Vai Diễn Định Mệnh


Trước cơn bão lớn, bầu trời bao giờ cũng trong veo, xanh ngắt
Tìm một gợn mây bông xốp cũng khó khăn như tìm châu báu, ngọc ngà…
Cà phê Latte sóng sánh dưới ánh đèn vàng, hương vị đắng hòa với chất sữa béo ngọt tạo nên cảm giác thanh dịu, ấm áp. Tay cẩn thận lần dở từng trang sách đã ố vàng, đôi mày thanh của Gia Nguyên khẽ nhíu lại, đầu óc ngổn ngang suy nghĩ:
“ Khoa học và tôn giáo không phải là kẻ thù mà là đồng minh dùng hai ngôn ngữ khác nhau để kể về cùng một câu chuyện, câu chuyện về sự đối xứng và cân bằng, về thiên đường và địa ngục, ngày và đêm, nóng và lạnh, Chúa Trời và quỷ Satan. Cả khoa học và tôn giáo đều hãnh diện về sự cân đối của Chúa…” (Galileo Galile)
“Thiếu tôn giáo thì sẽ trở nên khập khiễng. Còn thiếu khoa học thì sẽ trở nên mù quáng” (Albert Einstein)
Gia Nguyên day day thái dương vẻ mệt mỏi, có quá nhiều giả thuyết cho câu hỏi: “ Kẻ thù của khoa học là gì?” , và hắn lại đang ở trong tình trạng sắp chết chìm đây. Câu trả lời nào cũng có chút vướng mắc, chút không logic, chút không hợp lí, thành thử lao lực nghiên cứu cả tuần nay nhưng hắn vẫn chưa đi đến được bất kì kết luận chắc chắn nào. Song, có một hướng suy nghĩ làm Gia Nguyên bận tâm hơn cả…hắn đang nhắm đến Tôn giáo…

Aiden đang chăm chú nghiên cứu một luận án thì nhận được tín hiệu Bluetooth của Gia Nguyên:
- Chào con gái! – Ông thư thái ngả người ra thành ghế sofa mềm mại, nâng tách trà bách thảo lên nhấp một ngụm.
- Chào bố! Bố có thời gian chứ ạ?
- Bất cứ khi nào con cần bố đều sẵn sàng giúp, dù có bận đến đâu đi nữa, bởi vậy đừng hỏi bố một câu khách sáo như thế! – Nụ cười ôn nhu thoáng hiện nơi khóe môi người đàn ông đứng tuổi.
- Bố… nếu con hỏi: “ Kẻ thù của khoa học là gì?” thì bố sẽ trả lời thế nào ạ? – Gia Nguyên hơi ngập ngừng, trong giọng nói của hắn có chút đắn đo.
- Thế theo con câu trả lời là gì? – Aiden hỏi ngược lại.
- Con không chắc…nhưng con nghĩ đến tôn giáo!
- Tôn giáo? – Đôi lông mày đã bạc khẽ nhướn lên thú vị - Tại sao lại là tôn giáo mà không phải là một phạm trù xã hội nào khác?
- Vì tôn giáo rất đối kháng với khoa học! Tôn giáo tin vào siêu nhiên, còn khoa học tin vào thực tế.
- Miễn cưỡng chấp nhận thì suy đoán của con là đúng!
- Miễn cưỡng? Tại sao… bố nói vậy?
- Bởi vì tôn giáo và khoa học không phải là kẻ thù của nhau! Galie còn bảo rằng chúng là đồng minh! – Aiden nhún vai, mỉm cười.
- Thế sao… bố còn bảo đáp án này vẫn chấp nhận được ạ?- Gia Nguyên ngập ngừng thắc mắc.
- Mặc dù bản chất không phải là kẻ thù của nhau, nhưng khoa học và tôn giáo lại xung khắc về hình thức. Con người luôn khát khao tìm biết và giải thích sự thật. Trên đường tìm biết và giải thích sự thật, con người đi bằng nhiều lối ngõ khác nhau, mà tôn giáo và khoa học là hai trong những lối ngõ khác nhau đó. Những người đi lối ngõ này luôn tìm cách công kích và chê bai những người đi lối ngõ kia, cho nên dù không thực sự là kẻ thù nhưng vẫn đối kháng và loại trừ lẫn nhau…Đơn giản là, tôn giáo cho rằng mưa là việc làm của Chúa Trời, còn khoa học một mực bảo hơi nước ngưng tụ gặp không khí lạnh, tích tụ thành hạt nặng rồi rơi xuống đất thành mưa. Tôn giáo khăng khăng khi Thượng Đế thịnh nộ thì trời sẽ vang rền sấm chớp, còn khoa học luôn luôn lí giải bằng sự cọ xác giữa những đám mây mang điện tích trái dấu. Cứ theo chu kì tuần hoàn, từ thuở xa xưa, người ta đã nhìn nhận rằng tôn giáo và khoa học vẫn luôn như nước với lửa, không thể nào hòa hợp được…
Gia Nguyên im lặng một hồi lâu, dường như đang phân tích câu trả lời của Aiden, hắn mơ hồ nghi vấn:
- Chúng xung khắc với nhau tới mức độ nào ạ?
- Con còn nhớ hội kín Illuminati đã bị diệt vong cách đây hơn 400 năm chứ?
- Dĩ nhiên thưa bố! – Làm sao Gia Nguyên có thể không nhớ cái tên này trong khi chính nó là manh mối quan trọng đầu tiên giúp hắn tìm ra mật thư thứ tư?
- Illuminati là hội kín của các nhà khoa học chống đối lại Nhà Thờ. Thời ấy, Nhà Thờ vì muốn củng cố địa vị bá chủ và muốn có được niềm tin tuyệt đối của những con chiên nên đã không ngại bóp méo sự thật để tạo nên những chân lý sai lệch, giả dối và buộc mọi người phải răm rắp tin theo. Nếu họ nói Trái Đất hình vuông, mà con dám lên tiếng phản đối thì con sẽ bị bắt giam và chịu những hình thức tra tấn dã man nhất. Nếu họ nói Trái Đất là trung tâm của Thái Dương hệ mà con dám bác bỏ thì mạng sống của con không cách nào giữ được. Những nhà khoa học tin vào sự thật và dám đứng lên đấu tranh vì chân lí sẽ trở thành miếng mồi ngon để móng vuốt hung ác của Nhà Thờ xâu xé, trù dập. Họ bị giết vô cùng tàn nhẫn. Chính vì vậy, Illuminati đã được lập ra cách bí mật, kêu gọi, tập họp hết các nhà khoa học tài ba lại để trả thù Nhà Thờ. Nhưng, trước khi họ kịp thực hiện kế hoạch trả thù kia thì đã bị Nhà Thờ dìm vào biển máu. Thời kì đó rất đen tối, hệt như một cơn ác mộng đối với khoa học vậy… mối hiềm khích giữa Nhà Thờ với khoa học vốn xuất hiện từ khi chúng ra đời, đến thời điểm này thì bùng nổ với tất cả phẫn nộ, hung tàn, độc ác, man rợ. Cho đến tận bây giờ, mối hiềm khích ấy vẫn luôn tồn tại. Tin vào Thượng Đế, những thế lực siêu nhiên bằng cả niềm xác tín, thiêng liêng và tin vào Khoa học, những chân lí thực tế bằng khối óc tỉnh táo, khô khan, giống như hai đường thẳng song song vậy, không bao giờ tìm ra được điểm chung… Thế nên, nếu con nói “kẻ thù của khoa học là tôn giáo” thì sẽ sai, nhưng, nếu con nói: “ khoa học và Nhà Thờ từng có một mối hiềm khích cực kì sâu sắc” thì đúng… Sam, con hiểu chứ?
Aiden nghe thấy tiếng thở nhẹ bẫng của hắn, một lát sau, giọng hắn truyền đến bên tai ông, khấp khởi hi vọng:
- Nếu “Enemy of science” ám chỉ một địa điểm, một nơi chốn thì bố nghĩ đó là nơi nào?
- Thế trong đầu con đang nghĩ đến nơi nào Sam? – Aiden nghiêng đầu, trong đôi mắt sâu phảng phất tình thương ấm áp. Làn khói trắng tỏa ra từ cốc trà bách thảo vờn qua cánh mũi, đọng lại một hương vị tinh khiết, thơm tho.
- Một…nhà thờ Thiên Chúa giáo…phải không ạ?
Người đàn ông trung niên ngửa đầu, khóe môi cong lên, vẽ ra một nụ cười hài lòng và tin tưởng. Gia Nguyên là “học trò” nhạy bén nhất mà ông có được, luôn luôn như vậy, trực giác của hắn rất chính xác, chưa một lần nào đi sai hướng cả. Lại lật ra trang luận án đang soạn dở, chiếc bút máy trong tay Aiden nhẹ nhàng lướt trên mặt giấy, viết nên những con chữ gọn ghẽ, tinh sắc. Hơi thở ông dịu lại, giọng nói ôn nhu, hiền hòa rót vào máy đàm cách bình thản:
- Còn đáp số nào hợp lý hơn nơi đó sao con gái?
Dấu X màu đỏ nhấp nháy trên bản đồ điện tử, đầu bút cảm ứng từ khẽ chạm vào, những dãy thông tin lập tức chạy ào ra, sắp xếp thành một hệ thống hoàn chỉnh:
“ Nhà thờ Thiên Chúa giáo Tô Châu – Nam Kinh
Tọa độ 76’ 23 Đông – Cách vị trí hiện tại 23, 41 km”.
Gia Nguyên xốc lại chiếc ba lô đen trên vai, kéo mũ lưỡi trai xuống, thong dong bước đi. Hắn đang đi đâu? - Còn phải hỏi? Tất nhiên là đến một nhà thờ Thiên Chúa giáo! – Nhà thờ nào vậy? – Tô Châu! – Tại sao lại là nhà thờ Tô Châu? – Gia Nguyên chọn nó vì hắn biết…nhà thờ Tô Châu có một tượng thiên sứ lớn.
Thiên sứ. Đó chính là câu trả lời.
Nhà thờ Thiên Chúa giáo Tô Châu là một trong những nhà thờ Thiên Chúa giáo lớn nhất ở Nam Kinh, nằm ở trung tâm thành phố sầm uất. Địa danh này khá quen thuộc với khách du lịch, Tô Châu thu hút họ bởi nó được làm từ duy nhất một loại vật liệu : kính trong suốt. Và bên trong ngôi nhà thờ rộng lớn, người ta truyền tai nhau về một pho tượng thiên sứ bằng đá cẩm thạch trắng đẹp lạ lùng…

Từng bước chân điềm nhiên thả trên nền đá hoa cương, Gia Nguyên lướt qua hành lang ngôi nhà thờ bằng kính. Ráng chiều tím đỏ bao phủ khối lăng kính trong suốt, mặt gương khúc xạ lại, những luồng ánh sáng đan đan nhập nhập vào nhau, tựa hồ những đóa hoa bung nở, phát ra muôn sắc màu ảo diệu.
Hắn tiến sâu vào bên trong, đế giày ba ta chậm rãi tiếp đất từng nhịp, rồi hắn dừng lại, hơi thở tựa hồ nhẹ bẫng đi, trong đôi mắt trăng khuyết, những vòng sóng xanh biếc lan tỏa xôn xao, thu gọn hình ảnh trước mặt vào đáy võng mạc, trái tim đón nhận cảm giác bình yên vô tận… hắn đang đứng trước pho tượng thiên sứ mà mọi người vẫn hay nhắc đến, đồng thời, hắn cũng đang tiếp cận…mật thư thứ năm từ Jang.
Gia Nguyên đã đi đúng hướng, sự mách bảo của trực giác nhạy bén lại một lần nữa phát huy cách hiệu quả. Kẻ thù của khoa học chính là nhà thờ Thiên Chúa giáo…Phải, bố Aiden nói không sai! Còn đáp án nào phù hợp hơn nơi này nữa chăng? Không! Chỉ duy nhất nơi này mà thôi. Nhà thờ Thiên Chúa giáo Tô Châu chính là nơi Jang chọn để đặt mật thư cuối cùng. Bởi nó có tượng thiên sứ truyền thuyết.
Gia Nguyên nhớ lại câu thơ thất ngôn: “Satan dẫn lối kẻ cô độc” kia. Bốn mật thư trước là bốn lần hắn dựa vào câu thơ khóa này để giải, dùng những dấu hiệu và biểu tượng của Satan để lần mò đường đi. Và mật thư này cũng không phải ngoại lệ. Hắn đến được đây…cũng chính là nhờ sự dẫn lối của Satan đấy.
Gia Nguyên tìm được mật thư thứ hai tại sân thượng tầng sáu của bệnh viện đa khoa Nam Kinh, nơi đặt logo hình con rắn đồng, vì hắn biết Satan từng hóa thân thành con rắn để cám dỗ tổ phụ loài người.
Gia Nguyên tìm được mật thư thứ ba ở chùa Thiên Vân, trên viên châu ngậm trong miệng một con rồng rằng đá, vì hắn biết Rồng là một biểu tượng của Satan, “Satan đã từng hóa thân thành con rồng màu đỏ đi đánh nhau với loài người”.
Gia Nguyên tìm được mật thư thứ tư ở tầng ba của sòng bài Fire Phoenix, nơi đặt biểu tượng một con phượng hoàng rực lửa, vì hắn biết , phượng hoàng lửa là hình xăm dành cho những người giữ vị trí cao nhất trong hội tôn thờ quỷ Satan.
Còn bây giờ, Gia Nguyên tìm được mật thư thứ năm, ngay tại đây, trong ngôi nhà thờ Thiên Chúa giáo Tô Châu này. Vì hắn biết, trước khi trở thành kẻ kiêu ngạo, tự xem mình cao hơn cả Thượng Đế và quyết định ngồi trên ngai của Ngài, trước khi để lòng kiêu hãnh và tội lỗi làm sa ngã, đánh mất địa vị cao quí trên trời và hoàn toàn đối nghịch với Thiên Chúa, trước khi trở thành người cai trị của thế giới này và là hoàng tử của sức mạnh chốn không trung, trước khi biến thành chúa tể của địa ngục, thành kẻ đứng đầu thế giới ma quỷ, trước khi là một kẻ cáo tội, một kẻ cám dỗ và một kẻ lừa dối,… thì Satan chính là Thiên Sứ trưởng của Đức Chúa Trời với tên gọi Lucifer ( Sao Mai sáng láng), rực rõ, quyền lực, đẹp đẽ tựa ánh sáng chói loài của ngôi sao Mai…
Bức tượng bằng đá cẩm thạch dường như sáng lên khi nhận luồng ánh sáng hoàng hôn xuyên thấm qua lăng kính nhà thờ trong suốt, từng đường nét điêu khắc trở nên sinh động, chân thực cách kì lạ. Đôi cánh trắng sải rộng uy vũ, gương mặt hơi ngước lên khiến ánh nhìn trở nên ôn nhu, hiền hòa và xa xôi. Trên vầng trán, giữa đôi mày rậm tinh sắc, có khắc hình một ngôi sao nhỏ. Bệ đứng của bức tượng là khối đá cẩm thạch hình hộp, ai đó đã vẽ lên bốn góc của hình hộp ấy bốn kí hiệu nho nhỏ : một mặt trời, một vương miện, một chìa khóa và một lồng đèn.
Tay phải của Thiên Sứ áp vào ngực trái, tay còn lại đưa ra trước ngực, lòng bàn tay ngửa, mở hờ, ngón trỏ hơi thẳng ra như đang chỉ thứ gì đó. Và trong lòng bàn tay ấy có một bông hoa diên vỹ tím…còn tươi…
Mật thư thứ năm của Jang…chính là những thứ này!
Ngọn gió thu mát mẻ cuốn theo hương hoa cỏ thơm tho, khẽ vờn những lọn tóc đen nhánh. Gia Nguyên cầm cọ nghịch ngợm tô tô vẽ vẽ lên khoảng tường trắng, mặt mũi lem nhem màu. Tiếng gõ bàn phím vẫn đều đều phát ra từ một nơi gần đó. Hồng Quân ngồi vắt chân chữ ngũ trên chiếc ghế trắng, chăm chú vào màn hình laptop, gương mặt nhìn nghiêng thoáng hiện những đường nét ưu tư.
Nhìn hình vẽ nguệch ngoạc như cây nấm của mình, Gia Nguyên khẽ thở dài chán nản. Hắn ngước lên nhìn anh, húng hắng một cái:
- Quân! Soạn thảo dự án xong chưa?
- Vẫn chưa! Còn vài mục nữa! – Hồng Quân không nhìn hắn, vẫn tập trung gõ phím.
- Làm từ sáng đến giờ rồi. Không nghỉ sao?
- Đang cần gấp mà!
Gia Nguyên xịu mặt, ngồi bệch xuống thảm cỏ xanh mướt, dặm dặm cây cọ vào khay màu, bí xị. Hồng Quân để lap sang một bên, anh rời ghế, tiến đến ngồi xuống trước mặt hắn, nhẹ nhàng nâng gương mặt nhỏ lem nhem màu lên:
- Mặt mày nhìn ngố quá! Sao vậy?
- Chán! Chán quá! Như con gián cuốn trong bánh tráng rồi đem đi rán! – Hắn không nhìn anh, tay vẫn dặm cây cọ vẻ bực bội.
- Làm gì cho hết chán bây giờ?
- Hỏi ngốc xít vậy! Biết rồi thì còn nói làm gì!
- Đi chơi không? – Giọng Hồng Quân dịu lại, bàn tay ấm áp của anh xoa xoa mái tóc đen nhánh, cảm nhận những lọn tóc mềm mại chảy qua kẻ tay mình.
- Được sao? – Gia Nguyên lập tức ngẩng lên, hai mắt tròn xoe như chú cún con, háo hức hỏi.
- Ừ!
- Đi đâu?
- Chỗ nào đó có thứ để chơi!
- Ngay bây giờ?
- Cũng được! – Hồng Quân nhẹ nhàng lau vệt màu dính trên má hắn, khẽ mỉm cười, trong đôi mắt đen lạnh, những đợt sóng hiền hòa lan tỏa, thật ấm áp và bình yên…

AAAAAAA! – Tiếng thét chói tai, tiếng gào cật lực đồng loạt vọng lại, khi toàn cơ thể như rơi ra khỏi vị trí đang ngồi, không ngừng lao thẳng về phía trước, tóc tai dựng đứng hết lên. Cảm giác như dây an toàn chuẩn bị đứt và mình sẽ bị quẳng xuống dưới hố sâu kia, một giây lơ lửng ngoài không trung, rồi sau đó thành…một đống thịt bầy nhầy…
Hồng Quân xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, lảo đảo bước đi như người say rượu, mặt mày trắng bệch không còn giọt máu, môi tím tái, hai vai run lên bần bật. Anh tìm đến một cái ghế đá, ngồi phịch xuống, ra sức vuốt cảm giác buồn nôn xuống cổ họng, khó khăn hít thở.
Gia Nguyên tí tởn chạy đến, cười sáng lạn. Hắn ngồi xuống bên cạnh Quân, đôi mắt xanh ánh lên tia nhìn ranh mãnh như một tiểu yêu tinh:
- Phát hiện rồi nha! Bị ngợp nha! Không phải chuẩn men nha!
- Cứ có cảm giác mình sẽ rơi xuống, sau đó trở thành một đống bầy nhày…buồn nôn quá! – Hồng Quân khổ sở lắc đầu, anh bị Gia Nguyên nhồi bằng một loạt trò chơi cảm giác mạnh, “long thể” bắt đầu cảm thấy “bất an”. Quân vốn không giỏi trong việc thăng bằng, rất dễ bị ngợp khi đứng trên cao. Điểm yếu này đúng là khốn nạn thật!
Anh quay sang lườm hắn. Sao mặt hắn vẫn phè phởn vậy nhỉ? Hắn không bị say sao? Tức mình anh vò mạnh đầu hắn, còn véo má hắn, lầm bầm rủa:
- Cười cái gì? Miệng bị tật sao? Phởn thấy ghét!
- Người hay ga – tô không phải là chuẩn men! – Gia Nguyên uất ức xoa xoa hai má đỏ rực của mình, ném cho anh một cái lườm sắc lẻm. Hở ra chút là tranh thủ bắt nạt người ta!
- Anh đâu phải chuẩn men! Anh là công mà! Một công quyến rũ! – Hồng Quân làm bộ nhớ lại mấy fic đam mỹ mà fan girl trong trường điên cuồng cắm đầu sáng tác, ra sức thêu dệt lên một mối tình lãng mạn khủng khiếp giữa vị chủ tịch truyền thuyết và sinh viên ưu tú năm hai. Nụ cười đểu cáng vẽ ra nơi khóe môi nhạt khiến Gia Nguyên bất giác nổi da gà. Hắn vội vàng đánh trống lãng, chỉ tay về một hướng rồi cười ngốc nghếch – Này, Quân, vào đó đi!
Hồng Quân nhìn theo tay hắn, thấy một tiệm nhỏ nhỏ xinh xinh, bảng đèn led nhấp nháy xanh vàng: “ Ảnh đầu to”. Ồ…đôi lông mày rậm khẽ nhướn lên thích thú.

- Hai bạn muốn chụp theo phong cách gì đây? – Cô nhân viên nở nụ cười khả ái, ngọt ngào chào hỏi – Chúng tôi sẽ giúp các bạn trong việc lựa chọn một số phụ kiện như áo, mũ, kính,…
- Phong cách? – Gia Nguyên chớp mắt, quay sang lay lay Hồng Quân – Chọn phong cách gì đây?
Quân im lặng một lát, sau đó phán một câu xanh rờn làm nhân viên nữ kia mặt đen thui như Bao Công tái thế: “Bọn tôi muốn phong cách của TRẺ TRÂU!”

“Trẻ trâu” – hai từ này có nghĩa gì thế?
“Trẻ” tức là trẻ con, còn “trâu” tức là trâu bò. Trẻ con kết hợp với trâu bò… thử hỏi còn gì nhăng nhít hơn chăng?
Trẻ con thì thường nông nổi, ít suy nghĩ, trâu lại là loại động vật chỉ biết cày, chính xác là việc nó nó làm. Vậy trẻ trâu chẳng phải ám chỉ tụi trẻ nông cạn, chỉ làm những việc điên khùng mà mình muốn, không cần để tâm đến xung quanh và thường có xu hướng nghĩ mình… khỏe như trâu… nên chẳng biết sợ là gì sao? Anh đang cù rủ hắn…nghịch ngu, đi làm nổi hả Trời?
Nhân viên nữ kia khóe miệng co rúm lại, giật giật, không cách gì nói nên lời, lảo đảo chạy vào lấy danh sách phụ kiện ra đưa cho anh. Hồng Quân xoa cằm suy nghĩ, rồi anh chỉ vào cặp kính của thợ lặn, mũ lông vũ của tù trưởng thổ dân da đỏ, áo ba lỗ da beo, áo lanh in hoa dâm bụt đỏ tươi, vòng hoa bảy màu kiểu Hawai và cái mũ hình quả dưa hấu bổ đôi…
Phục trang xong xuôi, Hồng Quân kéo đầu Gia Nguyên vào phòng chụp, phè phởn bỏ qua ánh mắt cổ quái của toàn nhân viên trong tiệm, họ chỉ muốn gào lên: “ Cho hỏi mục đích của hai vị khi đến Trái Đất là gì vậy?”
Một tù trưởng bộ tộc da đỏ đeo kính lặn, dẫn theo một tiểu tử từ trên xuống dưới lòe loẹt hoa hòe phong cách Hawai, đi chụp ảnh đầu to. Thật là…bá đạo!

Nhân lúc Hồng Quân đang bận đứng chờ lấy ảnh, Gia Nguyên rón rén chuồn ra ngoài. Hắn muốn ăn kẹo bông nhưng Hồng Quân một mực không cho, bảo rằng thứ đường sợi đó không tốt cho dạ dày. Hắn như con sóc phóng đến chỗ xe kẹo bông của một bà thím. Đứng ngây ngốc nhìn những cây kẹo bông xốp, trắng ngần như những đám mây thu nhỏ.
Đang định mua thì Gia Nguyên sờ sờ lại người, rồi khổ sở kêu lên. Chết tiệt! Đoảng đến thế là cùng! Vội quá nên để ba lô lại chỗ Hồng Quân rồi, tiền của hắn trong đó hết. Giờ mà quay vào thì khỏi mua luôn. Nhưng hắn muốn ăn, thực sự rất muốn ăn mấy đám mây nhỏ kia a…
Đôi mắt tròn xoe của Gia Nguyên dán vào cây kẹo trắng, phồng xốp, môi bặm lại rầu rĩ. Bà thím thấy một cậu nhóc cứ lừng khừng nhìn mấy cây kẹo của xe mình, mặt mày rất đáng thương, bèn lên tiếng đon đả:
- Này cháu trai! Mua giúp bác một cây đi! Rẻ lắm! Kẹo này rất mềm, rất xốp, rất thơm, rất ngọt! Mua đi không tiếc đâu!
Gia Nguyên nghe quảng cáo kia, càng muốn vơ hết đám kẹo đi, nhưng mà tiền của hắn…Gia Nguyên cúi đầu nhìn ngón chân, hai tay bất lực đan lấy nhau, giọng lí nhí nge rất buồn tủi:
- Cháu… không có tiền! Nhà cháu nghèo lắm…mẹ không cho cháu tiền tiêu vặt! Một đồng cũng không…cháu rất muốn mua kẹo…nhưng mà…
- Nhà cháu khó khăn sao? – Bà thím cảm động, trái tim nhân hậu bắt đầu thổn thức.
- Vâng… - Gia Nguyên lặng lẽ gật đầu, trưng ra gương mặt cún con lừa tình, giọng điệu sướt mướt – Bố cháu mất sớm…mẹ phải nuôi gia đình, nên nghèo lắm…cháu thường xin mẹ cho tiền mua kẹo bông, cháu rất thích ăn kẹo bông…mẹ toàn mắng cháu!
- … - Bà thím chẳng biết nói gì, nước mắt dường như đã viền quanh khóe mắt làm đỏ au, đứa nhỏ này thật tội nghiệp. Bà hào phóng chọn chiếc kẹo bông lớn nhất, định đưa cho hắn, nhưng chưa kịp đưa thì đã giật mình bởi tiếng gọi của ai đó:
- Ngố! Làm gì bên đấy! Sang đây mau!
Bà thím ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn về hướng tiếng gọi, thấy một chàng trai cao ráo, phong độ, hai tay lãnh đạm khoanh lại trước ngực, nhìn cậu nhóc đang đứng trước xe kẹo của bà bằng đôi mắt sáng rực như laze. Bà khó hiểu quay lại nhìn Gia Nguyên, mặt mũi hắn xám ngoét, tay chân luống cuống, bà thím tò mò hỏi:
- Cậu kia gọi cháu à? Là ai vậy?
- À…bác xem… là… là anh trai cháu đấy! – Gia Nguyên gãi đầu, lắp ba lắp bắp. Hắn nhìn Hồng Quân, lại nhìn mấy cây kẹo, nuốt khan một cái, rồi ngước lên, tiếp tục trưng ra bộ mặt bi thảm lừa tình – Anh trai cháu…bị thiểu năng trí tuệ! Anh mắc bệnh tâm thần phân liệt…không có phụ giúp gì được cho gia đình hết. Nhìn sáng sủa vậy chứ thật ra khờ khạo lắm, đầu óc thiểu năng mà, người ta nói gì cũng không hiểu đâu… Cái kiểu ngu mà tỏ ra nguy hiểm đấy bác ạ! Giờ cháu phải dẫn anh ấy…đi bán vé số đây!
Gia Nguyên nhìn mấy cây kẹo bông với vẻ tiếc nuối, xót xa vô ngần, ánh nhìn ấy mãnh liệt đến nỗi bà thím chực trào nước mắt vì cảm thương cho số phận nghiệt ngã, bèn hào phóng lấy hai cây kẹo lớn, trân trọng trao vào tay hắn, mỉm cười trong dòng lệ:
- Xem như bác tặng cháu! Một cây cho cháu, một cây cho anh cháu! Hai anh em bảo trọng nhé! Ông Trời có mắt, chắc chắc sẽ không để hai đứa thiệt thòi đâu!
- Vâng, cám ơn bác nhiều lắm! – Gia Nguyên rối rít, sung sướng mỉm cười, nháy mắt với bà thím một cái rồi phóng như bay về chỗ tiệm ảnh đầu to.
Bà thím này thật dễ tin người! Mặt mày thì sáng sủa thế kia, áo quần thì tinh tươm sạch sẽ thế kia, mồ côi cái quái thế nào được chứ? Nghịch lí này chỉ có thể giải đáp bằng một bình luận thôi: “ Dù nhìn chả có tí tẹo dáng vẻ nào của trẻ em mồ côi cơ nhỡ, nhưng dường như trình độ diễn xuất tầm cỡ sao Hollywood của bạn Gia Nguyên đã làm bà thím kẹo bông quên tất tần tật mọi yếu tố “ngoại cảnh” để tin sái cổ vào mấy câu chém gió phi lí đến “trời không dung, đất không tha” kia. Tin tuyệt đối, tin hoàn toàn, tin bất chấp mọi hậu quả.”
Gia Nguyên thật… đáng sợ!

Gia Nguyên nhảy chân sáo đến chỗ Hồng Quân, thấy ánh mắt đầy sát khí của anh, hắn vẫn cười sáng lạn, giơ cây kẹo bông ra, huơ huơ trước mặt anh thách thức:
- Không phải tôi mua đâu! Ba lô của tôi anh giữ mà! Tiền của tôi trong tay anh luôn, vì vậy, không phải lỗi của tôi nha! Người ta tốt bụng cho tôi đó! Cho anh một cái này!
- Em nói cái quái gì mà bà ta nhìn anh bằng ánh mắt như người ta thấy chó ghẻ bị vứt ngoài đường thế hả? – Hồng Quân nhăn mặt đón lấy cây kẹo, trầm giọng tra khảo.
- Ngu gì nói! Nói ra sẽ bị anh bóp cổ! – Gia Nguyên thích thú nghịch chiếc kẹo còn lại trong tay mình, xốp quá đi!
- Tôi là người nhân hậu mà, giết ai được chứ? – Hồng Quân hừ lạnh, kéo miếng kẹo trên tay hắn bỏ vào miệng, trừng mắt hổ báo, một mực không cho hắn ăn.
- Nhân hậu hay gà gấu vậy? – Hắn uất ức, đá chân anh một cái.
- Gà gấu? – Hồng Quân nhướn mày vẻ không hiểu. Gia Nguyên giật lại cây kẹo, làm mặt quỷ rồi nhanh chân phánh xéo. Bỏ lại anh ngây ngây ngốc ngốc. Ngẫm nghĩ một hồi, như chợt ngộ ra chân lý, mặt Hồng Quân chuyển biến phong phú như tắc kè hoa, hết trắng, đến xanh, đến đỏ rồi đen sì…
Gà là cầm, gấu là thú. Gà gấu là cầm thú!...Chậc! Trình dạy dỗ người của anh quả là không tệ, huấn luyện hắn thành ra người đội lốt … heo như vậy rồi! Tên này, quả là đã xấu lại còn xa, đã si – đa còn dám xông pha hiến máu!
Chú thích: ”người đội lốt heo”: Thợ săn đi vào rừng, giả vờ hóa trang thành một con lợn. Hổ thấy vậy, liền xông vào xâu xé, ngay lập tức bị cho ăn mấy viên kẹo đồng, kết quả là chết không kịp ngáp. “Người đội lốt heo” ám chỉ loại người bên ngoài tỏ ra mình là con mồi vô hại, thật ra lại là tay săn máu lạnh, xuống tay với người khác không hề có chút thương tiếc nào.
Gió lồng lộng thổi. Từ trên cao nhìn xuống, thành phố về đêm thật rực rỡ, tựa như một biển ánh sáng với những bông hoa ánh sáng bung nở ảo diệu. Vòng đu quay đưa không gian nhỏ kia lên vị trí cao nhất. Trong không gian nhỏ thanh tịnh ấy, có hai người ngồi, phóng tầm mắt ra trời đêm vô tận, chạm lấy cảm giác mát lạnh của trời cuối thu, ôm ấp luồng ánh sáng vàng ngọt của những vì sao trong đáy mắt mình…
- Hôm nay …anh rất vui! Thích khoảnh khắc này ngưng đọng lại! – Hồng Quân kéo Gia Nguyên lại gần mình hơn, tay nhẹ nhàng xoa xoa những lọn tóc đen nhánh.
- Vui là tốt! – Gia Nguyên khẽ mỉm cười, hơi thở hắn trở nên nhẹ bẫng. Hắn quay sang nhìn Hồng Quân, nhìn thật sâu vào đôi mắt đen lạnh của anh, cảm nhận những vòng tròn sóng êm dịu lan tỏa, đọc ra một thứ tình cảm nồng đượm và sâu sắc. Rồi hắn nhướn người lên, thơm vào má anh một cái. Rất nhẹ… Tiếng hắn thì thầm bên tai anh. Rất trong…
“ Quân! Chúc mừng sinh nhật!”
Hồng Quân ngây người…sinh nhật…hôm nay là…
- Sinh nhật của anh…hôm nay sao?
- Anh ngay cả sinh nhật mình cũng không nhớ? – Gia Nguyên nghiêng đầu nhìn anh, chớp mắt một cái. Lần trước làm hồ sơ bên thư viện, hắn vô tình thấy ngày sinh của anh. Đúng là hôm nay mà!
- Anh… - Hồng Quân nhận ra giọng mình đăng đắng, tim anh se lại, một thứ tình cảm kì lạ dâng trào, đè ép lồng ngực khiến anh khó thở - Từ lúc sinh ra đến giờ…chưa bao giờ sinh nhật cả!
Gia Nguyên sửng sốt, hai mắt tròn lên, dường như không tin điều mình vừa nghe. Gia đình Hồng Quân như vậy, anh là cậu ấm, được cưng chiều như vậy…làm sao có thể như thế được?
Như đọc được sự thắc mắc trong ánh nhìn của Gia Nguyên, Hồng Quân quay sang, vỗ vỗ đầu hắn, giọng anh đè xuống, tựa hồ đang cố kìm nén một cảm xúc cuộn trào dữ dội trong lòng:
- Ôm em bây giờ có làm em sợ không?
Gia Nguyên khe khẽ lắc đầu. Tay Hồng Quân vươn ra, gắt gao ôm lấy hắn, đầu gục lên vai hắn, từng nhịp thở của anh trở nên xa xăm, đơn độc.
- Quân…anh không vui sao? Tôi lại nói điều gì làm tổn thương anh phải không? – Gia Nguyên lo lắng.
- Không…em không làm sai gì cả…chỉ là ngày này anh đã sớm quên từ lâu rồi. Sinh nhật của anh, không ai nhớ đến, chính anh…cũng không muốn nhớ đến…
- Anh …tại sao… - Gia Nguyên áp tai vào lồng ngực của anh, những nhịp đập kia dường như trở nên hụt hẫng, chơi vơi.
- Em có biết vì sao mà anh lại thân thiết với Rachel Lynes như vậy không? Em có biết vì sao anh từng trân quý và xem trọng cô ấy như một đứa em gái không? Rachel giống anh, ở trong hoàn cảnh của anh… đều là nguyên nhân gây ra cái chết ẹ mình …mẹ anh sinh anh nên mới chết. Vì sinh anh nên bà mới chết…ngày sinh của anh…là ngày giỗ của bà. Anh lẽ ra… không nên có mặt trên đời này…
Gia Nguyên nhận ra bờ vai thường ngày vẫn cứng rắn của anh khẽ run lên. Tim hắn chùng xuống, một nỗi đau như xuyên thấm từ anh vào tâm hồn hắn, lan tỏa trong từng ngóc ngách trái tim hắn. Hắn nhẹ nhàng vỗ bờ vai ấy, nhẹ nhàng hôn lên mắt anh, nhẹ nhàng hôn lên đôi mày đang cau lại khổ sở của anh.
Đấy là cách Gia Nguyên an ủi, chia sẻ với anh. Hắn không biết nói những lời an ủi, khích lệ người ta, hắn chỉ có thể im lặng rúc đầu vào ngực anh, im lặng cảm nhận nỗi cô đơn của anh qua từng nhịp đập lạnh giá. Gia Nguyên biết anh đã rất đau đớn, rất tổn thương… còn hắn chỉ biết im lặng, và im lặng…
Nhưng, im lặng đôi khi lại là một cách chia sẻ không thể nào tốt hơn, một cách xoa diệu nỗi đau kì lạ. Hữu ngôn nhiều lúc không nói được nhiều điều bằng vô ngôn. Khi người ta đã thấu hiểu, chẳng cần chi đến lời nói nữa, tình cảm tự nó tìm được cách thể hiện lặng thầm mà sâu sắc.
Ôm lấy Gia Nguyên như vậy, tâm sự với hắn như vậy, để hắn lắng nghe những nỗi đau sâu kín vốn được chôn chặt từ lâu trong lòng như vậy, Hồng Quân thấy tâm hồn mình bình yên vô cùng, tựa như một sa mạc khô khát lâu ngày, nay được tưới mát bởi một cơn mưa tình cảm. Vạn vật sống lại, tươi mới. Chỉ có duy nhất một người mới đủ khả năng làm trái tim anh lay động như lúc này. Dường như, trong trái tim cằn cỗi, cô đơn ấy, hạt mầm sự sống mới lại được ươm lên. Xanh tươi đến kì diệu…
- Một món quà đang đợi anh ở nhà! – Gia Nguyên dịu dàng xoa tóc anh, thì thầm…
“Một món quà đang đợi anh ở nhà!” … món quà đó là gì? Hồng Quân rất muốn biết.
Bàn tay nhỏ nhắn của Gia Nguyên từ từ rời khỏi mắt anh, hắn thì thầm:
- Được rồi! Anh…mở mắt ra đi!
Mắt từ từ hé mở, một hình ảnh hiện lên, nhàn nhạt rồi đậm dần nơi đáy võng mạc. Hồng Quân sửng sốt, không thể tin vào mắt mình.
Khoảng tường trắng này trong phòng Gia Nguyên luôn được che kín rèm, bây giờ nó được vén lên. Và anh thấy… chân dung của mình được vẽ bằng than chì, thật lớn. Gia Nguyên bí mật vẽ chân dung anh lên tường phòng hắn. Góc mặt nhìn nghiêng, sắc sảo. Đôi mắt đen lạnh, có hồn. Sóng mũi cao, chân thực. Khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, sinh động…Hắn vẽ chân dung của anh, giống hệt!
- Em gạt anh… - Hơi thở Hồng Quân trở nên nhẹ bẫng, anh ngây người nhìn khoảng tường kia, quay sang hắn, mắt mở to kinh ngạc - …Em nói em không biết vẽ! Là gạt anh!
- Tôi nói mình không biết vẽ bao giờ đâu? – Gia Nguyên mỉm cười nghịch ngợm – Trông mặt bắt hình dong!
- Thế sao mấy bức hình trong phòng đọc sách…giống cây nấm thế?
- Nghịch thôi mà! Trong hình dung của tôi, anh giống cây nấm! – Gia Nguyên bông đùa vỗ vỗ má Hồng Quân – Trả thù người ta mà vẽ đẹp thì còn gì nữa? Nhỉ?
- Thế sao…còn bắt anh dạy vẽ?
- … - Gia Nguyên không trả lời, ánh nhìn của hắn lém lỉnh, khẽ thè lưỡi một cái, rồi mới ấp a ấp úng một câu – Bộ… thích làm học trò… của anh không được sao?
Tim Quân bất giác đập nhanh, cảm giác ấm áp lan tỏa trong từng thớ thịt, anh vươn tay ra, ôm lấy hắn, khẽ thơm lên mái tóc ngắn mềm mại, giọng nhẹ nhàng vô cùng:
- Anh trước giờ không biết cảm giác được người khác tặng quà sinh nhật lại tuyệt thế này…Sam, cám ơn…em…
- Muốn ăn bánh sinh nhật không? – Gia Nguyên rúc đầu vào trong vòng tay anh, thỏ thẻ hỏi.
- Ở đâu? Ra ngoài mua à?
- Tự làm!
- Em biết làm? – Quân bật cười, Ngố của anh đến cắt ớt chuông còn lên bờ xuống ruộng huống chi làm bánh?
- Làm được mà! Kha dạy rồi! Làm ra ăn được! Không chết!
- Kha dạy…? – Quân nhướn mày.
- Muốn thử không?
- Thật không chết chứ?
- … - Mặt ai đó đen thui.
- Thế thì xuống bếp thôi! – Quân xoa xoa đầu hắn đến rối bù lên như tổ quạ, rồi nắm tay hắn kéo xuống bếp.

Ở bếp tối đó xảy ra một trận hỗn chiến. Khi người hầu đến dọn dẹp, la hét thất thanh vì tưởng siêu đạo chích lại đột nhập vào biệt thự. Lần này có đến hai siêu đạo chích cơ…
Vị sữa trong ly cà phê Latte "Vai diễn định mệnh" đã tan hết...
Chap sau... thật kinh khủng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui