu luồng không khí trong lành, cảm nhận sự tươi mới, rạng rỡ của bình minh, cằm tựa nhẹ lên miếng đệm, Sam bắt đầu kéo vĩ.
Âm thanh du dương cất lên, hòa tan vào gió, quấn quýt lấy những giọt nắng mai óng ả, cùng ngân lên cung bậc say đắm nơi sâu thẳm tâm hồn…
Một vòng ôm ấm áp đến từ phía sau cô gái, Quân tựa đầu vào vai Sam, ngón tay cô chạy trên dây đàn hơi chậm lại, tiếng nói thì thầm của anh vang lên bên tai, nhẹ nhàng, đong đầy tình cảm:
- Đầu còn đau không?
- Một chút!
- Anh có giúp được gì không? Làm gì cho nó đỡ đau ấy!
- … - Sam xoay lại nhìn anh, đôi mắt trăng khuyết sinh động với những đợt sóng nhẹ nhàng lan tỏa – Cám ơn anh… vì đã…
Một chiếc hôn thơm ngát, tựa như gió xuân, đáp nhẹ trên đôi mắt cô, rồi má cô, và cuối cùng lưu ở môi cô một hương vị ngọt ngào, đượm yêu thương… Anh không cần lời cảm ơn từ cô, anh chỉ cần cô biết anh yêu cô, chỉ cần cô đồng ý để anh ở bên cạnh cô, được chăm sóc, bảo vệ cô, được nhìn thấy cô, cảm nhận sự tồn tại của cô… thì anh đã mãn nguyện lắm rồi. Anh cần Sam, giống như Quasimodo cần bông hồng nhung Esméralda vậy. Trái tim khô khát, hoang dại của anh cần cô để biết rung động, biết yêu thương và hi sinh. Tâm hồn đơn độc của anh cần cô để được sưởi ấm, yên ủi…
- Anh cần em!
Một câu thôi. Ba tiếng thôi. Không phải là “anh yêu em”, không phải là “anh thích em”, mà là “anh cần em”. Tiếng “yêu” nghe ngọt ngào bao nhiêu, tiếng “cần” nghe thành thực bấy nhiêu. “Cần” là chấp nhận mình đứng ở vị trí bị động, chấp nhận bộc bạch nhu cầu sâu thẳm tâm hồn, chấp nhận phụ thuộc. “Cần” là nhất định phải có mới sống được, mới tồn tại được. “Yêu” thì đẹp nhưng chưa đủ vững bền, có gì đó còn mong manh, phù phiếm. “Cần” sâu sắc hơn nhiều. Sam chợt cảm thấy bản thân mình trở nên giá trị với đối phương. Cần lắm. Anh cần cô lắm.
Nắng mai từng giọt vàng ươm, nhẹ nhàng rót qua ô cửa sổ trắng. Gió thơm mát vấn vít hương hoa cỏ, hòa tan vào mùi thơm mềm mại của nắng, bao phủ lấy hai bóng hình kia. Thanh âm chuông gió trong trẻo, ngọt ngào. Thời gian như ngừng lại để kéo dài thêm khoảnh khắc yêu thương. Hãy để tình yêu làm dịu đi những vết thương quá khứ, củng cố niềm tin vào hiện tại và sẵn sàng đón nhận những vang động, sóng gió của tương lai. Thời khắc này quý giá lắm…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui